LoveTruyen.Me

Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi

"......"

Hai người đối mặt với nhau trong chốc lát thì Du Đường dời tầm mắt đi trước.

Trong lòng bỗng nhiên có hơi chột dạ.

Y rút tay về, ho khụ một tiếng: "Điện hạ nói chuyện thật là thẳng thắn."

"Không thẳng thắn thì làm sao có thể có được tướng quân?" Tiêu Lẫm lại dán người lên, vòng tay ôm Du Đường từ sau lưng.

"Nhưng mà, những lời ngày hôm nay tướng quân nói thật sự khiến cho ta rất kinh ngạc."

Hắn vùi đầu vào cổ vai Du Đường, rầu rĩ nói: "Có thể có được một câu khẳng định của tướng quân, thì có bảo ta đem cái mạng này cho ngươi, ta cũng nguyện ý."

—— nếu như ngươi muốn, cả cái mạng này ta đều có thể cho ngươi.

Trong đầu đột nhiên vang lên những lời này, trùng điệp lên lời nói của Tiêu Lẫm.

Du Đường mím môi, đôi mắt lại chợt chua xót.

Nỗi khổ sở không ngọn nguồn tràn ngập trong lòng.

"Điện hạ, đồng ý với ta, đừng dễ dàng lấy chính tính mạng của mình ra để nói giỡn."

Y nói với Tiêu Lẫm: "Về sau dẫu cho ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải sống thật tốt, vì bản thân, cũng vì những việc phải làm sau này."

"......" Tiêu Lẫm lẳng lặng nhìn Du Đường.

Không trả lời được hay không được, mà lại chủ động chuyển đề tài sang chuyện khác: "Không nói đến chuyện này nữa."

Hắn kéo tay Du Đường đi ra ngoài: "Chúng ta mà còn không quay lại nữa thì đám người Lý phó tướng sẽ lại đoán mò bậy bạ cho mà xem."

*

Tiêu Lẫm nói không sai.

Đám người Lý Văn đã bắt đầu đoán mò tới tận đẩu tận đâu.

Một phe quả quyết Du Đường nằm trên, một phe quả quyết Tiêu Lẫm nằm trên.

Sôi nổi thảo luận ầm ĩ cả nửa khắc liên tục.

Nhìn thấy hai người quay lại, mới vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ làm tịch như chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì, hồ hởi chào hỏi hai người bọn họ.

Đến buổi chiều, cả đám hán tử khí thế hừng hực làm việc với mười phần sức mạnh.

Chờ đến khi trời chiều đổ về tây, lại kề vai sát cánh bá vai bá cổ nhau đi về, cố ý bỏ mặc Du Đường và Tiêu Lẫm đi tuột lại ở sau cùng.

"Điện hạ, tướng quân, chúng ta về trước đây, hai người cứ tự nhiên!! Chúng ta không quấy rầy nữa!"

Du Đường: "......"

Tiêu Lẫm mỉm cười: "...... Đa tạ các vị."

Sau khi tiễn đi một đống bóng đèn, Tiêu Lẫm rất biết nghe lời đám người Lý Văn, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay Du Đường.

Không còn câu nệ chỉ câu lấy ngón út, mà là chậm rãi đan cài mười ngón tay vào nhau cùng giao nắm.

Hai người cực kỳ giống với cặp đôi tiểu tình lữ mới vừa về chung một nhà, chậm rãi tản bộ trên con đường vòng quanh cánh đồng để đi về nhà.

"Tướng quân, ta cảm thấy làm một người bình thường thật tốt." Tầm mắt Tiêu Lẫm dừng ở chân trời phía tây đang tỏa nắng chiều đỏ vàng ấm áp, nói: "Có thể thành đôi với người trong lòng, dù cho mỗi ngày đều vất vả lao động cũng sẽ không cảm thấy mệt, mỗi khi nhắc đến gia đình, thân nhân, người yêu, tất cả mọi người đều sẽ cười thật vui vẻ."

"Đúng vậy." Du Đường biết hắn đang nhắc đến các tướng sĩ ban nãy.

"Thế nhưng, điện hạ cũng biết, nếu như chiến tranh xảy ra, hết thảy những cảnh tượng tốt đẹp của hiện tại đều sẽ vỡ tan thành mảnh vụn, hết thảy những gia đình hạnh phúc kia sẽ chỉ còn dư lại nỗi thống khổ bất kham." Y nói với Tiêu Lẫm suy nghĩ của chính mình: "Cho nên, ta thật sự rất chán ghét chiến tranh."

"Ta thường xuyên nghĩ, chẳng biết đến khi nào quốc gia này mới có thể được thái bình, bắc cảnh này mới không còn chiến loạn, các anh em huynh đệ cũng không cần phải xông pha ra chiến trường, cũng không cần phải hy sinh, có được thêm vài ngày yên ổn."

Tiêu Lẫm sinh ra đồng cảm với những lời tâm sự của Du Đường.

Từ khi đến bắc cảnh cho tới nay, hắn đã được người dân ở đây yêu quý giúp đỡ quá nhiều.

Oán khí ngập tràn trong lòng cũng dần dần tan đi.

Những ý tưởng trước kia cũng bị lật đổ.

Hắn đáp lời Du Đường: "Ừ, cho nên ta muốn ta và tướng quân hãy cùng nhau nỗ lực, cùng tạo dựng nên một tương lai thịnh thế không có chiến tranh."

"Để các tướng sĩ có thể cởi giáp sắt, thay bố y, được bầu bạn với thê tử, cùng chăm sóc con cái, báo hiếu cha mẹ già."

"Để bá tánh không còn còng lưng uốn gối vì sưu cao thuế nặng, được sống nhẹ nhàng yên vui."

Nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Lẫm dừng lại trong chốc lát, cong môi nhoẻn miệng cười.

Hắn hỏi Du Đường: "Nếu thịnh thế(*) tới, ta sẽ cưới tướng quân về làm vợ , đến lúc đó chắc hẳn tướng quân đã không còn lý do để từ chối ta nữa, đúng không?"

(*)Thịnh thế : Thời đại thái bình thịnh trị

Du Đường: "???"

Hệ thống hú hét chói tai: 【 Nói hay lắm! Tiểu tử này nói hay lắm! Liên hoàn cước á á á á! 】

"Điện hạ, ta là nam nhân, làm sao có thể gả cho ngươi?" Du Đường cũng không ngờ trọng điểm của Tiêu Lẫm chính là câu cuối cùng này, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bèn mở lời khuyên nhủ hắn:

"Vả lại, về sau nếu điện hạ ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, sao có thể để trống hậu cung, kể cả ngươi có không muốn, đến lúc đó triều thần cũng sẽ mang nữ nhi đến gả cho ngươi, hơn nữa, là một hoàng đế, người cũng không thể không có con nối dõi........"

"Xem ra tướng quân rất mong ta cưới vợ sinh con?" Tiêu Lẫm chặn lời Du Đường, sắc mặt trở nên khó coi.

Bàn tay đang nắm tay y siết chặt lại, hắn dừng bước chân, quay sang nhìn Du Đường, nặng nề hỏi: "Chẳng lẽ tướng quân không hề quan tâm chút nào đến việc ta ở bên người khác sao?"

"......" Du Đường lẳng lặng không nói gì.

Kỳ thật Du Đường ước gì sau khi y chết, Tiêu Lẫm có thể nhanh chóng quên y đi, buông xuống đoạn tình cảm ngắn ngủi này, nhanh chóng tìm được một người khác, cùng nhau lưỡng tình tương duyệt.

Thế nhưng lời này, ở giai đoạn hiện tại, y không thể nói, cũng không dám nói.

Thấy y không nói lời nào, sắc mặt của Tiêu Lẫm lại càng thêm khó coi.

Du Đường không dám nhìn mặt hắn.

Hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu, Tiêu Lẫm mới khẽ nói: "Tướng quân, ngươi thật tàn nhẫn."

Thế nhưng bàn tay đang nắm tay Du Đường vẫn không hề lơi lỏng, ngược lại còn cầm thật chặt, kéo y bước tiếp.

"Du Đường, ngươi hãy nghe cho kỹ."

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng họ tên Du Đường, gần như gằn từng tiếng một mà nói.

"Ta nói cưới ngươi làm vợ, ý của ta là lập ngươi làm hậu."

"Ta muốn ngươi ở bên ta, cùng ngồi chung bàn, cùng ăn chung mâm, trở thành nam hậu đệ nhất của Tiêu Quốc."

"Nếu như có người dám phản đối, giết là được."

"Ngay cả hậu cung, ngoại trừ ngươi, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tới gần ta."

"Đây là quyết tâm của ta, đến chết cũng không thay đổi."

*

Lời này của Tiêu Lẫm đã hoàn toàn khiến Du Đường chấn động.

Làm cho một khoảng thời gian dài sau đó, y cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt với thiếu niên chí tình chí nghĩa kia.

Nhưng may mắn thay, Tiêu Lẫm cũng không ép buộc Du Đường phải trả lời.

Hình thức ở bên nhau của hai người vẫn giống như bình thường, không có gì khác biệt quá lớn với trước kia.

Mỗi ngày của hai người đều trôi qua trong an nhàn thoải mái, thế nhưng đám binh lính tướng sĩ biết được mối quan hệ của họ thì lại không như thế, ngày ngày cãi nhau ầm ĩ ồn ào.

Một số người là fan não tàn của Du Đường, một số người gần đây hứng khởi tham gia phe fan não tàn của Tiêu Lẫm.

Bọn quả thực rầu muốn thúi ruột vì chuyện yêu đương của hai người.

Đặc biệt là Lý Văn và Triệu Lâm.

Hai người bọn họ biết những gì Du Đường đã từng trải qua.

Năm đó khi quân địch tràn vào Bắc Nhất thành, tàn sát dân trong thành, bọn họ cũng đều ở đây.

Sau đó, Du Đường một lòng ra trận giết địch, nhiều năm trôi qua vẫn luôn lẻ loi một mình, mặc dù bề ngoài bọn họ không nói gì, nhưng trong thâm tâm thì sốt ruột muốn chết.

Hiện giờ Du Đường và Tiêu Lẫm đã ở bên nhau.

Dù cho đối phương là nam nhân, lại còn là hoàng tử điện hạ tôn quý.

Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì lấn cấn, ngược lại còn mong Du Đường và Tiêu Lẫm có thể hạnh phúc ở bên nhau thật lâu dài.

Chăm sóc yêu thương lẫn nhau, phân ưu thay cho nhau.

Rốt cuộc thì hai tên đại thẳng nam vì muốn tìm hiểu xem nam nhân làm sao để cùng chung chăn gối với nam nhân, còn cố ý đi mua thoại bản và Long Dương xuân cung đổ, lật được đâu đó hai trang đã ngượng đến đỏ thẫm mặt mày.

Cuống quýt gấp sách lại, lấy bao bố bọc kín, sau đó trộm chạy tới phủ tướng quân, nhét vào trong lồng ngực Du Đường, còn thì thào ra vẻ thần thần bí bí lắm: "Tướng quân, đây là thứ tốt đấy, đến tối nhớ phải mang ra nghiên cứu với điện hạ một phen, nhất định sẽ có chỗ dùng."

Mặc dù Du Đường cảm thấy kỳ lạ với hành động của hai người kia, nhưng vẫn nhận lấy cái bọc bí ẩn kia, xách vào trong nhà, lúc này Tiêu Lẫm đang ngồi trước bàn cờ chờ đợi.

"Tướng quân, cờ năm quân này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng khi hạ cờ lại không hề dễ dàng như ta tưởng."

Hôm nay Tiêu Lẫm bày một bàn cờ vây rủ Du Đường đánh cờ, thế nhưng chẳng hiểu sao một hồi sau lại bị Du Đường thao túng tâm lý, chuyển sang chơi cờ năm quân, vừa mới nhập cuộc đã thất bại ê chề dưới tay y tận hai lần, hắn không cam lòng, quyết tâm chiến thắng dâng lên hừng hực: "Chúng ta lại đánh thêm một ván đi, lần này nhất định ta sẽ không thua nữa."

"Thua hay không thua không phải là thứ mà điện hạ có thể quyết định." Du Đường là cao thủ chơi cờ năm quân, đã từng đánh thắng cả AI trên máy tính, Tiêu Lẫm muốn thắng y ư, vẫn chưa có cửa đâu.

Du Đường hiếu thắng ngồi vào bàn cờ, còn cái bao bí ẩn tội nghiệp kia được y thuận tay đặt sang một bên.

Hai người tiếp tục chơi cờ.

Chơi đến tận khi đêm hôm khuya khoắt, cảm thấy buồn ngủ, mới chợt nhớ tới cái bao bí ẩn kia.

"Cũng không biết Lý Văn thần thần bí bí đưa cho ta thứ gì?" Du Đường kéo cái bao đến trước mặt, Tiêu Lẫm cũng tò mò nhướng người lên dòm ngó, suy đoán nói: "Hay là quà của tiểu tức phụ nhà Lý phó tướng gửi cho chúng ta."

Kết quả vừa gỡ nút thắt rồi mở bao ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hai người là chín chữ to đùng được viết trên bìa sách.

——《 Long Dương xuân / cung đồ 108 tư thế》.

Du Đường: "......"

Tiêu Lẫm: "......"

Hệ thống: 【 Phì.....】

--

Editor Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me