Bac Quan Nhat Tieu Tai Nho
Lực cánh tay của Trần Thước rất lớn, cậu bế A Tiêu đi từ cửa vào trong phòng ngủ, cứ đứt quãng hôn lên môi anh.Đến bên giường, trọng tâm của A Tiêu hướng xuống dưới, được Trần Thước dịu dàng đặt lên giường, dưới thân có chỗ dựa, cánh tay ôm Trần Thước của anh hơi thả lỏng ra, nhưng cũng không hoàn toàn buông xuống, vẫn nhẹ nhàng bám lấy cổ áo cậu.Trần Thước ngồi bên mép giường, chống tay nhìn A Tiêu từ phía trên, ánh trăng hắt vào ô cửa sổ kính, lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của A Tiêu, khiến Trần Thước nhìn mà trái tim nhộn nhạo."Đẹp ghê." Cậu yêu chiều nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve má A Tiêu, sau đó nét mặt của A Tiêu lại trở lên càng đẹp hơn, con ngươi sáng long lanh, giống như có những ngôi sao rơi vào trong đó vậy.Ngôi sao có thể phát sáng, đó là thứ khiến anh không kìm lòng được mà rung động, Tiểu Thước của anh.Anh nhìn Trần Thước, giống như đang ngửa mặt trông lên một ngôi sao sáng.Trần Thước tiếp tục hôn anh, càng dịu dàng và chiều chuộng hơn, cánh môi A Tiêu bị cậu hôn tới mức mềm mại sáng long lanh, cậu lại lần nữa dùng hai cánh môi mình kẹp lấy hai miếng thịt mềm kia, vẫn rất khắc chế, nhẹ nhàng hôn anh.Nhưng dáng vẻ A Tiêu nằm trên giường nhẹ nhàng thở đứt quãng khiến cậu quá khó để khống chế, Trần Thước không kiểm soát được, cắn một cái lên môi anh."Ư —" A Tiêu kêu lên một tiếng, không đau, nhưng Trần Thước đột nhiên như vậy, khiến anh giật mình sợ hãi.Sao thế?Sao lại cắn anh?Trần Thước nhả miệng ra, hơi hơi ngồi dậy, yết hầu nhô lên không yên phận cuộn trượt hai vòng, cậu cúi đầu nói với A Tiêu: "Em đi tắm.""Ừ." A Tiêu kéo mép chăn, nhỏ giọng đáp lại.Anh nằm trên giường đưa mắt nhìn Trần Thước đi ra, khoảnh khắc cửa mở, ánh sáng ngoài phòng khách chiếu vào, nhịp tim vẫn luôn đập không ngừng lúc này càng tăng tốc điên cuồng hơn.Trần Thước ra ngoài, đóng cửa, phòng ngủ lại lần nữa rơi vào tối tăm, A Tiêu sờ sờ khuôn mặt đã nóng bừng lên của mình, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, không dám xác định đây là mơ hay là thật.Vậy......anh và Tiểu Thước, có phải đã ở bên nhau rồi không?Ôi trời ơi.Suy nghĩ này được xác nhận trong đầu, A Tiêu lập tức kéo chăn trùm quá đỉnh đầu.Người Tiểu Thước thích là anh, người mà Tiểu Thước nói chính là anh.Anh cũng thích Tiểu Thước, cực kì thích, nhưng, hai người họ đều là con trai mà, Tiểu Thước không để tâm sao?Không để tâm anh là con trai, cũng không để tâm tai anh không nghe thấy nữa à?Vừa nãy em ấy......A Tiêu trốn trong chăn, lấy ngón tay sờ sờ cánh môi vừa được Trần Thước hôn, mềm mềm, bên trên vẫn còn hơi ấm của Trần Thước.Anh ngại ngùng cựa quậy linh tinh trong chăn, không lâu sau đã thở không nổi nữa, chỉ đành mở chăn ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà để bình tĩnh.Mãi một lúc mới dần dần phản ứng ra, bây giờ đang ở trong phòng Tiểu Thước, nằm trên giường của em ấy, còn là......còn là tự mình chủ động đi sang.Trên áo tắm là mùi của Trần Thước, trên chăn là mùi của Trần Thước, khắp nơi đều là mùi của cậu, A Tiêu ngửi mà đầu óc bắt đầu quay mòng mòng, thế này có phải là ái muội quá rồi không, vừa mới xác định quan hệ đã chạy đến phòng của bạn trai, Tiểu Thước liệu có cảm thấy anh, tùy tiện quá không.A, em ấy quay lại rồi!Trần Thước tắm rất nhanh, mười phút đã ra ngoài rồi, tiện tay tắt đèn phòng khách, sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra.Sau khi đi vào cửa, thấy A Tiêu đang nằm nghiêng người, chỉ chiếm một góc nhỏ xíu bên mép giường, để lại cho cậu một vị trí rất lớn ở phía sau.A Tiêu nhắm mắt lại, vừa nãy lúc nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, anh căng thẳng quá, nhất thời không biết nên làm thế nào là tốt, quyết định giả vờ ngủ.A Tiêu cảm nhận thấy chăn phía sau lưng được nhấc lên, mặt giường lún xuống một chút, Trần Thước lên giường rồi, nằm bên cạnh anh, tưởng anh đã ngủ nên biên độ động tác rất nhẹ nhàng, không muốn làm phiền đến anh.A Tiêu làm sao mà ngủ được chứ, hai tay đặt trước ngực, nắm chặt lấy góc chăn, máy trợ thính cũng quên cả tháo xuống, tiếng hô hấp của Trần Thước anh cũng có thể nghe rõ ràng.Tiểu Thước nhất định cũng mệt rồi nhỉ, bận rộn cả một ngày, nên nghỉ ngơi rồi.Vậy thì ngủ thôi, A Tiêu nhắm chặt mắt lại, cố gắng thôi miên bản thân, ngủ, ngủ, ngủ thôi.Trần Thước hơi hơi nghiêng mặt sang, nhìn chằm chằm vào chiếc gáy tròn xoe của A Tiêu, nhìn rất lâu, thò tay sang phía anh, rất chậm, rất cẩn thận, tiến đến gần, chạm vào.Á.Giây phút vừa chạm vào, A Tiêu hoảng hốt mở bừng mắt.Trần Thước nhẹ nhàng xoa tai anh, rất ngứa, đầu tim cũng ngứa, lưng A Tiêu hơi cong lại một cách không rõ ràng lắm, nghe thấy Trần Thước nằm sau lưng anh hỏi: "Ngủ chưa."Nước bọt bị cưỡng ép nuốt vào trong bụng, Trần Thước sờ tai anh thật tự nhiên, nhưng A Tiêu vẫn chưa thích ứng với sự gần gũi nhanh như vậy, lại xấu hổ tới nỗi cả người đều nóng lên.Mơ mơ màng màng, anh không đáp lời Trần Thước.Trần Thước cũng không đợi anh đáp lại, trực tiếp lật mình trong chăn, chống tay lên giường, đè lên người A Tiêu.Mùi hương phả khắp cơ thể, quen thuộc, thơm tho, đem theo hơi nước sau khi tắm, da Trần Thước hơi lành lạnh, dán lên trên cơ thể anh, thật dễ chịu.Trần Thước bật cười, hôn một cái lên má anh, đưa tay ra sờ máy trợ thính của anh, "Cái này sao không tháo ra.""Quên mất......" A Tiêu sợ sệt đáp lời cậu.Trần Thước tháo máy trợ thính xuống giúp anh, đặt sang bên cạnh, sáp tới bên tai còn nghe được của A Tiêu: "Đợi chúng ta chữa được tai rồi, sau này sẽ không cần đeo cái này nữa."Có thể chữa được không, A Tiêu không dám ôm quá nhiều hi vọng, nhưng Trần Thước dụng tâm nghĩ cách giúp anh như vậy, anh thật sự rất cảm động."Ừm." Anh cụp mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu."Tai Nhỏ.""Ừ......"Trần Thước tiến sát đến môi anh, "Em vẫn muốn hôn anh."Hai tay A Tiêu ở bên dưới túm lấy ga đệm, "Không, không ngủ sao? Ngày mai......" Định nói ngày mai còn phải đi làm, tự nhiên nhớ ra, Trần Thước nói đã đặt vé máy bay, muốn đưa anh đi khám bác sĩ, a, vậy có phải là phải đi rất nhiều ngày không, phải đi gặp ông chủ xin nghỉ làm."Ngày mai." Trần Thước tiếp lời anh: "Em cùng anh đến công ty xin nghỉ việc."Nghỉ việc? A Tiêu sững người, vội vàng lắc đầu, "Đừng nghỉ việc."Công việc này anh đã làm lâu lắm rồi, cố gắng đến cuối năm là có thể tăng lương thêm lần nữa, tuy rằng, so với thu nhập của Tiểu Thước, tiền lương của anh nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng, đây là tiền anh nỗ lực kiếm được mà, nếu không kiếm tiền, anh phải sống thế nào đây, hơn nữa...... Anh nói với Trần Thước: "Khám bác sĩ còn tốn tiền mà, anh phải kiếm tiền."Trần Thước cười, xoa xoa tóc anh, "Có tiền mà, anh lo cái gì.""Không được." A Tiêu cắn cắn môi, "Đã khiến em tiêu tốn nhiều như vậy rồi, anh không thể cứ tiêu tiền của em mãi được.""Sao, sợ nợ em nhiều quá, sau này không tiện đá em à?""Ai bảo thế!" Đang nói liên thiên cái gì thế, A Tiêu vội vàng phản bác lại, "Có phải ý đó đâu."Trần Thước đá lông mày một cái, "Thế là ý gì.""Anh......anh không muốn cứ gây phiền phức cho em mãi." Sợ thời gian lâu dần, anh như vậy em sẽ chịu hết nổi, sẽ ghét bỏ anh."Tai Nhỏ." Trần Thước ôm mặt anh nâng lên, "Anh không phiền phức chút nào, anh cực kì tốt, em thích anh nhất đó."Thật sao...... A Tiêu mím môi lại, không nén nổi sự vui mừng.Trần Thước nói: "Trách em, không nên tự quyết thay anh, có muốn nghỉ việc không tự anh quyết định, nếu như thích công việc này, đợi chúng ta chữa tai xong anh lại quay về làm.""Được." A Tiêu cười lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền mờ mờ.Trần Thước vẫn đang đè trên người anh, hai người đắp chung một chiếc chăn, cơ thể dính sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của A Tiêu lan đến người Trần Thước, nói xong, căn phòng lại trở nên rất yên tĩnh, chỉ sót lại không biết là tiếng tim đập của ai, tần suất rất nhanh.Tiểu Thước vẫn muốn hôn anh.A Tiêu vừa căng thẳng vừa chờ mong đợi cậu, được......được mà."Bảo bảo." Giọng nói của Trần Thước lại biến thành thanh âm trầm đục như vậy, khàn khàn, dịu dàng tiến sát đến bên tai anh, hỏi anh: "Thân mật với em thêm chút nữa được không?"Thân mật gì cơ.Đã chụt chụt rồi còn chưa đủ thân mật à?Mềm mại quá đi mất, Tai Nhỏ, muốn một phát ăn sạch, nhưng Trần Thước không nỡ, gấp gáp quá sẽ làm anh sợ đó.Cậu nâng má A Tiêu, để anh đối mắt với mình, A Tiêu nhìn cánh môi đang tiến gần từng chút từng chút một, không nhịn được nhắm hờ mắt lại, Tiểu Thước lại muốn hôn anh rồi, chỉ mỗi việc nghĩ như vậy, vườn hoa nhỏ trong lòng đã nở ra những đóa hoa rực rỡ sắc màu.Dáng vẻ anh nhắm mắt ngoan ngoãn chờ đợi, khiến Trần Thước mê chết, dục niệm không thể khống chế hiện lên trên mặt, sau đó, Trần Thước đưa lưỡi ra, chầm chậm liếm một cái trên môi anh.Á!A Tiêu mạnh mẽ mở bừng mắt, cánh môi sau khi bị liếm thì ướt trượt, sáng lấp lánh, mức độ này anh cũng bị sợ, biểu cảm lập tức hoảng hốt."Tai Nhỏ......"Lúc anh ngây người, Trần Thước lại lần nữa hôn lên môi anh, anh rõ ràng cảm nhận được Trần Thước há miệng ra, ngậm môi mình vào trong, có mùi bạc hà, vừa mềm vừa trơn, đầu lưỡi liếm khắp bề mặt môi và các ngóc ngách trong miệng anh, Trần Thước lấy răng nhẹ nhàng ngậm môi anh, mút mát, cắn gặm.So với kiểu hôn nhẹ nhàng ban nãy xấu hổ hơn gấp cả vạn lần cũng không ngoa.A Tiêu hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, mỗi khi đầu lưỡi của Trần Thước chạm vào anh, anh chỉ biết không nhịn được mà run rẩy.Cảm nhận được sự sợ hãi của anh, Trần Thước đợi sau khi anh hơi thích ứng được liền nhả miệng ra, nhìn người chịu kinh hãi trong lòng mình, nhẹ nhàng rên rỉ, nhẹ nhàng run lên, dáng vẻ không rành thế sự, thật sự quá mê người.Cậu ôm A Tiêu, thấp giọng dỗ dành anh: "Tai Nhỏ có thể hôn em như thế không?""Anh......" A Tiêu bám lấy vai cậu, nhưng mà anh không biết nên làm như thế nào."Tai Nhỏ." Trần Thước cúi đầu, lại tìm đến môi anh, "Phải hôn em như vậy, em mới biết anh có thật sự thích em không chứ."Là thật sự......là thật sự thích em.A Tiêu thầm nói như vậy.Khóe môi Trần Thước cong lên, lại lần nữa dán lên môi anh, lần này, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp quét qua hàm răng đều đặn của anh, cạy mở hàm răng anh.A Tiêu lúng túng rên lên một tiếng, lưỡi của Trần Thước liền thuận lợi tiến vào, giống dã thú đã đói khát rất lâu, tìm tòi, săn bắt trong khoang miệng nóng rực của A Tiêu, nếm vị môi lưỡi anh, nuốt nước bọt của anh, đảo loạn không ngừng, chẳng bao lâu, cả người A Tiêu đều mềm nhũn, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt mãnh liệt của cậu.Rất cố gắng, A Tiêu thử phối hợp với cậu, nhưng cũng chỉ là lúc lưỡi bị Trần Thước cuốn lấy trêu đùa, không cố ý tránh né mà thôi, tiếng thở trầm thấp nặng nề của Trần Thước và tiếng nước chụt chụt khi hôn tới mức say sưa đều khiến A Tiêu không còn chỗ dung thân.Thế tấn công của Trần Thước càng lúc càng mạnh, giống như muốn nuốt anh vào bụng, lúc liếm hàm trên của anh, A Tiêu bị ép tới mức môi không khép lại được, trong lúc hoảng loạn nước bọt chảy dọc ra ngoài theo khóe môi, A Tiêu cảm thấy xấu hổ quá mất mặt quá, tủi thân rên lên một tiếng, muốn kêu cậu dừng lại, nhưng lại không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi Trần Thước một cái."Sissh —" Trần Thước thấp giọng kêu lên một tiếng, dừng động tác lại.A Tiêu lập tức luống cuống, "Xin lỗi xin lỗi." Anh đưa tay ra sờ môi Trần Thước, "Có đau không? Không phải anh cố ý đâu!"Trần Thước tự mút lưỡi mình một cái, hơi có vị tanh ngọt.Muốn cười, nhưng cậu cố ý xị mặt ra, đè lên A Tiêu, giống như đã giận vậy, "Đau."A Tiêu tự trách tới mức sắp khóc mất, "Anh xin lỗi."Phải làm sao đây.Trần Thước dí sát môi sang, "Bé yêu liếm liếm là khỏi."Liếm......A Tiêu nhìn bờ môi đang mở hé của Trần Thước, đắn đo nuốt nước bọt, cẳng chân bất an cọ cọ dưới chăn, cả nửa ngày, cuối cùng mới hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nhấc người lên, áp lên môi Trần Thước, thò một chút xíu lưỡi ra, run rẩy thử thăm dò tiến vào trong miệng cậu, tìm được đầu lưỡi của cậu, chỗ vừa bị mình cắn đau kia, rụt rè liếm lên chỗ đó.Trần Thước nặng nề thở một hơi, đè A Tiêu xuống giường, lại xông tới hôn một cách càng không kiêng nể."Ư —" Cơ thể A Tiêu bất an cử động, bị Trần Thước cảnh cáo: "Đừng uốn éo linh tinh."Nếu không không nhịn được, ngay bây giờ sẽ làm chuyện xấu với anh đó.A Tiêu sợ mình ngốc nghếch, lại thể hiện không tốt, Trần Thước nói không được cử động linh tinh, anh liền không dám động nữa.Trần Thước cười: "Tai Nhỏ biết sau này phải hôn em thế nào chưa?"Đầu óc A Tiêu hoa cả lên, mơ mơ màng màng gật đầu, "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me