Bach Kim
"Anh là..." Draco có chút chần chờ hỏi."Ronan." Nhân Mã ngước nhìn trời đêm, thì thầm, "Tên ta là Ronan."Draco nhướn mày nhìn, anh ta không giống Nhân Mã lúc nãy đã cứu đầu sẹo kia. Avery cọ cọ Draco, dè chừng nhìn Ronan trước mặt.Ronan tỏ vẻ hứng thú nhìn Avery, "Rất ít có Bạch kỳ mã nào chịu tiếp xúc với nhân loại,..." Lập tức quay đầu sang nhìn Draco, "Cậu bé, em rất đặc biệt.""Vậy sao?" Draco xoa đầu Avery, con Bạch kỳ mã thở phì phì như bất mãn.Nhân Mã lúc đầu còn rất hứng thú với Draco, nhưng chỉ một lần vô tình ngẩng đầu lên, Draco rõ ràng nhìn thấy anh ta do dự, vừa lo lắng vừa sợ hãi cái gì – Ronan lui lại sau mấy bước, cách Draco xa hơn."Tinh tượng...tinh tượng thay đổi?" Ronan kinh sợ kêu, vó ngựa bào bào ra mấy vết trên đất, anh ta nhìn Draco chằm chằm, lẩm bẩm, "Ta không nên xuất hiện...Bọn ta chỉ cần nghiên cứu tinh tượng là được rồi..."Dù vậy, Ronan vẫn do dự hỏi, "Nhưng ta có thể biết tên em không?"Draco nháy nháy mắt, thực ra, từ trước đến nay cậu không có ấn tượng tốt mấy với Nhân Mã. Một đám nửa người nửa ngựa cả ngày chỉ dán mắt lên trời, lúc nào cũng thần thần bí bí, ẩn cư sâu tuốt trong Rừng Cấm, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không màng. Năm đó Tử Thần Thực Tử tấn công Hogwarts cũng chẳng thấy Nhân Mã đâu...Draco không muốn xưng tên, dù sao cũng không rõ đối phương muốn gì. Xét về mặt nào đó, Nhân Mã so với Bạch kỳ mã còn vô ích hơn – ái da, Avery, đừng chọt eo tao!Draco vỗ vỗ cái bờm của con Bạch kỳ mã, có chút lo lắng cắn môi nhìn Ronan, một lúc sau mới nói, "Nhưng anh sẽ không mách với giáo sư chứ?""A, học sinh trốn đi chơi đêm sao?" Nhân Mã mới rồi còn đang kinh sợ đã nhanh chóng thả lỏng, cười hỏi, "Yên tâm, ta sẽ không nói cho cụ Dumbledore đâu..." Lại ngước nhìn bầu trời một cái, xem chừng như không phát hiện ra thay đổi gì, Ronan vội nói, "Nhưng nói cho Bane hẳn là không sao, chúng ta sẽ không nói gì với giáo sư của em."Draco híp mắt, cũng học theo Ronan ngửa đầu lên, chết tiệt, chẳng phải chỉ toàn sao là sao thôi à? Cậu quả thực chẳng nhìn ra được gì, có lẽ phải học tốt môn Chiêm tinh mới được.Quay đầu nhìn vẻ mặt chờ đợi của Ronan, Draco sờ tóc, quyết định nói tên. Dù sao so với việc để anh ta tìm tới giáo sư thì tự mình nói vẫn tốt hơn, nhất là màu tóc của cậu rất hi hữu, rất dễ nhận biết."Tên tôi là Malfoy, Draco Malfoy." Cậu chậm rãi nói. Avery vòng vòng quanh chân cậu, có vẻ muốn đi về, Draco chớp mắt nhìn nó, nghĩ một chút rồi nói với Ronan, "Có thể nhờ anh một việc không?""Sao?" Nhân Mã có vẻ hơi bất ngờ, không nghĩ đứa nhỏ có việc cần mình hỗ trợ."Anh có thể đem nó..." Draco chỉ con Bạch kỳ mã bất động nằm trên đất, "Tới chỗ người giữ khóa của trường không? Để ổng làm mộ cho nó. Nhưng làm ơn đừng nói ra chuyện của tôi...""Đương nhiên được." Ronan vẫn có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu chấp nhận, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, vó trước bào bào xuống đất, "Có lẽ..."Draco ngó Nhân Mã lại bắt đầu trầm tư, cũng không dây dưa thêm nữa. Trứng rồng trong tay hình như có dấu hiệu sắp nở...Khoác áo Tàng hình lên người, Draco vội vã hướng lâu đài mà chạy."Ái chà, nhìn xem gì kia?" Giọng nói du dương kiêu kỳ vang lên, Draco đứng hình ngó cha và cha đỡ đầu đang xanh mặt đứng ngay bìa rừng nhìn cậu. À, thực ra họ nhìn con Bạch kỳ mã sau lưng cậu thì đúng hơn.Cho dù có khoác áo Tàng hình đi chăng nữa cũng không lừa nổi hai người này, Draco đành thở dài, cởi áo tấm áo xuống, lí nhí, "Cha, cha đỡ đầu...""Được lắm ! Draco Malfoy, đầu óc trò chắc là nhồi đầy cỏ rác như cha trò vậy !" Severus giận dữ mắng. Khi mới trở lại Hogwarts, vừa lúc hắn muốn đem thêm chút thuốc cho Draco, lại nghe cha thằng nhỏ nói cái gì?! Đứa con bảo bối của hắn rời khỏi Bệnh thất ! Nhè ngay lúc Chúa tể Hắc ám lởn vởn ngoài kia! Đã vậy lại còn bước ra từ Rừng Cấm, được lắm, hắn nhất định nghĩ cách hung hăng xử phạt con rắn nhỏ này!"Ách..." Draco nhìn gương mặt tức giận tới méo mó của cha đỡ đầu mà lạnh gáy, bèn hướng ánh mắt cầu cứu qua chỗ Lucius. Nhưng lại phát hiện hắn cũng chỉ im lặng đứng một bên, hơn nữa vẻ mặt cũng nói rõ, vừa mới rồi hắn cũng bị Severus hung hăng phun nọc khắp người. Trời đất, sao cậu lại quên người lên tiếng trước là Lucius chớ? Tuy trong mắt hắn vẫn có lo lắng, nhưng coi bộ hắn cũng giận lắm nha...Mặc kệ thế nào, phải xoa dịu Severus trước rồi nói sau."Cha đỡ đầu!" Draco ngắt lời Severus. Hắn nhướn mày, được lắm, nhóc con này còn dám nhảy vào miệng hắn nói leo?!"Cha đỡ đầu." Draco nịnh nọt cười, "Ngài xem đây là cái gì?"Severus kinh ngạc nhìn trứng rồng trên tay Draco, vẻ mặt cũng vì thấy được tài nguyên độc dược quý báu mà có chút thay đổi, "Con từ chỗ nào..." Hắn do dự hỏi, không biết nên mắng tiếp hay xem kĩ quả trứng là thật hay giả nữa."Dạ, con đi là để lấy nó mà." Draco cầm quả trứng huơ huơ, "Cha đỡ đầu, ngài ngẫm xem, nếu nó mà nở, liền có bao nhiêu thứ, nước bọt này, da này, vảy này, máu này..." Draco phát hiện cậu nói tới đâu, ánh mắt Severus lóe sáng tới đó, "Cả một kho báu đó a, nếu ngài tha con lần này..."Severus nhướn mày, thằng nhóc này là đang...hối lộ hắn? "Còn có Bạch kỳ mã!" Draco thấy hắn bắt đầu lung lạc rồi, lập tức rất mất nghĩa khí đẩy Avery ra trước, "Cha đỡ đầu, sừng của nó, lông của nó nữa!"Avery tức giận lấy sừng chọc chọc Draco một chút, cậu an ủi vỗ vỗ đầu nó, nếu nịnh hót không thành, cậu sẽ gặp phiền toái lớn.Lucius nắm xà trượng đứng một bên, nhớ tới lúc đầu thấy cái phòng bị phá tanh banh của Hagrid kia, hắn còn cảm thấy Rồng nhỏ thực quá khả ái! Nhưng sau khi phát hiện bé con nhà hắn không có ở cái chòi đó, cũng không về Hogwarts, Lucius không khỏi bắt đầu lo sợ – nhìn vẻ mặt tăm tối của Severus, hắn chỉ biết đêm nay Hogwarts nhất định xảy ra chuyện. Nhưng nhìn Rồng nhỏ của hắn xuất hiện lành lặn, Lucius hoàn toàn yên lòng, không hổ là con hắn nha. Còn lấy được cả trứng rồng, dắt theo cả một con Bạch kỳ mã, bây giờ còn đang cò kè mặc cả với Severus nữa. Khóe miệng Lucius nhếch lên thành một độ cung hoàn hảo, con hắn thật đúng là một Malfoy tiêu chuẩn!Mà đằng kia, quả trứng rồng trên tay Draco không biết là do tác dụng của quá nhiều bùa giữ ấm, hay ánh mắt nóng bỏng Severus dành cho nó mà bắt đầu động đậy, lớp vỏ đen bóng nứt ra.Một con rồng bé xíu cuộn tròn mình lăn ra khỏi vỏ, sau đó chậm rãi mở đôi mắt đen láy của nó, lúc lắc đứng lên, còn rùng mình hắt xì một cái. Draco phấn khích sờ sờ nó mấy cái, mà trong mắt Severus con rồng nhỏ triệt để trở thành một cái kho dược liệu di động vô giá.Con rồng nhỏ cọ cọ lòng bàn tay Draco vài cái, sau đó giương đôi cánh ra vỗ vỗ lạch phạch, cuối cùng nhấc thân thể mũm mĩm của mình lên, hướng Lucius bay đi.À nhầm, là hướng mái tóc của Lucius bay tới mới đúng. Con rồng nhỏ dùng bộ vuốt quắp lấy mái tóc vàng óng ánh của hắn, cuộn tròn người lại, ngủ.Nếu người bị hại kia không phải cha mình, Draco nhất định cười phá lên. Nhưng nhìn bộ dạng căm tức của hắn, cậu khôn ngoan ngậm chặt miệng lại, không để mình phát ra chút xíu âm thanh nào. Lucius trợn mắt ngó cái đuôi rồng lủng lẳng trước mắt, tự an ủi bản thân, rồng thì thích vàng, mà nó vừa mới sinh trên tay Draco, nên không nhìn rõ mái tóc bạch kim cũng chói lóa của thằng nhỏ.Severus lại không quản nhiều như vậy, hắn nhìn Lucius, nhếch môi cho ra một nụ cười phải nói là ác liệt, "Vậy, rồng mẹ Lucius, đem rồng con đáng yêu của anh về phủ Malfoy chứ hả?"Lucius híp mắt, nắm lấy con rồng muốn kéo nó xuống, còn phải cẩm thận không để làm rối tóc mình, buồn bực nói, "Bạn ta, nếu anh còn muốn con rồng này thì không nên nói vậy đâu."Draco biến cảm giác tồn tại của mình thành tối thiểu, cha đỡ đầu mặt mũi cứng ngắc lẫn cha ruột tức giận, cậu hoàn toàn có thể nhận ra, cũng không ngu mà dây vào.——————————————————–Draco vào thư viện kiếm mấy tài liệu về cách sử dụng nguyên liệu từ rồng – đây coi như một nhiệm vụ đáng kể mà Severus giao cho cậu, vì để nghiên cứu con rồng nhỏ mới lấy về được kia. Tuy rằng hắn buông tha không trừ điểm hay cấm túc gì, nhưng đổi lại cũng bắt cậu phải viết một bài luận văn thật dài.Draco thở dài, sau đêm đó, cha cậu về ở lại hầm, cốt để đem con rồng kia gỡ xuống, nhưng chí ít cậu cũng có thể tưởng tượng cảnh nó sinh sống thoải mái tại phủ Malfoy cùng cậu sau này. Mà lần đó tạm biệt xong, dưới ánh mắt quái dị của Lucius và cha đỡ đầu, Avery trở lại Rừng Cấm. Đại khái là hai vị đều thắc mắc tại sao cậu lại có thể có mối quan hệ tốt như vậy với một sinh vật huyền bí như Bạch kỳ mã.Draco quay trở lại với bài luận, bút lông chim loạt xoạt viết ra một hàng chữ trên giấy."Draco!" Một giọt mực to tướng bắn lên tấm da dê, Draco vì trái tim ngày càng chai lì của mình mà mặc niệm. Vài ngày liên tục tiếp xúc gần gũi với Chúa tể Hắc ám, bây giờ còn có một Cậu Bé Cứu Thế suốt ngày bên tai hô to gọi nhỏ, cậu cho rằng nhất định mình thể nào cũng bị một trong hai người hù chết, một ngày nào đó.Draco nhướn mày, nhìn Harry bất thình lình xuất hiện đang ngồi đối diện, tỏ ý hỏi có chuyện gì. Harry cũng tự giác mình ồn ào, làm một động tác tỏ ý xin lỗi với bà Pince, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Draco, cậu có biết Nick Flamel không?"Draco giật mình nhớ ra cái tên này. Rốt cuộc tìm được Nicolas Flamel rồi? Vậy chuyện Hòn đá Phù thủy cũng nhanh chóng bại lộ đi?"Draco?" Harry đột ngột vươn người qua, dọa cậu giật mình một cái. Vội ấn thằng nhỏ về chỗ cũ, "Cái gi?" Draco đem tờ giấy mới bị vấy mực vò lại một cục, đổi một tờ khác."Cậu có biết Nick Flamel không?" Harry cũng không giận, ngược lại nhỏ giọng hỏi thêm một lần."Nick Flamel?" Draco bắt đầu giả ngu, dù sao cậu cũng chưa từng biểu hiện là mình có hứng thú với thuật giả kim, nếu lập tức nhớ ra Nicolas Flamel nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy kì quái."Đúng vậy, hôm qua mình nói chuyện với Hagrid, bác ấy có nói lỡ về Nick Flamel. Hình như hôm mình đi Hẻm Xéo với giáo sư Snape, Hagrid cũng đến Gringotts lấy...ờ...cái gì do cụ chế tác á..."Chậc, Dumbledore cũng thực vất vả, Draco nghĩ, phải sắp xếp cả đống như vậy vì thằng nhóc này. Cậu làm bộ như đang suy nghĩ, trong đầu lại buồn cười thay cho vị pháp sư vĩ đại kia. Draco ngó Harry, giả vờ nói, "Chế tác? Harry, vậy không chừng có lien quan tới thuật giả kim đó.""Thuật giả kim?" Harry chớp chớp đôi mắt xanh biếc, hiển nhiên là chưa nghe nói về thứ này bao giờ."Ừ, thuật giả kim...đúng rồi !" Draco như sực nhớ ra, lớn tiếng nói, "Là Nicolas Flamel! Sao tao lại không nhớ ra ổng chứ !"Bà Pince trừng mắt nhìn Draco, nhưng cậu không để ý tới, mà chạy tới một giá sách gần đó, lôi ra một cuốn bự tổ chảng đề "Phép luyện kim cận đại."Rầm một tiếng đem cuốn sách dày xịch để lên bàn, lật ra, dưới ánh mắt tò mò của Harry, Draco chỉ vào một hàng chữ trong sách, nhỏ giọng nói với thằng bé, "Xem nè, Nicolas Flamel, nhà giả kim vĩ đại."Nhìn Harry đúng ý cậu tự mình nghiên cứu nội dung trong sách, Draco thầm thở dài, sao cậu cứ cảm thấy...mình bắt đầu giống Granger? Cái loại hành vi lúc nãy...cũng rất – không – Malfoy, Draco bĩu môi, thấy bất mãn cực."Thì ra Hòn đá Phù thủy có thể khiến người khác trường sinh à..." Harry đọc xong thì hiểu ra, "Cho nên mới có người nghĩ đến chuyện cướp nó?"Draco co giật khóe môi, đầu sẹo chết bầm, không cần huỵch toẹt trước mặt cậu được chứ? Cuộc phiêu lưu của tụi nó, cậu một chút hứng thú cũng không có...Nhưng xem phản ứng của Potter, đại khái là sẽ đi lấy Hòn đá Phù thủy, sau đó đánh một trận với Chúa tể Hắc ám? Rồi sau đó nữa...Draco bỗng cảm thấy hài lòng, mọi chuyện sẽ diễn ra giống như trước vậy, thế cũng tốt, để cậu và Lucius chuẩn bị sẵn sàng."A, vậy thôi sao? Hổng thú vị..." Harry ngó độ dày của cuốn sách, đóng ập lại, nói, "Còn không khoái bằng món Chocolate Ếch nha! Draco, tối nay xuống phòng bếp không? Xuống đó chơi với mình đi ! Ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon!" Harry một bộ hiến dâng vật quý, chớp chớp đôi mắt xanh biếc nhìn Draco, hy vọng cậu bạn sẽ cùng mình tới phòng bếp chơi một hồi.Ôi chao? Không giống hồi đó nữa sao? Không phải Potter sẽ đầy lòng dũng cảm đi bảo vệ hòn đá sao? Không phải lúc đó sẽ đi tìm Dumbledore à? Vậy mà...khụ khụ...biết nói thế nào bây giờ? Hòn đá Phù thủy trong mắt Cậu Bé Cứu Thế không bằng một lần đi phòng bếp ăn vụng? Thậm chí còn không bằng một viên chocolate ếch?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me