LoveTruyen.Me

Bang X Faker Sau Nay

Sau đêm ấy, con người tôi như bị nghiện loại thuốc mang tên Bae Junsik. 

Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng có những thứ căn bản không hề biết nói dối. 

Điển hình là việc ánh mắt tôi luôn không tự chủ tìm kiếm thân hình tròn tròn đấy của cậu,  dù có ở đâu, chỉ cần trong tầm mắt của tôi thì tôi đều sẽ nhìn ra cậu ấy. Mà cho dù cậu ấy không ở trong tầm mắt của tôi đi chăng nữa, ừ thì tôi vẫn phải đi kiếm cậu ấy, bằng cách này hay cách khác. 

Đã bảo là tôi bị nghiện Junsik mà

Từ khi gặp cậu, tôi lại được cộng thêm vài ba phần may mắn. Ba tôi bảo tôi là đứa con của Chúa có vẻ không sai. 

Qua mùa giải 2015, điều thần kì gì đấy khiến Riot loại bỏ hệ thống các đội anh em, bắt buộc phải sát nhập thành một. Tôi với Junsik chính thức trở thành đồng đội sát cánh cùng nhau. Lúc ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải cố gắng, cố gắng thật nhiều, cùng cậu ấy. 

Nhưng cuộc sống cho ai đó cái gì thì sẽ lấy đi của họ một cái khác làm vật trao đổi hiển nhiên. 

Người đã ban cho tôi Junsik nhưng lại lấy đi của tôi quyền làm người chơi đường giữa chính trong đội tuyển. 

Trước khi thi đấu, tôi đều phải cố gắng hết sức để giành ghế thi đấu cùng với người đồng đội Jihoon. Trước những trận đấu tập, tôi luôn dành nhiều thời gian để luyện tập cũng như tập trung hết khả năng trong những trận scrim. 

Những trận đấu tập đối với tôi, nhiều khi còn quan trọng hơn cả đấu chính. 

Phải để ban huấn luyện thấy thành tích của tôi tốt hơn anh Jihoon thì họ mới cho tôi được thi đấu cùng cậu ấy. 

Lòng kiêu hãnh của tôi thì lại không cho phép tôi dưới cơ bất kì ai cả. 

Nếu Jihoon anh ấy được đánh giá là người chơi an toàn, thì tôi, bắt buộc phải trở thành người chơi đường giữa khát máu, dù cho con tướng tôi cầm đó là Lulu, thì cũng phải là một Lulu hổ báo cáo chồn!

Tính cách của tôi là vậy, ừ thì cũng không phải là con mèo hiền lành như người ta hay nói, nhưng tôi không quan tâm. Hiền lành có giúp tôi được thi đấu chung booth cùng với Junsik? Nếu không thì, xin lỗi, năm sau chúng ta nói tiếp vậy!

Dù gặp khó khăn ở một số trận, nhưng nhìn chung, tôi đã thành công vượt qua được giải mùa xuân, cho dù không được đấu chính trong trận chung kết, nhưng không sao, chúng tôi đã giành được vé đi MSI. 

Giải Mùa Xuân qua đi với sự vui vẻ.

Trước đêm diễn ra trận chung kết MSI với EDG, tôi và Junsik có đi dạo vài vòng quanh khách sạn chúng tôi ở. Nói ba cái trên trời dưới đất. Tôi cũng không nhớ mình đã nói gì. Đi với crush thì đầu óc trở nên ngu muội cũng là điều dễ hiểu mà nhỉ? 

Cùng cậu ấy tản bộ chừng 30 phút để nghe cậu ấy than về món ăn lạ miệng ra sao, đội đối thủ ngày mai giỏi như thế nào. Và

" Nếu ngày mai tụi mình chiến thắng thì tuyệt thật nhỉ? "

Đêm đó, sao thật nhiều, nụ cười của cậu cũng sáng như sao vậy!

Đáng tiếc là, tôi lại không thể làm cho cả thế giới thấy nụ cười sáng như bầu trời sao ấy

Trận chung kết diễn ra, theo cái cách mà ai cũng biết, đội tuyển chúng tôi thảm bại như nào trước EDG. Bởi chính cái tôi ngu ngốc của tôi đã dẫn đội đến một kết quả không ai trong chúng tôi mong muốn.

Nếu như tôi không chọn LeBlanc thì có lẽ đã khác, đúng có lẽ đã khác. 

Dùng từ khốn nạn để nói về bản thân có vẻ hơi sai trái nhưng chính tôi đã chọn con tướng đó, chính tôi đã để thua ván quyết định khi cho đội bạn có quyền lựa chọn đội hình hoàn toàn trên cơ con LeBlanc. Chẳng còn gì để bào chữa

Ấy thế mà còn may mắn cho tôi lắm, Junsik không giận tôi. Chỉ cần Junsik không giận tôi thì cả thế giới nguyền rủa tôi thế nào cũng được. Nhưng thần linh ơi, tôi cần phải làm gì để đối mặt với cậu ấy đây?

Suốt cả tuần từ khi về Hàn, tôi không thể nói chuyện lại với Junsik. Mỗi lần mở miệng chào cậu ấy, thì sự áy náy lại dâng lên đến tận cuống họng, chặn đứng tất cả mọi câu chữ tôi định thốt ra

" Này, Lee Sanghyeok, nếu còn cái dáng vẻ ấp úng ngập ngừng như thiếu nữ mới tuổi đôi mươi kia thì đừng có nói chuyện với mình! Đằng nào cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu, không ai trách cậu cả, đừng có áy náy như thế "

Tai cậu ấy vẫn đeo chiếc headphone to bự, tay liến thoắng bấm bấm các nút trên bàn phím và mắt thì không rời khỏi màn hình. Ngoại trừ cái câu nói tôi vừa được nghe có vẻ bất ổn, thì mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường. 

Từ chỗ ngồi, Junsik chầm chậm tháo cái tai nghe ra, và từng bước, từng bước tiến đến trước mặt tôi. 

Còn cái tên Sanghyeok vô dụng nào đấy, thì não vô tình đúng lúc ngừng hoạt động, đứng im giữa Gaming House. Tôi có cảm giác từng nhịp thở của mình hoàn toàn phụ thuộc vào từng bước chân của cậu. Con tim thì đập loạn vô nguyên tắc nhưng tầm mắt lại gắn chặt vào Junsik. 

Thôi xong rồi... bây giờ tôi bỏ chạy thì có kịp không?

Trời xui đất khiến, quỷ tha ma bắt. Con người mập mạp kia không biết bị gì lại đứng đối diện tôi một lúc, mặt nghiêng trái nghiêng phải, ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt của tôi.

Đã lâu lắm rồi, tôi mới ở trong khoảng cách gần với Junsik như vậy.

Và trước khi tôi mở miệng ra mắng cái đồ thần kinh, thì Junsik vừa kịp lúc làm một cú chiêu cuối tuyệt đẹp thành công hạ gục được tôi. 

Dùng hai bàn tay tròn tròn áp vào má, kéo đầu tôi xuống một tí cho vừa tầm, áp cái má bánh bao của cậu vào trán tôi mà để một hồi.

Junsik bị điên rồi, nếu không điên thì chắc tập luyện quá nhiều thần kinh không bình thường rồi - tôi đã thì thầm trong lòng của mình như thế, để bào chữa cho hành động kì lạ ngay lúc này của cậu

"Cậu bị sốt sao? Trán đâu có nóng đâu, sao mặt cậu lại đỏ hết lên như thế hả cái đồ mỏ mèo?"

Thần linh ơi, con biết là con không được tốt đẹp cho lắm, nhưng con tim của con, người đâu nên dùng nó để làm trò tiêu khiển cơ chứ?

"Đi thôi, bữa nay đại gia bao cậu ăn canh xương bò, được chứ? "

Junsik choàng tay qua cổ tôi lôi xềnh xệch đi ra ngoài. Chiều cao giữa hai đứa cũng không chệnh lệch mấy, trông cũng xứng đôi mà nhỉ?

Trên đường đi đến tiệm ăn, nhìn gương mặt của cậu, trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi. Ấp úng mở miệng ra hỏi cậu một câu, mà từ lúc về đến giờ, tôi vẫn luôn muốn hỏi

"Này Junsik, không được cúp, có buồn không?"

Rồi cậu nhìn tôi, nở nụ cười đẹp hệt như lúc tôi gặp cậu vào một năm trước. Nụ cười hiền lành nhưng sáng hơn cả những ngôi sao đang lấp lánh phía trên kia nữa.

"Buồn thì được gì, đằng nào mình cũng đâu có định năm nay giải nghệ, thời gian còn dài mà"

Đúng nhỉ, thời gian còn dài mà, lần này không được thì lần khác, chỉ cần cậu ấy vẫn ngồi kế bên tôi, vẫn là ADC SKT T1 Bang, thì không gì là không được cả

" Nhất định, lần sau, mình cùng với cậu sẽ mang được cái cúp đó về "

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me