Bay Thoi Nghien
"Chà, ướt sũng cả người rồi. Có thể bị ốm đó!"-thần Sự Sống lo lắng nhìn Ink ướt như chuột lột, nước chảy tong tong, tóc che nửa mặt nhưng vẫn nhoẻn miệng rất tươi. "Đừng lo cho tên này, phí sức."-Error cười mãn nguyện nhìn bộ dạng tơi tả của cậu, chỉ ghét cái nụ cười muốn đấm. Ink cười lớn, cho tay vuốt tóc mái sang hai bên, đôi mắt sáng loá hình ngôi sao. Cậu lôi cọ ra, múa nó thành vòng, cuốn nước thành mực từ chân tới đầu. Ink hơi trùn chân vì đống nước nặng ký. "Cẩn thận—" Thần Sự Sống chưa kịp nói hết câu thì Ink đã ném nó xuống hồ, phút chốc trở lại thành nước trong veo. "Hơi bị ngầu đấy."-thần Chết nhe răng, bên mày nhướng lên. "Đúng không?"-Ink lập tức quay sang Người, tóc bông xù như mới gội đầu. "Không. Và chải lại tóc mình đi."-Error thở hắt, trông thèm bứt ghê, hắn nghĩ. Error vẫn chưa hề hết giận Ink vụ ban nãy, hắn tính để chốc nữa còn hai người sẽ làm rõ vụ việc. "Nhìn nó đẹp thật đấy…"-Ink mắt lấp lánh hơn cả cái lọ, quan sát từng góc cạnh với sự thích thú. Cậu ngẩng nhìn thần Chết và thần Sự Sống, chắp tay lạy: "Cho tôi nhé!! Xin hai người đó!" Cả hai thần đứng hình vài giây rồi bật cười khanh khách. Thần Chết ôm bụng, định hình lại hơi thở(?) rồi trả lời: "Từ lúc cậu chạm vào, nó đã mãi mãi là của Inesik." "Hả?"-Error và Ink đồng thanh kêu một tiếng ngớ ngẩn. "Hai người sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi."-thần Sự Sống lau nước mắt, khuôn mặt phúc hậu. "Đây chính là sứ mệnh của riêng Inesik Myelioson và Ge, a hèm, Errol Crainyon, một khi đã bước vào thì phải thật quyết tâm đến cùng, nhé!"-thần Chết xoay cây lưỡi hái, đập thẳng đáy nó xuống đất. "… sứ mệnh?"-Ink há hốc mồm, gãi gãi đầu. "Hai thần nói gì vậy? Tôi và cái tên đần này?? Làm sao???"-Error nhéo mày, đuôi quật trên thảm cỏ. "Nơi này không thể ai xâm phạm, nên chúng ta đã giữ vững lời hứa bảo vệ lọ màu xanh lá cây. Tuy nhiên, những lọ còn lại sẽ không dễ dàng."-thần Sự Sống lắc đầu, trở nên khắc khe hơn.-"Thậm chí sau từng ấy năm, vượt qua thời đại truyền thuyết bảy thói nghiện vẫn sống và vẫn có rất nhiều người cả xấu lẫn tốt theo đuổi chúng." "Không phải thần nào cũng dễ tính như ta và nàng ấy đâu."-thần Chết mất đi sự giỡn cợt ban nãy, mặt nghiêm túc tới đáng sợ. Ink nín thở nghe ngóng, đầu có quá nhiều câu hỏi nên chúng cứ chen chúc, không câu nào ra ngoài. Error toát mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận nối tiếp hối hận. "Có thần sẽ bắt trải qua thử thách, có thần sẽ không thèm đưa nhưng với điều kiện, có thần làm mất rồi cũng nên." "Ủa gì thế? Tưởng Đấng đã giao nhiệm vụ gì mà?" "Ban đầu đây không hề là nhiệm vụ của chúng ta. Tất cả là… từ khi…"-thần Sự Sống đắn đo, mắt hướng về cậu. Ink nhìn sang Error rồi nhìn sang thần Chết, bắt gặp ánh mắt khó tả của thần Sự Sống. Cậu chớp chớp mắt, tưởng Người muốn đấu mắt với mình. "Từ khi gì?"-Error nhướng mày. "Tự tìm hiểu!"-thần Chết nói hộ. "Sao cái gì cũng mờ mờ ảo ảo thế!!"-hắn tức mình, đuôi đập uỳnh uỵch. "Thế mới là phiêu lưu chứ!"-Ink háo hức, bỏ dở trận đấu mắt ban nãy. "Của khỉ!"-Error cốc đầu cậu. Hắn bớt giận, thở dài, hỏi: "Thế giờ chúng tôi xuống kiểu gì?" "Đi lại như đường cũ thôi, nhưng hãy để một người có ý chí sống chạm tay vào cổng."-thần Chết trả lời, nghịch lưỡi hái lơ lửng trên không trung. "Hai người nên đi đi, chúng ta sẽ còn gặp lại ở ˝điểm hẹn˝ mà tương lai đặt trước."-thần Sự Sống đi ra sau lưng Error và Ink, đưa tay ý chỉ hai người theo chân. "Lọ thứ hai sẽ là lọ màu vàng. Nằm trong tay một vị thần khá ˝tươi sáng˝ và yêu công lí. Hắn ta nằm ở nơi chứa nhiều lỗ hổng và cung tên nhất, về phía Đông!"-thần Chết lớn tiếng từ xa, vẫy tay tạm biệt. "Thế thôi á?? Cụ thể là ở đâu chứ?!"-Error xoay người, mắt nheo lại. "Tới nơi rồi."-thần Sự Sống bỗng dừng lại. Cánh cổng mở rộng từ lúc nãy giờ đã khép lại, mặt này có những hoạ tiết khác so với mặt kia, nó mang tính chất thần thoại, khắc cánh thiên thần. "Chúng ta phải thôi gặp nhau ở đây. Ta rất vui vì đã gặp hai người, đặc biệt là gặp lại Error."-lưng thần nhún lên, đầu thần cúi xuống, hơi run rẩy. "Nhưng mà tôi còn nhiều câu hỏi để hỏi hai người lắm. Chính xác thì lọ màu xanh này có ý nghĩa gì vậy? Bảy thói nghiện tức là sao chứ??"-Ink tò mò, tim đập thình thịch. Cậu còn mở cả cuốn sổ sẵn ra, tay cầm chiếc bút lông. "Lọ màu xanh là đại diện cho sự nhân ái, phúc hậu, là cảm xúc hạnh phúc… tuy nhiên nếu dùng sai cách sẽ dẫn tới hậu quả khó lường."-thần thở dài, đối mặt cả hai. "Hãy nhớ, đừng bao giờ thử nước bên trong nó. Đừng bao giờ." "Không thì sao?"-Error thắc mắc, rùng mình. "… ta phải đi đây. Hẹn gặp vào một ngày không xa."-thần choàng tay ôm lấy cả hai, sau đó liền bước vội đi mất. Error với Ink chưa kịp định hình, một đám mây lớn bay qua. Khi hai người nhìn lại, đã không thấy thần Sự Sống và thần Chết đâu nữa, vắng heo hút, chỉ sót tiếng gió và tiếng suối chảy. Error liếc Ink, Ink liếc Error, họ đều chia sẻ một cảm xúc khó hiểu kì lạ ngay lúc này. "Tôi có nên gọi thử không?"-cậu ngó ngang ngó dọc. "… thôi bỏ đi, cầm lấy."-Error đen mặt, lạnh gáy. Hắn đưa Ink bông hoa ly nho nhỏ. Cậu nhận lấy, nghiêng đầu. "Để mở cổng chứ còn gì!"-hắn quát, khó chịu trước sự ngu ngơ hay quên của ˝cộng sự˝. Ink bấy giờ mới nhớ ra, liền cười khì. Cậu cầm bông hoa, ngắm nó vài giây rồi từ từ áp nó lên cổng. Cánh cổng phát sáng mạnh mẽ hơn cả lúc được mở từ bên kia, nó loé lên tới nỗi cả hai phải nhắm nghiền mắt. Tất cả rơi vào hư vô trong phút chốc. "Tinh túy 1. Màu xanh lá."-giọng của ai đó nói. Lúc mở được mắt ra, Error và Ink đã ở dưới chân núi, trở lại giống hệt ban đầu. Cậu choáng nặng, tay chân lúc lắc, vội trèo lên cái khe ở trên núi, nhưng chẳng còn cái hang nào nữa. Hắn bàng hoàng, lắc đầu mạnh, sờ sờ bản thân vẫn thấy ổn áp. Ink nhảy xuống, kéo áo Error. "Cánh cổng biến mất rồi!" "Ai quan tâm cái đó! Nhưng nãy ngươi có nghe thấy giọng nói ai đó bảo cái gì mà ˝tinh thí mô, màu xanh" gì không??"-hắn cảm giác khá nhức đầu, liền xoa thái dương. "Có! Cơ mà… tôi lại chẳng thể nghe rõ giọng nói đó như nào."-Ink cũng thấy thế, đánh đầu mình một cái nhẹ. "Đúng, nghe như chính não mình đọc đúng hơn…" "Kì quái nhỉ…" "Thật ghê gớm…" "Thú vị quá trời quá đất!!! Đi tiếp thôi Error, lọ thứ hai xuất kích!!"-Ink hoàn toàn sung sức trở lại, phấn chấn hẳn người, tinh thần đạt đỉnh điểm sau khi biết truyền thuyết là thật. "Nãy giờ cứ như mơ ấy. Cái lọ đâu rồi?"-Error có chút nghi hoặc, nhìn bầu trời đã thấy mặt trời phía bên kia, chuẩn bị lặn. "Lọ … lọ…"-Ink lục soát người, mãi sau mới thấy. Cậu liền giơ ra như thể giơ huy chương vàng. "Thế không phải mơ rồi…"-Error thở dài, vừa tiếc nuối vừa yên tâm. Ink cười cười, lấy mực tạo ra miếng vải dài vắt ngang vai. Cậu vẽ thêm vài chi tiết nhỏ, đủ nhỏ thành bảy lỗ đựng lọ tinh túy chắc chắn. Ink vui vẻ nhét vào, xoay người một vòng. "Quá đẹp đúng không?" "Xấu!"-Error liền phán. ****Ink: xì, đẹp vậy còn trê
Error: em không mặc gì đẹp nhấc.
Ink:
Ink: a đồ biến thái này!
Error: tại sao em im lặng vậy??
Ink: tại tưởng anh chê quần áo…4/10/2020
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me