Bac Quan Nhat Tieu Tai Nho
Người Tiểu Thước thích là......A Tiêu cả buổi chiều đầu óc đều bay lơ lửng, người cũng lơ lửng theo, tâm tư hoàn toàn không cách nào có thể đặt lên công việc, thất thần quá nghiêm trọng, đồ ăn cũng ship sai hết cả, may mà trông đẹp trai, các chị gái khách hàng nể mặt nhan sắc nên không tố cáo anh.Nhưng không dám nghĩ linh tinh nữa, yên tâm làm việc, chuyện khác đợi tối về nhà rồi nói, về nhà......là có thể trông thấy Tiểu Thước rồi.Không được, Tiểu Thước nói hôm nay đã hẹn người, phải muộn một chút mới về được, ừm......vậy đợi em ấy đi, chắc là không muộn quá đâu, còn bảo sẽ mua bánh kem về mà.A Tiêu ăn tối xong, cuộn người trên sofa đợi Trần Thước, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, tám rưỡi, anh tìm một bộ phim để xem.Ngẩng đầu lần nữa, chín rưỡi, vẫn chưa về, phim xem chán quá.Mười rưỡi, vẫn chưa về à, phim cũng hết rồi, A Tiêu tựa lên gối, móc điện thoại ra, mở cửa sổ chat của Trần Thước, lịch sử nhắn tin lúc ban ngày của hai người sến sẩm, lúc đó nói chuyện không cảm thấy, bây giờ xem lại một lượt, tự A Tiêu cũng đỏ mặt luôn, anh ôm đầu gối, nhớ lại những lời Trần Thước nói với anh lúc ban ngày, vui tới nỗi đầu ngón chân cũng vểnh cả lên."Mấy giờ về thế?" Anh đắn đo gõ một hàng chữ, do dự cả nửa ngày mới gửi cho Trần Thước.Sau đó bỏ điện thoại xuống, tiếp tục đợi.Đợi đến hơn mười một giờ, Trần Thước vẫn chưa về, tin nhắn vừa nãy gửi đi cũng không thấy trả lời lại.A Tiêu bắt đầu không kiềm chế được mà suy nghĩ linh tinh.Không biết Tiểu Thước gặp gỡ bạn bè nào, liệu có phải bị người ta chuốc rượu rồi không, em ấy còn lái xe nữa, nhỡ đâu xảy ra nguy hiểm gì...... Càng nghĩ càng lo lắng, trái tim bắt đầu đập loạn, anh ngồi cũng không ngồi yên được, lại cầm điện thoại lên, tìm thấy số của Trần Thước, tuy rất sợ làm phiền tới chuyện chính sự của cậu, nhưng cứ chờ như thế, anh quả thực không sao có thể yên tâm.Hạ quyết tâm, anh gọi điện thoại đi.Vẫn may, chuông kêu vài giây, điện thoại đã được nối máy thuận lợi."Alo."Nghe thấy giọng nói bình an vô sự của Trần Thước, A Tiêu thở ra một hơi, ngại ngùng hỏi cậu: "Vẫn chưa bận xong à?"Trần Thước ở đầu bên kia đang ngồi trong nhà hàng, đồ ăn trước mặt đã nguội cả, cậu chỉ ăn mấy miếng, nhấc cổ tay lên nhìn thời gian, mới biết đã muộn như vậy rồi."Sao anh vẫn chưa ngủ?" Cậu hỏi A Tiêu."Anh......" đang đợi em về này, A Tiêu nghĩ ngợi, cảm thấy nói như vậy rất giống như đang giục cậu, cậu sẽ sốt ruột, thế là bèn nói với Trần Thước: "Anh vẫn chưa buồn ngủ."Sắp 12 giờ đến nơi rồi còn bảo không buồn ngủ, Trần Thước có chút áy náy, giọng nói rất ấm áp, nói với anh: "Anh ngủ trước đi, em về ngay đây.""Ừ, được, em mau bận đi." A Tiêu ôm điện thoại, không dám lãng phí thời gian của Trần Thước, nói với cậu: "Anh cúp máy đây."Lúc ấy, A Tiêu nghe thấy bên kia có tiếng của con gái, cô đang hỏi Trần Thước: "Cậu phải đi rồi à?"Âm đuôi của A Tiêu hạ thấp xuống một chút, không biết tại sao, đột nhiên trái tim có chút khó chịu, anh chẳng nói gì, tắt điện thoại đi.Lúc nãy khi nghe điện thoại, anh đã nghe thấy tiếng bên phía Trần Thước, là tiếng đàn violin rất lãng mạn, không biết cậu đang ăn cơm cùng với ai, nhưng A Tiêu nghe thấy âm thanh như vậy, liền lập tức tự tưởng tượng ra nơi bọn họ ăn cơm, chắc là kiểu nhà hàng cực kỳ cực kỳ thích hợp để hẹn hò, giống như, giống như, nhà hàng mà lần trước Trần Thước dẫn anh đi vậy.Còn nữa, giọng nói của cô gái lúc nãy, nghe hay ghê.Không được suy nghĩ linh tinh, là bạn của Tiểu Thước, bọn họ đang bàn chuyện đứng đắn.Dù cho......dù cho không phải bạn bè, dù cho có đang hẹn hò, thì cũng là bình thường, anh cũng có phải là gì của Tiểu Thước đâu, Tiểu Thước hẹn hò với người khác, có liên quan gì đến anh.A Tiêu ép bản thân vứt những suy nghĩ kì cục kia khỏi đầu, thế nhưng, thật sự đã muộn lắm rồi, có chuyện gì không thể đợi đến mai rồi nói được sao./Tiệm bánh ngọt đóng cửa rồi, Trần Thước đặc biệt vòng qua mấy con phố xem xét, cũng đã đóng cửa hết cả, chuyện đã hứa với A Tiêu phải nuốt lời rồi, nhưng cậu thật sự không ngờ rằng hôm nay sẽ nói tới muộn như vậy.Không còn cách nào khác, chỉ có thể để ngày mai lại đến, cậu đổi phương hướng, lái xe về nhà.Điện phòng khách vẫn để cho cậu, thay quần áo xong, Trần Thước nhìn lên mặt bàn, A Tiêu còn rót cho cậu một ly nước, mà cửa phòng anh đã đóng lại, chắc đã ngủ rồi, Trần Thước ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp một giờ rồi.Nhưng mà, đã một ngày không gặp rồi.Trần Thước nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa phòng A Tiêu, động tác mở cửa cực kỳ cẩn thận, A Tiêu không khóa trái, cậu nhẹ nhàng vặn một cái cửa đã mở ra, bên trong yên tĩnh, lúc A Tiêu ngủ say hơi thở rất nhẹ, gần như không nghe thấy tiếng.Trong sắc đêm u ám, Trần Thước đi đến bên giường A Tiêu, trông thấy dáng người mảnh khảnh của A Tiêu ở dưới chăn, A Tiêu nằm nghiêng, mặt đang hướng về phía cậu, Trần Thước nhẹ nhàng phủ người xuống, hai tay chống hai bên người A Tiêu, kề sát vào anh.Sao ngủ rồi mà vẫn đeo máy trợ thính, cậu đưa tay ra, muốn đem thứ đồ nhỏ trên tai tháo xuống giúp anh, nhưng vừa mới chạm vào, mắt A Tiêu đã mở ra rồi.Trần Thước ngẩn người, nét mặt xuất hiện sự áy náy, cậu ngồi xuống mép giường, "Em làm anh tỉnh giấc à?"A Tiêu không nói gì, vô tội chớp chớp mắt nhìn cậu.Trần Thước chủ động nhận sai: "Không mua được bánh ngọt nhỏ, hôm nay muộn quá, người ta đóng cửa rồi, ngày mai em đi mua cho anh có được không?"A Tiêu vẫn không nói gì, chỉ chớp chớp mắt, nửa ngày mới lí nhí lên tiếng, "Em......"Có phải là em đi gặp người mình thích rồi không?"Sao thế?" Trần Thước đợi anh nói tiếp, thấy dáng vẻ anh mềm như bún nằm trong chăn nệm, không nhịn được đưa tay ra, xoa xoa đầu anh.A Tiêu lắc đầu, "Không sao, em mệt rồi hả? Mau đi ngủ đi.""Tai Nhỏ." Trần Thước lấy ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai anh, ý cười trên mặt dần nhạt đi, phủ người xuống bên tai anh, giọng nói vạn phần thương yêu, dùng giọng gió trầm thấp gọi anh: "Tai Nhỏ, Tai Nhỏ."A Tiêu cảm nhận được hơi thở nóng rực rơi lên vành tai, rơi lên cần cổ, lúc Trần Thước gọi anh cánh môi cọ vào da anh, giống như đang hôn anh vậy.Tai Nhỏ, nếu như không thể chữa khỏi được nữa, anh sẽ buồn lắm đúng không?Trần Thước nuốt ngược sự chua xót trên vành mắt xuống, lúc ngẩng đầu lên, cười cười nhìn đôi mắt A Tiêu, khoảng cách gần như vậy, trong hơi thở đều là mùi của đối phương, A Tiêu ngửi hơi thở đã không còn xa lạ của Trần Thước, dần dần, đầu óc bắt đầu choáng váng.Tiểu Thước đang tiến gần đến anh, càng lúc càng gần, anh không biết nên làm thế nào mới tốt, thế là nhắm chặt đôi mắt lại.Sau đó cánh tay cũng không chịu nghe khống chế mà đưa ra khỏi chăn, theo bản năng muốn ôm Trần Thước.Nhưng ngay giây sau, anh không ôm, cái hôn của Trần Thước cũng không rơi xuống, chuông điện thoại vang lên một cách rất không hợp lúc.Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu sáng cả căn phòng, tên hiển thị trên điện thoại của Trần Thước là: "Mạnh Tịnh."A Tiêu không phải cố ý xem trộm đâu, nhưng Trần Thước không hề giấu giếm kiêng dè anh, nghe điện thoại ngay trước mặt anh, "Alo."Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng trong điện thoại A Tiêu cũng có thể nghe thấy.Chẳng trách, vừa nãy lúc gọi điện thoại cho Trần Thước, giọng nói của cô gái đó, A Tiêu cảm thấy rất quen thuộc, hóa ra là bác sĩ Mạnh, lần trước lúc Trần Thước đưa anh đi khám tai từng gặp, anh vậy mà lại không nhớ ra.Bác sĩ Mạnh nói chuyện nghe vẫn hay như vậy, A Tiêu nghe thấy cô hỏi Trần Thước: "Ngủ chưa?""Vẫn chưa." Trần Thước nói."Bây giờ nói chuyện có tiện không?"Trần Thước theo bản năng liếc nhìn A Tiêu một cái, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho anh, trả lời với đầu bên kia điện thoại: "Tiện, nói đi."Cửa đã đóng lại, ánh sáng và âm thanh đều không còn nữa, lúc Trần Thước ra ngoài, đã quên nói chúc ngủ ngon với anh.A Tiêu nằm trong căn phòng tối đen, không biết tại sao tự nhiên lại buồn như vậy, lồng ngực khó chịu, trước nay chưa từng có cảm giác thế này bao giờ, anh có thể nghe thấy Trần Thước đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, nhưng không nghe rõ là nói gì, chỉ có thể nghe thấy lúc cậu nói chuyện dịu dàng như thế, dịu dàng tới mức anh bắt đầu có chút muốn khóc rồi.Anh tháo máy trợ thính ra, nhét bừa bãi xuống dưới gối.Đừng có nghe thấy.Anh muốn mau chóng ngủ, nhưng hễ nhắm mắt lại, trong đầu lại vang lên tiếng của Trần Thước.Cậu đang nói gì với bác sĩ Mạnh thế?Liệu có nói với cô ấy, mới một lúc không gặp, đã rất nhớ cô không.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me