LoveTruyen.Me

Bach Loc Nua La Duong Mat Nua La Dau Thuong Nc






Giang Quân ngủ ngon lành. Sự xuất hiện của Viên Soái khiến cô cảm thấy thoải mái. Cho đến khi cô bị đánh thức bởi nhạc chuông của điện thoại di động, mới phát hiện Viên Soái không biết đã đi nơi nào, gọi mấy lần cũng không thấy tiếng ới lại. Điện thoại kiên trì reo chuông. Giang Quân nhìn dãy số, cau mày ấn nhận cuộc gọi. Trong phòng tối om, không khí khắp nơi đều là hắc ám. Cô nhắm nghiền đôi mắt, lẳng lặng nghe điện thoại.

Du nhếch khóe miệng, cười như không cười: "Đáng lẽ năm ấy cậu không nên buông tha cho cậu ta."

"Phải không?" Viên Soái nhấp ngụm cà phê, giọng nói vương chút mỏi mệt: "Dù sao cũng chỉ là kẻ dùng ảnh chụp lén chơi xấu người khác. Cũng không phải điều gì quá to tát."

"Tôi thật sự khâm phục cậu. Vì một bông hoa mà tốn nhiều tâm tư như vậy."

"Như nhau thôi mà. Đáng tiếc anh lại coi trọng vị trí cộng sự của cô ấy hơn."

"Tôi sẽ không để em ấy rời đi đâu."

"Không sao cả, em ấy vui là được."

"Đương nhiên rồi. Dù sao tôi cũng rất vui nếu cậu tung ra một ít tiểu xảo. Yên bình quá tôi lại ngứa ngáy không chịu được".

"Tôi làm vậy sao coi được. Người mệt sẽ là vợ của mình thôi."

"Em ấy vẫn luôn như vậy à?" Du hỏi.

"Hả?"

"Đã tìm được chân ái rồi sẽ không cần bất kì người khác hay sao?"

Biểu tình của Viên Soái trở nên nhẹ nhàng hơn: "Đúng thế. Vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi."

"Cậu thật may mắn..."

"Anh cũng rất may mắn. Sẽ không bao giờ tìm được người nào đơn giản như em ấy - hết mình hỗ trợ anh. Em ấy rất tin tưởng anh mà."

"Tin tưởng tôi..." Du cúi đầu cười khổ.

"Đúng vậy, em ấy tin tưởng tôi, cũng chỉ là tin mà thôi." Đột nhiên Du ngẩng đầu đầy oán hận: "Đừng để cho tôi cơ hội, nếu cậu làm tổn thương em ấy, tôi nhất định sẽ không do dự."

"Thế anh cũng đừng cho tôi cơ hội lôi kéo cô ấy thay đổi công việc, tôi không phải là kiểu người chịu đựng việc người khác gõ bàn và nhìn chằm chằm vào cửa phòng của tôi được đâu".

"Đúng là chỉ tôi mới có thể chịu được cô nàng này. Đôi khi tôi cũng rất hả hê vì đã đào tạo ra được một người cộng sự như vậy đấy."

"Này cũng được đấy Du nhỉ. Người anh muốn là Juno, đồng bọn cùng anh kề vai chiến đấu. Còn người tôi yêu là Giang Quân – người con gái chỉ thuộc về tôi."

"Cậu đang an ủi kẻ thất bại đấy à, ai thua ai thắng còn chưa định đâu." Du bỗng dưng nghĩ ra điều gì, nghiêm túc hỏi "Cậu vừa nói chuyện với Jay về mấy chuyện trước kia à?"

"Thế nào?"

"Jay đã từng kể với tôi về mọi thứ cậu đã làm trước đây khi nó say. Thực ra là cậu ấy tưởng tượng chính mình đang nói chuyện với Juno. Nhớ không nhầm tôi cũng từng cảnh báo cậu ta đừng nói những điều vô nghĩa khi không có bằng chứng."

DU cười gian trá "Mấy ngày hôm trước tôi nhận được tin tình báo. Gần đây nó mua một cái điện thoại dòng mới nhất, cái mà thu âm được cuộc gọi thoại đấy. Âm thanh thu được cũng rất rõ ràng. Tôi tưởng là nó định gài bẫy tôi, nhưng nó lại chẳng làm gì khiến tôi rất thắc mắc. Đáng lẽ cậu không nên thừa nhận tất cả khi ngồi đây với tôi..."

Khi Viên Soái đến nhà, Giang Quân đã rời đi. Sổ tiết kiệm, hộ chiếu, notebook, tất cả đều không còn nữa. Quần áo hàng ngày mặc cũng vơi đi một nửa. Anh ngồi trên giường vuốt vuốt gối đầu của cô. Cái gối hơi ẩm. Cô nằm ở đây đêm qua, rên rỉ trong vòng tay anh, căn phòng vẫn còn tràn ngập ánh sáng mùa xuân, nhưng trong nháy mắt tối sầm lại, không còn gì cả.

Anh yêu cô, yêu đến sợ hãi, yêu đến không từ thủ đoạn. Anh quên mất cô hận nhất là dối lừa, quả nhiên, tội lỗi thì không có đất dung".

DU mỉm cười sau khi Viên Soái vội vã bỏ đi, điện thoại bỗng nhiên rung không ngừng trong túi. Lúc này, chỉ có một người dám gọi và quấy rối hắn ầm ĩ thế này – Juno của hắn.

"Tìm tôi hả?"

"Anh để Doãn Triết cút đi, tốt nhất là vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, lập tức, ngay lập tức!"

"Tại sao?"

"Tôi ngứa mắt anh ta. Anh ta ở thì tôi đi."

"Em biết rồi hả? Hiệu quả của chiếc điện thoại kia đúng là không tồi."

"Du này đừng nói với tôi là anh cũng góp một tay đấy."

"Không có mà. Tôi không phải kiểu không ăn được thì đạp đổ đâu. Tôi là người tử tế."

"Thôi anh cũng lượn đi."

"Tại sao em lại không tức giận?"

"Không tức thì sao. Hai tên đê tiện các anh liên minh bắt nạt tôi."

"Em biết rõ tốt xấu một chút được không? Phụ nữ bình thường nên đau lòng, buồn bã đau khổ, thế mà em vẫn có sức quyền nguyền rủa?"

"Đau đớn cái gì? Anh nói đến Viên Soái sao? Tại sao phải buồn? Có người vì theo đuổi tôi mà trăm công nghìn kế, cảm động còn không còn kịp. Lại còn đau khổ, tôi khóc chết đi được, tại sao tôi lại không biết sớm hơn chứ? Biết sớm hơn thì đã không lãng phí nhiều năm như vậy."

"Em có nghĩ rằng nếu không có cậu ta, sẽ không có em của hiện tại không? Dù sao đi nữa, sớm muộn cũng sẽ có tổn thương, đau muộn không bằng đau sớm."

"Không phải sao?"

"Ừ. Nhưng có lẽ cậu ấy không nghĩ như vậy."

"Anh đi gặp anh ấy đấy à?"

"Mới đi xong, tôi bảo cậu ấy có vẻ là sự việc đã bại lộ, thế là cậu ta chạy trối chết, thật chật vật."

"Đừng có vui sướng khi người gặp họa nữa, giải quyết xong chưa? Ảnh chụp là bên thám tử tự bán, những ai mua đã có danh sách rồi, từ đấy mà xử. Còn riêng Jay thì cứ để tôi."

"Chà, tôi hiểu rồi, thôi cứ để tôi."

"Đổi ý rồi? Cũng được, nhưng phải có điều kiện."

"Bảo tôi buông tha Viên Soái, đúng không"

"Thông minh."

"Tôi không nhẫn tâm đến vậy đâu."

"Anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha anh ấy đúng hay không, dù sao cũng hơi mất mặt mà. Không thấy tí hy vọn tốt đẹp nào."

"Đừng khiêu khích tôi. Không nói với em nữa, tôi phải đến sân bay sớm, có chuyến bay sớm nhất."

"Đấy lại còn bảo không nhẫn tâm."

"Em đúng là dở người."

Du cất điện thoại, đứng dậy, ngồi quá lâu khiến hắn hơi chật vật khi đứng dậy. Ánh nắng bên ngoài phòng trà làm cay khóe mắt.

Một tay che khuất mặt rồi thì ánh nắng vẫn vô cùng chói mắt. Hắn hoảng hốt nhớ tới cô. Dưới ánh mặt trời đang lên, cô ngước lên và khóc, một tay che mắt, một tay cắn vào miệng, nước mắt rơi xuống má, từng giọt, từng giọt, từng giọt, mong manh như thể sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.

Hắn đứng trong góc ngắm nhìn một lúc lâu, định bụng bước ra, nhưng rồi vẫn quay lại và bỏ đi. Điều anh muốn là một người phụ nữ có thể đứng vững trước cơn bão, một người bạn đời có thể tự mình với tay lên trời, mặc dù đó là lần duy nhất cô khóc trước mặt anh, nhưng anh đã rời đi.

Một tay Du làm nên Juno, và yêu cô, nhưng hắn đã không còn cơ hội để lau nước mắt cho cô, dù chỉ là một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me