Bang Cuu Ma Phi
Bởi vì chuyện tối hôm qua, tâm tình hiện tại của Thẩm Cửu có thể nói là cực kỳ không tốt, hết lần này đến lần khác Lạc Băng Hà thật không biết làm cách nào để hống y.Thẩm Cửu nằm trên ghế mỹ nhân mày nhíu chặt, nhẹ tay xoa xoa eo của mình. Mắt không thấy tâm không phiền trực tiếp không để mắt đến con cẩu đen đang ở một bên.Lạc Băng Hà thấy Thẩm Cửu một chút cũng không để ý đến mình, trong lòng có chút nổi nóng, sớm biết vậy tối hôm qua không hung ác đến thế khiến mình bây giờ chịu tội như này rồi.Cái miệng bình thường biết ăn nói kia của Lạc Băng Hà, trước kia lừa đám nữ nhân đến xoay quanh, nhưng hiện tại đến chỗ Thẩm Cửu nơi này, liền một chút cũng đều phát không ra tiếng.Lạc Băng Hà vốn là bởi vì chính mình hiện tại không hống được người, trong lòng cực kỳ bực mình, kết quả vừa đúng lúc nghĩ đến lúc trên đường hắn đến phòng này, thấy qua biểu hiện của mấy cái hậu cung phi tử trước kia.Từng người giống như đang nhìn cái trò hay gì giống nhau, hậu cung người khác tranh giành chen lấn, dùng hết thủ đoạn tranh lấy sủng ái từ Vương, hậu cung của hắn thì sao? Không chỉ không nghĩ có được sự sủng ái từ Vương, còn thập phần hưng phấn xem thoại bản của Vương cùng người nam nhân khác.Hiện tại thật vất quả mới lừa được Thẩm Cửu thành Ma hậu của mình, kết quả mỗi ngày đều bị người khác nhìn trộm còn bị viết thành thoại bản.Mặc dù hắn cũng thích xem.Nhưng cũng giống như những người khác đều biết được tình hình hiện tại của hai người bọn hắn.Hống cả một ngày cũng không đem người hống tốt, xế chiều ngày hôm đó Lạc Băng Hà nhìn thấy được một quyển sách, tên sách cũng vẫn kỳ hoa như vậy, 《 100 cách dỗ dành nàng dâu 》.Thời điểm Lạc Băng Hà nhìn thấy quyển sách này hai mắt đều tỏa sáng, thật tốt, có thể hống người trở về phòng ngủ rồi.Lạc Băng Hà mở sách ra, nhìn nội dung bên trong.Bước đầu tiên: Yếu thế trước.Lạc Băng Hà nghĩ nghĩ, hắn cả ngày nay cũng đã yếu thế rồi, hẳn có thể, vậy tiếp tục bước tiếp theo.Bước thứ hai: Muốn lấy được sự tha thứ, trước hết phải bắt lấy dạ dạy của đối phương.Hai mắt Lạc Băng Hà phát sáng, cái này dễ.Nguyên bản Thẩm Cửu xoa xoa eo liền ngủ mất, kết quả bị một cổ mùi thơm đánh thức.Thẩm Cửu nhìn đồ ăn trước mắt, lại nhìn nhìn Lạc Băng Hà một mặt ân cần, lập tức liền không có hứng ăn, từ từ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.Toàn bộ quá trình đều không nói lấy một câu, Lạc Băng Hà trợn tròn mắt, tiếp tục qua bước thứ ba.Bước thứ ba: Nếu bước thứ hai không thành công, vậy liền kể chuyện cười cho hắn nghe.Lạc Băng Hà lại nghĩ nghĩ, cái này cũng có thể.Mà Thẩm Cửu lại bởi vì đêm qua ngủ không được ngon giấc, hiện tại trạng thái tinh thần cũng không được khá lắm, chỉ muốn đi ngủ, nhưng lại bị cặp mắt nóng rực kia của Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên."Có rắm mau thả." Thẩm Cửu mở mắt ra, tức giận nói.Tên tiểu súc sinh này bị làm sao mà phiền quá vậy? Y bất quá chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, làm sao lại khó khăn như vậy?"Tiểu Cửu, không bằng bản tôn kể cho ngươi nghe chuyện cười nha." Không đợi Thẩm Cửu trả lời, Lạc Băng Hà liền bắt đầu kể.Phải biết rằng cái này chính là thế mạnh của Lạc Băng Hà a, bất quá thời điểm hắn kể xong chuyện cười, sắc mặt Thẩm Cửu vẫn mảy may không có chút biến hóa."Không buồn cười sao?" Ngươi cho ta chút phản ứng đi a!Suy cho cùng nếu hắn hống người không được, hắn ngủ bên ngoài là chuyện nhỏ, không ôm được người trong lòng ngực mới là chuyện lớn a.". . ." Nghe được lời Lạc Băng Hà nói, thế là Lạc Băng Hà liền thấy Thẩm Cửu ngẩn đầu lên, chân thành nhìn hắn."Chuyện cười của ngươi còn không buồn cười bằng ngươi."Nguyên bản có một chút tức giận sớm đã tan rồi, nhưng Lạc Băng Hà cái tên ngốc này cứ nhiễu y nghỉ ngơi.Thế là Lạc Băng Hà, người vòng vo trước mặt Thẩm Cửu cả một ngày, dưới tình huống Thẩm Cửu chân thành lại trịnh trọng cân nhắc, bị ném ra khỏi đại ma môn.Mà đứng ở ngoài cửa, Lạc Băng Hà cau mày nhìn chó canh gác xông ra sủa hai tiếng.Cuối cùng hắn cũng bị ném ra ngoài, trên thân cái gì cũng chưa chuẩn bị, không có ngân lượng cũng không có cách nào ra ngoài mua đồ ăn, cũng không có cách nào đi đặt phòng trước.Vì vậy Lạc Băng Hà bụng rỗng chỉ có thể nhìn con chó kia đang ăn thức ăn cho chó, mà con chó kia cũng tựa hồ nhìn ra Lạc Băng Hà đói bụng, còn thập phần hào phóng chia cho hắn chút thức ăn cho chó. Đáng tiếc người ta là Ma tôn không ăn mấy cái loại đồ này.Mà dù sao người trong Ma cung cũng không ra ngoài nhiều, cho nên cũng sẽ không ai chú ý đến Lạc Băng Hà. Mà thời điểm mọi người phát hiện Lạc Băng Hà ngủ ở bên cạnh ổ chó, cũng đã là ngày thứ hai sau khi đi thu thập nguyên liệu nấu ăn nhìn thấy.Thế là lại có một đề tài thoại bản mới.
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me