LoveTruyen.Me

Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi

Trong một khu phố cũ bẩn thỉu dơ dáy.

Ngụy Mặc Sinh đứng trước cửa sòng bạc, tung chân đá văng cửa rồi bước vào trong.

Bên trong, đám đàn ông đàn bà đang chửi bới um sùm bỗng nhiên ngừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện ra người mới tới chỉ là một thanh niên cao lêu nghêu, tức khắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ khinh khỉnh giễu cợt.

Lão chủ sòng hùng hổ nhảy ra, quát: "Nhãi ranh, đ*t m*, mày dám đá cửa nhà tao à!"

Đoạn, lão nhào lại định đẩy Ngụy Mặc Sinh ra ngoài, nào ngờ mới vươn tay ra đã bị hắn tóm lấy bả vai bóp nghiến lại kêu răng rắc: "Á Á Á Á—— thả ra thả ra!"

Ngụy Mặc Sinh buông lỏng tay, lão lập tức trốn biệt ra đằng sau, miệng mồm vẫn la oai oái: "Con mẹ nó, mày là thằng quái nào! Tới đây làm gì?!"

"Ngụy Mặc Sinh?" Lão đàn ông béo phị đang ngồi chia bài trên bàn liếc mắt nhìn Ngụy Mặc Sinh: "Mày đến đây làm gì?"

Lão nhếch môi cười nhạo: "Mày không ở bệnh viện ôm con mẹ mày khóc lóc à?"

Nói đến đây, lão móc một con dao nhỏ trong túi ra, hung tợn dọa dẫm Ngụy Mặc Sinh: "Nhưng mày đến đây đúng lúc đấy, chúng mày trộm bán nhà tao, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!"

Ngụy Mặc Sinh từ đầu đến giờ vẫn chưa nói chữ nào, hắn tiện tay cầm cái ghế bên cạnh ném vào người Trương Đại Dân. Lão bất ngờ không kịp né nên ăn cả cái ghế vào người, con dao trong tay vuột ra, rơi xuống đất, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại ăn thêm một đấm vào bụng. Tiếp theo, Ngụy Mặc Sinh nhào qua, giơ nắm đấm lên đấm liên tiếp vào mặt Trương Đại Dân, sau đó, lão lại bị hắn túm lấy cổ áo, hung hăng quật xuống nền nhà, khiến xương cốt lão kêu lên răng rắc như sắp vỡ ra tới nơi.

Lúc này, Trương Đại Dân mới ý thức được lão không đánh lại Ngụy Mặc Sinh, bèn vừa lê lết thối lùi về sau vừa xin tha: "Đừng, đừng đánh nữa!! Nhãi ranh, tao là bố của mày!!! Ai cứu tôi với a a a!!"

Ngụy Mặc Sinh mắt điếc tai ngơ, hắn túm tóc lão, nện trán lão xuống nền nhà, nện đâu đó được vài cái thì lão lăn ra bất tỉnh. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục nện, lặp đi lặp lại động tác tựa như một cỗ máy vô tri.

Rầm, rầm, rầm---------

Từng âm thanh nặng nề vang lên trong sòng bài, khiến những người vây xem đều sởn hết cả da gà, thế nhưng không một ai nhớ đến chuyện báo cảnh sát hay gọi xe cứu thương.

Lúc Du Đường lái xe tới nơi thì chứng kiến cảnh tượng này. Y đẩy đám người vây xem ra rồi chạy vào trong, tầm mắt dừng ở trên nền nhà be bét máu, nếu như không ngăn cản thì hôm nay Trương Đại Dân chết là cái chắc!

"A Sinh!"

Nghe thấy Du Đường gọi mình, Ngụy Mặc Sinh khựng lại một chút, từ từ quay đầu lại.

Trong mắt không hề có ánh sáng, âm u lạnh lẽo như rắn độc.

Tựa như hắn đã quay về với dáng vẻ ban đầu trước khi quen biết Du Đường, thậm chí còn có vài phần tối tăm điên cuồng hơn.

Hắn lẳng lặng nhìn Du Đường trong chốc lát, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, dịu dàng gọi: "Anh Đường."

Mặc dù giọng điệu của hắn ngọt ngào quá đỗi, thế nhưng đôi con ngươi vẫn long sòng sọc như điên loạn: "Nếu anh muốn tốt cho em thì đừng ngăn cản em."

"Hôm nay, em nhất định phải giết lão." Hắn nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Lão súc sinh này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi! Chỉ tính riêng những việc lão gây ra cho mẹ em thôi thì chết trăm ngàn lần vẫn chưa đủ!"

Nói đến đây, hắn đứng dậy, tóm cổ Trương Đại Dân đã ngất xỉu lên, định đập đầu lão vào cạnh bạn.

Nhưng ngay lúc đó, lại bị Du Đường tóm lấy cổ tay cản lại.

Bốp----------

Ngụy Mặc Sinh ăn một cái tát nổ đom đóm mắt, mặt lệch hẳn sang một bên.

"Bình tĩnh lại chưa?" Y ném Trương Đại Dân sang một bên, nhờ người xung quanh gọi xe cấp cứu, sau đó nghiêm nghị hỏi Ngụy Mặc Sinh: "Trả lời! Em bình tĩnh lại chưa?!"

Ngụy Mặc Sinh hoàn hồn, ngơ ngẩn gật gật đầu.

Du Đường lôi kéo hắn ngồi xuống ghế. Sau đó ngồi xổm xuống đất, dùng tư thế thấp hơn ngước nhìn hắn, vươn tay ôm lấy gương mặt chàng trai trẻ.

"Nếu em giết Trương Đại Dân, người bị hủy hoại sẽ là bản thân em." Du Đường nói: "Nếu như khi bác gái tỉnh lại, biết con trai bà vì giết người mà vướng vào vòng lao lý, em nghĩ bà sẽ cảm thấy thế nào?"

"Anh biết em đang rất đau khổ, thế nhưng càng những lúc thế này em càng không thể mất đi lý trí."

"Chúng ta giao Trương Đại Dân cho cảnh sát xử lý, việc em phải làm hiện giờ là ở bên mẹ em, chăm sóc, an ủi, động viên bác ấy, để mỗi một ngày bác sống trên đời đều là một ngày vui vẻ hạnh phúc."

Đoạn, y xoa xoa má Ngụy Mặc Sinh, hỏi nhỏ: "Anh nói vậy em đã hiểu chưa?"

Ngụy Mặc Sinh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thấy được ảnh ngược của chính mình từ trong đôi con ngươi kia.

Trông vừa bẩn thỉu vừa chật vật.

Thật lâu sau, hắn gật gật đầu, nước mắt không nén nổi trào ra khỏi khóe mắt, trượt dài trên má, thấm đẫm đầu ngón tay Du Đường.

Cảm giác ướt át, ấm áp thẩm thấu qua da thịt, khiến cho trái tim Du Đường đau âm ỉ.

Y đứng dậy, Ngụy Mặc Sinh bèn vươn tay ôm chặt eo y, vùi mặt vào bụng nghẹn ngào khóc rấm rức.

Du Đường nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi: "Sẽ ổn thôi."

"A Sinh, có anh ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

*

Trương Đại Dân thoát chết, nhưng vẫn bị chấn động não nhẹ.

Cảnh sát bắt tất cả mọi người ở sòng bạc, bao gồm cả Du Đường và Ngụy Mặc Sinh đều được đưa tới sở cảnh sát để lấy khẩu cung.

May mắn làm sao, bởi vì Trương Đại Dân rút dao trước, lại đâm Khương Viện rồi bỏ trốn, chưa kể một hàng dài tiền án tiền sự, cuối cùng Ngụy Mặc Sinh được thả ra với lý do phòng vệ chính đáng.

Cảnh sát biết được hoàn cảnh éo le của Ngụy Mặc Sinh, cũng sinh ra ác cảm với Trương Đại Dân, họ an ủi hắn vài câu rồi thả hắn đi.

Mà Trương Đại Dân thì đâm Khương Viện rồi bỏ trốn nên định tội cố ý giết người, chờ khi nào tỉnh lại sẽ tống lão vào trại tạm giam.

Hơn mười giờ tối, hai người mới bước chân ra khỏi sở cảnh sát.

"Đợi đến lúc Trương Đại Dân tỉnh lại, chúng ta kiện lão cho lão đi tù mọt gông." Du Đường đưa mũ bảo hiểm cho Ngụy Mặc Sinh, vỗ lên yên xe: "Đi thôi, về nhà em lấy vài món đồ cần thiết rồi tới bệnh viện, chắc phải ở lại đó một thời gian."

"Vâng." Chi trong vòng một ngày ngắn ngủi mà Ngụy Mặc Sinh đã phải hứng chịu quá nhiều cú sốc về mặt tinh thần, sắc mặt hắn tái nhợt, đầu tóc bù xù, mặt mũi bơ phờ.

Ngồi ở yên sau xe máy, hắn ôm chặt eo Du Đường, dựa hẳn vào lưng y, trọng lượng nặng nề đè hẳn lên người Du Đường, khiến cho y cảm thấy khó thở.

Xe mô tô chạy băng băng trên đường cái, Ngụy Mặc Sinh đờ đẫn nhìn dòng xe cộ qua lại đan xen với ánh sáng đèn vàng nhạt tỏa ra từ các tòa nhà chung cư cao cấp.

Trong lòng hụt hẫng, hắn nghĩ rằng, hẳn đây là sự trừng phạt của ông trời đối với hắn.

Bởi vì hắn đã quá tham lam, kể từ khi Du Đường xuất hiện, hắn bắt đầu mơ ước về một tương lai sáng lạn, hắn ngây thơ tin tưởng rằng nếu như bản thân cố gắng hết sức thì nhất định sẽ đạt được thành quả xứng đáng.

Thế nhưng ngay khi hắn lấy hết can đản định tiến lên một bước, tham lam muốn đạt được nhiều thứ hơn thì hiện thực tàn khốc lại dội cho hắn một gáo nước lạnh.

Hắn chợt hiểu ra một điều, hóa ra hắn chưa bao giờ thoát ra khỏi địa ngục, dù có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể với tới thiên đường ở trên cao kia.

Hắn không kìm nén nổi mà suy nghĩ, nếu như mẹ hắn qua đời rồi, liệu rằng có còn ai ở lại bên hắn không.

Là Du Đường sao?

Du Đường sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn sao?

Ngụy Mặc Sinh không biết đáp án, chỉ lặng lẽ túm chặt vạt áo khoác Du Đường, thầm cầu nguyện người đàn ông này đừng bỏ rơi mình.

Không thể trở thành người yêu cũng không sao, chỉ cần được gặp mặt, được trò chuyện, được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Du Đường là đủ.

Chỉ như vậy thôi là đủ rồi.

Gió đêm lạnh lẽo rít gào bên tai, Du Đường nghe thấy Ngụy Mặc Sinh ngập ngừng nói:

"Anh ơi, hôm nay lúc ở trước cổng trường, em chỉ đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật."

"Về sau, anh là anh trai em, chúng ta.....cứ như vậy thôi."

------

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me