LoveTruyen.Me

Ban Trai Cu Toi La Rapper

6.
Cuộc thi buổi chiều thật hiếm có khi không thấy Kiều Vi Vi xuất hiện.

Nghe nhân viên trong ekip chương trình nói buổi sáng sau khi trực tiếp xong, Kiều Vi Vi đã bị đào ra hàng loạt các hành vi mua hot search bẩn để vu khống tôi.

Trừ tôi ra còn có ngôi sao của các ngành khác nữa.

Fan của các ngôi sao lớn không thể ngồi yên được nữa.

Phần bình luận các tài khoản xã hội của Kiều Vi Vi hoàn toàn thất thủ, ekip chương trình của nhận được rất nhiều khiếu nại từ fan,

Kiều Vi Vi bị ép phải dừng việc ghi hình, vì để giữ mặt mũi mà đăng bài trên weibo nói bản thân gặp vấn để về sức khỏe.

Nhưng phần lớn cư dân mạng đều là người tinh tường, không tin lí do này của cô ta.

"Lục Yến Châu, không phải là do anh làm đấy chứ?"

Trước khi lên sân tôi thử dò hỏi anh.

Dù sao sau khi Kiều Vi Vi làm những chuyện đó với tôi, Lục Yến Châu cũng chướng mắt rất lâu rồi.

Ánh mắt Lục Yến Châu hơi căng thẳng, nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh:

"Anh đoán em sẽ hỏi."

Anh rũ mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương:

"Vãn Vãn, chẳng lẽ em trách anh ư?"

Ánh mắt dè dặt của Lục Yến Châu đã thành công nắm được thóp của tôi.

Cho dù tôi biết rằng đây là trò anh hay dùng thế nhưng vẫn không kìm được mà dung túng

"Anh làm rất tốt."

Thực ra tôi phải sớm hiểu ra rằng, đối với loại người không có giới hạn như Kiều Vi Vi, bạn càng lương thiện thì cô ta càng được đà lấn tới.

Cuối cùng sự lương thiện của bạn sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, đâm về phía bạn.

Nghe thấy lời khen của tôi, trong đôi mắt của Lục Yến Châu xuất hiện vài đốm sao lấp lánh.

Trận đấu buổi chiều diễn ra tại hồ bơi.

Tất cả các khách mời chia thành hai đội, đội nào đẩy hết tất cả các thành viên của đội kia xuống nước thì sẽ giành chiến thắng.

Vì Lục Yến Châu gia nhập vào thế nên ekip chương trình đã thu được lưu lượng và tỉ suất người xem cực lớn.

Ekip rất có mắt nhìn mà phân tôi và Lục Yến Châu vào cùng một đội.

Thế này còn chưa đủ, tôi và Lục Yến Châu còn trở thành nhóm đầu tiên của đội tôi.

Hai người chúng tôi ngồi trên chiếc phao bơi lớn, đợi các khách mời của đội bên kia lướt qua đụng vào chúng tôi.

Bốn người của đội bên kia, mỗi người đều có một cơ hội.

Chỉ cần trượt ra khỏi đường màu vàng, đẩy cả hai người chúng tôi xuống dưới nước là được một điểm.

Đội bên kia hào hứng muốn thử, đang thảo luận xem làm thế nào để đẩy cả hai người tôi xuống dưới.

Tôi căng thẳng nhìn bọn họ, hai tai vịn chặt phao.

Đột nhiên ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đưa về phía tôi.

"Vãn Vãn, kéo tay anh, anh sợ lát nữa họ sẽ đẩy anh xuống nước."

Lục Yến Châu hoàn toàn quên mất hình tượng cool ngầu của mình trước đây mà làm nũng với tôi.

"aaaaaaa, đây là những gì tôi có thể nghe ư?"

"Rapper Lục trước đây: Ông đây ngầu nhất, ông đây đẹp trai nhất; Rapper Lục hiện tại: huhuhu, người ta sợ mà."

"Lục Yến Châu, chiều cao 1m87 của anh uổng phí rồi."

"Hahahaha, hiện tượng Déjà vu của cô vợ nhỏ 1m87"

Tôi đặt tay mình lên tay Lục Yến Châu, trái tim lỡ một nhịp

Tôi trịnh trọng nói với Lục Yến Châu: "Vậy anh bám chắc đấy, tôi sẽ cố gắng."

"Ừ."

Khóe miệng Lục Yến Châu khẽ giương lên, mỉm cười lộ ra chiếc răng khểnh trăng trắng của anh.

"Huhuhu, hai người họ ngọt quá đi."

"Tên nhóc Lục Yến Châu cậu đừng có mà đắc ý quá, còn khoe ân ái nữa thì tôi đánh rụng răng của cậu đấy."

Khách mời của đội bên kia bàn bạc kế sách, quyết định giải quyết người nhẹ cân hơn là tôi trước.

Một người trong đó hít sâu một hơi, nằm sấp xuống mạnh mẽ xông về phía tôi.

Tôi bị dọa nhắm mắt lại, kéo chặt tay Lục Yến Châu.

Tôi bị đụng phải một chút nhưng may mà Lục Yến Châu kéo lấy tay tôi thế nên phao của tôi chỉ hơi di chuyển một chút.

Mà vị khách mời nữ đụng vào tôi đó lại rơi luôn xuống nước.

Ba khách mời còn lại quyết định đánh cược một lần.

Hai người xông về phía Lục Yến Châu, một người xông về phía tôi, tranh thủ mà đẩy cả hai người tôi xuống nước.

Lúc ba người cùng xông tới Lục Yến Châu vô cùng quyết đoán đẩy tôi về phía trước.

Một mình anh hứng chịu hỏa lực tấn công của cả ba người, rơi thẳng xuống dưới nước.

Nhóm đầu tiên của chúng tôi giành chiến thắng.

Cả người Lục Yến Châu ướt nhẹp, sau khi bờ lên bờ thì đi thẳng tới trước mặt tôi.

Anh khom người xuống, đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơi thở nóng hổi phả vào gáy tôi khiến bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ.

Lục Yến Châu cúi thấp đầu đối mắt với tôi, ánh mắt ngập tràn sự lưu luyến, giọng nói khàn khàn lại thu hút:

"Vãn Vãn, suy nghĩ chút chuyện quay lại không?"

"Cả đời này anh chỉ ở bên em thôi."

Đột nhiên Lục Yến Châu tỏ tình.

"Quay lại, quay lại, chị dâu mau đồng ý với Lục Yến Châu đi."

"Lục Yến Châu đúng là vừa khao khát lại vừa trêu người."

"Chỉ có mình tôi chú ý tới vóc dáng siêu cấp của Lục Yến Châu sao? shhhh"

"Ngọt quá đi, hôm nay tiểu đường mất rồi."

7.
"Để em suy nghĩ đã."

Tôi hoảng loạn lẩn tránh ánh mắt nóng rực của Lục Yến Châu, trái tim không chịu sự khống chế mà cứ đập thình thịch.

Tôi và Lục Yến Châu không phải là khách mời thường trú, được thông báo ngày mai là ngày ghi hình kì cuối cùng của show.

Ngày hôm sau tôi tới địa điểm ghi hình, tôi và anh trai mình mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Người dẫn chương trình tuyên bố thân phận của anh trai tôi, bình luận chạy điên cuồng trên màn hình.

"Hahaha, cả đời này cũng không quên được chuyện một tệ và đánh gà ở nông trại."

"Anh trai "hào phóng" và em gái oan chủng của anh ấy."

"Ekip chương trình sao mà biết gây chuyện thế không biết."

Phục rồi, sao họ lại mời người anh trai tự luyến của tôi tới đây vậy?!

Tối hôm qua tôi trằn trọc suy nghĩ một đêm quyết định làm lành với Lục Yến Châu.

Trước đây tôi và anh yêu nhau, anh tôi vẫn luôn không vừa mắt với Lục Yến Châu.

Lục Yến Châu vì để có được sự đồng ý của anh trai tôi mà lần nào tới nhà tôi cũng vô cùng vồn vã.

Lúc nào cũng giúp anh trai tôi tưới nước cho chậu hoa mà anh ấy đã trồng suốt bảy năm.

Vì để tăng thêm chất dinh dưỡng cho chậu hoa của anh trai mà còn đổ cả bã café vào gốc của nó, khiến nó bị nóng c.hết luôn.

Anh trai tôi vô cùng đau đớn, yêu cầu tôi buộc phải chia tay với Lục Yến Châu.

Chậu hoa này vô cùng quan trọng với anh trai tôi, vì nó là món quà mà cô gái anh ấy yêu thầm bảy năm tặng.

Cho dù anh ấy biết năm đó tốt nghiệp, cô gái đó tặng hoa cho tất cả các bạn trong lớp, anh ấy không phải là ngoại lệ.

Đừng nhìn bình thường anh trai tôi keo kiệt, nhưng đây đúng là tình yêu thuần khiết.

Anh trai tôi dày công chăm sóc chậu hoa bảy năm, nhưng lại không dám tỏ tình với cô gái đó.

Chủ đề của kì này là tham quan bên ngoài, không liên quan tới thi đấu.

Mọi người phân công công việc cho nhau, chuẩn bị cho bữa trưa.

Ekip chương trình đang ghi hình cho một nhóm khách mời thường trú khác, nhân cơ hội đó tôi đi tới bên cạnh anh trai tôi, ân cần giúp anh rửa rau.

Tôi dè dặt hỏi anh ấy: "Anh, nếu như em muốn quay lại với Lục Yến Châu, anh có đồng ý không?"

Nghe thấy lời này của tôi, mặt anh trai trong phút chốc trầm xuống:

"Cậu ta làm c.hết hoa của anh."

"Nhưng em thực sự rất muốn quay lại với anh ấy."

Tôi tiếp tục nói.

Anh tôi: "Chậu hoa đó anh trồng 7 năm."

"Chuyện đã qua lâu như vậy cũng nên bỏ qua rồi, xin anh đó."

Mặt anh tôi vẫn thối như vậy: "Chậu hoa đó hai người bọn anh mỗi người tưới một ngày, trong đó cũng là ba năm rưỡi thanh xuân của anh đấy."

Tôi: "..."

Ừm, nói thế nào nhỉ?

Anh hiểu thanh xuân đấy.

Tôi quay đầu định tiếp tục làm việc của mình, không biết Lục Yến Châu đã đứng ở đằng sau tôi từ khi nào.

Vành tai anh đỏ bừng: "Anh nghe thấy hết rồi."

"Yên tâm, anh sẽ giải quyết anh trai em."

Nhìn thấy vẻ tự tin vô cùng của Lục Yến Châu, tôi muốn nói lại thôi.

Nhưng mà năm năm qua Lục Yến Châu cũng đâu có giải quyết được anh trai tôi đâu.

Sau khi nấu ăn xong, mọi người quây quần bên chiếc bàn tròn chuẩn bị ăn cơm.

Lục Yến Châu ngồi ở bên cạnh chăm chỉ bóc tôm cho tôi.

Anh tôi cũng đặt mông ngồi xuống giữa tôi và Lục Yến Châu, gắp tôm mà Lục Yến Châu bóc cho tôi.

Vẻ mặt bình tĩnh mà nói bậy: "Em gái tôi không thích ăn tôm."

8.
Lúc tôi đi vệ sinh về thì không thấy anh trai đâu nữa.

Vào lúc đang nghi ngờ thì bình luận đ.iên cuồng chạy trên mà hình lớn.

"Hahahahaha, Hứa Vãn à chị không biết bản thân đã bỏ lỡ gì đâu."

"Anh trai chị ấy và Lục Yến Châu khiến tôi cười c.hết mất."

"Vẻ mặt của anh trai chị ấy khi nãy đúng là quá mức phong phú."

"Anh trai chị ấy cũng thuần khiết quá rồi."

Tôi không hiểu gì thế nên nhìn về phía Lục Yến Châu.

Anh yên lặng ngồi trên ghế bóc cho tôi mấy con tôm liền.

Tôi vừa mới ngồi xuống thì anh đã sáp lại gần bên tai tôi: "Xử lí xong anh em rồi."

Điện thoại tôi nhận được mấy tin nhắn của anh trai tôi:

"Hứa Vãn, giao em cho Lục Yến Châu đấy, anh đi trước đây."

"Đừng cảm ơn anh quá, dù sao thì người em mất chỉ là anh trai, còn anh mất đi ánh sáng rực rỡ của tình yêu đấy."

"Đúng là tính sai rồi."

"Ai có thể ngờ người anh yêu thầm bảy năm lại là fan của cậu ta chứ!"

"Không nói nữa, anh đi hẹn hò đây."

Giọng điệu của anh nhẹ nhõm, vui vẻ.

Cái gì?

Nhất thời tôi bất ngờ tới nỗi nói không nên lời.

Lục Yến Châu tiếp tục gắp tôm cho tôi, rồi bổ sung: "Cũng phải tới gần đây anh cũng mới biết."

"hahaha, đây đúng là đòn tuyệt sát của rapper Lục."

"Đây có lẽ là ưu điểm của việc nhiều fan nhỉ, ai mà có thể ngờ tới cơ chứ?"

"Ban đầu anh của Hứa Vãn: Không tin, tuyệt đối không thể; Sau đó: Đây là mối lương duyên trời ban."

Lục Yến Châu đột nhiên sáp lại gần khiến tôi không kịp phòng bị.

Khuôn mặt anh tuấn của anh phóng to trước mặt tôi.

"Vãn Vãn, chướng ngại lớn nhất hiện tại cũng không còn nữa rồi."

"Cho anh thêm một cơ hội nữa được không em?"

"Chúng ta quay lại đi."

Tôi cố chịu đựng chú nai nhỏ chạy loạn trong tim mình, khẽ gật đầu: "Được."

"Vậy có thể hôn hôn không?"

Gò má Lục Yến Châu xuất hiện màu phớt đỏ đầy khả nghi.

"Nếu như không được thì..."

Tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, chặn lại những lời phía sau.

Tất cả xung quanh tĩnh lặng, dường như thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Cơ thể Lục Yến Châu khựng lại sau đó đổi khách thành chủ.

Anh ôm lấy vòng eo thon thả của tôi, làm nụ hôn sâu thêm.

Từ sự thăm dò ban đầu tới nồng nhiệt triền miên, tôi bị hôn tới mức cả người tê dại.

"Cíu tui cíu tui, đây là thứ mà không cần phải đăng kí vip cũng được xem sao?"

"Ngược chớt FA rồi."

"Oh yeah, cuối cùng rapper Lục nhà tôi cũng tạm biệt ngày tháng fa rồi."

"Chiến sĩ này thuần khiết quá, đã quay lại rồi mà trước khi hôn còn phải hỏi nữa."

9.
Vì có sự xuất hiện của tôi và Lục Yến Châu mà lưu lượng của chương trình kì này tăng cao trước nay chưa từng có.

Fan của tôi cũng tăng lên mấy triệu, sau khi những phốt trước đây được chứng minh là Kiều Vi Vi và những người cùng ngành hãm hại, bình luận về tôi cũng chuyển biến theo chiều hướng tốt.

Sau khi kết thúc ghi hình tôi xem lại đoạn giữa anh trai tôi và Lục Yến Châu, cười tới mức không khép được miệng.

Đoạn đó còn trở thành phân đoạn nổi tiếng của chương trình, hot nhẹ trên các web lớn.

Trong video anh trai tôi đầy kiên định:

"Cái đồ khốn nhà cậu tưới c.hết hoa của tôi, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu và Hứa Vãn quay lại đâu."

Lục Yến Châu trầm mặc một lát rồi mới hỏi anh ấy: "Là vì chậu hoa đó là do cô gái anh thích tặng sao?"

"Nếu không thì sao?"

Khóe miệng Lục Yến Châu giương lên, phần thắng nằm trong tay:

"Nếu như tôi nói cô gái mà anh yêu thầm không những là fan của tôi mà còn là trạm tỷ của tôi, các hạ định sẽ thế nào?"

Anh trai tôi khựng lại, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt:

"Tôi không tin, tuyệt đối không thể."

Lục Yến Châu gọi hẳn video cho cô gái đó, rồi đưa điện thoại đưa ra trước mặt anh trai tôi.

Điện thoại truyền tới giọng nói mềm mại của con gái:

"Hứa Tri Bạch, lâu rồi không gặp."

Mặt anh trai tôi trong phút chốc đỏ bừng, vội vàng chào hỏi:

"Lâu rồi không gặp."

"Nghe Châu Châu nói cậu thích tôi."

Mặt anh trai tôi càng đỏ hơn nữa, nhất thời nói năng lộn xộn

"Tôi không ngờ tới chậu hoa mà tôi tùy ý tặng cho mọi người, cậu lại chăm sóc tận bảy năm."

"Hiện giờ tôi đang ở thành phố M, có muốn ra ngoài gặp mặt chút không?"

Giọng nói của anh tôi đang run rẩy:

"Cậu ở đâu? Tôi tới ngay đây."

"Lưu phương thức liên lạc đã."

Sau khi cúp điện thoại, kết bạn wechat với cô gái đó, anh tôi tự mình lẩm bẩm: "Đây là mối lương duyên trời ban."

"Lục Yến Châu, giao em gái tôi cho cậu đấy."

Nói xong thì xông ra khỏi hiện trường ghi hình.
Tôi đã quá quen với với hành vi vì tình yêu mà bỏ mặc em gái của anh trai tôi rồi.

Anh trai tôi và cô gái ấy là bạn học cấp ba, học cùng một trường đại học.

Lúc tôi lên cấp ba, anh trai tôi thường xuyên mang bữa sáng cho tôi, rồi tiện tay bỏ vào trong ngắn kéo của cô gái đó.

Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy thực sự rất đáng ghét.

Nhưng mà hết cách, anh trai của mình thì phải yêu chiều thôi.

Dù sao thì năm ấy tôi ham chơi bị sóng biển cuốn đi, là anh trai tôi mạo hiểm tính mạng mà cứu tôi lên bờ.

Vì cứu tôi mà cánh tay anh ấy bị đá nhọn ở biển cứa một vết dài gần nửa mét, hiện giờ vẫn còn để lại sẹo.

Chuyện nhỏ này thì cứ nhường anh ấy vậy.

10.
Sau khi chương trình vừa kết thúc, bộ phim truyền hình tôi diễn lập tức lên sóng.

Trong bộ phim đó tôi diễn một thiên kim nhà giàu có tính chiếm hữu cực mạnh, nhưng đối mặt với nam chính thì lại âm thầm chịu đựng,

Vì kĩ năng diễn xuất cảm động lòng người của nam nữ chính và sự giải thích nghiêm túc của tôi về vai diễn, tôi bị "ép" mà hot lên.

Ừm, nói thế nào nhỉ?

Bánh răng của vận mệnh lại bắt đầu chuyển động rồi.

Cảm giác đột nhiên hot đúng là khác thật.

Vô số các cư dân mạng giữa đường mà quay xe trở thành fan của tôi.

Những anti fan thường hay lắc lư trước mặt tôi cũng quay ngoắt, sau khi xin lỗi ở phần bình luận thì la hét: "Vợ tôi đẹp quá, trước đây là do tôi mắt mù."

Tôi đùa trả lời họ: "Là do đột nhiên tôi biến thành thế này à?"

Buổi tối Lục Yến Châu chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến để chúc mừng tôi.

Ánh nến ấm áp đung đưa, Lục Yến Châu ngồi đối diện với tôi, kiên nhẫn gắp đồ ăn cho tôi.

Tôi uống một ngụm rượu vang, không biết là ly thứ mấy rồi.

"Hứa Vãn, em uống ít thôi, cẩn thận lát say đấy."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lục Yến Châu, trước mắt mờ mờ.

Tôi huơ huơ tay lung tung trước mặt anh, phản kháng nói: "Em còn lâu mới say ấy."

"Nhưng mà kì lạ lắm, mặt anh thì rất đẹp trai nhưng mà sao lại có hai đầu thế này?"

Mí mắt tôi nặng nề, dứt khoát nằm bò ra bàn.

Tôi đưa một tay ra kéo lấy cánh tay Lục Yến Châu.

"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Lục Yến Châu phì cười, khóe mắt ngập tràn sự dịu dàng:

"Đương nhiên là nhớ rồi."

"Em còn gọi anh là chổi lông gà."

11.
Lục Yến Châu năm năm trước chẳng có chút tiếng tăm, tra trên baidu còn hiển thị không có người này.

Anh khi ấy cuộc sống anh rất khó khăn, nhưng vì trong lòng mang giấc mộng âm nhạc thế nên tự mình tới thành phố phồn hoa này.

Nhưng lại chỉ có thể làm người hát chính ở trong quán bar, hát tới cổ khản đặc nhưng chỉ đổi lại được thu nhập ít ỏi.

Đó là lần đầu tiên tôi và đứa bạn thân tới quán bar.

Tôi đánh giá cao tửu lượng của mình thế nên uống tới nỗi bản thân say ngất ngây.

Lục Yến Châu đứng ở trên sân khấu hát, vì cổ họng hơi khàn nên hát hơi khó nghe, lại còn bị vỡ giọng.

Trên đường tôi và đứa bạn thân đi vệ sinh về thì liên tục bóc phốt:

"Cảm giác người trên sân khấu hát vừa hay lại vừa khó nghe."

"Nhưng mà đẹp trai phết."

"Nhưng mà giọng khàn quá, như kiểu cổ họng có một cái chổi lông gà ấy."

"Cạp cạp cạp cạp cạp."

"Phì, hình như đây là tiếng vịt kêu."

Tôi học tiếng vịt kêu, rồi tự cười tới nỗi không thở ra hơi.

Bạn thân tôi hơi tỉnh rượu, vội vàng vỗ tôi:

"Đừng cười nữa."

Tôi nghi hoặc hỏi: "Không buồn cười à? Sao cậu không cười nữa?"

Mặt bạn thân tôi rất khó coi: "Cậu quay đầu nhìn xem."

"Quay đầu làm gì?"

Nhưng mà cơ thể vẫn bất giác mà quay lại.

Lục Yến Châu với chiều cao gần 1m9 đang đứng trước mặt tôi.

Trong phút chốc tôi ngây người.

Cíu tui, còn có chuyện gì ngại hơn việc nói xấu sau lưng người khác bị người ta bắt tại trận không?

Thế giới này hủy diệt đi, tôi chuẩn bị đổi sang sống ở một hành tinh khác rồi.

Ánh mắt của Lục Yến Châu khiến tôi không đoán được anh đang nghĩ gì.

Nhưng tiếp xúc với khoảng cách gần như thế tôi không kìm được mà thầm cảm thán một câu, đúng là cực kì đẹp trai.

Giống như nữ oa nặn ra, không có chút khuyết điểm nào cả.

Tôi ngượng ngập tìm chủ đề: "Anh tan làm rồi à?"

Lục Yến Châu gật gật đầu rồi không thèm để ý tới tôi nữa.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, não tôi bị rút hết thế nên đã đuổi theo anh.

"Xin lỗi anh nhé, tôi không cố ý nói xấu anh đâu."

"Hay là tôi mời anh đi chèo thuyền để bồi thường nhé?"

Dưới ngàn lời thuyết phục của tôi Lục Yến Châu mới đồng ý.

Ba người chúng tôi thuê một chiếc thuyền nhỏ.

Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, chúng tôi ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư, cùng ngắm hoa sen.

Ráng chiều phía phương xa vô cùng rực rỡ, những gợn mây được chiếu lên mình ánh sáng vàng chầm chậm bay qua đỉnh núi, theo gió dạt về phía chân trời.

Tôi chóng mặt nửa nằm ở góc thuyền, trong đầu đột nhiên nhảy ra bài từ của Lý Thanh Chiếu, cảm giác vô cùng hợp với cảnh tượng lúc này.

Tôi tự mình lẩm bẩm: "Hết hứng mải quay thuyền, lạc giữa đầm sen len lỏi."

"Đúng rồi, soái ca này, quên mất hỏi anh tên gì rồi."

Anh im lặng vài giây sau đó mới nói: "Lục Yến Châu."

"Tôi tên Hứa Vãn, Hứa trong đính hôn, Vãn trong ráng chiều."

Tôi nói cho anh biết tên của tôi

"Hết hứng mải quay thuyền." (Hứng tận vãn hồi châu)

"Hứa Vãn, Lục Yến Châu."

"Khá hợp đấy."

Tôi đứng lên sáp lại bên tai anh: "Anh nói xem có phải không?"

Có lẽ là tôi gần anh quá, mặt của cả hai chỉ cách nhau có vài milimet.

Lục Yến Châu vốn dĩ còn đang nói năng thận trọng, trong phút chốc mặt đã đỏ bừng.

Còn đỏ hơn cả ráng chiều phía chân trời.

Đêm hôm đó, không biết là tác dụng của rượu cồn hay là đêm tối vốn dĩ đã dài như vậy.

Mấy năm sau nghĩ lại vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.

12.
Tôi ngồi ở trên chân Lục Yến Châu, hai tay ôm lấy cổ anh làm nũng:

"Bé cưng, chúng ta đi chèo thuyền tiếp đi, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy."

Lục Yến Châu xoa xoa đầu tôi, cưng chiều trả lời: "Được"

Anh lái xe đưa tôi tới bên hồ, thuê một chiếc thuyền nhỏ.

Ánh trăng loang lổ chiếu xuống hồ nước, đem tất cả sự dịu dàng dành tặng cho mùa hạ.

Tiếng ếch nhái kêu vang.

Tôi vẫn còn hơi say, cả người mềm nhũn tìm chỗ dựa, chỉ có thể nằm ở trong vòng tay của Lục Yến Châu.

Tôi chỉ vào mặt trăng và những ngôi sao bé nhỏ bị những gợn mây che lấp trên trời rồi hỏi Lục Yến Châu:

"Hình như khác với lần đầu tiên chúng ta tới."

"Cảm giác như trăng không sáng bằng lần ấy."

Lục Yến Châu bật cười hỏi tôi: "Có lẽ là lần này không có "bóng đèn" nữa?"

"Lục Yến Châu, sao đột nhiên anh lại hài hước thế?"

Tôi và Lục Yến Châu nhìn nhau mà cười.

Bạn thân tôi: "Cậu biết lịch sự là gì không vậy? Cả nhà cậu mới là bóng đèn."

Gió trên mặt hồ hơi lạnh, tôi dụi dụi vào lòng Lục Yến Châu, lười biếng đọc bài "Như mộng lệnh" của Lý Thanh Chiếu.

"Từng nhớ khê đình chập tối, say khướt trở về quên lối."

"Hết hứng mải quay thuyền, lạc giữa đầm sen len lỏi."

"Chèo vội, chèo vội, kinh đông bầy cò bay rối."

Vừa đọc xong, tôi nhân cơ hội Lục Yến Châu đang thất thần, vùng dậy dọa anh: "Cò tới đây."

Nhưng lại bất cẩn không đứng vững ngã nhào về phía anh, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Lục Yến Châu nhướng mày, mắt tràn ngập ý cười:

"Hứa Vãn, em đúng là đồ trẻ trâu."

Tôi không hài lòng bĩu môi: "Anh mới là đồ trẻ trâu."

"Dám nói em như vậy, vậy anh thích ai?"

Lục Yến Châu bất lực khẽ cười: "Đương nhiên là thích đồ trẻ trâu rồi."

Gió đêm se se lạnh, thế nên tôi cũng tỉnh hơn chút,

Đột nhiên tôi nhận ra động tác này của tôi và Lục Yến Châu có hơi mập mờ, vừa định đứng dậy thì đột nhiên Lục Yến Châu dùng sức giữ lấy đầu rồi hôn lên môi tôi.

Tôi bị anh hôn tới mê mang, không biết trời nam đất bắc.

Không biết qua bao lâu Lục Yến Châu mới lưu luyến kết thúc.

Xung quanh yên tĩnh khiến cho tiếng tim đập rộn ràng của tôi và Lục Yến Châu trở nên vô cùng rõ ràng.

Khuôn mặt trắng ngần của Lục Yến Châu phớt đỏ, khàn giọng tỏ tình với tôi:

"Vãn Vãn, dường như chúng ta là trời sinh một cặp, ai cũng không thể chia tách chúng ta."

"Lục Yến Châu cả đời chỉ yêu cô bé trẻ con này thôi."

---hết---

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me