LoveTruyen.Me

Bang Qua Tan The Gioi Hxh Doujinshi

Tôi ngồi một mình trong túp lều của ông đã 3 tiếng, cố sử dụng Viên. Ông nói đó là kĩ thuật khó, nhưng tôi quyết làm cho bằng được.
Cái nóng của mùa hè ở nơi đây như muốn bóp ngạt tôi vậy, mùi rác rưởi, xác chết bốc lên gấp 4 lần bình thường.
Tôi lăn ra giữa tấm nệm rách, thở khó nhọc.
Hôm nay, ông không thể luyện Niệm cùng tôi. Ông cần phải đi khỏi thành phố để hỗ trợ một người bạn cũ ngay bây giờ. Tôi đã nói với ông tôi có đủ khả năng lo liệu mọi việc, ông tin tưởng để tôi ở lại đây. Hơn nữa, tôi còn muốn quan sát một người...

Như mọi khi, tôi dùng Tuyệt ra ngoài, lén lút quan sát mọi người quanh khu tôi sống. Không biết tại sao, nhưng tự tôi thấy vậy vui lắm á.
Tôi bắt đầu đi tới những nơi khác nhiều hơn, cách lũ trẻ này lớn lên khiến tôi thấy rất thú vị. Một nơi mà bạn có thể chết vì những lí do vớ vẩn nhất và bạn phải khao khát sống hết mình mới có thể thoát chết được. Đương nhiên là cái đầu cũng phải nhạy bén nữa...

"Umei!! Lại chơi với tụi này đi!!"
Cô gái tôi quen hôm qua gọi, bên cạnh là những người bạn khác. Mừng là họ đều thích tôi và những kế hoạch của tôi khi cả bọn muốn cướp gì đó từ mấy tên hống hách. Chà, tôi đang tự tin thái quá nhỉ? Chắc phải bớt bớt lại thôi...

Nhắc mới nhớ, mấy bữa nay không thấy cậu nhóc lập dị kia. Tôi cũng muốn làm thân với cậu ta, dù sao, chúng tôi cũng không có hiềm khích gì với nhau cả. Mà tôi cá chắc cậu bé ấy biết về Niệm, tôi đã thấy cậu ấy chiến đấu một lần. Tại mải mê quá nên không kịp dùng Tuyệt, bị cậu phát hiện ra. Cái gương mặt khó chịu ấy trông dễ thương lắm.

"Uhm... Umei-chan, cậu lại thế rồi!"
Cô gái ấy nói, tôi mới sực nhớ ra là cả bọn đang chơi trốn tìm. Tôi cười gượng.

"Đừng giận mà, tại tớ.."

"Vâng, lần nào cũng mải mê nhìn loanh quanh vô thức. Cậu tìm cái tên khó hiểu ấy làm gì chứ? Không thấy thái độ lần trước gặp nhau là ghét cậu ra mặt rồi sao?"
Cô bé thì thầm mà cái khí giận hờn lộ rõ mồn một.
"Hắn lúc nào cũng ra vẻ ta đây tri thức, chẳng đoái hoài gì tới mấy đứa như chúng ta đâu! Cậu mau tập trung đi!! Tem tém cái bệnh mê trai lại!"

"Ừ, xin lỗi mà Ane."
Tôi nhìn cô gái đang giận tôi đỏ mặt, chậc chậc.... chắc tôi còn làm vậy nữa họ khỏi chơi với tôi quá.
Tôi bất giác quay lại đằng sau. Ai đó, tôi cá là có ai đó đã nhìn tôi mà...








Xế chiều, đến phiên tôi tìm bọn họ. Thường thì không khó kiếm vậy đâu, cơ mà hôm nay dùng Viên cũng chẳng thấy, chạy xa được vậy ư?
Loanh quanh khu 7 không thấy, tôi leo lên mô rác cao nhất, nơi phân chia các khu với nhau tìm họ. Lạ thật, cũng không có manh mối gì...

Sắp tối rồi, nếu tôi không tìm thấy, họ sẽ tự động mò ra thôi, sao giờ vẫn chưa thấy ai? Không lẽ đói quá đi kiếm ăn luôn rồi, bỏ tôi lại đây thì thật quá đáng đó nha...



Tôi bước trên con đường dẫn tới căn lều nhỏ của mình, chợt thấy gai người mà dừng chân.
Giác quan mách bảo tôi, tiến thêm một bước, kẻ địch lập tức phát giác.
Hắn rất nguy hiểm
Chạy?

Chắc chắn đây là cách an toàn nhất, nhưng cũng là cách đáng bị dẹp đi nhất trong suy nghĩ của tôi. Tôi sẽ không chạy, đây là căn nhà mà ông tạo ra cho cả hai người. Là mái ấm nhỏ bé của tôi từ khi đến với thế giới này. Tôi không cho phép bản thân chạy, trước hết, tôi phải biết ai đang ở đó đã.

Tuyệt có vẻ là thứ tôi dùng khá nhất, ông đã đánh giá cao nó, tôi sẽ thăm dò đối tượng đang ngồi trong căn lều của mình.
Chậm rãi bước vào, tôi dần ngửi thấy mùi máu. Nó xộc vào hai cánh mũi tôi, khiến tôi mất bình tĩnh. Ai đó đang nói chuyện??

----------------


"Nghe này nhóc, mày không cần phải nhìn tao bằng ánh mắt đó đâu con."
Hắn vừa nhóp nhép, vừa lầm bầm. Tay trái sẵn một chai rượu chỉ chờ được nốc hết. Hắn ngồi chễm chệ trên tấm ga mỏng của cô, đống lửa đang nướng một xiên thịt có mùi hương thật kì lạ.
Cô tiến sát mô rác gần đó, hạ thấp người.

Ai?? Gã to lớn đó là ai???
Gã đang mặc chiếc áo da lớn với mái tóc bù xù kia?



Cô đánh mắt qua người đang ngồi trước mặt hắn, người hắn đang trò chuyện cùng. Tối, cô không thấy gương mặt người ấy. Nhưng nếu không nhầm, kẻ đó đang bị thương tại vùng bụng. Hai tay cố gắng kiềm dòng máu nóng đang dần thấm qua manh áo mà chảy xuống đất.

"Món này ngon thật á... trẻ con khu này ai cũng vậy sao?"

Cô trợn tròn mắt, từng lời hắn nói như xuyên thủng cô.
Cái gì? Món ăn của hắn liên quan quái gì tới đám trẻ ở đây??

"Nếu không phải tại mày giết hại anh em tao, lũ nhóc này đã không như vậy..."

"Anh em mày chết vì chúng gây sự với tao và đe doạ cuộc sống yên ổn của tao mà thôi, Rust. Giờ mày qua trả thù, không chỉ tao mà còn lũ trẻ kia sao? Đừng ngu, tao với chúng nó vốn chẳng có mệnh hệ gì với nha..."

Chưa hết câu, bàn tay to lớn của hắn đã nắm chặt gáy người đó, ấn mạnh xuống nền đất đầy cát và máu.



Kuroro?




Cậu ta đang cố thoát khỏi bàn tay hôi hám đó, nó như đang cố đè nát cổ cậu dù hắn không dùng nhiều sức lực.


Kuroro thấy bóng ai đó đằng xa đang nhìn về phía hắn chằm chằm. Không, không phải, kẻ đó đang bao quát mọi thứ trong con mắt mình.
Ai?



"Tao sẽ ăn mày sau... giờ tao muốn thử nốt vị của con nhóc cuối cùng trong nhóm nà...."




Xoẹt...




Hắn nhìn qua cánh tay đang nắm chặt cổ thằng nhóc bất lực dưới sàn. 5 nhát cắt nhỏ, nhanh, gọn. Xuyên qua lớp áo hắn mặc và máu bắt đầu chảy ra. Liếc sang bên cạnh, một đứa nhóc đang nhìn hắn. Đôi mắt chứa đầy giận dữ nhưng im lặng như cơn bão dưới biển xanh sâu thẳm.

"Ồ, cưng về rồi, mạnh mẽ ghê... cưng làm ta hứng lên đấy..."
Hắn đưa tay đang nắm chặt đứa trẻ thả bộp xuống đất.

"Hứng...? Vậy để ta dập nát cái sự hứng đó đi cho ngươi..."
Cô nhảy lên đâm thẳng vào mắt trái hắn, tên đó nhanh chóng đưa tay vừa bị thương lên đỡ. Con dao xuyên qua tay nhưng hắn hoàn toàn không phản ứng gì, còn thuận chân tung cú đá vào người cô.

"Đáng yêu làm sao... ta sẽ ăn cưng sạch sẽ.. "

"Lũ trẻ đó... ngươi thật sự..."

"Ừ, xin lỗi mà... tại chúng yếu quá, ta lại không cho các cưng chết cùng nhau được.. đừng lo! Sẽ về với nhau ngay bây giờ thôi..."
Hắn mỉm cười. Umei kinh tởm nó... ra vậy... lũ ăn thịt người mà ông nhắc với cô.

Cô tiến nhanh về phía hắn, liên tục chém. Không trúng. Hắn cũng tích cực né đòn, gương mặt thích thú nhìn cô tấn công khó nhọc rồi làm một cước vào thân trái cô.
Umei ngã nhào vào mô rác.
Không cho bản thân dừng lại, cô nhảy ra thật xa tránh cú đạp mạnh của hắn đáp xuống chỗ cô vừa nằm. Hắn tiếp tục lao đến đá chân liên tục. Động tác của hắn nhanh nhạy và cực nguy hiểm, hắn còn chưa đấu hết mình nữa mà!

"Con nhóc thuận tay phải. Động tác dễ nắm bắt, Niệm lực xíu xìu xiu không đủ để hạ ông đâu.."
Rust thầm thì trong đầu. Bản thân là kẻ đã trải qua vô số trận đấu hơn 30 năm nay, hắn vô cùng tự tin trong trận đấu này.
Nhưng hắn đã lầm về Niệm lực của cô.



"Ngươi.... chân ngươi tuyệt đấy, vô cùng nhanh nhẹn và mạnh mẽ..."
Umei thu khí lại, nói với hắn bằng giọng điệu trẻ con.
"Nhưng thế chưa đủ. Ngươi đang coi thường ta, và mọi thứ theo đúng kế hoạch."

Giờ Rust mới để ý xung quanh. Hắn đã bị cô dẫn vào một ngõ nhỏ cách xa căn lều. Hắn hoàn toàn tập trung vào cô và quên mất địa hình.

"Ngưng!"
Hắn tập trung khí vào mắt, liên tục tìm kiếm Umei. Nhưng cô đâu rồi?
Chỉ trong khoảnh khắc rời mắt khỏi mục tiêu, hắn đã lạc mất vị trí của cô.

"Này.... nó trốn rồi sa-"

Hắn nhìn lên trên bầu trời đen kịt, một đường cắt kéo dài từ trán hắn xuống tận mép. Máu bắt đầu phun ra. Hắn ôm mặt.
Cảm nhận khí tức từ phía sau, lập tức lấy tay quất mạnh.
Không trúng. Hắn đang đấm vào một cái cột sắt. Cánh tay vừa bị chém mấy nhát ban nãy giờ lại thêm chấn thương, hắn không thể sử dụng nó nữa.



"Rõ ràng là khí của con ranh đó!"




"Bất ngờ không, tên khốn?"
Trong khoảnh khắc, cô trườn xuống thấp nhất có thể, thêm một đường vào gót chân.
Hắn hoảng loạn ngã xuống đất, bản thân không còn đứng vững được nữa. Cánh tay kiệt quệ và chân đá thuận gần như không sử dụng được nữa, hắn bắt đầu lết vào cái cột ban nãy, tiếp tục dùng Ngưng tìm kiếm kẻ vừa đánh gục mình.


Hắn cảm thấy đau ở tai.
Từ khi nào???

Tai trái của hắn rớt xuống đất.
Hắn nhìn xuống cái tai của mình, tối lắm, hắn gần như không thấy bất cứ thứ gì nếu ngồi trong cái ngõ tối này.

"Aaaarrrrrrggggggggg!!!!!"
Rust ôm đầu, la hét trong lo sợ. Tại sao hắn lại có thua được??? Kể cả là tại bóng tối, là tại mất tập trung, là bị thương nặng, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cái chết cận kề mình đến vậy.



Một bên mắt hắn bỗng tối sầm lại. Cái vật dụng đang loé sáng trong đêm kia đang giữ con mắt hắn.
Chính cái nĩa hắn vừa dùng đề xẻ thịt lũ trẻ. Hắn hoảng loạn lết đi thật nhanh, vừa chạy vừa cầu xin ầm ĩ. Máu tuôn ầm ầm xuống mặt đất.

Umei đang giữ con mắt và cả cái tai vừa rớt xuống đất của hắn, nắm tóc hắn ghì mạnh xuống rồi nhét cả hai thứ đó vào miệng.


"Nhìn này mọi người, hắn đói tới mức phải ăn chính bản thân mình. Thật đáng thương...."
Cô cười, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn liền sút mạnh vào cô, nhưng nó không trúng. Hắn đang đá vào dư ảnh của Umei. Cái chân vài giây trước còn dùng được giờ bị đâm bằng tất cả những cái nĩa bạc cô lấy từ áo khoác hắn ban nãy.

"Què hẳn rồi nhỉ..? Đừng lo, ta sẽ đưa ngươi về với anh em mình."
Cô cười.
Nụ cười của Đức Phật mà hắn biết chắc là đang đè nén toàn bộ sự căm phẫn của một đứa trẻ 7 tuổi, nó đang khiến hắn phát điên. Nụ cười sắp rút từng thớ thịt mảnh xương hắn ra, số phận của hắn đã an bài...
Tiếng hét của gã thủ lĩnh ăn thịt người như xuyên thấu màn đêm, kết thúc nỗi ám ảnh của nhiều kẻ sống ở Phố Sao Băng này...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me