LoveTruyen.Me

Bach Thieu Gia Cung Chieu Vo Nhu Mang

Chữ viết in vào trong mắt, cũng giống như từng cây dao nhọn đâm vào trên người anh, ghim vào da thịt anh, thấm vào trong lòng anh, từng khúc tận xương, máu tươi đầm đìa.

Ngực không kiềm chế được đau đớn, anh nắm vải áo trước ngực thật chặt, mặc cho đau đớn như bài sơn đảo hải này trong nháy mắt nhấn chìm anh.

"Tôi không yêu anh, từ rất lâu rất lâu trước kia đã không còn yêu. Phượng Vi Nhiên, buông tay đi thôi. Chuyện đứa nhỏ, là tôi tự làm tự chịu, tôi đã không muốn chơi tiếp nữa, cuộc chơi này, tôi đã sớm mệt mỏi, anh có biết mỗi ngày phải đối mặt với anh, tôi có bao nhiêu nhàm chán, bao nhiêu làm cho người ta chán ghét hay không? Như bây giờ, vừa vặn, hai người đều được giải thoát."

Lời nói tàn nhẫn ngày xưa vọng về bên tai, lòng Phượng Vi Nhiên đau như đao cắt.

Chết tiệt, cô lại lừa anh.

Ngày 20, tháng 12, trời trong xanh.

Nếu đã thật sự yêu một người thì cho dù chết cũng muốn kéo đối phương theo, cả đời không thả ra, nếu như bởi vì đủ loại nguyên nhân mà buông tay người kia ra thì đó không khác gì đã chết, bởi vì trái tim đã vỡ nát, còn sống cũng không khác gì cái xác không hồn, cho nên nhất định phải kiên trì phải dũng cảm, hai người tựa sát nhau thật chặt đối mặt với tất cả, dù là bị tổn thương cũng tốt hơn là để tương lai hối hận.

Không phải em nói dù chết cũng phải kéo anh đi cùng sao? Tại sao cuối cùng lại là bỏ qua chứ? Vu Tư Ngọc, em nói không giữ lời, em biết rõ loại khổ sở này mà vẫn bắt anh phải chịu đựng. Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Không có em, anh sống có khác gì cái xác không hồn đâu chứ?

"Vi Nhiên, anh hãy hứa với em. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải sống thật tốt. Không được tới tìm em, tự chăm sóc mình thật tốt, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, đừng vì bận rộn công việc mà không phân biệt được ngày đêm, cũng đừng uống rượu nữa. Em rất khỏe, có thể cách xa những thứ hỗn loạn này, có thể đi gặp con của em, bồi thường lại những gì mà kiếp này em thiếu bọn chúng, như vậy rất tốt. Cho nên anh cũng phải sống thật tốt, giống như em vẫn luôn ở bên cạnh anh vậy."
Bờ biển xanh thẳm, bọn họ ngồi trên bờ cát, cô tựa vào trong ngực anh, nhìn mặt trời từ từ mọc lên. Sóng biển vỗ tới, lại lui trở về, cô ngồi trên xe lăn lẳng lặng dừng trên bãi cát.

Mặt trời ló dạng ở đằng Đông, chiếu rọi những vầng sáng màu vàng nhạt lên mặt sóng biển gợn lăn tăn, chiếu vào trên đất, chậm rãi kéo dài bóng dáng của bọn họ, hai bóng người tựa sát vào nhau, hài hòa trộn lẫn. Tô điểm thêm một chút ấm áp cho buổi sáng yên tĩnh tuyệt đẹp này.

Cũng vì đoạn tình cảm nhiều lần quanh co này, đặt lên một dấu chấm hết ưu thương triền miên.

Vào giờ phút này, anh rốt cuộc đã hiểu được nỗi lòng thật sự của cô, nhật ký trong tay, anh cũng không có can đảm xem tiếp nữa. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, gió lay rèm cửa sổ, trong phòng các khung hình được đặt khắp nơi, vẻ mặt tươi cười của cô vẫn toả sáng như hôm nào...

Đóng nhật kí lại, một tấm hình lộ ra. Phượng Vi Nhiên cầm 1 góc tấm hình, lấy nó ra.

Hình ảnh anh đeo tạp dề bận rộn ở phòng bếp rơi vào trong mắt.

Không biết cô chụp lúc nào, trong hình anh mặc quần áo ở nhà, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt. Dưới ánh đèn càng tăng thêm vẻ nhu hòa. Phượng Vi Nhiên theo bản năng lật hình lên, chỉ thấy một dòng chữ nhỏ bắt mắt dược viết ở trên đó.

Cả đời hoa chỉ nở một lần, cả đời chỉ tương tư một người.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me