LoveTruyen.Me

Bao Boi Anh Xin Loi Vo A Dung Ly Hon Hoa Sang Ruc

Lưu ý: Không copy, ăn cắp bằng mọi hình thức.

__________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Linh

Bây giờ mặt cô ta sưng phồng lên, để xem cô ta làm cách nào mà đi ra ngoài được đây! Suy cho cùng cũng dạy dỗ được cô ta một chút rồi, khóe môi Vưu Tiểu Ái giương lên vừa cười vui vẻ vừa xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng rửa tay trở nên im ắng, duy chỉ còn lại một mình Nhược Nhiên. Cô khẽ quay lưng, nhìn vào tấm gương ở phía sau. Trong gương, Nhược Nhiên thấy má trái mình sưng phồng lên, cảm thấy rất rát và đau.

Cô nghĩ, chẳng lẽ Vưu Tiểu Ái này thuộc dạng phụ nữ đanh đá? Tại sao lại ra tay mạnh như vậy, thật là đau.

Nhược Nhiên chỉ dùng đầu ngón tay đụng nhẹ lên má trái thôi cũng cảm thấy đau tới mức chảy nước mắt.

Nhìn hình ảnh nhếch nhác của chính mình trong gương, Nhược Nhiên càng rơi nước mắt nhiều hơn, cô mượn cái đau đớn thể xác mà đổi sự uất ức trong lòng thành tiếng tóc lớn.

Vừa rồi đứng trước mặt Vưu Tiểu Ái cô còn tỏ vẻ điềm đạm, bình tĩnh bao nhiêu thì bây giờ cô càng cảm thấy mình thảm hại bấy nhiêu.

Nhược nhiên chống tay lên bồn rửa tay, từng giọt nước mắt rơi xuống xuống bồn. Cô tự nhủ với mình rằng nước mắt này là bởi vì đau nên mới khóc, nhưng mà, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi, hình ảnh lúc Tư Đồ Hiên Nhiên hôn Tường Vi rồi, rồi ôm cô tar a ngoài.

Cô rơi nước mắt càng lúc càng nhiều, trong lòng cảm thấy tổn thương nhưng không biết làm thế nào cho phải.

Không biết là đau ở trong lòng hay là đau vì cái tát của Vưu Tiểu Ái. Nhược Nhiên cứ thế đứng trong phòng rửa tay mà cúi đầu khóc. Một lúc sau, nước mắt cũng đã ngừng rơi, cô ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, mặt bên trái càng sưng phù lên, hai mắt lại đỏ hoe, nhìn nhếch nhác không chịu nổi, căn bản là không thể ra gặp người khác được!

Nhược Nhiên không dám đi ra ngoài, nếu như bị người khác trông thấy, thì lại không biết sinh ra bao nhiêu rắc rối nữa. Cô yên lặng đứng trong phòng rửa tay, may mà lúc này, không có ai bước vào.

Sau khi Nhược Nhiên lau khô đôi mắt xong, cô liền hít một hơi thật sâu, kiềm chế tất cả cảm xúc lại.

Bất kể là tốt hay xấu.

Nhược Nhiên muốn đợi buổi tiệc kết thúc rồi mới lẻn ra ngoài, không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi chợt reo lên.

Tay Nhược Nhiên luống cuống mở điện thoại, cô cố hít sâu một hơi rồi mới trả lời điện thoại để làm cho giọng mình nghe bình thường một chút.


"Nhược Nhiên, cậu đi đâu vậy? Buổi tiệc cũng đã kết thúc rồi, sao mình không tìm thấy cậu!" Giọng Hạ Nghênh Lam bất mãn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me