LoveTruyen.Me

Bangtanpink Hoc Duong Oan Gia

Nguồn năng lượng yếu ớt từ bánh tráng trộn không đủ để cho D1 có thể quậy xuyên đêm. Vì vậy 31 bạn học sinh cùng thầy Joon và chú tài xế lại tắt đèn chui tọt vào xe mà ngủ.

Có người không ngủ được.
Là chú tài xế.

Có lẽ chú không đáng để nói tới nhưng chú không thể giấu mãi thân phận. Tháo chiếc khẩu trang, chú mở cửa sổ xe gác tay ngắm cảnh đêm hút điếu thuốc, thở phì phò trông thật buồn.

Thầy Joon không ở cạnh đó, thầy ra hàng ghế chót phè cánh ngủ rồi.

Hút hết điếu thuốc, chú đeo lại khẩu trang đội lại nón, khoác lên người chiếc áo khoác da rồi rời khỏi xe.

Có một người tập trung theo dõi chú và cũng không ngủ được.

Trong cái thứ ánh sáng mập mờ không rõ đen trắng từ các ô cửa sổ hắt vào, HoSeok có thế thấy rõ được chú tài xế đã đi khỏi xe. Cậu không nghĩ là chú mót tè đâu, mót tè thì không cần đi xa như vậy.

Nhẹ nhàng di chuyển tay Yoongi ra khỏi cơ thể mình. Anh đã rất mệt nên ngủ cũng rất say. Cậu nhân cơ hội ngàn vàng xách dép lẻn trốn. Nói đúng ra là đi theo dõi chú tài xế nọ.

Cậu bám sát chú tài xế theo từng hướng đi. Hình như chú đang rất gấp và rất tập trung để làm gì đấy.

Chú dừng lại và lấy điện thoại ra.

*Ngoáy lỗ tai cho kĩ để nghe nào Hope.* HoSeok chuẩn bị tinh thần.

"A lô vợ à!"
.
"Anh vừa mới vượt ngục."
.
"Anh rất nhớ em. Em yên tâm, chỉ cần nhìn thấy em, bố mẹ và con trai anh vẫn mạnh khỏe thì anh sẽ lập tức trở về trại giam ngay."
.
"Anh chẳng làm gì sai cả. Anh không giết hắn, anh không biết hắn là ai, với trách nhiệm là một thằng tuần tra trật tự anh chỉ vô tình lụm được con dao dính máu thôi. Từ đâu ra cảnh sát xuất hiện. Thế là anh bị bắt. Con đỉ mẹ hắn!"

HoSeok thật sự hú hồn, người tài xế thân thiện từ sáng đến giờ họ đi cùng một chiếc xe là một tội phạm xổng chuồng. Cậu sắp tè dầm rồi.

"Anh hử? Anh đã giả tài xế của một chuyến xe du lịch của học sinh về Busan để tiện đường về nhà. Tài xế thật sẽ không chỉ ra anh đâu, anh đã dùng hết 2 triệu tiền cấp dưỡng của anh để năn nỉ anh ta rồi."

*Hèn gì thấy ông ta quen quen. Đúng rồi! Là người đàn ông đó, người đàn ông trong toilet. Chả lẽ ổng đã giết chú tài xế để . . .*

*RỘP!* trong lúc sợ hãi, HoSeok đã vô tình đạp lên một nhánh cây khô dưới đất. Âm thanh không hề nhỏ.

"Ai?" chú tài xế cúp nhanh điện thoại và nhìn về đúng hướng HoSeok.

Cậu không thể chạy kịp với đôi chân chuột rút quá đúng lúc, hơn nữa càng không thể trốn vì giờ đây chân tay HoSeok đã mềm nhũn cả ra. Vai Conan sắp sửa hoàn hảo thì cậu lại mất bình tĩnh mà tự đẩy mình vào vai nạn nhân.
Cậu sắp bị giết.

"Chú! Con xin lỗi. Con không cố ý theo dõi chú đâu. Xin chú đừng giết con."

"Cũng gan đấy cậu nhóc."

___________

"Yoongi! Yoongi!"

"Nửa đêm không cho tôi ngủ. Bảo bối không ngoan rồi." Yoongi dụi mắt lồm cồm dậy, ôm lấy người thầy đang ngồi ở vị trí của HoSeok.

"Bảo bối ông cố nội nhà em. Là thầy nè!"

Nghe tới đây giật mình tỉnh dậy, như một cơn ác mộng. Yoongi đổ mồ hôi hột.

"Thầy! Sao lại ngồi ở đây? Hope của em đâu?" anh hoang mang nhó nghiêng tùm lum chỗ, mất tiêu rồi.

"Suỵt! Để cho các bạn ngủ. Thầy biết em có khả năng điều tra thiên bẩm nên thầy mới nói với em điều này."
Nam Joon nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng nói.
"Thật ra . . . tài xế thầy thuê là một người đàn ông trọc lóc, và bị câm."

Yoongi giật mình tập 2.
"Gì chứ thầy? Chú tài xế của mình dù đã đội nón nhưng tóc thấy vẫn nhiều mà, hơn nữa sao lại câm? Không thể đâu."

"Đấy! Chính là chỗ đó."

Anh đứng hình một vài giây. Đại khái anh đã hiểu được tài xế đã bị tráo đổi.

"Tài xế hiện tại của chúng ta chính là tội phạm mà cảnh sát đang truy lùng."

"Sao thầy biết?"

"Thầy lướt báo thấy lệnh truy nã trên khắp các trang chính trị. Tên tội phạm có một đặc điểm là có nốt ruồi ở đầu chân mài và có một vết sẹo ở cổ trái. Tài xế của chúng ta cũng có."

Anh bắt đầu suy nghĩ kĩ hơn. Đúng rồi, lúc vào toilet gọi HoSeok, người đàn ông từ toilet đi ra có chiếc áo khoác và mũ cộng với ngoại hình y chang tài xế. Nếu được hướng dẫn, tài xế sẽ không đi vào toilet học sinh.

"Ờ nhỉ? Trò HoSeok đâu?" Nam Joon giờ mới để ý.

*Thảo nào từ lúc lên xe tới giờ Hope không ngừng để ý ông ta.*
Anh nghĩ.

Đứng lên nhìn về ghế tài xế phía trước. Một không gian trống trơn.

"Yoongi! Em có nghe thầy nói không vậy?" bị bơ nên tức.

"Giờ thì em biết Hope của em đang ở đâu rồi."

_________________

"Chú thật sự không phải hung thủ?" HoSeok và chú tài xế ngồi ở đoạn sườn núi, tâm sự mỏng đêm khuya.

"Ừm! Chú thề. Cháu gái họ của chú gọi điện cho chú nói là nó đang bị một người theo dõi và nó đang ở trong hẻm cụt. Chú cũng đang tuần tra qua đó, đến nơi thì thấy con bé bỏ chạy. Chú cầm lên một con dao máu dưới sàn, bị người ta thấy thế là bị bắt bỏ tù."

"Sao chú không khai?"

"Biết mẹ gì đâu mà khai? Chú còn chưa chắc đó là cháu gái họ của chú, chưa chắc gì nó đã giết người. Trời lúc đó tối lắm."

"Chú bị bắt từ khi nào?"

"3 ngày trước."

"Chú vượt ngục từ khi nào?"

"Hôm qua."

"Ò!"

"Hôm nay là bị tử hình này."

"Trời đất." cậu che miệng mình lại hú hồn.
"Sao chú không chối tội? Chú đâu có làm gì sai? Hơn nữa nếu như con bé cháu của chú nó có giết người thì đó cũng là giết người tự vệ. Đâu đến nổi tử hình đâu ạ."

"Có nhiều chuyện con không hiểu đâu. Người thừa kế nhà người ta chết, mình không đủ tiền bồi thường. Phải lấy mạng đền mạng."

"Nhưng là do cái thằng đó ham mê nữ sắc, dâm đãng tồi bại thì kết cục cho nó chả có gì là không xứng đáng cả. Người thừa kế? Tao KHINH!" cậu phẫn nộ thấy rõ, thật nếu như thằng đó không chết thì cậu cũng lụi nó vài dao cho nó chết quách đi.
"Dòng cái thứ cặn bã của xã hội."

Chú tài xế nhìn cậu thể hiện từng đợt cảm xúc kia ra ngoài mà cũng thấy thương, không ngờ lại có người chịu ngồi nói chuyện với một tên mang danh tội phạm giết người như chú.

"Rồi chú định sau khi về thăm gia đình sẽ chịu tử hình thật hả chú?"

"Ừm. Không còn cách. Chú không biết được sự thật như thế nào, chú không có tiền bồi thường, chú có nói cũng chả ai tin."

"Con tin chú. Chỉ là tiền bồi thường cho một thằng cặn bã thôi chứ gì. Dư sức." rich kid lên ngôi.
"Cơ mà chú! Thế cái khăn giấy máu trong toilet . . ."

"Do gấp quá chú va phải học sinh đang ăn nên bị đổ tương cà lên tay thôi. Con nghĩ chú giết tài xế thật à? Ha ha!" chú cười lớn.

"Vâng. Nghĩ lại cũng tức cười thật, nếu chú là kẻ giết người không kịp ngáp thế thì sao con còn ngồi được đây. Hê hê!"

"Hope! Ông làm gì ở đây vậy?" Yoongi vừa lúc đó tới, anh không hiểu được tại sao HoSeok có thể tỉnh tới mức ngồi nói chuyện với một tên tội phạm giết người như vậy. Nhưng anh không đi một mình.
"Cảnh sát! Bắt ông ta lại."

Hai anh cảnh sát gần nhất được Yoongi thông báo ngay tức khắc chạy đến bắt chú tài xế. HoSeok cương quyết can ngăn.

"Không được bắt chú ấy!" cậu đẩy hai anh cảnh sát ra nhưng vẫn không thể làm gì được.

Yoongi điên lên chạy tới lôi cậu ra khỏi đó.
"Ông bị điên hả? Ông ta là tội phạm giết người đó."

"Chú ấy không phải tội phạm giết người. Chú ấy bị oan. Ông tin tui mà đúng không Yoongi? Chú ấy thật sự bị oan." HoSeok sắp rớt cả nước mắt mà nắm lấy bả vai Yoongi.

"Cảm ơn anh Min Yoongi đã hợp tác." một anh cảnh sát nói.

"Không! Thả chú ấy ra. Chú ấy không có giết người. CON MẸ TỤI MÀY THẢ CHÚ TÀI XẾ CỦA TAO RAAAAA!"

"Jung HoSeok!" anh vẫn không ngừng xiết chặt cậu, hôm nay Hope thật sự loạn rồi. Cậu là thế, luôn quậy một cách chống đối cả luật pháp.

"Ông buông tui ra Min Yoongi! Nếu không tui sẽ đấm ông đấy."

"Được! Đấm đi!"

*BỐP!*

"TẤT CẢ DỪNG TAY!" giọng nói trầm nghiêm nghị của một người nào đó cất lên từ phía xa làm tất cả phải dừng tay, kể cả SuHope.

"Chào Thiếu Tá!" hai anh cảnh sát đứng nghiêm chào người đàn ông trung niên mặc trên người bộ cảnh phục vừa bước tới. Sau lưng có một đứa con gái.

*Thiếu tá mà dắt gái theo đi làm luôn sao? Cặn bã.* đó là suy nghĩ của HoSeok lúc bấy giờ.

"Thưa Thiếu Tá! Đã bắt được tên tội phạm giết người ở Busan." một anh cảnh sát kể công.

"Thả ông ta ra."

"Thiếu . . ."

"Thả ra!"

Yoongi và HoSeok sửng sờ nhìn cảnh trước mắt, ủa là sao? Truy nã bắt rồi thả?

"Chú ơi! Huhu!" một đứa con gái chừng 15, 16 tuổi sau lưng Thiếu Tá chạy đến ôm lấy chú tài xế khóc ròng.
"Con xin lỗi chú. Là con đã hại chú, con xin lỗi."

"Không sao đâu. Chú không sao rồi."

HoSeok dẹp Yoongi qua một bên, lo chuyện chính nghĩa trước đã.
"Thiếu tá, chuyện này . . ."

"Bé gái này đã tự thú. Đồng thời camera an ninh cũng quay lại được cảnh nạn nhân có ý định cưỡng bức bé gái. Bé gái đã ngộ sát để tự vệ. Do đó chính quyền tuyên án chú này được thả, bé gái sẽ được đưa vào trại cải tạo 1 tháng." Thiếu Tá nói.

"Wow! Vậy là hay quá rồi. HAY QUÁ HAHAHAHA!" cậu còn mừng hơn người được thả.

"À các anh cảnh sát! Xe của chúng tôi đang bị hết xăng ở đằng kia. Các anh có thể giúp chúng tôi được không?" chú tài xế chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng hơn thế.

"Được chứ! Tôi sẽ gọi cho người của trạm xăng gần nhất đến đây."

"Cảm ơn!"

Thế là các anh cảnh sát, chú tài xế và cháu gái của chú theo Thiếu Tá trở về đơn vị. Không có gì phải ngạc nhiên vì để chắc chắn về lời khai nên buộc phải rời đi. Nơi đây chỉ còn 2 người.

"Hope!"

"Nae?" cậu ngước nhìn người bên cạnh.

"Ông giỏi lắm."

"Hihi!" cậu gãi đầu cưỡi cười, một người đầu óc bã đậu lần đầu tiên được khen giỏi, thích chết luôn Thôi tụi mình về xe đi. Chắc mọi người đang lo lắng lắm."

"Thầy trò nó ngủ như lợn í chứ lo lắng khỉ gì." nhắc tới ông thầy nhát như thỏ đế ấy mà Yoongi phẫn nộ. Chỉ là một tội phạm giết người thôi mà, làm như sát nhân hàng loạt không bằng.

"Yoongi!"

"Gì?"

"Còn không mau đi!"

__________________

Như mọi người thấy đấy. Vụ án được khép lại không phải do may mắn, mà là do một Thiếu Tá có nhân tâm đã nhúng tay vào để trả lại công bằng cho chú tài xế.

Qua đó có thể thấy, những giai cấp có tiền có của mua chuộc chính quyền để tử hình một công dân khi chưa điều tra chính xác vụ việc trên thể hiện bản chất tham lam của con người, cậy quyền mình mà làm tan nát gia đình người khác. Một việc làm đáng để phê phán.

Gần đây tôi đọc được một bài báo tại Hàn Quốc nói về chuyện một cô gái bị cưỡng hiếp và bị chặt xác, dù đã báo cảnh sát và cung cấp đầy đủ thông tin nơi ở nhưng cảnh sát vẫn thờ ơ khiến cho cô gái bị sát hại một cách tàn nhẫn.

Nếu các bạn đã đọc qua bài báo đang được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội đó, chắc hẳn các bạn sẽ rất phẫn nộ và cho rằng cảnh sát Hàn Quốc không đáng có mặt, một lũ #%&#÷@+* . . .

Hãy nhìn vào vị Thiếu Tá trong câu chuyện của chúng ta. Đúng! Dù đây là một nhân vật do tôi tưởng tượng. Nhưng tôi tin chắc rằng không phải cảnh sát nào cũng thờ ơ công dân để nuốt tiền, giữ cái ghế của mình.
Vị Thiếu Tá trên đại diện cho những cảnh sát coi trọng công lý, bảo vệ lẽ phải. Cho nên trên đời này vẫn còn rất nhiều cảnh sát tốt, không phải ai cũng như lũ cảnh sát "Cún Đẻ" trong vụ án mà tôi nói trên.
Cảnh sát Việt Nam cũng vậy, Hàn Quốc cũng vậy, và cả thế giới cũng vậy.

Tôi không nói nhiều đâu. Tôi chỉ muốn mọi người hiểu được những gì tôi muốn truyền đạt tới cho người đọc của tôi.

Mãi yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me