Bach Hop Chi La Do Hon Dan
Tối...Trời mưa...Mưa rất to...Mưa to như vậy nhưng không hề lạnh chút nào, chỉ có những tia nước từ trên cao ào ạt đổ xuống, tuyệt nhiên không hề xuất hiện một cơn gió. Mưa mang theo hơi nóng bốc lên hầm hập từ dưới mặt đất, ngột ngạt, oi nồng.Tịnh Nhi đứng trước cổng kí túc xá, vươn hai tay ra ngoài hứng những giọt mưa. Sau khi kết thúc 4 tiết học nhàm chán buổi chiều, Tịnh Nhi về kí túc xá đánh một giấc say đến tối. Thức giấc, Tịnh Nhi dự định sẽ ghé cửa hàng thức ăn nhanh, ăn cái gì đó qua loa lấp cái dạ dày cho một ngày vì bây giờ cũng khá trễ rồi. Tịnh Nhi có rủ Hiểu Phong cùng đi ăn, nhưng anh hôm nay lại bắt đầu xin đi làm thêm ở quán cafe nào đó giữa trung tâm thành phố, vậy nên cô quyết định đi một mình. Thế nhưng khi Tịnh Nhi tắm xong thì cũng là lúc ngoài trời đổ mưa tầm tã, trong khi cô lại không có ô, kết quả, Tịnh Nhi đã đứng đây đợi hơn nửa tiếng rồi mà cơn mưa rào kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.Móc điện thoại ra xem giờ, Tịnh Nhi mím môi, hít một hơi thật sâu. Đằng nào thì cũng thế, đứng đợi ở đây cũng không biết khi nào mưa mới tạnh, mà đến khi nó tạnh cũng không biết chừng các cửa hàng cũng đóng cửa mất rồi. Chi bằng lao nhanh ra ngoài ăn tạm cái gì đó, còn hơn là chịu đói, cùng lắm cũng chỉ bị ướt một chút, nhằm nhò gì chứ?Nghĩ là làm, vội kéo chiếc mũ áo khoác trùm lên đầu, Tịnh Nhi lao nhanh vào màn mưa, chân đạp lên những vũng nước khiến nó bắn lên những tia nước tung tóe, vài sợi tóc bay bay bị nước xối ướt nhẹp.Dừng lại trước một góc đường, Tịnh Nhi đảo mắt, dáo dác tìm một quán ăn nào đó gần gần, vì với bộ dạng này, cô cũng không thể đi xa. Qua làn nước mưa, Tịnh Nhi chợt thấy một quán ăn đối diện công viên, biển hiệu còn sáng rực. Đang co chân định toan bước đi, Tịnh Nhi bất chợt khựng lại khi nhìn thấy một chiếc Hyundai Santafe 7 đen bóng đi đến và dừng ngay trước mặt mình.-Ra ngoài trời mưa mà không mang ô, cô muốn bị ốm à?Kính xe hạ xuống, ánh mắt Trịnh Lam Thanh như có một làn sương mù lướt qua.Tịnh Nhi hơi khó chịu nhướng mày lên nhìn kẻ tự nhận như gặp người quen này.Rồi Lam Thanh mở cửa bước ra, tay mang theo một chiếc ô gấp trong suốt.Gương mặt tuyệt mỹ của Lam Thanh, chiếc váy công chúa cup ngực màu đen tuyền, trông rất mĩ miều như một nàng công chúa vừa tham dự một buổi tiệc đêm.-Cô đi đâu đây?-Tình cờ đi ngang. – Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi, bật chiếc ô lên. – Còn cô, đi đâu dưới trời mưa thế này?-Ăn tối.-Có cần tôi cho đi nhờ không? – Lam Thanh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên vẻ kiêu ngạo.-Cô cũng đi ăn?-Ừ.-Ừm. – Tịnh Nhi gật đầu. Thay vì chạy dạo dưới trời mưa như thế này thì có người chịu đưa cô đi cũng đỡ hơn nhiều.Lam Thanh mở cửa bước vào trong xe ngày sau khi Tịnh Nhi đã yên vị ở ghế lái phụ. Lam Thanh quét ánh mắt qua nó một lượt rồi nhấn ga cho xe chạy..Nhà hàng kiểu Pháp.Khăn trải bàn bằng vải trắng điểm hồng phong cách nước Pháp, dụng cụ ăn bằng bạc sáng loáng, chiếc bình hoa cao cổ cắm một bông hồng trắng thuần khiết, sofa màu đỏ, nghệ sĩ violin đang kéo một khúc nhạc tình lãng mạn. Tịnh Nhi nghĩ rằng nếu Lam Thanh không phải con gái thì đây sẽ giống như 1 buổi hẹn hò đầu tiên của cô.Khách không nhiều.Bên cạnh những chậu cây che khuấtLam Thanh ngồi đối diện Tịnh Nhi.Người phục vụ bưng đĩa bò bít tết tới, mùi thơm lan nhanh, miếng thịt trông tươi ngon, hấp dẫn và bắt mắt. Sau đó anh ta rời đi và không quên kèm theo một câu nói quen thuộc "Chúc 2 vị tiểu thư ngon miệng!", nghệ sĩ violin bước tới bàn dạo một khúc nhạc vui vẻ nhẹ nhàng.Tịnh Nhi bắt đầu chú tâm vào ăn,Lam Thanh chỉ ăn vài miếng, cô đặt dao xuống, ngẩn đầu yên lặng nhìn Tịnh Nhi.Cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi vào tâm trí Tịnh Nhi, cô ghét nhất bị ai nhìn chằm chằm khi mình đang ăn. Tịnh Nhi nuốt trôi miếng thịt bít tết trong miệng rồi đặt dao xuống, nhìn Lam Thanh:-Cô có thói quen nhìn người khác khi họ đang ăn như thế hay sao?-Không. Trước không, bây giờ không và sau này cũng sẽ không. – Lam Thanh cười, một nụ cười bán nguyệt làm say lòng biết bao chàng trai và cô gái đang hiện diện trong khoảng không của nhà hàng đó.-Nếu bây giờ có một người cứ nhìn cô như thế khi cô đang ăn, cô có khó chịu hay không hả? – Tịnh Nhi hơi bực dọc.-Không, họ nhìn tôi đơn giản chúng minh tôi quá đẹp, quá hoàn mỹ.Tịnh Nhi liếc mắt, cảm thấy người con gái này thật cao ngạo.-Cô không nhưng tôi có. Nếu cô không muốn ăn thì có thể đây. Tôi ngồi đây vì tôi muốn ăn. Đừng làm tôi khó chịu.Lam Thanh nhìn Tịnh Nhi mỉm cười chế giễu, cô lấy miếng giấy trắng tinh được gấp gọn gàng bên cạnh, với tay, chấm nhẹ lên khóe môi của Tịnh Nhi.. Tịnh Nhi thoáng bất ngờ vì đột ngột, né theo phản xạ."Thịch!"Vì khoảng cách quá gần, nên cả hai người con gái xinh đẹp này, trái tim...đều bước hụt một nhịp.Trịnh Lam Thanh vội rút tay về, ho khan một tiếng.Tịnh Nhi bối rối quay mặt đi chỗ khác.Là do hành động quá thân mật hay do hai con người này quá đa cảm?-Sốt thịt còn dính bên mép. Tôi chỉ định lau giúp cô.-Cảm ơn. Tôi tự làm được. – Nói rồi, Tịnh Nhi rút khăn tay và lau bên khóe miệng............Sau bữa ăn ở nhà hàng Pháp, Trịnh Lam Thanh đưa Tịnh Nhi về kí túc xá học viên Thiên ÂnMưa đã tạnh.-Cảm ơn đã đưa tôi về.-.....-Cầm lấy đi. – Tịnh Nhi đưa ra trước mặt Lam Thanh một số tiền. – Trả tiền hồi nãy cô thanh toán bữa ăn hộ tôi.Lam Thanh nhìn xuống tay Tịnh Nhi, cười khẩy. Trả tiền? Cô nghĩ Lam Thanh cần sao?-Cô nghĩ tôi là ai?-Cô là cô và tôi là tôi. Tôi không muốn mang nợ, bất cứ ai. Nếu không đủ, tôi có thể đưa thêm.-Tôi nói cô đang nợ tôi sao? – Lam Thanh nhướn mày, cảm giác này thật khó chịu, cứ như cô đang được người khác bố thí cho vậy.-Cầm lấy đi. – Tịnh Nhi cứng đầu.Lam Thanh không biết nói gì nữa, nếu cứ nói qua nói lại, sợ đến sáng cũng chưa được về. Cô với tay rút ra tờ 20k trong tay Tịnh Nhi.-Nhiu đây là đủ rồi.Rồi Lam Thanh bước ra ngoài xe, phóng đi mất hút vào màn đêm.Tịnh Nhi nhìn theo cho đến khi khung cảnh trước mắt chỉ còn lại một màu đen đặc quyện vào nhau.-Một đĩa bít tết chỉ có 20k sao? – Tịnh Nhi thở dài, bước vào trong kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me