Bach Loc Nua La Duong Mat Nua La Dau Thuong Nc
Nhận thức của Viên Soái cũng thật kỳ lạ. Hắn cho rằng từ nay về sau khi về nhà, nhất định phải giống như phôi thai, ấm áp an toàn, muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, trần trụi thoải mái.Trước kia hồi ở HongKong, Giang Quân đã phát hiện điểm cổ quái này của hắn. Bước vào nhà trước hết cần tắm rửa, thay quần áo, không hề lo lắng mệt quá mà bất tỉnh nhân sự.
Có thể ở nhà làm, ở nhà ăn, tuyệt đối không đi bên ngoài, kể cả là nhà hàng mình tự mở cũng không được. Dù cho phải đóng gói mang về cũng muốn ở nhà ăn, quyết không cho người ngoài tùy tiện vào nhà. Nhân viên nhà đất, nhân viên tu sửa thì đã đành rồi, nhưng phụ trách quét tước vệ sinh các thứ cũng không thể xuất hiện nếu như hắn đang ở nhà.
Cô cùng hắn lăn lộn như vậy nhiều năm, chưa bao giờ từng gặp qua bằng hữu hoặc là đồng sự đến thăm nhà, chứ đừng nói là mở đại tiệc tại gia, nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới.
Nhà – đối với hắn mà nói là một nơi tuyệt đối riêng tư. Cho dù là ba hắn – một nhân vật hung hãn vô cùng – cũng chẳng dám dùy tiện tới thăm.
"Bé yêu, anh muốn ăn sủi cảo, rau hẹ!" Sáng sớm, Viên Soái trần trụi mặc lên cái quần pajama hình gấu Pooh, náo loạn ở trong phòng bếp.
"Được, vẫn nhân thịt à?" Người phụ nữ của gia đình - đồng chí Giang Quân bất đắc dĩ hỏi "Nhân à, dùng nhân tôm đi." Viên Soái cợt nhả trên người cô: "Nếm thử chút vị kem đánh răng mới đổi đi, vị hoa cỏ đấy."
Giang Quân né tránh, đem nồi cháo ra chắn "Hay là em cho ăn thưởng thức đĩa kem đánh răng nhé? Coi như là tào phớ?"
"Em đã dám mời thì anh dám ăn". Hắn cười hắc hức một hồi, nhận lấy cái chén, nghênh ngang đi ra ngoài, cái đuôi màu hồng phấn trên mông kia oai hùng đầy khiêu khích hướng về phía cô.
Sau khi đưa hắn đi làm, Giang Quân nằm ở nhà đọc sách, gần như trở về thời cấp 3, truyện gì cũng đọc,: bút ký, ngôn tình, võ hiệp. Nhưng mà cô lại không đọc mấy cái truyện thể loại đấu đá thương trường, pháp luật , cũng chẳng muốn xem. Viên Soái cũng tâm hữu linh tê, không cho cô mua về.
11 giờ, Du gọi điện thoại rất đúng giờ, thường cùng cô bậy bạ nói chuyện phiếm.
"Sao tôi lại quyết định thăng chức cô vậy nhỉ, phản đồ đến nhàn rỗi?"
Cô có chút tò mò. "MH muốn đóng cửa à? Mau mau kể tôi nghe được không."
"Yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ thông báo cho cô trước tiên."
"Đừng, ông chủ cứ trực tiếp cách chức tôi, đền bù thiệt hại bằng nửa năm tiền lương là được."Hắn ở đầu điện thoại bên kia cười một tràng "Đồ tham tiền, cô ở nhà mỗi ngày, lại không ra khỏi cửa mua sắm, cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Anh cho rằng tôi giống mấy cô em gái xung quanh anh hả, chỉ cần shopping mới phải dùng đến tiền sao? Tôi ở nhà, mua củi lửa cơm nước, đây mới chính là thức thời. Vung tiền như rác thì nói làm gì, này mới là khí phách."
"Tôi như thế này còn đòi gái gú bên cạnh được ư? Cứ một cô đã đổi lấy nửa cái mạng này rồi.""Ô, tôi quên mất, anh cũng là người nghèo, thiếu một nửa hậu thuẫn gia đình a, ai u, ông chủ đúng là còn hào phóng hơn tôi rồi."
"Tôi lại cảm thấy đáng giá." Hắn lại cười "Người phụ nữ kiếm tiền nuôi gia đình, tương lai kết hôn vậy cũng tốt mà."
"Người đã tự mình kiếm ra tiền rồi thì còn cưới anh làm cái gì nữa?"
"Cô..." Hắn giật mình, không cam lòng hỏi "Tôi kém cỏi như vậy hả, ngoài tiền ra cái gì cũng không có?"
Giang Quân điều chỉnh tư thế thoải mái "Du này, đã bao lâu rồi anh không đi nghe nhạc, bao lâu rồi không tự mình hưởng thụ cuộc sống?"
".........."
Thật lâu sau hắn mới nói "Tôi cũng rất muốn dừng lại, nghỉ ngơi một chút, nếm thử hương vị cuộc sống. Nhưng cái cảm giác này rất khổ sở, cô biết đó, tôi hiện vẫn độc thật, người nhà không bên cạnh, một mình cả ngày đối mặt với căn phòng trống rỗng, một mình ra rạp hát xem diễn, tôi tình nguyện không cần."
Cô thở dài, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ôi, đã than thở như thế thì, cuối tuần tôi tới Bắc Kinh, cô muốn giúp tôi thả lỏng chút không?" Hắn nói
"A?"
"Sao nào? Tôi biết cô có bạn trai, nhưng cô thực sự muốn trọng sắc khinh bạn đấy à?" Hắn nửa thật nửa giả nói. "Nếu không tin tôi trực tiếp tìm tới cửa đi?"
"Du, anh..." Cô nhất thời cứng họng.
"Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, hỏi cô một chút tại sao mỗi ngày đều mặc áo cao cổ ấy." Hắn bất đắc dĩ nói.
"Thực xin lỗi."
"Không phải xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ép cô chấp nhận tôi." Hắn nói
"Tôi thích cô, tán thưởng cô. Nhưng cô không cảm thấy tôi là người yêu phù hợp, không lựa chọn tôi, đó là quyền lợi của cô. Tôi chỉ hy vọng cô có thể công bằng một chút, không cần đến cả thân phận bạn bè cũng bác bỏ."
Cô nhẹ thở phào "Được, được, tôi không có ý nói anh không phải bạn tôi, ở MH anh là bạn của tôi nhưng tôi vẫn lét lút coi anh là anh em được chưa!! Vừa lúc tuần này tôi cùng người nhà tính đi chơi núi, cuối tuần đi, bảo đảm sẽ làm hài lòng quý ngài đây."
"Vậy còn ra cái gì. Khiến tôi vất vả giúp cô sống lâu tới tận bây giờ." hắn vui sướng nói. "Đúng rồi, cậu Jay vẫn cứ xin số liên lạc của cô. Nhưng mà tôi chưa có cho."
"Đừng có mà cho hắn." Cô nói ngay. "Tôi không muốn cùng anh ta không rõ ràng."
"Cô đó nha... Dù sao đấy cũng không phải là biện pháp tốt, tính mặc kệ các người cơ mà... Cùng lắm thì cô mời tôi bữa rượu đi, tôi sẽ rất trân trọng phí bảo mật này."
"Anh là ông chủ mà, nói như thế nào thì nó là thế ấy đi."
"Nhất định nhé?"
"Chơi luôn."
"Tốt, bye."
Cô cúp điện thoại, nhìn thời gian gọi, lại một lần nữa vừa vặn 1 tiếng đồng hồ, người đàn ông này a, thật đúng là.....
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me