LoveTruyen.Me

Bach Loc Nua La Duong Mat Nua La Dau Thuong Nc


Viên Soái nhìn Giang Quân không nói gì, hơi thở cũng lặng theo hô hấp của cô.

Bọn họ cứ như vậy nhiều năm, không hề tiến triển, lại đầy rẫy nguy cơ. Hắn đã từng hận, từng oán. Nếu đã chú định không thể ở bên nhau đời này, hắn thà tình nguyện cuộc đời này, kiếp sau, thiên thu muôn đời vĩnh viễn cùng cô không quen biết.

Nhưng hắn đã gặp gỡ cô, yêu cô, như chim non phá xác nhận cô làm chú định. Hắn lao lực tâm tư, trăm cay ngàn đắng che chở cô. Tương lai sẽ thế nào, hắn không biết, cũng không muốn biết.

Cô cuối cùng cũng chịu thừa nhận hắn là người đàn ông của mình, không còn là ca ca. Bọn họ sẽ dựa vào nhau, yêu nhau say đắm, sau đó, sinh ra đứa con, một gia đình cùng vui vẻ.

Cứ như vậy đi, hai người chúng ta, ta là của ngươi, ngươi là của ta, không hề tách ra. Viên Soái nghĩ như vậy, dùng sức lực lớn nhất của mình, ôm chặt lấy cô.

Hắn ôm cô, tham lam, khao khát mà hôn lấy, hắn yêu cô, hắn muốn cô.

"Không bức cung nữa?" Cô hai mắt mộng mị, thở hổn hển ngậm lấy vành tai hắn, làm cho hắn theo phản xạ run rẩy cả cơ thể.

"Cục bông hư hỏng này, vừa mới bắt đầu..." Hắn cúi người ngăn chặn cô, gấp gáp không chờ nổi đem lột bỏ áo ngủ, ngậm lấy đầu ngực đang dương cao chờ đợi, ngón tay cách làn vải mỏng giữa đùi cô xoa bóp rồi xoa bóp. Giang Quân như bị một dòng điện lưu mạnh mẽ xẹt qua, toàn thân tê liệt. Cô mềm mại bám vào người Viên Soái đầy bản năng nghe theo lời hắn nói. Ngón tay cùng thân thể, vô pháp khắc chế mà yêu kiều rên rỉ.

"Em muốn anh sao?" Ngón tay từ bờ vực thăm dò tiến vào, đầy thủ đoạn mà dùng sức, đâm vào thân thể của cô, nhẹ nhàng quấy nhiễu.

"Muốn, em muốn" Cô liều mạng vặn vẹo, ý đồ muốn hắn tiến vào sâu hơn. Hắn đột nhiên rút tay ra, xoa bóp ngực cô. Thần trí của cô bị lửa dục hòa tan, sóng gió tình triều mãnh liệt muốn đem cô bao phủ. Dục vọng tuôn trào, không ngừng tràn lan. Hắn liếm vành tài cô, đầu ngón tay ở hoa tâm vẽ theo vòng tròn.

"Nói em yêu anh." Viên Soái đầy dụ hoặc, nhẹ nhàng tiến vào rồi lại rời đi.
"Nói yêu anh, rồi anh sẽ cho em điều em muốn."

"Em yêu anh. Em yêu anh." Cô đè tay hắn lại, bất lực trong ham muốn. Lông mày hắn giãn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, không buông tha bất kỳ một biểu tình gì của cô. Cô xinh đẹp như vậy, thật khiến người khác mê say, phảng phất thơm ngon như một thứ rượu đã ủ nhiều năm trong hầm. Hắn hôn cô, nhấm nháp, liếm láp từng giọt chất lỏng từ cô. Cho đến khi trong mắt cô ngập nước, một khắc phun trào run rẩy kia mới chạy vọt vào trong cơ thể. Bộ khí của hắn thật quá lớn, thật quá cứng rắn, bộc phát hoàn toàn cắn nuốt cơ thể của cô.

Suốt đêm Viên Soái không ngừng nằm mơ "Từ nay về sau, cậu đừng tới tìm Giang Quân nữa." Đôi mắt Doãn Triết lập lòe trong cái tối tăm đèn đường.

"........."

"Cô ấy là bạn gái của tôi."

"Bạn gái của cậu?" Hắn rốt cuộc mở miệng.

"Đúng vậy, anh đừng cho là tôi nhìn không ra anh muốn làm gì."

"Nếu tôi thật muốn muốn làm gì, chỉ bằng cậu, có thể ngăn được sao?" Hắn khinh thường cười cười.

"Chuyện của hai chúng ta, đừng có kéo theo người ngoài."

"Hỗn đản!"

Doãn Triết đánh một quyền trước , hắn nhẹ nhàng tiến lên, thuận thế dùng khuỷu tay huých một cú thật mạnh.

Khi còn nhỏ, hắn thường vì cô mà đánh nhau cùng tụi con trai, luôn luôn thắng, bởi vì có cô.

"Ngươi còn dám động anh ấy một cái thử xem" Cô đỏ mắt múa may, không biết từ bao giờ đã bày ra tư thế võ trước mặt hắn. Cô còn bé xíu, bím tóc nhỏ rối bù, như không muốn sống nữa mà hung ác cào nát tên con trai to gấp đôi mình.

"Đau không?" Cô lôi kéo cổ tay áo, giúp hắn lau đất cát trên mặt. Hắn đau, không phải vết thương, mà là trái tim.

Viên Soái đột nhiên mở to mắt, vô cùng buồn ngủ nhưng ngủ không được, nghiêng đầu ngắm cô. Cô nằm bên cạnh, trần trụi, ngủ say như một đứa trẻ.
Thân thể cùng với hương vị trên người cô không kiêng nể gì mà rên rỉ. Khoái cảm được giao hợp của hai người cùng với rung động từ sâu thẳm linh hồn hòa hợp. Dục tiên dục tử mất hồn, hắn nghiện rồi, muốn ngừng mà không được.

Viên Soái đem Giang Quân ôm vào trong ngực, hai chân không ngừng dây dưa lấy đối phương, một lần lại một lần hôn môi, hôn trán. Chỉ có ngay lúc này đây, hắn mới có thể cảm thấy cô thuộc về hắn, cô thực sự yêu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me