Ban Tinh Ca Mau Sac
Năm học dần trôi qua, và bầu không khí tại trường Dalton bắt đầu trở nên căng thẳng hơn. Thời điểm của những dự án cuối kỳ đã đến, và các giáo viên không ngần ngại đẩy học sinh vào những thử thách khó nhằn.Lớp học Khoa học Liên ngành của thầy Peterson được giao một nhiệm vụ không chỉ đòi hỏi tư duy sáng tạo mà còn yêu cầu sự hợp tác nhóm chặt chẽ. Đề tài lần này là nghiên cứu và đưa ra giải pháp cho một vấn đề thực tế liên quan đến môi trường – một lĩnh vực cần cả kiến thức khoa học lẫn tư duy phản biện."Các em sẽ làm việc theo cặp," thầy Peterson thông báo trong lớp học đông đúc. "Danh sách phân cặp đã được quyết định. Và đừng hy vọng tôi thay đổi, vì mục tiêu của bài tập này là giúp các em học cách thích nghi và phối hợp."Charnita ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh với chút tò mò. Damian thì giữ nguyên tư thế dựa lưng vào ghế, không chút bận tâm. Nhưng khi thầy Peterson gọi tên, cả hai đều bất giác quay sang nhìn nhau."Koch và Walton."Charnita lập tức thở dài, còn Damian chỉ nhướng mày."Tôi đoán là chúng ta lại phải chịu đựng nhau thêm lần nữa," cô nói, quay sang cậu."Có vẻ vậy," Damian đáp, giọng đều đều nhưng ánh mắt thoáng qua chút thích thú.Buổi đầu tiên làm việc chung không khác gì một cuộc chiến nhỏ."Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào vấn đề ô nhiễm không khí," Damian đề xuất, mắt không rời màn hình laptop."Không khí? Nhàm chán quá," Charnita phản đối. "Nếu chúng ta muốn gây ấn tượng, hãy làm về vi nhựa trong đại dương. Nó vừa mới mẻ, vừa có tác động sâu rộng.""Vấn đề là bạn không thể chỉ chọn một chủ đề vì nó 'nghe hay'," Damian phản bác, quay sang nhìn cô. "Chúng ta cần chọn thứ mà có đủ dữ liệu để phân tích và lập luận logic.""Và bạn nghĩ ô nhiễm không khí thì thú vị hơn à?" Charnita khoanh tay, nhìn cậu với vẻ thách thức.Damian không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu gõ nhanh vài dòng trên laptop và quay màn hình về phía cô. "Đây là báo cáo gần đây về mức độ ô nhiễm không khí tại các thành phố lớn. Nếu bạn muốn nói về tác động sâu rộng, đây là ví dụ rõ ràng nhất."Charnita nghiêng người đọc lướt qua báo cáo. Cô không thể phủ nhận rằng số liệu rất thuyết phục. Nhưng từ bỏ ý tưởng của mình lại không phải điều cô dễ dàng làm."Được rồi," cô nói sau một lúc im lặng. "Chúng ta sẽ làm về ô nhiễm không khí, nhưng tôi sẽ đảm bảo bài thuyết trình của chúng ta không khiến giám khảo ngủ gật."Damian khẽ nhếch môi cười. "Chỉ cần bạn không biến nó thành một buổi biểu diễn kịch."Dần dần, qua những buổi làm việc chung, họ bắt đầu nhận ra khả năng của nhau.Charnita, với bản tính năng động và sáng tạo, luôn đưa ra những ý tưởng độc đáo mà không ai ngờ tới. Cô có khả năng biến những dữ liệu khô khan thành những câu chuyện sinh động, dễ hiểu. Damian thì lại có thế mạnh về việc phân tích và sắp xếp mọi thứ một cách logic, đảm bảo rằng mọi luận điểm đều được củng cố bởi số liệu và dẫn chứng cụ thể."Tôi phải thừa nhận," Damian nói trong một buổi làm việc muộn, "bạn giỏi hơn tôi nghĩ."Charnita ngẩng lên, ngạc nhiên. "Đó là lời khen sao, Walton?""Có thể xem là vậy," cậu trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.Charnita mỉm cười, nhưng nhanh chóng che giấu nó bằng cách lật qua một tập tài liệu. "Tôi cũng sẽ không phủ nhận rằng bạn khá thông minh... dù hơi khô khan."Damian nhìn cô, không nói gì, nhưng khóe môi cậu khẽ cong lên.Ngày thuyết trình đến nhanh hơn họ mong đợi. Charnita và Damian bước lên sân khấu với sự tự tin khác biệt: cô đầy năng lượng, còn cậu thì điềm tĩnh.Phần trình bày của họ không chỉ mạch lạc mà còn thu hút sự chú ý của cả lớp. Charnita dẫn dắt bằng những câu chuyện thực tế, trong khi Damian bổ sung bằng những phân tích sắc bén.Khi họ kết thúc, cả lớp vỗ tay nhiệt liệt."Tốt lắm, Koch và Walton," thầy Peterson nói khi họ trở về chỗ ngồi. "Các em đã phối hợp rất tốt. Tôi mong sẽ thấy thêm nhiều bài làm ấn tượng như thế này.""Có vẻ chúng ta là một đội ăn ý," Charnita nói với Damian khi cả hai bước ra khỏi lớp.Damian nhún vai. "Đừng quá tự mãn. Đây chỉ là may mắn thôi."Cô bật cười. "Nếu bạn nghĩ thế thì cứ tiếp tục nghĩ đi."Nhưng sâu thẳm trong lòng, cả hai đều biết rằng họ đã tìm thấy ở nhau một đối tác mà họ có thể dựa vào – dù họ chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me