LoveTruyen.Me

Bac Chien End Nam Phu Ben Doi Em

- Nam phụ bên đời em...

.
.
.

Tối nay, Vương Nhất Bác mời Giám đốc Trịnh dùng bữa cơm để chuộc lại lần trước hai ngươi chưa kịp ăn gì đã bị Tiêu Chiến náo loạn một trận.

Trên bàn ăn, Vương thiếu gia giấu luôn chai rượu khỏi tầm mắt của Tiêu Chiến, đề phòng anh lại uống say một lần nữa

- Vương tổng, cạn ly

- Cạn

Tiêu Chiến ngồi một bên nhìn Vương Nhất Bác cùng giám đốc Trịnh vui vẻ ăn cơm với nhau, mặc dù có chút vô lý nhưng anh lại cảm thấy rất không vui, người ta là đối tác còn là người phụ nữ xinh đẹp tài ba như thế, anh lấy gì mà so sánh, lấy gì mà vui với không vui. Nghĩ vậy nên anh chỉ biết bĩu môi cúi gầm mặt cố gắng tỏ ra bản thân vô hình nhất có thể

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên thái độ không lạnh không nhạt xã giao nói chuyện với giám đốc Trịnh, miệng thì nói chuyện nhưng tay vẫn không quên cầm đũa gắp hết món này qua món kia vào chén cho Tiêu thỏ.

- Thiếu gia, đừng gắp nữa... nhiều quá rồi

Vương Nhất Bác nghe tiếng lầm bầm nho nhỏ bên cạnh liền đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua Tiêu Chiến, liếc nhìn xuống chén cơm trước mặt anh, đúng là gắp hơi quá đà... một núi đồ ăn chất đầy chén như vậy kia mà. Vương Nhất Bác gật đầu không nói gì liền quay qua cầm ly rượu cùng giám đốc Trịnh cạn ly.

Tiêu Chiến ngồi một bên không dám nói một lời, cúi xuống chầm chậm giải quyết núi thức ăn được Vương Nhất Bác gắp qua cho mình. Nhưng mà anh đang muốn ăn tôm nha, đĩa tôm lại nằm xa phía bên kia nên Tiêu Chiến không dám đưa tay qua gắp lấy chỉ có thể đưa ánh mắt ủy khuất nhìn đĩa tôm đầy tiếc nuối

Vương Nhất Bác một mặt vẫn nói chuyện, tay liền gắp vài con tôm để vào đĩa của mình rồi mang bao tay tách tất cả vỏ tôm đẩy qua cho Tiêu Chiến, hành động này thành công làm cho Tiêu Chiến vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa phấn khích

Thiếu gia của anh cũng thật giỏi nha, có thể đọc tâm được anh đang nghĩ gì luôn này

Nghĩ rồi Tiêu Chiến vui vẻ đưa đũa gắp từng con tôm đưa lên miệng mình khẽ nhai trong thích thú, quả thật rất ngon. Vương thiếu gia nào đó miệng thì nói chuyện tay vẫn tách vỏ tôm không ngừng rồi cứ thế đẩy hết qua cho thỏ ngốc trước ánh mắt ngưỡng mộ của Tiêu thỏ

Giám đốc Trịnh nhìn thấy một màn này cảm thấy bản thân thật tủi thân không ít, cô cũng thuộc dạng nhan sắc có thừa lại còn giỏi giang như vậy nhưng tuyệt nhiên không làm lung lay được tâm ý của Vương tổng, vì cớ gì mà Vương tổng cứ chăm sóc người bên cạnh chu đáo như vậy chứ... chẳng phải anh ta chỉ là trợ lý của Vương tổng thôi sao.

- Vương tổng, ăn tối xong chúng ta có thể đi dạo không?

Giám đốc Trịnh dè dặt đề nghị, dù sao đây cũng là cuộc hẹn ngoài công việc nên cô sợ Vương Nhất Bác cảm thấy phiền phức không đi

Thế mà Vương Nhất Bác lại nhìn cô gật đầu

- Có thể

Nghe Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng làm cho Giám đốc Trịnh không khỏi vui vẻ trong lòng, dù sao Vương Tổng vừa giỏi lại soái khí ngời ngời như vậy làm cho cô thêm mê mẩn cũng là chuyện bình thường. Giám đốc Trịnh là muốn được cưa cẩm, tán đổ cho bằng được Vương tổng kia mà

Tiêu Chiến ngồi ăn uống rất vui vẻ, nghe thiếu gia nhà mình đáp ứng cùng Giám đốc Trịnh đi dạo làm cho anh thoáng chút khó chịu nhưng cũng không dám nói ra, dù sao anh cũng đã quen với thái độ lịch thiệp cũng như ong bướm ve vãn vây quanh thiếu gia rồi.

———

Tiêu Chiến đang bước sau lưng thiếu gia cùng đối tác của hắn, môi bĩu ra ủy khuất nhìn hai người trước mặt đang đi dạo rất vui vẻ làm cho anh có phần không vui, bản thân tự nghĩ mình yêu Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy nhưng anh không có can đảm để nói ra, nếu để cho Vương Nhất Bác biết được bản thân quá phận mà yêu hắn thì có khi nào bị hắn một cước đá bay anh ra khỏi nhà luôn không. Nghĩ đến như vậy làm cho anh cảm thấy rùng mình lo sợ, thôi thì tình cảm của anh cứ để một mình anh biết cũng không sao, suốt cuộc đời này Tiêu Chiến nguyện ở bên cạnh Vương thiếu gia rồi âm thầm yêu, âm thầm chăm sóc

Tiêu Chiến chính là nam phụ bên đời Vương Nhất Bác, mãi mãi chỉ có như vậy

Phía trước, Vương tổng cùng giám độc Trịnh không biết người phía sau đang có tâm trạng gì, cả hai vẫn đi song hành phía trước, lịch thiệp nói chuyện hỏi han nhau, lúc này giám đốc Trịnh mới lên tiếng tò mò về đời sống riêng tư của Vương Nhất Bác

- Vương tổng, anh có người yêu chưa?

Vương Nhất Bác vẫn đi bên cạnh giám đốc Trịnh, nghe câu hỏi tò mò này cũng chẳng làm cho hắn khó chịu, khóe môi khẽ nhếch nhẹ, hắn nói

- Tôi có rồi

- Vậy sao? Tiếc thật

- Ý cô là gì?

Giám đốc Trịnh mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác

- Nếu Vương tổng chưa có người yêu thì tôi sẽ còn có cơ hội để mơ mộng, tiếc là Vương tổng đã có người trong lòng rồi a~

- ...

- Chắc người yêu của Vương tổng hẳn là rất đẹp

- Phải, người đó rất đẹp lại có chút ngốc

Vương Nhất Bác vừa nói, bất giác đưa ánh mắt nhìn qua phía Tiêu Chiến rồi mỉm cười, cơ hồ có thể trông thấy sự ôn nhu trong đó mà Tiêu thỏ nào đó đang bĩu môi cúi đầu không biết đến cuộc nói chuyện bên này, người ta đang ám chỉ anh kia kìa

Giám đốc Trịnh quan sát thấy Vương tổng dùng ánh mắt ôn nhu để nói về người yêu của hắn làm cho cô cảm thấy thật ghen tỵ trong lòng

- Cô gái nào được Vương tổng yêu cũng thật may mắn

- Tôi mới chính là may mắn khi được người ta yêu

Cả hai lại rơi vào khoảng không trầm mặc, không ai nói với ai lời nào. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân. Cảm giác bản thân đi dạo đã đủ, Vương Nhất Bác nhìn qua Giám đốc Trịnh rồi nhàn nhạt lên tiếng

- Xin lỗi cô, bây giờ tôi phải về lại khách sạn rồi

- A... vậy thì tạm biệt Vương tổng, cảm ơn anh vì tối nay đã dành thời gian ăn tối với tôi

- Không có gì, tôi cũng phải cảm ơn cô vì bản hợp đồng lần này ký kết thuận lợi

- Không có gì, tạm biệt Vương tổng

Nói rồi, Giám đốc Trịnh gật đầu chào cậu rồi quay người tiến tới nơi tài xế đang chờ sẵn lên xe rời đi. Vương Nhất Bác nhìn theo một chút liền quay lại nhìn Tiêu Chiến

- Chiến, về thôi

- Dạ

Tiêu Chiến nhanh tay vẫy một chiếc taxi để hai người trở về khách sạn. Trên xe vẫn là một mảng im lặng không ai nói với ai lời nào

Vừa về tới khách sạn, Vương Nhất Bác mở cửa xe bước xuống trước tiến vào bên trong làm cho Tiêu Chiến đang thanh toán tiền xe cho tài xế thêm gấp gáp

- Thiếu gia đợi tôi nữa

———

Vương Nhất Bác đang nằm trên giường chờ cho Tiêu Chiến chuẩn bị xong xuôi mọi thứ liền đọc sách cho hắn nghe.

Tiêu Chiến như mọi ngày, anh ngồi bệt dưới sàn nhà chuẩn bị đọc sách lâu lâu còn nhăn mặt vì cảm giác đau đớn nơi khó nói làm cho anh cảm thấy rất khó chịu

Vương Nhất Bác liếc mắt quan sát hành động của Tiêu Chiến, hắn nhíu mày nhìn anh lên tiếng nhắc nhở

- Lên đây

- Dạ?

Tiêu Chiến không hiểu ý của thiếu gia đang muốn gì, ánh mắt có phần ngốc ngếch cứ tròn xoe nhìn hắn làm cho Vương Nhất Bác có chút buồn cười nhưng vẫn cố kiềm nén cảm xúc không bộc lộ ra bên ngoài

- Tôi nói anh lên giường nằm đọc sách cũng được

- Nhưng...

- Thích cãi lời tôi

- Không, không... tôi lên liền

Tiêu Chiến chậm rì rì chưa vội trèo lên giường mà cứ nhìn Vương Nhất Bác rồi ngẫm nghĩ, đôi lúc anh cảm thấy Vương Nhất Bác thật khó hiểu. Bình thường hắn lúc nào cũng lạnh lùng, nói chuyện với anh cũng chẳng mấy tình cảm mặc dù cả hai quen biết nhau từ nhỏ. Mà bản thân nghĩ lại lúc nhỏ Vương Nhất Bác đặc biệt dễ thương, tính tình cũng đáng yêu hơn bây giờ rất nhiều, càng lớn hắn lại càng trở nên lạnh lùng xa cách, lâu dần anh không còn dám lại gần hắn nữa ngoại trừ những lúc đọc sách mà thôi

Lần đi công tác này, tuy anh và hắn ở chung phòng nhưng Tiêu Chiến lại chẳng dám ngủ trên cùng một chiếc giường với hắn, mà chỉ đành uỷ khuất bản thân nằm trên sô pha ấy vậy mà sáng nào anh cũng thức dậy trên chiếc giường rộng lớn này, điều đó càng làm cho anh thêm khó hiểu bội phần.

Có lần vì quá tò mò nên Tiêu Chiến đã dùng hết can đảm hỏi thiếu gia việc mình thức dậy ở trên giường thì nhận được câu trả lời phũ phàng từ ai kia

Anh bị mộng du

Tiêu Chiến cảm giác mình bị điên rồi, bản thân mình bị mộng du mà anh cũng không biết là sao? Nếu cứ tiếp tục mộng du như vậy có ngày chắc thiếu gia đuổi anh ra bên ngoài nhốt lại luôn quá

- Chiến, có lên giường không?

Tiếng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác thoát ra làm cho Tiêu Chiến giật thót mình đưa ánh mắt tròn xoe nhìn hắn không chớp, như nhớ ra việc thiếu gia yêu cầu làm cho anh không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chân bước lên giường nhẹ nhàng nằm xuống, anh không dám nằm gần thiếu gia mà cách thiếu gia một khoảng rộng đủ để chứa thêm một người ở giữa

- Thiếu gia, tôi bắt đầu đọc đây

- Ừm

Tiêu Chiến bắt đầu đọc sách, giọng đọc êm ái nhẹ nhàng làm cho Vương Nhất Bác nghe vào rất hài lòng, hắn mỉm cười nhẹ nhắm mắt lắng nghe

Tiêu Chiến vì có chút mệt nên giọng đọc càng lúc càng nhỏ rồi ngủ luôn lúc nào không hay.

Vương Nhất Bác quay qua nhìn thỏ nhỏ, nghe hơi thở phát ra đều đều biết là Tiêu Chiến đã ngủ liền đưa tay kéo người anh nhích vào hướng mình, nhẹ nhàng đặt lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ

- Bảo bối ngốc, ngủ ngon

.
.
.

./. Nam Phụ Bên Đời Em

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me