LoveTruyen.Me

Bac Quan Nhat Tieu Tai Nho

Không để Trần Thước giúp mình thu dọn đồ đạc, cậu nhìn đã có vẻ là người không biết làm nặng cho lắm, A Tiêu kêu cậu ra sofa ngồi, chơi với chó con, nhóc con không nghe lời Trần Thước, A Tiêu liền tìm cho nó một quả bóng, nó cứ gặm mãi gặm mãi liền đam mê luôn.

Trước đây không cảm thấy đồ của mình nhiều như vậy, lúc thu dọn cũng khá phiền phức, những đồ không dùng thường xuyên anh không lôi ra nữa, nếu không mấy hôm nữa chuyển về lại phải sắp xếp lại.

Trần Thước ngồi trên sofa gọi điện thoại, biểu cảm có chút nghiêm nghị, giọng nói cũng thấp thấp trầm trầm, chắc đang làm việc, A Tiêu sợ ồn đến cậu, động tác vô cùng cẩn thận, không phát ra chút âm thanh nào.

Gọi điện thoại xong, cậu đi về phía A Tiêu, hỏi anh: "Xong chưa?"

"Ừ, tàm tạm rồi." A Tiêu hễ nói chuyện là lại cười híp mắt, "Có phải em có chuyện cần bận không? Mau đi đi."

"Em không bận." Trần Thước nói: "Đừng thu dọn nữa, nghỉ ngơi một chút, lát nữa em đưa anh ra ngoài."

"Ra ngoài? Đi đâu thế?"

"Em hẹn bạn." Trần Thước nói: "Anh đi cùng với em."

"Gặp bạn em sao?" A Tiêu do dự, một là anh cảm thấy không thích hợp lắm, hai là anh định buổi chiều sẽ đi làm, nhưng Trần Thước đã mời rồi, nói không đi, liệu em ấy có cảm thấy không vui không?

Vậy phải làm sao.

Chút đắn đo trong lòng không biết phải biểu đạt thế nào, Trần Thước lại không cho anh cơ hội từ chối, cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, nói với anh: "Một giờ xuất phát."

"Ò, được."

A Tiêu rất lo lắng là kiểu tụ tập rất đông bạn bè, anh không biết uống rượu, mồm miệng cũng vụng về, mỗi lần công ty team building anh đều ngồi bên góc làm người vô hình, đi gặp bạn của Trần Thước anh rất lo sẽ khiến cậu mất mặt.

Nhưng vẫn may, Trần Thước không đưa anh đến nơi như vậy, xe dừng bên ngoài cổng bệnh viện thành phố, Trần Thước nói với anh: "Đến rồi."

A Tiêu lơ ma lơ mơ theo cậu xuống xe, hai người đi vào bệnh viện, lên lầu, gần đi đến cửa phòng khám bệnh, Trần Thước mới dặn dò anh: "Bác sĩ Mạnh là chuyên gia rất nổi tiếng ở khoa tai, lát nữa gặp cô ấy, đem tình hình của anh nói đúng sự thật cho cô ấy."

Thời gian quá gấp gáp, không lấy được số khám của bác sĩ chủ nhiệm, Trần Thước nhờ bạn mới liên hệ được với bác sĩ Mạnh.

"Em đưa anh đến khám bệnh à?" A Tiêu phản ứng chậm không chỉ một lúc, đứng ở hành lang không đi về phía trước nữa, chi phí khám một lần không rẻ, anh có chút lo lắng, nói với Trần Thước: "Không cần khám đâu, ngày nhỏ anh khám rất nhiều lần rồi, cái này không khỏi được, đừng khám nữa, lãng phí tiền lắm."

Khám bệnh sao có thể lãng phí tiền, đáy mắt Trần Thước chớp động một chút, không nói rõ được trong lòng có tư vị như thế nào, không nói gì khác, đi lên nắm lấy cổ tay A Tiêu, thái độ không cho anh từ chối, giọng điệu vẫn dịu dàng, "Qua đây."

Mùi thuốc khử trùng trong phòng khám, A Tiêu có chút sợ thứ mùi này, vụ tai nạn xe ngày nhỏ đã để lại cho anh ám ảnh tâm lý rất nặng, anh ở trong bệnh viện rất lâu, trải qua bao nhiêu năm như vậy rồi, vẫn có thể nhớ được lúc đó đã đau như thế nào.

"Bác sĩ Mạnh." Sau khi Trần Thước đi vào liền chào hỏi với người bên trong.

Là một bác sĩ nữ trẻ tuổi, dáng người cao cao, vô cùng có khí chất, trông thấy Trần Thước liền cười tươi rói, "Tới đây, cậu ngồi đi."

"Ngồi." Trần Thước nói nhỏ bên cạnh A Tiêu, A Tiêu gật gật đầu, trông rất e thẹn, sau khi ngồi xuống bèn chủ động chào hỏi bác sĩ Mạnh, "Chào cô."

"Chào anh, tôi tên Mạnh Tịnh." Bác sĩ Mạnh cười lên vừa thân thiết vừa xinh đẹp, chào hỏi với A Tiêu xong bèn ngẩng đầu lên nhìn Trần Thước, "Cậu cũng vội vã quá đấy, nửa đêm còn tìm người liên lạc với tớ, tớ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."

Trần Thước giải thích: "Ngày mai phải đi công tác, không biết mấy hôm mới về được, sợ trước lúc đi không kịp đưa anh ấy đến khám."

Quả thực quá vội vã, bản thân Trần Thước cũng bất ngờ, trước lúc đến tìm A Tiêu, cậu nào biết tình hình anh bây giờ thế nào, bác sĩ tốt phải hẹn rất lâu, cậu không có nhiều kiên nhẫn để đợi như thế, lục hết danh sách bạn bè, nghe ngóng được bạn học cấp hai là bác sĩ khoa tai, lại vừa hay ở cùng một thành phố với bọn họ, có điều, năm đó sau khi cậu ra nước ngoài liền không liên lạc gì với Mạnh Tịnh nữa, suốt đêm tìm tận mấy người mới liên lạc được với cô.

Mạnh Tịnh nhìn A Tiêu, lại nhìn Trần Thước, hỏi cậu: "Soái ca này là gì với......?"

"Bạn tớ, phiền cậu, khám cẩn thận cho anh ấy." Giọng điệu của Trần Thước thành khẩn.

"Yên tâm." Cô gật gật đầu, dịu dàng nhìn A Tiêu, "Tôi ghi lại mấy thông tin cơ bản của anh trước."

/

Kết quả kiểm tra phải qua mấy hôm mới có, Mạnh Tịnh bảo bọn họ về nhà đợi.

Trên đường Trần Thước trông có vẻ không vui lắm, A Tiêu ngồi bên cạnh cậu cũng không dám nói gì.

Anh cảm thấy rất áy náy, bạn bè thân thiết trùng phùng, đáng ra là chuyện vui mừng, anh lại vừa gặp đã khiến người ta phải bận tâm, cũng phiền phức cho người khác quá.

A Tiêu mím môi không nói lời nào, bây giờ thời gian vẫn sớm, quay về nhận đơn vừa hay có thể bắt kịp giờ cao điểm, anh muốn đi làm, nhưng sắc mặt này của Trần Thước, anh không biết bây giờ có nên nói không.

Sau đó Trần Thước chủ động lên tiếng nói chuyện, hỏi anh: "Có đói không?"

A Tiêu xoa xoa bụng, mới phản ứng ra vẫn chưa ăn gì, cả ngày trời, Trần Thước giúp anh chuyển nhà lại đưa anh đi khám bệnh, toàn bận việc của anh, nhất định cũng đói rồi.

A Tiêu gật đầu, "Cũng hơi đói."

Trần Thước nghiêng mặt sang nhìn anh, ánh mắt rất cưng chiều, nhưng chắc bé ngốc nghếch không cảm nhận được, nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ, vẫn đang áy náy vì mình là một người rắc rối.

Trái tim Trần Thước mềm ra không chịu nổi, nói với anh: "Đưa anh đi ăn cơm." Sau đó không nhịn được đưa tay ra, sờ sờ chiếc tai đeo máy trợ thính của anh.

Lại là động tác này, hôm qua lúc Trần Thước sờ tai anh như thế này, đã sờ cho mặt A Tiêu đỏ cả lên, bây giờ mặt anh lại đỏ rồi.

Rất khó thích ứng với cảm giác này, tai là nơi hơi nhạy cảm, bị người ta chạm vào sẽ cảm thấy ngứa, A Tiêu sợ ngứa, hơi trốn về bên cạnh một chút, không cho cậu sờ nữa.

Nhưng tránh đi xong lại sợ Trần Thước giận, cúi đầu xuống tìm lý do, nói với cậu: "Lái xe cẩn thận đi."

Trần Thước nào có thích giận dỗi như vậy, đặt tay về vô lăng, nghe lời anh, lái xe cẩn thận.

Cậu đưa A Tiêu đến một nhà hàng Tây, nhà hàng này A Tiêu biết, hơi đắt, mức tiêu thụ bình quân mỗi người tận mấy nghìn tệ, lúc xem thực đơn anh cân nhắc một chút, A Tiêu quyết định, nếu như lát nữa Trần Thước chủ động thanh toán thì anh không tranh trả tiền với cậu nữa.

Nước của bít tết rất nhiều, không cùng một mùi vị với bít tết mà anh thường ăn trong những bữa ăn nhanh hằng ngày, Trần Thước ở nước ngoài chắc là thường xuyên ăn cái này, dáng vẻ cầm dụng cụ ăn khỏi phải nói trông tao nhã thế nào, đẹp trai thật, mặt đẹp, tay cũng đẹp như vậy, vẫn có thể trông ra dáng vẻ ngày nhỏ, nhưng bây giờ thật sự đã rắn rỏi kiên cường, giống y như những diễn viên diễn vai quý công tử trong phim truyền hình, không đúng, đẹp hơn trong phim nhiều, A Tiêu nhìn cậu, bất tri bất giác thất thần, nhìn tới mức mắt cũng ngây cả ra.

Trần Thước nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu hỏi anh, "Sao thế, không thích ăn à?"

A Tiêu vội vàng lắc đầu, bấy giờ mới phản ứng ra mình chỉ bận ngắm người ta, cũng quên luôn cả ăn.

"Thích ăn." Anh cúi đầu xuống, dùng dao dĩa trong tay cắt bít tết, anh không thường xuyên ăn đồ Tây, cắt không được thuần thục lắm, chỉ có thể cố gắng hết sức giữ vững cổ tay, để mình trông có vẻ không quá vụng về.

"Để em." Trần Thước nói, sau đó di chuyển đĩa của anh đến trước mặt mình, không nhanh không chậm cắt bít tết thành những miếng nhỏ đều đều nhau, sau đó lại đẩy cho anh, nói: "Thật ra em cũng không thích ăn đồ Tây lắm, rất phiền toái."

Thật sao? Không thích ăn sao lại chọn chỗ này chứ, A Tiêu chớp chớp mắt nhìn cậu.

Trần Thước nói: "Vốn định đưa anh đi ăn lẩu cơ."

Lẩu, A Tiêu thích.

"Nhưng lên mạng search một chút, nói chỗ này..."

Tia sáng trên đỉnh đầu chiếu vào đáy mắt Trần Thước, lấp lánh sáng, khiến cả người cậu trông đều có vẻ chân thành và thâm tình.

Chỉ tiếc rằng, đối diện là một bé ngốc, vốn không hiểu phong tình cho lắm.

Thế nên Trần Thước chỉ có thể nói thẳng hết mức có thể, ngập ngừng giây lát, cậu tiếp tục nói với A Tiêu, "Nói nhà hàng này, xếp vị trí đầu tiên trong số các địa điểm hẹn hò."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me