Bac Chien Hoi Uc Thanh Xuan Hoan
"Vương Nhất Bác, em dẫn anh đi đâu vậy?" Tiêu Chiến thắc mắc khi vừa ăn xong đã bị Vương Nhất Bác kéo ra khỏi nhà. "Em mới nhận lương, đưa anh đi mua chút đồ." "Không cần đâu, anh vẫn còn nhiều đồ mà." Tiêu Chiến xua tay. "Chiến ca, em chỉ muốn tặng em một món quà thôi mà anh cũng không đồng ý ư?" Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt cún con vô tội nhìn Tiêu Chiến, và anh chẳng bao giờ qua được ánh mắt này của cậu. Tiêu Chiến nhìn trong ánh mắt của Vương Nhất Bác có sự cầu khẩn, chân thật nên anh đã mềm lòng mà đồng ý. "Được rồi."Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến trung tâm thương mại lớn trong thành phố. Trong đây đều là đồ hàng hiệu, giá đều từ bốn con số trở lên. Với tính tiết kiệm như Tiêu Chiến sẽ chẳng bao giờ vào đây mua đồ, vậy mà hôm nay Vương Nhất Bác lại dẫn anh tới đây. Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào một cửa hàng bán quần áo gần đó. Vương Nhất Bác không cần nhìn giá, đi đến đâu thấy món đồ ưng mắt liền lấy cho thẳng vào giỏ đồ. Đến khi Tiêu Chiến nhìn giá liền phát hoảng, nhưng anh cũng nhận ra một điều, mỗi thứ Vương Nhất Bác đều lấy hai cái. "Nhất Bác, có nhiều quá không. Đồ ở đây rất đắt đó." Tiêu Chiến nói nhỏ vào tai Vương Nhất Bác. "Không sao đâu." Vương Nhất Bác nói xong liền chọn thêm vài bộ quần áo nữa rồi ra thanh toán. Cậu lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua thấy một con số cực khủng. Anh có mơ cũng không nghĩ mình sẽ sở hữu số tiền này. Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào một vài cửa hàng trong trung tâm thương mại, đến khi hai người không tài nào xách nổi đồ nữa mới tạm rẽ vào một nhà hàng ăn trưa. "Em mua nhiều như vậy, không sợ lãng phí sao." Tiêu Chiến liếc nhìn đống đồ dưới chân hai người vừa quay sang trừng Vương Nhất Bác một cái. Đống tiền này thực sự làm được rất nhiều việc a. "Không sao đâu Chiến ca, chỉ một chút đồ thôi mà." Nghe vậy Tiêu Chiến cũng không biết nói gì hơn. Anh đã sớm biết ba mẹ Vương Nhất Bác rất giàu, chỉ là gia cảnh đồ sộ như nào thì anh cũng không biết, Vương Nhất Bác không muốn nhắc tới nên anh cũng không hỏi tránh làm cậu phiền lòng. Sau khi ăn xong, cả hai cùng xuống tầng hầm lấy xe. May mà hôm nay đi ô tô chứ nếu đi moto của Vương Nhất Bác như mọi ngày thì không biết đống đồ đắt tiền này sẽ để đâu.Cả hai vòng vào một siêu thị gần nhà để mua đồ cho bữa tối và ngày hôm sau. Ở quầy thu ngân, nhân lúc Tiêu Chiến không để ý Vương Nhất Bác đã lén lấy hai cái hộp nhỏ để vào giỏ hàng sau đó mang ra thanh toán. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến về tới nhà thì gặp ba mẹ Tiêu vừa đi công tác về. Vương Nhất Bác rất nhanh nhẹn tặng cho ba mẹ Tiêu một cây nhân sâm quý trong đống đồ của hai người khiến Tiêu Chiến trợn tròn mắt, cún con nhà anh mua từ khi nào mà anh không biết. Ba mẹ Tiêu ban đầu có ý từ chối nhưng không thành nên chỉ có thể nhận món quà này. Mọi kế hoạch tối nay của Vương Nhất Bác đã xôi hỏng bỏng không. Vương Nhất Bác chán nản ngồi ở quầy bar uống rượu cùng Trịnh Nam. Chuyện phải quay trở lại hơn một tiếng trước. Ba mẹ Tiêu nói bà nội Tiêu đột nhiên sốt, cô chú lại ra nước ngoài không có ở nhà. Nên nhà Tiêu Chiến chỉ có thể qua chăm sóc. Tiêu Chiến thương bà nội như vậy, hơn nữa bà nội rất quý anh nên đương nhiên Tiêu Chiến không thể không đi."Sao nào? Bạn trai nhỏ đâu sao mà ngồi ủ rũ ở đây?" Vương Nhất Bác lườm ghét bỏ Trịnh Nam một cái sau đó lại cắm mặt vào cái điện thoại bên cạnh. Thế mà một tin cũng không chịu trả lời? Gọi điện lại còn thuê bao. Trịnh Nam dường như đã quen với thái độ thờ ơ của Vương Nhất Bác nên tiếp tục hỏi "Sao? Muốn gọi vài cô đến phục vụ không?" "Cút." .
.
. Tiêu Chiến vừa ở bên phòng bà nội Tiêu trở về. Điện thoại bị ăn vứt lăn lóc từ khi sang đây bây giờ mới được đụng tới. Điện thoại hết pin sập nguồn, Tiêu Chiến sạc pin sau đó ngả mình xuông giường, không bao lâu liền thiếp đi từ lúc nào. Không biết màn hình điện thoại đã hiện bao nhiên tin nhắn và cuộc gọi từ Vương Nhất Bác. Đến khi Tiêu Chiến thấy những dòng tin nhắn đấy cũng đã là sáng hôm sau. Ngay lập tức liền cầm điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng đầu giây bên kia chỉ có những tiếng tút tút kéo dài rồi tự động tắt máy, Tiêu Chiến ấn gọi thêm hai lần nữa đều không thấy có ai trả lời. Haizz, cún con lại dỗi nữa rồi đây. 'Hai ngày nữa anh sẽ về, bà nội ốm nên anh muốn ở lại chăm sóc bà.' Tiêu Chiến nhắn xong một tin liền bỏ điện thoại xuống vào rồi vào vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa sáng. Đến tối hôm đó mới nhận được tin nhắn trả lời từ Vương Nhất Bác. 'Chiến ca, em phải qua Mỹ năm ngày''Có chuyện gì ư?''Không có gì đâu, chỉ là công ty có chút việc thôi.' 'Ừm, vậy khi nào em bay?' 'Mai là em bay rồi.' 'Được. đi cẩn thận. Nhớ em.''Nhớ anh.'Tiêu Chiến sau hai ngày ở cạnh chăm sóc bà nội thì cũng trở về. Mấy ngày nay anh đóng cửa phòng khám mỗi ngày đều có người nhắn tin tới hỏi. hôm nay trở lại còn có một vài khách đã đặt lịch khám trước, đều là khách quen từ lâu nên không tiện từ chối. "Tiêu Chiến." Tiêu Chiến vừa khám xong cho ba khách, vốn đang định đặt cái gì đó ăn tạm thì Từ Minh đến. "A Từ Minh, sao hôm nay lại tới đây vậy? Ngồi đi." "Sao nào, không có chuyện gì thì không được tới ư ? Hơn nữa tên tiểu tử Vương Nhất Bác kia nói cậu thường xuyên bỏ bữa nên nhờ tôi để ý cậu giúp cậu ta." Từ Minh vừa mở hộp cơm ra vừa nói. Tiêu Chiến nghe Từ Minh nhắc tới Vương Nhất Bác bỗng giác mỉm cười, cún con nhà anh lúc nào cũng lo cho anh như vậy. Từ Minh sau khi dùng bữa và nghỉ ngơi ở phòng khám của Tiêu Chiến xong cũng liền trở về công ty tiếp tục làm việc. "Chiến ca." Tiêu Chiến đang ngồi xem xét lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thì có một giọng nữ nhân từ cửa. Nhưng ngay giây phút anh nhìn lên, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó xử. Đó là Ninh Hinh, kém anh một tuổi cô là người theo đuổi anh hồi anh còn học cao trung. Ngày cô tỏ tình với anh cũng là ngày đầu tiên anh gặp Vương Nhất Bác. Trước đó anh cũng rất có hảo cảm với cô gái này, vốn hồi đó anh cũng đã định chấp nhận cô. Nhưng ngay cái giây phút chuẩn bị nói ra, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh cậu bé với hai má mochi tròn tròn đứng thất thần nhìn anh. Tiêu Chiến làm sao cũng không ngờ cậu bé anh gặp ngày đó bây giờ lại là người rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Nghĩ đến Vương Nhất Bác, lời đồng ý của anh lại nuốt ngược trở lại trong bụng và thay vào đó là lời từ chối. Nhưng Ninh Hinh vẫn theo đuổi anh nên Tiêu Chiến chỉ có thể giữ khoảng cách với cô. Từ ngày ra trường, đây là lần đầu anh gặp lại cô. "Ninh tiểu thư."
---------Cho tui hỏi ké, ai có wechat có thể quét mã cho tui với được không 😢?
.
. Tiêu Chiến vừa ở bên phòng bà nội Tiêu trở về. Điện thoại bị ăn vứt lăn lóc từ khi sang đây bây giờ mới được đụng tới. Điện thoại hết pin sập nguồn, Tiêu Chiến sạc pin sau đó ngả mình xuông giường, không bao lâu liền thiếp đi từ lúc nào. Không biết màn hình điện thoại đã hiện bao nhiên tin nhắn và cuộc gọi từ Vương Nhất Bác. Đến khi Tiêu Chiến thấy những dòng tin nhắn đấy cũng đã là sáng hôm sau. Ngay lập tức liền cầm điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng đầu giây bên kia chỉ có những tiếng tút tút kéo dài rồi tự động tắt máy, Tiêu Chiến ấn gọi thêm hai lần nữa đều không thấy có ai trả lời. Haizz, cún con lại dỗi nữa rồi đây. 'Hai ngày nữa anh sẽ về, bà nội ốm nên anh muốn ở lại chăm sóc bà.' Tiêu Chiến nhắn xong một tin liền bỏ điện thoại xuống vào rồi vào vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa sáng. Đến tối hôm đó mới nhận được tin nhắn trả lời từ Vương Nhất Bác. 'Chiến ca, em phải qua Mỹ năm ngày''Có chuyện gì ư?''Không có gì đâu, chỉ là công ty có chút việc thôi.' 'Ừm, vậy khi nào em bay?' 'Mai là em bay rồi.' 'Được. đi cẩn thận. Nhớ em.''Nhớ anh.'Tiêu Chiến sau hai ngày ở cạnh chăm sóc bà nội thì cũng trở về. Mấy ngày nay anh đóng cửa phòng khám mỗi ngày đều có người nhắn tin tới hỏi. hôm nay trở lại còn có một vài khách đã đặt lịch khám trước, đều là khách quen từ lâu nên không tiện từ chối. "Tiêu Chiến." Tiêu Chiến vừa khám xong cho ba khách, vốn đang định đặt cái gì đó ăn tạm thì Từ Minh đến. "A Từ Minh, sao hôm nay lại tới đây vậy? Ngồi đi." "Sao nào, không có chuyện gì thì không được tới ư ? Hơn nữa tên tiểu tử Vương Nhất Bác kia nói cậu thường xuyên bỏ bữa nên nhờ tôi để ý cậu giúp cậu ta." Từ Minh vừa mở hộp cơm ra vừa nói. Tiêu Chiến nghe Từ Minh nhắc tới Vương Nhất Bác bỗng giác mỉm cười, cún con nhà anh lúc nào cũng lo cho anh như vậy. Từ Minh sau khi dùng bữa và nghỉ ngơi ở phòng khám của Tiêu Chiến xong cũng liền trở về công ty tiếp tục làm việc. "Chiến ca." Tiêu Chiến đang ngồi xem xét lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thì có một giọng nữ nhân từ cửa. Nhưng ngay giây phút anh nhìn lên, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó xử. Đó là Ninh Hinh, kém anh một tuổi cô là người theo đuổi anh hồi anh còn học cao trung. Ngày cô tỏ tình với anh cũng là ngày đầu tiên anh gặp Vương Nhất Bác. Trước đó anh cũng rất có hảo cảm với cô gái này, vốn hồi đó anh cũng đã định chấp nhận cô. Nhưng ngay cái giây phút chuẩn bị nói ra, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh cậu bé với hai má mochi tròn tròn đứng thất thần nhìn anh. Tiêu Chiến làm sao cũng không ngờ cậu bé anh gặp ngày đó bây giờ lại là người rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Nghĩ đến Vương Nhất Bác, lời đồng ý của anh lại nuốt ngược trở lại trong bụng và thay vào đó là lời từ chối. Nhưng Ninh Hinh vẫn theo đuổi anh nên Tiêu Chiến chỉ có thể giữ khoảng cách với cô. Từ ngày ra trường, đây là lần đầu anh gặp lại cô. "Ninh tiểu thư."
---------Cho tui hỏi ké, ai có wechat có thể quét mã cho tui với được không 😢?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me