Bac Chien Yeu Khong Do Du
-Cậu chủ của cậu muốn gì?_ Nói được ra những lời này, Vương Nhất Bác hầu như đã dùng hết sức lực, cậu quả thật không dám nghĩ đến, nếu Giang gia là muốn cướp người, hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Chiến đi.
- Không muốn gì, cậu chủ chỉ căn dặn tặng cho Cô gia lão già này. Xử trí thế nào đều do Cô gia quyết định.
Hạ Trí Bằng hết nhìn Trịnh Phồn Tinh lại nhìn sang Vương Nhất Bác, khuôn mặt hết trắng rồi lại hồng. Nãy giờ nghe đoạn đối thoại cộng với biểu tình này của Vương Nhất Bác, lão cuối cùng cũng hiểu ra sự việc. Lão ta cười ha ha lên tiếng
- Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, haha, cậu cũng có ngày này. Trịnh công tử, có lẻ cậu không biết, Vương Thiếu đây cùng với Tiêu Chiến hai người bọn họ là ý nặng tình thâm, không thể chia lìa đâu a.
- Đương nhiên tôi biết. _ Trịnh Phồn Tinh gần gù
- HẠ - TRÍ - BẰNG
Vương Nhất Bác nghe những gì lão ta nói mặt càng trắng hơn, gằng từng chữ gọi tên lão. Cậu có thể chọn gương vỡ ngọc nát quyết không phụ Tiêu Chiến, nhưng nếu như tên Giang công tử này lại như Hạ Vân thì...
- Vương Nhất Bác, cậu gấp gáp cái gì, không phải là tôi đang trần tình thay cho cậu đó sao. Haha. Chắc hẳn cậu cũng không phải đột nhiên có hứng thú với Hạ Thị của tôi đi. Còn về vì ai thì Trịnh công tử à, tôi không nói ngài có lẻ cũng đã tra ra được rồi nhỉ.
- Bác Hạ, bác quên Hạ Thị thành ra như bây giờ là vì ai rồi sao? Nếu không phải Hạ Vân năm lần bảy lượt đụng đến tôi trước, tôi cũng có thể nể tình mà tha cho ả.
- Vương Nhất Bác, cậu đã làm gì con gái tôi, mau thả nó ra.
- Bác Hạ, bác muốn tìm con gái? _ Vương Nhất Bác cười khỉnh, thành công di dời sự chú ý của lão ta.
- Rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi?
- Tôi không làm gì. Tôi nào dám làm gì Hạ tiểu thư đây. Tôi chỉ là gửi cô ấy đến chỗ Mã gia chơi một chuyến. Bác muốn tìm con gái, vậy bác nên đến Mã gia mà hỏi người.
- _Hạ Trí Bằng hầu như bỏ qua hết hoàn cảnh hiện tại, quên luôn việc Trịnh Phồn Tinh đang rất cung kính với người này, lão ta trực tiếp lao vào nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác. Ai mà không biết Mã gia là chỗ nào, con gái lão bị đưa đến đó, còn là người nữa không chứ._ Vương Nhất Bác, cậu, cậu...
- Hạ Tổng, đừng kích động, cậu chủ tới rồi._ Hạ Phồn Tinh thấy tình hình căng thẳng nhanh nhẹn chặn lấy nắm tay của Hạ Trí Bằng, nhắc nhở lão ta. Trên địa bàn của cậu chủ nhà cậu, muốn đụng đến cô gia nhà cậu, thật đáng chết.
Lúc này một chiếc xe mercedes màu ghi bạc đỗ ngay cổng lớn nhà chính, một tên cận vệ chạy đến mở cửa xe, Tiêu Chiến tiêu soái bước ra, tây trang chỉnh tề, tóc vuốt ngược ra sau, vô cùng soái khí. Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đi đằng trước, lại nhìn thấy một dàng cận vệ áo đen đi phía sau liền cả kinh. Không lẻ nhanh như vậy anh ấy đã bị bắt đến, như vậy phải làm sao đây. Vương Nhất Bác tâm tình phức tạp lập tức đứng lên, bước vội đến bên cạnh anh, ý định muốn kéo anh lại bên cạnh mình, hảo hảo che chở. Nhưng cậu vừa bước đến trước mặt anh, còn chưa chạm được tay vào anh đã bị mấy tên cận vệ tiến lên ngăn cản, bọn họ bao bọc anh đến con kiến cũng không thể lọt qua. Vương Nhất Bác ánh mắt mờ mịt cùng lo lắng nhìn anh, giọng vì xúc động mà có chút run run
- Chiến ca, em xin lỗi, lần này em lại liên lụy anh nữa rồi.
Tiêu Chiến nhìn gương mặt muôn phần lo lắng cùng thống khổ của cậu mà lòng dâng lên ấm áp, cậu bạn nhỏ của anh là đang lo lắng anh bị tình địch nào đó làm khó sao. Xem ra sự việc của Hạ Vân đã ám ảnh cậu không ít. Tiêu Chiến lách người bước ra khỏi đám cận vệ, tiến lại gần cậu, đưa hai tay bưng lấy khuôn mặt cậu, nở nụ cười ngọt ngào
- Cún con, em lo sợ điều gì a. Người ta gọi em là Cô gia a.
- Chiến ca, anh cũng biết rồi._ Vương Nhất Bác càng cụp mắt, trong lòng dâng lên nỗi bi thương cùng bất lực.
- ...
- Chiến ca, em sẽ không đồng ý với họ, dù có phải hi sinh Long Đảng, dù cho em có chết em cũng sẽ không đồng ý với họ. Chiến ca, em yêu anh, cả đời này em cũng chỉ yêu mỗi mình anh thôi.
- _ Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười ngọt ngào khiến mọi người ở đây đều muốn sâu răng_ Cún con, em yêu anh nhưng lại không muốn làm cô gia của bọn họ?
- Chiến ca, anh nói vậy là sao?
- Cậu chủ. _ Không thể tiếp tục ăn cẩu lương này thêm nữa, Trịnh Phồn Tinh quyết định bước đến giải thoát cho mọi người ở đây_ Cậu chủ, anh ấy rất trinh liệt vì cậu a, rất kiên quyết đó.
Vương Nhất Bác khựng lại động tác, đầu cũng đình trệ. Cái gì, cậu chủ? cậu ta gọi anh là cậu chủ, nhưng anh họ Tiêu mà, cậu chủ Giang gia từ khi nào lại họ Tiêu. Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệch của cậu trông càng đáng yêu, anh không kiên nể ở đây nhiều người mà trực tiếp đáp lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, sau đó chỉnh tề đi đến ghế chủ tọa, không quên kéo cậu ngồi kế bên.
- Đúng vậy, anh là cậu chủ của bọ họn. Cậu anh là Giang lão gia chủ - Giang Phong Miên.
- Giang Phong Miên? Gia chủ của Giang gia?
- Đúng vậy, Nhất Bác, thân thế của anh, anh vẫn chưa nói hết với em đi.
- ...
- (Quay sang Hạ Trí Bằng đã sớm chết trân tại chỗ)
- Cậu chủ, lão ta là Hạ Trí Bằng _ Trịnh Phồn Tinh thấy cậu chủ nhíu mày thì vội vàng giải thích. Vốn cậu chỉ biết Hạ Thị bị Vương Nhất Bác phong sát, lại không biết vì sao Vương Nhất Bác lại làm thế, mời cậu về đây đều là theo lời căn dặn của cậu chủ nhà mình mà thôi.
- Phồn Tinh, tôi biết lão ta. Hạ lão gia a, còn nhớ tôi chứ?
- Anh biết lão ta?
- Phải, không những biết, mà còn rất thân thiết nữa cơ. Phải không Hạ lão gia?
- Cậu chủ, anh làm sao lại...
- Phồn Tinh, cậu biết khoản thời gian trước có một tháng tôi không liên lạc với cậu chứ, cậu có biết là ai đã làm không? Là nhờ vị Hạ lão gia này đây và con gái của ông ta ban cho đấy.
- Cậu chủ, lúc ấy, không lẻ..
Trịnh Phồn Tinh trợn ngược mắt há hốc mồm, lời cũng không nói hết được. Một tháng anh mất tích đó Giang gia và Tiêu thị vốn chỉ nghĩ rằng Tiêu Chiến vì có người yêu quên bọn họ, cũng không thể ngờ anh là bị người ta hại. Sau khi hoàn toàn bình phục Tiêu Chiến mới nói với họ kiu họ hỗ trợ Vương Nhất Bác điều tra. Thì ra cậu chủ nhà cậu bị kẻ này hại đến suýt nữa mất cả mạng, vậy mà lão ta vẫn còn muốn nhờ cậu trả thù thay lão. Thật nực cười.
Hạ Trí Bằng nãy giờ vẫn chết trân tại chỗ, bây giờ mới lật đật quỳ xuống van xin, nhìn cảnh tượng ấy chật vật đến không thể tả nổi.
Vương Nhất Bác tiến lại gần anh hơn, ôm anh vào lòng, thầm thì anh vất vả rồi. Có nghĩ cậu cũng không thể nghĩ cậu chủ của Giang gia lại vì chuyện ghen tuông tranh giành tình yêu của cậu mà năm lần bảy lượt bị hại. Nếu người Giang gia mà biết anh là vì cậu đến nữa cái mạng cũng khó giữ liệu có cho phép anh ở bên cậu hay không.
Hạ Trí Bằng tất nhiên là bị thủ hạ của anh tẩn cho một trận, sau đó đóng gói gửi đến sở cảnh sát. Tội của ông ta đủ để sống hết đời trong nhà giam. Tiêu Chiến vui vẻ nắm tay cậu trở lại căn nhà mà cả hai cùng chung sống, biệt thự Giang gia cũng quay về với sự tĩnh lặng vốn có của nó.
_---------------_------------------
Hoàn chính văn.
_______________
Cuối cùng cũng End bộ này. Tôi vốn không phải là một fangirl cũng chưa từng đu idol. Mùa hè năm ngoái tôi cũng không xem TTL. Nhưng một lần vô tình ngang qua 1vid trên Fb, rồi sau đó tìm xem. Một lần lỡ lọt hố cả đời không thể bơi lên là có thật.
Tôi là vì Lam Trạm & Ngụy Anh mà đến, nên truyện của tôi cũng sẽ hơi thiên về tình yêu, sự hi sinh âm thầm và cái "tốn thời gian" "chờ đợi" yêu thương của hai nhân vật. Tôi là người ít nói nên cũng chẳng thể để nổi lời nào sau mỗi chap truyện ra, nên là mọi người ngang qua nhớ để lại cho tôi "dấu răng" để tôi biết rằng mình có đóng góp chút ít trong siêu chiến hạm "Bác Chiến" với nhé.
Dự là bộ này sẽ có 2 phiên ngoại và phần 2 cho hai nhân vật. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ " Yêu không do dự" nhé.
Cảm ơn tất cả.❤️❤️
- Không muốn gì, cậu chủ chỉ căn dặn tặng cho Cô gia lão già này. Xử trí thế nào đều do Cô gia quyết định.
Hạ Trí Bằng hết nhìn Trịnh Phồn Tinh lại nhìn sang Vương Nhất Bác, khuôn mặt hết trắng rồi lại hồng. Nãy giờ nghe đoạn đối thoại cộng với biểu tình này của Vương Nhất Bác, lão cuối cùng cũng hiểu ra sự việc. Lão ta cười ha ha lên tiếng
- Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, haha, cậu cũng có ngày này. Trịnh công tử, có lẻ cậu không biết, Vương Thiếu đây cùng với Tiêu Chiến hai người bọn họ là ý nặng tình thâm, không thể chia lìa đâu a.
- Đương nhiên tôi biết. _ Trịnh Phồn Tinh gần gù
- HẠ - TRÍ - BẰNG
Vương Nhất Bác nghe những gì lão ta nói mặt càng trắng hơn, gằng từng chữ gọi tên lão. Cậu có thể chọn gương vỡ ngọc nát quyết không phụ Tiêu Chiến, nhưng nếu như tên Giang công tử này lại như Hạ Vân thì...
- Vương Nhất Bác, cậu gấp gáp cái gì, không phải là tôi đang trần tình thay cho cậu đó sao. Haha. Chắc hẳn cậu cũng không phải đột nhiên có hứng thú với Hạ Thị của tôi đi. Còn về vì ai thì Trịnh công tử à, tôi không nói ngài có lẻ cũng đã tra ra được rồi nhỉ.
- Bác Hạ, bác quên Hạ Thị thành ra như bây giờ là vì ai rồi sao? Nếu không phải Hạ Vân năm lần bảy lượt đụng đến tôi trước, tôi cũng có thể nể tình mà tha cho ả.
- Vương Nhất Bác, cậu đã làm gì con gái tôi, mau thả nó ra.
- Bác Hạ, bác muốn tìm con gái? _ Vương Nhất Bác cười khỉnh, thành công di dời sự chú ý của lão ta.
- Rốt cuộc cậu đã làm gì con gái tôi?
- Tôi không làm gì. Tôi nào dám làm gì Hạ tiểu thư đây. Tôi chỉ là gửi cô ấy đến chỗ Mã gia chơi một chuyến. Bác muốn tìm con gái, vậy bác nên đến Mã gia mà hỏi người.
- _Hạ Trí Bằng hầu như bỏ qua hết hoàn cảnh hiện tại, quên luôn việc Trịnh Phồn Tinh đang rất cung kính với người này, lão ta trực tiếp lao vào nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác. Ai mà không biết Mã gia là chỗ nào, con gái lão bị đưa đến đó, còn là người nữa không chứ._ Vương Nhất Bác, cậu, cậu...
- Hạ Tổng, đừng kích động, cậu chủ tới rồi._ Hạ Phồn Tinh thấy tình hình căng thẳng nhanh nhẹn chặn lấy nắm tay của Hạ Trí Bằng, nhắc nhở lão ta. Trên địa bàn của cậu chủ nhà cậu, muốn đụng đến cô gia nhà cậu, thật đáng chết.
Lúc này một chiếc xe mercedes màu ghi bạc đỗ ngay cổng lớn nhà chính, một tên cận vệ chạy đến mở cửa xe, Tiêu Chiến tiêu soái bước ra, tây trang chỉnh tề, tóc vuốt ngược ra sau, vô cùng soái khí. Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đi đằng trước, lại nhìn thấy một dàng cận vệ áo đen đi phía sau liền cả kinh. Không lẻ nhanh như vậy anh ấy đã bị bắt đến, như vậy phải làm sao đây. Vương Nhất Bác tâm tình phức tạp lập tức đứng lên, bước vội đến bên cạnh anh, ý định muốn kéo anh lại bên cạnh mình, hảo hảo che chở. Nhưng cậu vừa bước đến trước mặt anh, còn chưa chạm được tay vào anh đã bị mấy tên cận vệ tiến lên ngăn cản, bọn họ bao bọc anh đến con kiến cũng không thể lọt qua. Vương Nhất Bác ánh mắt mờ mịt cùng lo lắng nhìn anh, giọng vì xúc động mà có chút run run
- Chiến ca, em xin lỗi, lần này em lại liên lụy anh nữa rồi.
Tiêu Chiến nhìn gương mặt muôn phần lo lắng cùng thống khổ của cậu mà lòng dâng lên ấm áp, cậu bạn nhỏ của anh là đang lo lắng anh bị tình địch nào đó làm khó sao. Xem ra sự việc của Hạ Vân đã ám ảnh cậu không ít. Tiêu Chiến lách người bước ra khỏi đám cận vệ, tiến lại gần cậu, đưa hai tay bưng lấy khuôn mặt cậu, nở nụ cười ngọt ngào
- Cún con, em lo sợ điều gì a. Người ta gọi em là Cô gia a.
- Chiến ca, anh cũng biết rồi._ Vương Nhất Bác càng cụp mắt, trong lòng dâng lên nỗi bi thương cùng bất lực.
- ...
- Chiến ca, em sẽ không đồng ý với họ, dù có phải hi sinh Long Đảng, dù cho em có chết em cũng sẽ không đồng ý với họ. Chiến ca, em yêu anh, cả đời này em cũng chỉ yêu mỗi mình anh thôi.
- _ Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười ngọt ngào khiến mọi người ở đây đều muốn sâu răng_ Cún con, em yêu anh nhưng lại không muốn làm cô gia của bọn họ?
- Chiến ca, anh nói vậy là sao?
- Cậu chủ. _ Không thể tiếp tục ăn cẩu lương này thêm nữa, Trịnh Phồn Tinh quyết định bước đến giải thoát cho mọi người ở đây_ Cậu chủ, anh ấy rất trinh liệt vì cậu a, rất kiên quyết đó.
Vương Nhất Bác khựng lại động tác, đầu cũng đình trệ. Cái gì, cậu chủ? cậu ta gọi anh là cậu chủ, nhưng anh họ Tiêu mà, cậu chủ Giang gia từ khi nào lại họ Tiêu. Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệch của cậu trông càng đáng yêu, anh không kiên nể ở đây nhiều người mà trực tiếp đáp lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, sau đó chỉnh tề đi đến ghế chủ tọa, không quên kéo cậu ngồi kế bên.
- Đúng vậy, anh là cậu chủ của bọ họn. Cậu anh là Giang lão gia chủ - Giang Phong Miên.
- Giang Phong Miên? Gia chủ của Giang gia?
- Đúng vậy, Nhất Bác, thân thế của anh, anh vẫn chưa nói hết với em đi.
- ...
- (Quay sang Hạ Trí Bằng đã sớm chết trân tại chỗ)
- Cậu chủ, lão ta là Hạ Trí Bằng _ Trịnh Phồn Tinh thấy cậu chủ nhíu mày thì vội vàng giải thích. Vốn cậu chỉ biết Hạ Thị bị Vương Nhất Bác phong sát, lại không biết vì sao Vương Nhất Bác lại làm thế, mời cậu về đây đều là theo lời căn dặn của cậu chủ nhà mình mà thôi.
- Phồn Tinh, tôi biết lão ta. Hạ lão gia a, còn nhớ tôi chứ?
- Anh biết lão ta?
- Phải, không những biết, mà còn rất thân thiết nữa cơ. Phải không Hạ lão gia?
- Cậu chủ, anh làm sao lại...
- Phồn Tinh, cậu biết khoản thời gian trước có một tháng tôi không liên lạc với cậu chứ, cậu có biết là ai đã làm không? Là nhờ vị Hạ lão gia này đây và con gái của ông ta ban cho đấy.
- Cậu chủ, lúc ấy, không lẻ..
Trịnh Phồn Tinh trợn ngược mắt há hốc mồm, lời cũng không nói hết được. Một tháng anh mất tích đó Giang gia và Tiêu thị vốn chỉ nghĩ rằng Tiêu Chiến vì có người yêu quên bọn họ, cũng không thể ngờ anh là bị người ta hại. Sau khi hoàn toàn bình phục Tiêu Chiến mới nói với họ kiu họ hỗ trợ Vương Nhất Bác điều tra. Thì ra cậu chủ nhà cậu bị kẻ này hại đến suýt nữa mất cả mạng, vậy mà lão ta vẫn còn muốn nhờ cậu trả thù thay lão. Thật nực cười.
Hạ Trí Bằng nãy giờ vẫn chết trân tại chỗ, bây giờ mới lật đật quỳ xuống van xin, nhìn cảnh tượng ấy chật vật đến không thể tả nổi.
Vương Nhất Bác tiến lại gần anh hơn, ôm anh vào lòng, thầm thì anh vất vả rồi. Có nghĩ cậu cũng không thể nghĩ cậu chủ của Giang gia lại vì chuyện ghen tuông tranh giành tình yêu của cậu mà năm lần bảy lượt bị hại. Nếu người Giang gia mà biết anh là vì cậu đến nữa cái mạng cũng khó giữ liệu có cho phép anh ở bên cậu hay không.
Hạ Trí Bằng tất nhiên là bị thủ hạ của anh tẩn cho một trận, sau đó đóng gói gửi đến sở cảnh sát. Tội của ông ta đủ để sống hết đời trong nhà giam. Tiêu Chiến vui vẻ nắm tay cậu trở lại căn nhà mà cả hai cùng chung sống, biệt thự Giang gia cũng quay về với sự tĩnh lặng vốn có của nó.
_---------------_------------------
Hoàn chính văn.
_______________
Cuối cùng cũng End bộ này. Tôi vốn không phải là một fangirl cũng chưa từng đu idol. Mùa hè năm ngoái tôi cũng không xem TTL. Nhưng một lần vô tình ngang qua 1vid trên Fb, rồi sau đó tìm xem. Một lần lỡ lọt hố cả đời không thể bơi lên là có thật.
Tôi là vì Lam Trạm & Ngụy Anh mà đến, nên truyện của tôi cũng sẽ hơi thiên về tình yêu, sự hi sinh âm thầm và cái "tốn thời gian" "chờ đợi" yêu thương của hai nhân vật. Tôi là người ít nói nên cũng chẳng thể để nổi lời nào sau mỗi chap truyện ra, nên là mọi người ngang qua nhớ để lại cho tôi "dấu răng" để tôi biết rằng mình có đóng góp chút ít trong siêu chiến hạm "Bác Chiến" với nhé.
Dự là bộ này sẽ có 2 phiên ngoại và phần 2 cho hai nhân vật. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ " Yêu không do dự" nhé.
Cảm ơn tất cả.❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me