LoveTruyen.Me

[BÁCH HỢP] - BÁT DIỆN UY PHONG

CHƯƠNG 12 - Vòng cổ

HuongTinhVe

Diệp Nghiên Hy tựa lưng vào thành ghế, nàng nhìn xuyên qua tấm kính, nhìn thấy Liễu Chính Hào, cũng nhìn thấy một phần phản chiếu của chính mình, nghẹn ngào nơi cổ họng, một lời cũng không nói ra.

Cả hai đều trầm mặc, cánh tay Liễu Chính Hào vẫn duy trì giữa không trung.

Diệp Nghiên Hy lấy trong túi áo ra một vật, lẳng lặng cầm trên tay, Liễu Chính Hào cũng nhìn thấy rồi thất thần.

"Biểu đệ. Ngươi còn phải thoả hiệp với ta thêm một điều, đó là từ giờ trở đi, bất luận cái gì xảy ra đi nữa, ngươi cũng không được tháo sợi dây này ra khỏi cổ."

Diệp Nghiên Hy luồn sợi dây đỏ qua lỗ tròn thông khí trên tấm kính, tượng Phật cẩm thạch cũng theo đó mà đến tay Liễu Chính Hào.

Liễu Chính Hào nhận lấy, nhìn ngắm vòng cổ một hồi, lồng ngực quặn thắt lại, không đắn đo đeo vào cổ mình, giấu vào trong lớp áo. Tình thương của Liễu mẹ bây giờ chính là đang ôm lấy Chính Hào, toàn tâm toàn ý bảo hộ cho cậu, không để tâm đến đã một lần bị vứt bỏ, vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi đến ngày cậu hồi tâm chuyển ý.

"Biểu tỷ, em hứa với chị, suốt đời này cũng không tháo ra!", Liễu Chính Hào nhìn Nghiên Hy, ánh mắt và thanh âm đều kiên định.

"Tốt.", Diệp Nghiên Hy đơn giản trả lời.

Hai người im lặng một lúc lâu, cánh cửa sắt sau lưng Diệp Nghiên Hy một lần nữa nặng nề mở ra.

"Diệp Thiếu uý. Đã hết giờ.", viên cảnh sát trẻ khi nãy dõng dạc nói.

"Tôi biết."

Diệp Nghiên Hy duy trì nhìn Liễu Chính Hào, bàn tay áp lên mặt kính phía trước.

"Biểu đệ, hứa với tôi, chiếu cố mình thật tốt, vì bản thân, cũng chính là vì Liễu gia."

Liễu Chính Hào vươn tay về phía trước, áp vào bàn tay Diệp Nghiên Hy đối diện, dù là cách một lớp kính dày, cũng không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy ấm áp lan toả.

Diệp Nghiên Hy từ nhỏ đến lớn chính là luôn khiến Liễu Chính Hào không ngần ngại mà an tâm dựa dẫm.

Diệp Nghiên Hy đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu nhìn lại, nàng không muốn biểu đệ nhìn thấy hai mắt ngấn đầy lệ của mình.

Cửa sắt lại một lần nữa khô khan đóng lại, vạch ra khoảng cách không gian giữa hai người. Diệp Nghiên Hy trong bóng tối thất thần, trái tim không hiểu vì sao không ngừng nhói lên đau đớn.

...........................

Liễu Tĩnh Nhàn không biết vì cái gì mà thẫn thờ, trên tay cầm bình nước nóng pha trà liền văng vào cổ tay một ít, nàng giật mình buông xuống, cũng may không đến nỗi bị bỏng, chỉ là hiện lên vài đốm hơi ửng đỏ.

Điện thoại trên bàn ngay lúc đó vang lên, màn hình hiện tên "A Hy".

Đến bây giờ Liễu Tĩnh Nhàn mới phát hiện, kể từ đêm Diệp Nghiên Hy uống say đến nay đã hơn một tuần, cả hai vẫn chưa gặp lại nhau, ban đầu nàng nghĩ do A Hy bận rộn công việc, thế nên cũng không hề nôn nóng.

Diệp Nghiên Hy một tuần vừa qua ngoại trừ các đồng nghiệp tổ trọng án, nàng cũng không muốn liêc lạc với ai, đặc biệt là người nhà Liễu gia, nàng không muốn chỉ vì một phút động lòng của mình mà sơ hở trong điều tra vụ án. Đối với Diệp Nghiên Hy, huyết mạch chảy trong người muôn đời không trọng yếu bằng ý niệm thiện ác đúng sai của nàng.

Đến bây giờ mọi thứ đã được giải quyết ổn thoả, Diệp Nghiên Hy trút bỏ được gánh nặng tâm lý, thở phào nhẹ nhõm, nhấc máy lên gọi điện cho Liễu Tĩnh Nhàn.

Diệp Nghiên Hy thật sự nhớ biểu muội.

"A Hy?"

Thanh âm Liễu Tĩnh Nhàn trong điện thoại nhẹ nhàng truyền đến, đột nhiên lại khiến Diệp Nghiên Hy có một chút quên mất mình dự định nói gì, cũng không ngờ giọng nói của biểu muội lại có sức ảnh hưởng mạnh đến vậy.

"À... biểu muội... đang làm gì?", Diệp Nghiên Hy không hiểu vì sao lắp bắp, tự cảm thấy xấu hổ, hai tai đỏ lên, cũng may mắn chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại, nếu biểu muội hiện tại đang đứng trước mặt chắc chắn sẽ không nhịn được cười khi thấy bộ dạng Nghiên Hy bây giờ.

"Đang pha trà.", Liễu Tĩnh Nhàn khẽ cười, "A Hy đang ở đâu?"

"Tôi đang ở sở cảnh sát... Em có thể đi cùng tôi không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn đưa em đến gặp một người."

Liễu Tĩnh Nhàn yên lặng một hồi rồi đáp ứng, cũng không hỏi người đó là ai, trong đầu miên man suy nghĩ, nàng có cảm giác Diệp Nghiên Hy đang nhắc đến người nào, nhưng không dám chắc chắn, nàng sợ bản thân hy vọng càng nhiều rồi lại thất vọng càng nhiều.

"Được."

"Tôi lập tức đến đón em."

..............................

Diệp Nghiên Hy dừng xe trước quán trà của Liễu Tĩnh Nhàn, cũng là một thân ảnh đơn độc trong bộ áo khoác trắng dưới bầu trời mờ mịt đứng chờ sẵn từ lâu, trong lòng Nghiên Hy chợt có tia suy nghĩ, không biết trong suốt mười hai năm ly biệt, có một ngày nào biểu muội cũng chính là ngóng chờ mình quay về như thế.

Diệp Nghiên Hy xuống xe, mở cửa cho Liễu Tĩnh Nhàn.

"A Hy, lần sau chỉ cần ấn mở khoá, em sẽ tự vào trong, không cần A Hy vất vả xuống xe mở cửa như vậy."

Diệp Nghiên Hy không hiểu là vì đang tập trung lái xe mà không nghe thấy Liễu Tĩnh Nhàn nói, hay là do nàng nghe nhưng không muốn trả lời, chỉ lẳng lặng nhấn chân ga phóng về phía trước.

Tĩnh Nhàn cũng không nói gì, im lặng nhìn ra cửa sổ.

Rất nhanh đã đến sở cảnh sát.

Liễu Tĩnh Nhàn theo sau Diệp Nghiên Hy bước vào trong, qua hai lớp bảo vệ canh gác nghiêm ngặt, một lớp cửa cảm ứng kiểm tra tư trang, sau đó tiến vào một khoảng sân rất rộng, đối diện là một toà nhà kín cổng cao tường.

Trong lòng Liễu Tĩnh Nhàn dâng lên ngột ngạt, bộ dáng hơi căng thẳng, nàng không tự chủ mà nín thở.

Diệp Nghiên Hy phát hiên bước chân Tĩnh Nhàn chậm lại, dần dần ở phía sau lưng cách xa mình một khoảng, liền tiến đến nắm lấy tay nàng, dắt vào trong.

Liễu Tĩnh Nhàn nắm chặt Nghiên Hy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lúc vừa trơn tuột lại vội vàng níu lấy cổ tay người kia, như thể sợ lạc mất người trước mặt.

Liễu Tĩnh Nhàn không nhớ mình đã bước qua bao nhiêu lớp cửa tối đen, không nhớ Diệp Nghiên Hy đã nói những lời gì với những người xung quanh, đầu óc oang oang nghe được đại loại mấy từ như "Thiếu uý", "phạm nhân"... Đại não Liễu Tĩnh Nhàn đã sớm choáng váng rồi, nếu không có Nghiên Hy bên cạnh, nàng đã sớm hồn phách lên mây.

Có thể bước chân vào lãnh địa nghi ngút tà khí như vậy cũng đã là một sự can đảm rất đáng khen đối với Liễu Tĩnh Nhàn rồi.

"Xin chào Diệp Thiếu uý! Phạm nhân đang chờ sẵn bên trong."

Một viên cảnh sát đột ngột dõng dạc lên tiếng khiến Tĩnh Nhàn hơi giật mình.

"Được.", Diệp Nghiên Hy gật đầu.

Cửa sắt trước mặt nặng nề mở ra, bàn tay vẫn đang bám lấy Diệp Nghiên Hy, cùng nàng tiến vào bên trong.

Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trước mắt Liễu Tĩnh Nhàn chính là một thanh niên đang ngồi cúi đầu, cách nàng một lớp kính dày trong suốt. Tĩnh Nhàn không cần đắn đo một giây, lập tức nhận ra đối phương.

"Hai người có tối đa một giờ. Tôi sẽ chờ ở bên ngoài."

Diệp Nghiên Hy kéo ghế cho Liễu Tĩnh Nhàn ngồi xuống, thì thào bên tai nàng hai câu rồi quay lưng đi.

Cửa sắt một lần nữa đóng lại, nặng nề như tâm khảm.

Suốt đường đi đến đây, Diệp Nghiên Hy không hé nửa lời với Liễu Tĩnh Nhàn, nàng không biết phải nói gì, hoặc là nói lời nào cũng bằng thừa, cũng không từ ngữ nào có thể giúp nàng bộc lộ cảm xúc trong đáy lòng một cách rõ ràng nhất.

Đáy lòng thắt lại, Diệp Nghiên Hy ngồi xuống, ánh mắt xa xăm vô định.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me