LoveTruyen.Me

[Bách Hợp] Khiêu chiến không động tâm - Beta Quân (Edit)

Chương 42

esleytran

Phúc lợi thần tượng

Mặc dù rất nhiều người đứng ở giao hàng hỏa tốc, nhưng anh trai giao hàng hỏa tốc rất nhanh nhẹn. Mỗi người báo số điện thoại xong, rất nhanh đã có thể tới kệ hàng tìm được bọc tương ứng, trở lại kiểm tra tên họ người nhận hàng một chút, giao hàng là xong rồi.

Không biết có phải vì đã bận rộn đến trưa rồi không, anh trai giao hàng hỏa tốc đội nón gò má đều có mồ hôi, không thể không cởi áo khoác để giải nhiệt.

Cậu lấy bọc của Khương Tuyết ra, một cái rất nhỏ, lớn chừng một bàn tay.

"Tên." Anh trai nhỏ giao hàng hỏa tốc hỏi.

"Họ Khương." Khương Tuyết ép thấp giọng một chút, lắng nghe rồi trả lời.

Thẩm Thấm Duyệt gửi hàng giao hỏa tốc cho Khương Tuyết, dĩ nhiên không thể nào viết tên thật, bình thường mà nói cũng viết "cô Khương", hoặc là "Khương".

Nhưng lần này anh trai nhỏ giao hàng hỏa tốc cầm hàng giao hỏa tốc, cau mày nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm tên trên bọc, lại liếc nhìn Khương Tuyết, lắc đầu một cái.

"Không phải..."

"Không phải?" Khương Tuyết sững sờ, chỉ có thể dò xét hỏi: "Vậy... Tuyết Tuyết?"

Anh trai giao hàng hỏa tốc vẫn lắc đầu: "Cũng không phải."

Cái Thẩm Thấm Duyệt này làm gì vậy? Cậu ấy cũng không nhắn là dùng tên gì.

Khương Tuyết tức giận cúi đầu khởi binh hỏi tội trong wechat, Trần Song đứng ở sau lưng cô nhìn hỏi anh trai giao hàng hỏa tốc: "Bọn tôi không biết bạn gửi đến lưu tên là gì, nhưng mà có thể nói cả số điện thoại rồi, vậy có thể đưa cho bọn tôi không?"

Anh trai còn rất dễ nói chuyện, giao hàng trong trấn nhỏ rõ ràng cũng không nghiêm khắc như vậy.

"Được rồi." Khương Tuyết nói điện thoại lưu loát xong, anh trai bắt đầu quét mã xác nhận xuất kho.

"Cho nên, người nhận hàng viết là ai?" Khương Tuyết vẫn không nhịn được hỏi.

Chân mày anh trai nhíu lại, mặt lộ vẻ khó xử, trong lúc lúng túng vẻ mặt còn kèm theo một tia xấu hổ trả lời: "Hồ, hồ ly nhỏ..."

Thẩm Thấm Duyệt, cậu chết chắc rồi.

Khương Tuyết xấu hổ cúi đầu tiếp tục hung hăng chọc điện thoại, mặc dù Thẩm Thấm Duyệt hoàn toàn không trả lời cô.

Trần Song lại cúi đầu nhẹ nhàng cười, đưa tay cầm lấy bọc giúp Khương Tuyết. Thấy Khương Tuyết vẫn còn cúi đầu gửi wechat, lập tức kéo vạt áo đối phương, cẩn thận "dẫn đường" về.

Buổi trưa thành phố Hồng lại nóng lên, mặt trời nướng trên mặt, chỉ cần không có gió, hơi phơi lâu một chút còn khá ấm áp dễ chịu.

Khương Tuyết chỉ cúi đầu như vậy, vô tri vô giác bị Trần Song dẫn đi một đoạn đường mới lần nữa lấy lại tinh thần.

Trở về trong hẻm nhỏ khách sạn, dòng người ít đi rất nhiều. Tuyết đọng tan ra, lộ ra đường lát đá ướt nhẹp. Trần Song đi trước mặt cô, một tay cầm giúp cô hàng giao hỏa tốc, một tay vươn ra kéo vạt áo cô.

"Hàng giao hỏa tốc, đưa em đi." Khương Tuyết nói.

Trần Song đưa hộp trong tay cho cô, Khương Tuyết bắt đầu tay không mạnh mẽ tháo hộp.

Sau khi tháo ra bên trong là một cái vòng tay, dây xích bạc mỏng điểm thêm viên kim cương nhỏ, phối hợp với ngôi sao nhỏ, cuối cùng ở giữa cổ tay để lại một viên hồng ngọc nhỏ.

Biết chọn thật đó, THẩm Thấm Duyệt.

Hồng ngọc xinh đẹp, lóe sáng dưới ánh mặt trời. Nhìn cũng tôn lên người có màu da trắng, khớp xương cổ tay rõ ràng.

Khương Tuyết nhìn chằm chằm vòng tay kia một hồi, ngẩng đầu ngoắc ngoắc tay với Trần Song.

"?" Trần Song lại gần.

"Đưa tay cho em." Cũng không phải câu hỏi, lúc mở miệng, Khương Tuyết đã kéo tay Trần Song rồi.

Cô kéo ống tay áo Trần Song lên, lại đeo vòng bằng cả hai tay.

"Ừm~" Khương Tuyết hình như rất hài lòng nhếch môi cười lên.

Sau khi mang xong cô lấy điện thoại ra, chỉnh góc độ xong chụp một tấm. Trong hình chỉ có bóng cây cùng cổ tay nhỏ như một đoạn ngó sen trắng , nhìn kỹ mới có thể thấy rõ trên cổ tay còn điểm tô thêm một màu đỏ.

"Được rồi." Khương Tuyết xé nát thông tin hộp hàng hỏa tốc, vứt cái hộp vào trong thùng rác ven đường, vỗ vỗ tay.

Trần Song nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy cổ tay bị dây xích nhỏ khiến cho ngứa một chút. Nhưng Khương Tuyết ném xong rác rưởi đi, chỉ lo tiếp tục chạy về, không có ý định lấy vòng tay về.

"Ừm?" Trần Song tới trước mặt đối phương, giơ tay lên tỏ ý với Khương Tuyết, có phải quên gì rồi không.

"Làm sao?"

"Cái này." Trần Song nhẹ nhàng lắc lư tay, hồng ngọc phản xạ ánh sáng chiếu lên mặt bên nàng, lộ ra màu ửng hồng nhàn nhạt. "Cái này, em quên lấy xuống rồi."

"Em không quên."

Khương Tuyết lại chỉ kéo tay Trần Song xuống, nghiêng đầu cười với nàng một tiếng.

"Phúc lợi của fan."

Mặt mũi Trần Song run lên chốc lát. rất nhanh lại cúi đầu, không nói gì.

Thì ra bây giờ còn biết trêu đùa fan trắng trợn như vậy rồi.

Ăn trưa tại phong ăn, thời gian nghỉ trưa Trần Song bớt chút thời gian về phòng mình một chuyến.

Nàng cẩn thận tháo vòng tay Khương Tuyết đeo cho nàng, nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được một cái hộp nhẫn trong hộp trang điểm của mình, trước tiên cất tạm vòng tay này.

Bình thường trên tay nàng không mang đồ, đồng hồ cũng hiếm khi đeo. Nàng sợ bận rộn xong quên, cũng sợ ném đi.

Sau khi nhìn về cái hộp một hồi, Trần Song mới chậm rãi bật cười, trịnh trọng đóng nắp lại, lần nữa đi đến phòng tập luyện.

Ngày tập luyện cuối cùng thật ra thì phần lớn động tác Khương Tuyết và Thôi Liễu cũng có thể hoàn thành rồi, phim cổ trang đánh võ khó khăn nhất vẫn là treo dây đánh nhau.

Vừa phải vượt qua sợ độ cao, vừa phải hoàn thành động tác đẹp ngoạn mục ngay khi đứng dậy.

Trước kia Khương Tuyết học khiêu vũ, người nhẹ, năng lực thăng bằng tốt, làm mấy lần đã ung dung nắm giữ cốt lõi.

Động tác của cô là phải nhảy tới bay lên và đánh võ, dây chia ra treo ở bên lưng và bên hông, còn ghì chặt bên đùi.

Động tác nhún nhảy lên cần có người tới chống bên eo một chút, cô tìm được vị trí phát lực chuẩn phía sau.

Trước kia đều là Thôi Liễu ở phía sau hỗ trợ, mỗi ngày Khương Tuyết đều tập luyện động tác này không chỉ một lần, nhìn động tác có vẻ đơn giản lại cần tốn thể lực to lớn.

Biểu chiều Khương Tuyết còn cần tập luyện trên dây, chờ Vũ Chỉ giúp cô cố định dây thừng theo thường lệ, xác nhận không sao xong, Thôi Liễu cũng theo thói quen đứng dậy đi đến, tùy thời chuẩn bị giúp Khương Tuyết "cất cánh".

Nhưng Khương Tuyết chỉ nhìn vào hai mắt anh, suy nghĩ một chút, gạt anh ra. Lại ngoắc ngoắc tay với Trần Song ngồi bên kia: "Tiểu Trần tổng."

Trần Song nâng mí mắt lên, không rõ lắm.

Khương Tuyết chỉ chỉ hông mình: "Chiều nay tập dây, chị có thể giúp em đỡ eo chút không?"

"A?" Ánh mắt Trần Song chuyển sang Thôi Liễu bên cạnh: "Bình thường động tác này không phải thầy Thôi làm sao? Tại sao..."

"Tay tôi hình như bị trẹo rồi." Thôi Liễu nói thẳng, biểu hiện trên mặt ung dung bình thản: "Phiền Trần tổng tới đi."

Khương Tuyết im lặng cười ngọt ngào với Thôi Liễu.

Thật không hổ là ảnh đế.

Thật hiểu chuyện.

Vì vậy Trần Song không thể làm gì hơn là đi đến, sau khi đến gần Khương Tuyết, hai tay không biết nên làm gì.

Quan sát một lúc lâu mới hỏi: "Chị... làm gì?"

"Rất đơn giản."

Trần Song đứng sau lưng Khương Tuyết, Khương Tuyết xoay người, bắt được hai tay luống cuống của Trần Song, đặt vào bên eo mình.

Đầu ngón tay lạnh như băng dán vào giữa eo mềm mại, trong nháy mắt như muốn cháy.

"Đợi chút chị nghe cô Vũ Chỉ chỉ huy, lúc dây treo em lên, đỡ eo em một chút là được rồi." Khương Tuyết cười nói, "Em nói hiểu chưa?"

Trần Song nghiêm túc gật đầu.

Nàng sợ mình hồi hộp, nhưng sợ động tác mình không đúng khiến Khương Tuyết bị thương hơn.

Cho nên toàn bộ quá trình Trần Song hết sức chăm chú, hoàn toàn không rảnh phân tâm đi. Đợi hết thúc tập luyện buổi chiều xong, Khương Tuyết mới phát hiện hôm nay Trần Song hình như còn mệt hơn cô.

Gương mặt và cổ của nàng cũng đổ mồ hôi rồi, tóc có mấy sợi bị dính. Mặt cũng hồng hồng vì nóng, sau khi thả lỏng, cánh tay vẫn còn hơi run một chút.

"Vất vả rồi." Hôm nay là ngày tập luyện cuối cùng, Khương Tuyết theo thứ tự cúi người cảm ơn các giáo viên.

Nói một vòng xong, cô cũng xoay người lại, đối mặt với Trần Song, con mắt lấp lánh, cười híp mắt khom người: "Tiểu Trần tổng, vất vả rồi."

"Đâu có." Trần Song không biết tại sao, cũng theo động tác của Khương Tuyết, cũng ngu ngơ hơi cúi đầu với Khương Tuyết: "Em cũng vất vả rồi."

Trần Song ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy áo thun nơi bả vai Khương Tuyết lộ chút da thịt, nơi vừa bị dây trói đè lên hằn vết dây màu đỏ sậm.

Trần Song ngừng một lát, theo bản năng giơ tay lên đụng vai bên của đối phương qua áo thun, lông mày không tự chủ mà nhíu lại: "Đây là...?"

Theo tầm mắt Trần Song, Khương Tuyết sửa lại quần áo mình một chút, không cho là đúng cười cười: "Há, dây treo siết."

Vết thương kia nhìn không mới.

Bản thân da Khương Tuyết cũng rất trắng, dấu đỏ đè lên rất rõ. Chồng lên vết thương hồng nhạt còn có vết thương hôm nay tập luyện xong để lại, cũng không biết cô chịu bao lâu rồi, cũng không biết là có đau hay không.

Hai người mang toàn thân mồ hôi ai về nhà nấy, Khương Tuyết nhanh chóng vọt vào tắm, rửa sạch mồ hôi dính trên người xong, thay quần áo sạch sẽ, sảng khoái nằm trên giường chơi điện thoại.

Điện thoại quét được một nửa, nhận được tin wechat của Trần Song: "Mở cửa."

Khương Tuyết xoay người xuống giường, mặc quần áo vào, sau đó lười nhác mở cửa.

"Sao thế?" Sau khi mở của Khương Tuyết nhìn thấy chắc chắn là Trần Song, lập tức nghiêng đầu yên tâm một lần nữa ngã về giường.

Trần Song tự mình tìm dép, nhẹ nhàng đóng kín cửa xong mới đi vào.

"Cái này, cho em." Trần Song cầm trong tay một ống thuốc mỡ, đưa trước mặt Khương Tuyết.

Thuốc mỡ đúng là lưu thông máu trừ sẹo, Trần Độ chuẩn bị cho Trần Song, nhưng Trần Song chưa từng dùng qua.

"Chị của chị nói cái này rất hiệu quả."

"Thật ra thì cái này của em không nghiêm trọng như vậy." Khương Tuyết nháy mắt mấy cái, nhẹ nói.

Trần Song nắm tay thu lại, hạ mặt xuống, giúp Khương Tuyết mở hộp thuốc mở ra.

Xem bộ dáng là quyết định đích thân bôi thuốc cho Khương Tuyết mới yên tâm.

"Được rồi được rồi... em biết rồi." Khương Tuyết thậm chí sợ Trần Song sẽ giúp cô mở nắp thuốc mỡ, vì vậy liền tự mình nhận lấy, cười trêu ghẹo nàng: "Tiểu Trần tổng đúng là quan tâm người khác, cái này gọi là gì nhỉ? Bà chủ tốt à?"

Trần Song ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tuyết suy nghĩ một chút, lại cẩn thận thu ánh mắt lại.

"Phúc lợi của thần tượng." Nàng học giọng Khương Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me