LoveTruyen.Me

Ban Mai

Trong suy nghĩ của Lý Oánh, chị chưa bao giờ từ bỏ những ký ức đẹp đẽ ấy. Chị hy vọng chút thổ lộ tâm tình này sẽ giúp em gái khá khẩm phần nào, khơi dậy lại niềm vui cất sâu từ trong tâm hồn của nàng.

Thiên Hinh nằm trong lòng Lý Oánh, mơ hồ nhìn sắc trời dần sáng lên. Mây mù đã tan, trời đất trong lành cùng tia nắng soi rọi trên màu ngói lưu ly vàng đồng, hiện rõ lớp hoa văn lá bồ đề được khắc sâu trong lòng ngói, đánh dấu một thời vẻ vang, huy hoàng của hai trăm mười bảy năm họ Lý trị vì Đại Việt.

"Chị mong em trân trọng bản thân mình. Chỉ có sự an khang của em mới thôi làm phụ hoàng lo lắng."

Đôi mắt chị lấp lánh nước, chị đưa tay vuốt ve bầu má của nàng. Lý Oánh tiếp tục nói:

"Từ khi phụ hoàng dời đến chùa Chân Giáo, họ Lý đã chẳng mong giành lại giang sơn. Em hiểu chứ?"

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng chút kí ức xưa, rồi gật đầu với chị gái.

"Em hiểu. Em hứa với chị, em sẽ mạnh mẽ hơn."

"Là chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn, Thiên Hinh à. Em nhớ nhé, là 'chúng ta'."

Hai người lại siết lấy nhau.

"Chị phải đi rồi. Thái úy đang đợi chị ở vườn ngự. Khi nào có tin tức của phụ hoàng, chị sẽ nói ngay với em."

Lý Oánh chỉ được đặc cách diện kiến lưỡng cung trong một canh giờ. Thiên Hinh cũng tờ mờ hiểu được vì sao chị nàng được triệu đến Thăng Long. Là vì hôn ước còn dở dang, chứ chẳng phải vì họ Trần xót thương cho chút tình máu mủ ruột rà của tiền triều. Có đời nào họ quan tâm nàng hay Lý Oánh cảm nhận ra sao, càng chẳng nói đến cung Quảng Từ đã rạch rõ ranh giới đối với các nàng.

Thiên Hinh đờ đẫn gật đầu. Ánh sáng trong mắt phai dần, buốt giá lấp kín lòng làm nàng lạnh toát.

Đôi bên hành lễ nghiêm trang. Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, bóng Lý Oánh đã khuất sau cửa cung.

"..."

"Trần Liễu xin tham kiến phụ hoàng, tham kiến bệ hạ."

Trần Liễu đã thay y phục chỉn chu, từng bước một tiến về phía trước hành lễ.

"Anh."

Một tiếng gọi thân thuộc, mà qua mấy năm, cả hắn và y cũng nhận ra được chút khoảng cách trong đấy.

Thượng hoàng lẳng lặng quan sát hai đứa con trai của mình.

"Bệ hạ." - Trần Liễu cúi đầu, đáp.

Lúc này, bỗng nhiên Thái sư bước vào, mang theo tin tức ở châu Quảng Oai. Thắng lợi về tay, chiến sự kết thúc nhanh chóng trước khi qua năm mới làm thượng hoàng rất hài lòng.

"Việc dẹp quân Man, Thái sư vất vả rồi, sao không về nghỉ ngơi còn chóng đón Tết?" - Ông hỏi ngay khi Thái sư bước vào.

Quân Man ban đầu chỉ là một nhóm cướp không đáng ngại ở núi Tản Viên. Tuy nhiên vào Trị Bình Long Ứng năm thứ 3, quốc sự dưới tay vua Lý Cao Tông hoàn toàn đổ nát nên mới để bọn chúng lộng hành. Kết quả là bị chiếm một vùng châu Quảng Oai, bị chúng tràn vào cướp bóc cả hương Thanh Oai, bè lũ rất đông, không thể ngăn được.

Đến tận hôm nay, Thái sư đem quân dẹp yên, bọn chúng mới thôi quấy nhiễu, bằng lòng rút về một góc ở ngọn Tản Viên.

Nhưng Thái sư chẳng để tâm, chỉ cúi người thưa:

"Bẩm Thượng hoàng, chiến sự Kinh Bắc, Hồng Châu còn đang đợi Ngài xem xét."

"Giành lại Kinh Bắc, Hồng Châu không dễ. Ít nhất phải sang năm, ta phải ổn định trong triều trước."- Thượng hoàng trả lời.

Hồng Châu là nơi Đoàn Thượng chiếm cứ. Đoàn Thượng khi xưa là tướng quân, rất trung thành với vua tiền triều. Ban đầu chỉ là dẹp giặc ở Hồng Châu, sau nhà Lý vào tay họ Trần thì Đoàn Thượng thuận tiện chiếm nơi ấy thành một vùng riêng làm căn cứ. Còn Nguyễn Nộn là lính dưới trướng của Trần Tự Khánh. Danh thế Nguyễn Nộn này suy cho cùng đều là một tay họ Trần dàn xếp để chèn ép nhà Lý, nhưng sau khi Trần Tự Khánh mất lại thành phí công nuôi ong tay áo. Nguyễn Nộn tự động tách ra, chiếm lấy Kinh Bắc, giờ đây thế lực đã nằm ngoài vòng kiếm soát của triều đình. Binh lực hồn hậu, tạm thời không khống chế được.

Nếu không diệt trừ, hai thế lực trên vẫn còn là mối đe dọa lớn cho cơ đồ của họ Trần.

"Không vội đánh, ta sẽ tạm hòa.. Nhân cơ hội này, Trần Liễu hãy theo Thái sư học tập." - Thượng hoàng nhìn y, ra lệnh rất rõ ràng.

"Ta sẽ hòa hoãn bằng một lễ thề. Lợi dụng tình nghĩa cũ của Tự Khánh đối với Nguyễn Nộn, ta sẽ lừa hắn giết Đoàn Thượng. Nếu tuân lời thì ban người đẹp, rượu ngon. Mà nhắc đến đây ta chợt nhớ tiền triều vẫn còn một công chúa có liên hệ mật thiết với Tự Khánh."

Hai chữ "mật thiết" làm Trần Liễu và Trần Cảnh nhìn nhau, âm thầm tự hỏi tiền triều còn có ai liên quan đến bác họ. Nếu là thật, vậy thế lực của bác Khánh quả rất rộng lớn...

Điều này vô thức khiến Trần Cảnh nhận ra một điều gì đó.

"Ý Ngài là Ngoạn Thiềm công chúa Lý Thiều, cháu gái của Tô phu nhân?"

Trần Cảnh lắng nghe lời Thái sư, trong đầu suy nghĩ xem hoàng hậu có còn nhớ đến vị công chúa này hay không.

"Lý Thiều... phải, chính là cháu gái của phu nhân Tự Khánh. Nếu Nguyễn Nộn sẵn sàng giết Đoàn Thượng thì ta sẽ trả lễ bằng một công chúa."

Vẫn là dùng người tiền triều để giải quyết hậu họa của tiền triều. Dẫu có công bằng thì Trần Cảnh vẫn cảm thấy thật nhẫn tâm. Ngược lại, Trần Liễu bên này lại chẳng nghĩ xa hơn gì ngoài lúc phụ hoàng lệnh y theo Thái sư học tập.

Bao năm qua, cuối cùng y đã có chỗ đứng trong lòng thượng hoàng.

Trọng trách dẹp loạn lần này phạm vi rất rộng. Có thể đặt vó ngựa khỏi phủ Long Hưng để tiến ra một chiến trường rộng hơn, vậy ông đã chịu nhìn nhận y, ông đã thấy y trưởng thành rồi sao?

Trần Liễu nắm chặt tay như thể nắm lấy một cơ hội vừa chớm nở. Y nhìn Trần Cảnh đang hướng mắt về phía thượng hoàng. Trong đôi mắt ấy đã bớt đi độ non nớt khi còn ở Tức Mặc, giờ đây đan xen biết bao thảng thốt và đắng cay.

Trần Cảnh vẫn luôn rất hiền từ dù là đối với ai. Và chính điều này khiến góc nhìn của hai anh em dần trở nên khác biệt.

"Và sau khi hạ được Nguyễn Nộn, con và trưởng công chúa sẽ cử hành hôn lễ." - Giọng ông vẫn đều đều, thống nhất từng kế hoạch một.

"..."

Kiến Trung năm thứ 2, tháng Hai.

Triều đình hạ lệnh cho Thái sư đánh dẹp loạn tặc, tuy nhiên thế địch còn mạnh, chỉ có thể tạm thời hoãn sự. Thái sư cho làm lễ Minh Thệ, đồng ý gỡ hòa hai cõi, xin phong tước cho Nguyễn Nộn làm Hoài Đạo Vương, giữ lấy Kinh Bắc, Kinh Bắc Hạ và Đông Ngạn, đồng thời định ngày cho Đoàn Thượng đến cùng hội họp. Song, Đoàn Thượng lại không đến.

Tháng Năm mùa hạ, hoàng đế phong cho em trai ruột hai tuổi là Trần Nhật Hiệu tước Khâm Thiên Đại Vương.

Trần Nhật Hiệu là em trai ruột của hoàng đế, vua rất cưng chiều em, vừa qua hai tuổi đã phong vương ban cung. Nhà họ Trần tụ họp về một cõi, trở thành niềm vui của cả người trong tộc.

Nhũ mẫu theo sau bồng Trần Nhật Hiệu đang ngủ say. Nước da em trắng bóc, hai má hồng đào tròn trĩnh áp lên vai bà, hơi thở đều đều ấy chẳng màng sự đời.

Trần Cảnh nhìn hồi lâu, thích thú ngắt nhẹ mũi thằng bé một cái.

"Chờ ngày Đại Việt về một cõi, các em có thể yên vui mà trưởng thành rồi."

Nghĩ đoạn, hắn lại nhớ đến Lý Thiên Hinh. Hoàng hậu là con út trong nhà, sau này có thêm một em trai đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ rất thích.

"..."

Thế sự giặc ngoài căng thẳng, nội bộ bên trong phải liên tục chỉnh mới, song triều đình vẫn không quên xét công trạng những người giúp sức trong khi nhà vua lên ngôi, cho gia phong phẩm trật cho các quan văn võ tùy tùng có từng hạng đẳng khác nhau. Vừa đỡ việc trong chẳng được bao lâu thì vào một mùa thu tháng Tám, trên dưới thành Thăng Long dấy lên ồn ào về vua cũ. Đoạn thời gian trước thật ra biến loạn rất nhiều, một nước chia năm xẻ bảy, dân chúng trải qua nạn đói cách đây không lâu, tất nhiên không sẵn sàng đặt lòng tin vào tân triều.

Lần này e là đã lay động lòng dân, triều đình buộc Thái sư phải rời thành quan sát tình hình, và đồng thời đưa ra một tính toán mới. Chuyện cũ đã xong, nhà Lý vốn không nên song hành cùng đương triều. Không biết Huệ Quang đại sư còn lưu luyến gì mà vẫn nhất quyết đối đầu với triều đình.

Trần Thủ Độ đứng bên ngoài cổng chùa Chân Giáo, tay chắp sau lưng lặng hồi lâu. Gió thu hiu hắt thổi, lá vàng dưới chân xào xạc bay loạn.

Chùa Chân Giáo nằm trong kinh thành, đặc biệt hơn là nằm trong vòng hoàng thành. Từ rất lâu hơn hai trăm năm về trước khi dời thiên đô về đất Long Đỗ, Lý Thái Tổ đã cho xây dựng chùa trong đại nội, để thuận làm nơi vua tiện ngự tụng kinh.

Ông đẩy cửa bước vào, khi đi qua giẫm phải một chiếc lá già. Tiếng vỡ vụn giòn tan, phá vỡ sự thanh tịnh nơi cổng chùa.

___________

Trị Bình Long Ứng năm 3: tức năm 1207.

Quảng Oai, Thanh Oai: thuộc một phần huyện Ba Vì.

Kinh Bắc: Bắc Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me