LoveTruyen.Me

Ban Tinh Ca Mau Sac

Cuộc sống luôn đầy những thử thách bất ngờ, nhưng có những khoảnh khắc khiến chúng ta nhận ra rằng những gì mình đang tìm kiếm đã ở ngay trước mắt. Đó là lúc Charnita đứng trên bậc thang trước cửa trường, hơi thở của mùa xuân thổi qua làn tóc dài, và ánh sáng ấm áp của buổi chiều tà chiếu lên khuôn mặt cô.

Từ sau cuộc trò chuyện vào cuối tuần, mọi thứ đã thay đổi. Damian không còn chỉ là một người bạn học cùng lớp, một đối tác trong các dự án khoa học, mà là một phần quan trọng trong cuộc sống của Charnita. Những cuộc trò chuyện bận rộn với những cuộc tranh luận không bao giờ có hồi kết giờ đây trở thành những buổi tối mà cô mong đợi nhất trong tuần.

Hôm nay, sau khi có thêm một bài tập lớn nữa về khoa học liên ngành, cô và Damian đã quyết định gặp nhau ngoài giờ học để tiếp tục thảo luận. Không chỉ về dự án, mà còn về những điều lớn hơn, sâu sắc hơn, những điều mà cả hai đều không muốn đối mặt. Những cảm xúc mơ hồ, những lời chưa nói, và những câu hỏi không có lời đáp.

Charnita đứng chờ, lòng tràn đầy mong đợi. Cô không thể phủ nhận rằng kể từ khi Damian bước vào cuộc sống của cô, mọi thứ trở nên khác biệt. Anh không phải kiểu người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng trong cách anh nhìn cô, trong những câu nói đầy ẩn ý, cô nhận ra rằng có một cái gì đó đang thay đổi. Và cô, cô cũng không thể dối lòng nữa.

Khi Damian xuất hiện ở cuối con đường, Charnita mỉm cười. Anh bước đến gần, dáng người cao lớn của anh làm cô cảm thấy như cả thế giới đang thu bé lại xung quanh mình.

"Chào," Damian nói, giọng anh vẫn như mọi khi, lạnh lùng và có chút gì đó thận trọng.

"Chào," Charnita đáp, ánh mắt không rời khỏi anh.

Họ bắt đầu bước đi cùng nhau, chỉ là một cuộc đi dạo bình thường như bao lần, nhưng bầu không khí xung quanh lại nặng trĩu với những suy nghĩ chưa nói thành lời. Charnita nhận ra rằng từ lần gặp mặt hôm trước, không khí giữa họ đã thay đổi. Không còn những lời cãi vã, không còn những sự phản đối mạnh mẽ. Mọi thứ giờ đây đều trở nên im lặng, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

"Cậu nghĩ thế nào về dự án lần này?" Charnita hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Damian nhíu mày, ánh mắt sáng lên khi trả lời. "Dự án thì ổn, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải cải thiện cách phối hợp. Cô nghĩ sao?"

"Đồng ý," Charnita trả lời ngay lập tức. "Chúng ta vẫn có thể làm tốt hơn nếu như không để cảm xúc chi phối quá nhiều."

Damian không nói gì, chỉ nhìn cô một cách chăm chú. Charnita biết anh đang nghĩ gì. Cô biết anh là một người lý trí, không thích biểu lộ cảm xúc quá nhiều, nhưng đôi khi những câu nói của anh lại làm cô cảm thấy như có một chút gì đó ẩn chứa.

"Thật ra," Charnita tiếp tục, đôi mắt cô lấp lánh một chút đùa cợt, "tôi vẫn chưa hiểu vì sao anh lại luôn tìm cách đấu lại tôi, nhất là trong những vấn đề mà anh biết chắc mình sẽ thua."

Damian bật cười, nhưng đó không phải là một nụ cười chế giễu. "Có lẽ tôi thích thử thách."

"Hoặc là anh muốn tôi chú ý đến anh," Charnita nói thêm, cô không thể không đùa giỡn một chút.

Damian nhìn cô, rồi im lặng. Câu nói của Charnita không khiến anh nổi giận, mà chỉ làm anh suy nghĩ sâu hơn về sự thay đổi trong bản thân mình. Câu chuyện giữa họ không chỉ là những cuộc tranh luận khoa học hay học tập nữa, mà là một sự kết nối nào đó mà anh không thể lý giải.

"Có thể," anh nhẹ nhàng thừa nhận, đôi mắt của anh lấp lánh trong ánh chiều tà.

Cảm giác ấy, sự nhẹ nhàng, không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra. Đôi khi, chính sự im lặng mới là lời nói rõ ràng nhất. Và Charnita cảm nhận được sự thay đổi trong mắt Damian. Có lẽ, anh đã sẵn sàng cho điều gì đó hơn là chỉ những cuộc cãi vã vô nghĩa. Có thể anh không muốn thừa nhận, nhưng chính anh cũng không thể phủ nhận cảm giác này.

Khi họ đi qua cổng trường, ánh mắt của họ giao nhau trong một khoảnh khắc dài. Charnita cảm nhận được một cảm giác mạnh mẽ, nhưng cũng đầy sự mơ hồ. Liệu có phải đây là khởi đầu của một điều gì đó lớn lao hơn? Cô không biết, nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình đang đứng ở một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời.

Mọi thứ giữa họ sẽ không bao giờ giống trước đây nữa. Cả Charnita và Damian đều nhận ra rằng mình đang thay đổi. Họ không thể quay lại được nữa. Nhưng dù có thế nào, họ đều biết rằng mỗi bước đi từ đây sẽ đưa họ gần nhau hơn, dù chậm rãi hay nhanh chóng.

Và có lẽ, đó mới là bước đầu tiên thực sự của họ trong một hành trình mới.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me