LoveTruyen.Me

Bang Qua Tan The Gioi Hxh Doujinshi

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện ở cuối khu 8, đây là khu duy nhất ở Phố Sao băng có bệnh xá.
Cái đáng ngạc nhiên ở đây là tôi vừa mở mắt ra đã thấy cả tá người nhìn tôi. Đáng sợ thật đấy, ai mà biết họ đã nhìn tôi bao lâu.

"Xin lỗi đã làm phiền chị, Sen-san."
Tôi cúi người trước người phụ nữ cao m80 khoác trên người chiếc áo bác sĩ.
Cô ấy là người quen của ông, từng được ông cứu giúp trước đây.

"Không có gì, em cảm ơn tôi như vậy thật ngại quá... chúng tôi mới là người phải cảm ơn."
Sen nở nụ cười vui vẻ, miệng vẫn đang ngậm tẩu thuốc.
"Em đã trả thù cho vô số người bị tên vô lại kia hại chết dã man, còn cứu những người ngày ngày phải sống trong lo sợ trước mùa đi săn của hắn và đồng bọn."

"Em chỉ giết hắn vì tức giận, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều về những người khác. Chị nên cảm ơn Kuroro, cậu ta đã giết 20 tên trong nhóm ăn thịt người đó... mà cậu ta sao rồi?"

Sen cười, hất cằm về phía căn phòng trắng phía tay phải.
Kuroro vẫn ngủ ngon, gương mặt cậu ta vẫn lộ rõ vẻ khó chịu. Kiểu như đang đề phòng vậy á.

"Thằng nhóc lì lợm... hôm qua tiêm thuốc giảm đau cho nó, bị ngất mà tay vẫn chống cự. Mãi mới thấy nó chịu ngủ."

"Vậy em xin gửi cậu ta lại đây..."
Tôi nói nhỏ.
"Tiền em sẽ chuyển cho chị."

"Ok:)"


Tôi biết Kuroro không phải người thân quen gì với họ, nên giờ nhờ làm miễn phí chắc sẽ rất khó chịu. Dù sao cũng có chút quen biết, tôi không muốn thấy một đứa trẻ nào bị như vậy nữa...

Bước ra khỏi bệnh xá, tôi trở về khu 7 trước những ánh mắt của những người lạ mặt.
Có chút trầm trồ, chỉ trỏ... sau cùng là sự ngạc nhiên dành cho một đứa trẻ 7 tuổi đã dũng cảm giết một tên cầm thú và cứu một người gần như không quen. Chuyện hiếm ở Lưu tinh này...


Tôi bỏ tay vào túi áo, bước chậm xuống núi rác dẫn tới căn lều của mình.
Tôi thấy ai đó đang đứng cạnh lều mình, không chỉ một.


"Có chuyện gì với các cậu ư?"
Tôi bắt chuyện trước, trông họ còn có chút ái ngại.

"Cảm ơn..."
Một người nói, anh chàng đứng trước đám đông nói.
"Chúng tôi thậm chí không dám làm gì khi biết lũ khốn khiếp đó đã hại chết gia đình mình... cô không chỉ trả thù mà còn..."

"Được rồi, tôi không muốn nghe nữa..."
Tôi nói bằng giọng lạnh lùng nhất có thể. Họ nhìn tôi ngạc nhiên.
"Tôi hoàn toàn đếch quan tâm tôi đã cứu ai, trả thù ai. Tôi giết hắn vì hắn làm bẩn lều của tôi và sư phụ, ai thèm quan tâm lũ yếu kém các người. Không ai ở cái Lưu tinh này tốt đến thế đâu, lũ ngốc. Còn cái tên tôi mang tới bệnh viện ư? Xin lỗi đi, đây không chịu được mùi xác thối. Hắn mà chết kiểu gì chẳng phải chôn ở khu hắn sống, thế là tôi lại phải giúp các người đào mả cho hắn à? Vớ vẩn!!! Giờ thì cút hết đi, đây thấy phiền lắm rồi đấy!!"
Tôi gầm lên, đám người ấy sợ hãi bỏ chạy.
Xin lỗi, tôi không thể coi thêm ai là bạn nữa, nếu mấy người chết... tôi sẽ lại biến thành thứ mà tôi không muốn mất.
Tôi không muốn phải cảm thấy tội lỗi vì không bảo vệ được bạn bè mình nữa, vì vậy, đừng cố lại gần tôi. Xin lỗi.



Tôi bước ra phía bãi cỏ gần đó, họ chắc đã định chôn những đứa trẻ này giúp tôi. Nhưng thôi không sao, tôi có thể tự mình làm việc này.
Nhìn những cái xác không còn nguyên vẹn gói gọn trong tấm vải cũ, tự tôi thấy đau lòng. Không phải máu mủ, chưa từng trải qua những tháng năm cận kề bên nhau sống chết mà đã như vậy rồi...






Mà đúng ra... tôi bắt đầu uỷ mị thế này từ khi nào nhỉ...?





Chiều đến, không còn đứa bé nào rủ tôi đi chơi. Họ đã mất cả rồi mà..
Tôi ngồi đọc sách một mình trên đống phế liệu, nhận ra có ai đó đang tiến đến đây. Tôi liếc qua hướng ấy, chợt nhận ra người tên Kuroro đó đang chống gậy trở về. Cậu ta không nên di chuyển sớm vậy chứ, khâu 11 mũi ở bụng đâu phải chuyện đơn giản. Là trốn viện đây mà...

Cậu ta liếc qua tôi, nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Tôi không thấy, nhưng bản thân cảm nhận được ánh mắt người đó nhìn mình.
Tôi nhìn theo hướng cậu ta đi một lúc, cho tới khi cậu hoàn toàn khuất bóng sau những mô rác lớn đằng ấy. Có tiếng ai đó ngã khuỵu xuống đất...

.
.
.
.
.

Thằng nhỏ kêu khẽ một tiếng, vết thương vẫn âm ỉ hành hạ đứa trẻ 10 tuổi này. Nó cố gượng dậy, nhưng đôi chân như muốn ép nó phải dừng lại.

"Chết tiệt, cử động đi..."

Nó ngồi đó rủa thầm cái tên khốn gây cho nó bao vết thương hôm qua, quên mất sự hiện diện của ai đó phía sau.
Tới khi người ấy quàng tay nó qua vai đỡ dậy, nó mới tỉnh ra.

Mà đây không phải đỡ dậy, đây là bế kiểu công chúa;-;. Thằng nhóc 10 tuổi đang bị đứa con gái kém nó 3 tuổi nhấc bổng lên đưa về nơi trú ẩn của nó, thì hỏi xem nó sẽ xấu hổ đến mức nào.

"Đồ khốn khiếp này!! Ai nhờ ngươi hả?? Thả ra cái thứ bám đuôi này!!!!"

Cô gái không nghe.
Mặc cho thằng bé dãy dụa cũng nhất định không thả tay ra, mang nó về tận nhà.
Suốt đường đi, người ta chỉ nghe thấy tiếng thằng nhóc kêu cô gái dừng lại. La to quá nên cả xóm biết nó đang được bế y như một tiểu thư.-. Nhọ không tì vết.

"Thấy chưa!? Người ta bắt đầu chú ý rồi kia kìa!! Ta tự đi được, thả ra."

"Tôi chưa ném cậu quay lại cái bệnh viện đó là may rồi nhé. Có tin tôi mang cậu lên đỉnh rác đằng kia thả xuống khu 3 không..?"
Umei nói. Những chuyện xảy ra hai ngày nay khiến cô muốn đi khỏi đây ngay lập tức, nhưng cô còn ông, cô không thể bỏ đi theo cách đó dù có muốn quên đi những kí ức này tới mức nào.
Hơi tiếc cho Umei là không kịp nhìn thấy biểu cảm của Kuroro, chứ nhìn nó buồn cười lắm...





Hình như kêu ca mệt quá nên nó ngủ thiếp đi thì phải. Haiz, vẫn chỉ là đứa trẻ thôi...
Umei không còn ai để bầu bạn nữa, mà người này thì quá lầm lì, cô nghĩ chắc mình chỉ có thể đợi ông về mà giãi bày tâm sự cùng thôi.


Cuối khu 7 chính là nơi Kuroro gọi là nhà, xem ra nó đã vất vả tự gây dựng nên. Khó mà kiếm được ai đó còn trẻ mà đã tự lập nhiều đến vậy.
Cô cúi thấp người đi qua cánh cửa chắn bằng vải màn, đặt đứa nhóc đang ngủ say như chết lên tấm ga nâu. Đương nhiên cô không quên bỏ lại chút thức ăn cho đứa trẻ này, vì nó thương nặng vậy lấy đâu ra sức để kiếm cơm trong khoảng thời gian này chứ?

"Tôi về đây."
Cô rời đi trong chốc lát, không quên tạm biệt. Chẳng cần biết người kia nghe có rõ hay không, chào cho có lệ đã. Nghĩ chốc, cô nói vọng lại.
"Nếu rảnh tôi sẽ qua."
Chắc tối nay ông cũng chưa về được đâu, mà ở nhà một mình chán chết....



Đứa nhóc thấy người kia đi khỏi, mới từ từ mở mắt dậy.
Ừ thì giả vờ ngất cho đỡ nhục mặt ấy mà... đứa con gái đó nghĩ sao dám nhấc nó về nhà như thế? Có hiểu là làm vậy nó rất xấu hổ không??

Nó bắt đầu ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng-cái thứ đắt tiền hiếm đứa trẻ nào đủ tiền mua ở cái đất này. Thằng bé ngấu nghiến ăn, nó biết người kia để lại cho nó mà. Còn dám nói rảnh sẽ quay lại? Quay lại làm gì chứ? Thậm chí trước đây còn chẳng ai nói vậy với nó, đồ kì cục.

Thằng nhóc bỗng nhớ lại cái gì đó. Hình như lũ trẻ ở quanh đây từng nói đứa vừa mang nó về là nam....

Trông nó đâu có giống con trai.. mà sao con trai lại bế một đứa con trai khác về tự nhiên vậy chứ??









Nó dần nhận ra bản thân đã thiếp đi một lúc lâu, mở mắt ra thì giật mình xấu hổ thêm một lần nữa.
Đứa con trai bế nó về nhà chiều nay đã quay lại, hai mặt chạm vào nhau.

"Này!!!!"

"?"
Cô thấy hắn gắt lên mới ngồi dậy.
"Cậu sao thế? Tôi đưa lại về viện nhé?"

"Đồ điên!!!! Ngươi làm gì mà dám cả gan cúi xuống gần ta thế hả???"

"Người ta lo cậu sốt xong chết trôi lúc nào không biết thôi mà."
Umei cau mày, gương mặt biểu thị sự giận dỗi của một đứa bé vừa bị trách oan.

Kuroro ngóc đầu dậy cẩn thận lùi về sau, tay vừa với lấy quyển sách vừa nhìn người đang cách mình 1m đầy phòng bị.

"Quay lại làm gì?"

"Ngồi nhà chán nên tôi qua."
Umei nói, tay đưa một quấn sách cũ kĩ lên.
"Có không khí con người vẫn đỡ hơn chứ."

Hai đứa ngồi đối diện nhau, mặt cách mặt. Cứ thế mà 2 tiếng trôi qua, hai bên không nói lời nào với nhau cả. Nó muốn im lặng như mọi khi, nhưng bản thân vẫn còn tò mò và cảnh giác.




"Sao lại làm thế?"
Nó hỏi, mắt liếc qua người đang ngồi cuối tấm nệm.

"Làm gì...?"
Cô quay ra hỏi, đôi mắt hoàn toàn trong sạch, nhưng nó không ngây thơ vô tội như mấy cái đứa mới lớn ở đây.

"Ai trả tiền cho ngươi theo dõi ta sao? Sao ngươi cứ bám theo hết lần này đến lần khác?"
Một câu hỏi cô đã xác định từ trước, đúng thật là chẳng ai rảnh rỗi tới giúp người không liên quan đến mình. Nhưng xin lỗi đi, người rảnh rỗi ấy là cô đây.

"Tại tôi rảnh."
Trả lời nhanh gọn, không có chút ý đồ gì. Kèm theo là một nụ cười nhẹ. Cô tiếp tục tập trung vào thứ mình đang cầm trên tay.

"Ngươi thật không có mục đích? Dối trá..."
Hắn cau mày nghi hoặc, tin làm sao được. Mọi thứ đều có mục đích riêng, và hắn cũng luôn có những mục đích riêng của mình. Rảnh? Nó là lí do vớ vẩn nhất hắn từng nghe.

Đáp lại câu nói buộc tội của Kuroro, Umei hoàn toàn im lặng.
Sao cũng được, cứ nói ra bất cứ thứ gì mà cậu đang nghĩ. Umei gần như không quan tâm, tiếp tục mặc kệ đứa trẻ đang muốn nghe một câu trả lời gọi là hợp lí từ cô.

"Ngươi nói ngươi là con trai?"
Một câu hỏi khác đến từ Kuroro. Lần này thì Umei hướng mặt ra nhìn cậu, hơi ngạc nhiên.

"Cậu nghe ai nói thế?"

"Lũ trẻ con coi ngươi là thủ lĩnh, những đứa bị ăn hôm qua."

Cô lại quay xuống đọc sách, bật cười đôi mắt tối đi.

"Sao ngươi cứ cười thế?"

"Tôi không phải là thủ lĩnh của bất cứ ai cả. Không thủ lĩnh nào lại để cho đồng đội phải chết như vậy."
Ánh mắt cô bé như đục lại, Kuroro không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Trong khoảnh khắc, một thứ gì đó đã ngoi lên trong tiềm thức của đứa trẻ 10 tuổi.



"Nếu ta cũng được như thế..."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me