Bay Thoi Nghien
"Thế có nghĩa là tôi được ở trong khu rừng mà không sao đúng chứ?"-Ink hỏi, không muốn bị hắn ném dập mặt gãy xương như lần trước. "Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không có ý kiến gì đâu."-Errol nhún vai, nghịch sợi chỉ trên đầu ngón tay, mắt liếc người bên cạnh. "À ừm thôi chọn ở đây."-Ink cười nhe răng, gãi gãi đầu. Cho dù giây thần kinh cậu vô cảm tới đâu thì việc gãy tay chân chẳng vui gì. "… ngươi không sợ lời nguyền sao?"-hắn nhướng mày. "Tôi nghĩ tôi sẽ ổn thôi, với cả trông anh ngầu đét, nhỡ đâu tôi ngầu được vậy thì sao?"-cậu đáp, so đo bản thân bé nhỏ với Errol, dù chắc chắn hắn cũng bé con so với các quái vật cùng loài khác. "Ừ chắc chắn ngươi sẽ mãi mãi tí hon thôi."-hắn cười khinh khỉnh, đuôi quẫy đập xuống đất, rung chuyển mặt đất một chút. Ink quan sát, lấy cuốn sổ ra, liền ghi chép: —Có thể cho rằng đuôi của Error là thứ mạnh nhất, nó dài tầm một mét hai, anh ấy điều khiển nó rất nhuần nhuyễn. Ink cắn bút mực tự làm một chút, ghi thêm: —Tôi tự hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Anh ấy đã ở đây được bao nhiêu năm để có thể sử dụng thứ vốn không có từ ban đầu một cách hoàn hảo như thế? Cậu cau mày, quay sang hỏi Error: "Trước khi anh biến thành quái vật nguyền rủa thì anh có đuôi không?" Hắn cằn nhằn, gãi gáy, suy nghĩ chốc lát mới trả lời: "Mơ hồ, không nhớ. Chắc là không. Vì đuôi này trông như kiểu tách biệt với cơ thể vậy." "Thật sao!? Cho tôi xem được chứ?"-mắt Ink sáng lên, mặt rất hớn hở không khác gì đứa trẻ sắp được tặng quà nó thích. "Không! Điên à!"-hắn quát lớn, khó chịu, cách xa cậu cả chục mét. "Xì… có sao đâu. Cùng thể loại cả mà."-Ink chẹp miệng, thất vọng tràn trề. "Dẩm hả!? Đấm cho giờ. Có gì ở giữa háng bây vậy chứ? Mà kể cả vậy ai cho coi mà coi!!"-Error to giọng, dè chừng người trước mặt. "Ai thèm coi mông anh chứ, chỉ muốn coi cái đuôi thôi… thật ra nghe cũng không tệ lắm? Với cả ở giữa chân có gì thì có sao chứ?"-Ink bĩu môi, chán nản nhìn hắn. "Ngươi…! Thôi bỏ đi, ta đi ngủ, tạm biệt."-Error cảm thấy mình đang lao vào mê cung, nên bỏ cuộc. Hắn quay lưng lại, đi sâu trong rừng, ngáp dài một cái. Ink nhìn hắn đi, dần mất dấu sâu vào rừng. Cậu không thể ngừng cười vì phấn khích, liền ngồi xuống, mở sổ được trưởng tộc tặng hồi bé ra đọc. Ink đã thề chỉ mở cuốn sổ này khi đã lên cuộc hành trình, đây chính là lúc. Cậu dùng mực tạo ra một cái đèn dầu, cẩn thận sờ trang giấy, đọc rõ thành tiếng: “Truyền thuyết kể rằng, tinh túy cảm xúc con người tụ vào những bình thủy tinh nhỏ, chế tạo bởi đấng Sáng Tạo. Đấng Sáng Tạo đã nhỏ xuống những giọt tinh khiết nhất lên vạn vật với sự cân bằng. Người tạo ra bảy người con, hiện diện cho bảy bậc cảm xúc. Màu xanh lá cây, màu của mùa xuân, của sự hạnh phúc tái sinh. Giữ bởi thần Sự Sống.” Nhà thám hiểm không muốn biết trước cuộc vui, liền đóng sổ lại cười như dở. Ôm quyển sổ chẳng khác gì ôm con, Ink nằm xuống lăn lăn, thi thoảng lại giở ra nhìn lén. “Thần Sự Sống tồn tại ở nơi có thần Chết, trên đỉnh núi nơi có hoa ly trắng mọc đầy, cỏ rêu phủ kín. Là cánh cổng giữa tử và sinh, là điểm hẹn cho tình yêu vĩnh hằng giữa thần Sự Sống và thần Chết.” Error nãy giờ nghe lén, ngẫm nghĩ về nơi "điểm hẹn" kia. Hắn đứng thêm vài phút để chờ xem Ink có tiếp tục đọc, nhưng lại bắt gặp cậu ngủ quên. Bản thân Error là con quỷ dễ mất kiên nhẫn, hắn lặng lẽ tới gần, nhìn xuống một tên ngốc đang ngáy, tay vẫn giữ khư khư cuốn sổ cũ. Hắn ngó nghiêng, ngồi xổm xuống, ánh mắt dán vào cuốn sổ. Error đưa tay ra chạm vào bìa sổ, nhíu mày trước sự lên rồi xuống nhịp nhàng của người Ink. Hắn rụt tay lại, bứt cỏ rắc lên mặt cậu. Đoạn hắn lại đi về rừng. Ink chuyển người, ôm chặt cuốn sổ, trên môi vẫn giữ nụ cười.
*
Sáng hôm sau
* *
Trời trong, gió thoảng, sớm ban mai. Vài con chim hót líu lo, vài con động vật chạy té khói vì Ink đi rầm rập khiến chúng đi sợ.
"Error! Errol!! Errol Crainyon!!!"-cậu la to. Thiên nhiên không đánh thức ai, mà là Ink đánh thức thiên nhiên.
"Im đi đồ to mồm này! Nhét cả nắm đấm vào mồm bây giờ! Làm sao biết được cả họ tên hay vậy trời?"-Error không chịu được, đành nhảy ra đối mặt cậu.
"Chuẩn bị chưa! Chúng ta đi! Đi đi đi!!!"-Ink mặc kệ câu hỏi của hắn, mắt sáng lên khi thấy ngài quái vật cuối cùng cũng xuất hiện. "Chúng ta còn chưa ăn sáng! Mặt trời còn chưa mọc lên hẳn! Và đi đâu chứ? Hả?"-Error đang ngủ, bị một con nai sừng tê giác chạy xô vào do Ink doạ mới dậy, nên giờ hắn đang trong tâm trạng cáu kỉnh. "Vậy cho gì vô mồm đi rồi chúng ta cùng bàn bạc!"-cậu giục hắn, lục xục lấy cái bản đồ ra. Error nhìn Ink đầy nghi hoặc, cậu cái gì cũng có. Hắn nhún vai mặc kệ, đi ra bóc vài quả Ckoko màu nâu to bằng đốt ngón tay. "Anh ăn chay à?"-Ink từ đâu xuất hiện. "Hả? Dừng cái việc doạ người đi! Có phải ma mả gì đâu."-Error giật mình, suýt sặc. "Thế anh ăn chay hay không?" "… sao lắm chuyện thế không biết. Không, không có ăn chay. Chỉ là ta thích ăn mấy quả này thôi, vị ngòn ngọt đăng đắng rất thích."-Error thở dài, không còn sức để cãi nhau vào buổi sáng. Ink lại lấy sổ ra soạt soạt bút, xong rồi đóng vào. Cậu tiến thử cho một quả vô mồm nhai. "Ngọt. Đắng… ra anh thích ăn mấy thứ ngọt sao?"-Ink quay sang, thấy Error há mồm, thò ra một đống xúc tu ngắn màu xanh dương lổn nhổn, chúng tóm lấy cả chùm Ckoko, nhanh gọn lẹ hắn nuốt chửng xuống ; liếm mép ngon lành. Ink đứng hình vài giây, lưỡi trong mồm cụa quậy. Hắn nhận thấy mình bị nhìn chằm chằm, liền khó hiểu hỏi: "Sao? Muốn ăn nữa hả?" "… mồm anh hay thế!!"-cậu xồ tới, cố mở mồm Error ra.-"không chỉ khà hơi ga, mà còn có tổng cộng… một, hai… sáu… tám cái lưỡi xúc tu! Lạ hoắc!" "Cút hộ ra!"-hắn hoảng hốt, tay ẩy cậu ra, dùng đuôi tóm lấy cổ chân Ink treo lộn ngược. "Ha ha, xin chúa tể rừng cây hãy tha mạng…"-cậu chắp tay, cười xuề. "Không."-Error thở dốc, cáu giận, đập cậu vài phát xuống đất cho thoả lòng. Xong rồi Ink mới nhớ ra mình có thể biến thành mực để thoát. TINH TÚY 1. MÀU XANH LÁ ****Hihi lâu r không gặp mina san, mình thi xong rùi, sẽ chăm chỉ viết truyện hơn. Mình hứa sẽ chăm cốt truyện nì như XQKS(nhưng không drop) uwuError: đau hả, ăn Ckoko đi…Ink: dạ cỵ
22/7/2020
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me