Beomhyun Soojun Txt Khong Yeu Thi Ep Cho Yeu
Hôm nay là ngày hắn về nước, trong tâm trạng vui vẻ và chờ mong ông bà Choi và cả Beomgyu đã đến sân bay trước mười phút để đợi hắn nhưng đã qua hai mươi phút vẫn chưa thấy hắn đi ra khỏi cổng sân bay, Beomgyu cố nhìn xung quanh để tìm kiếm anh trai sinh đôi của mình, xa cách vài năm Beomgyu nhớ anh trai mình lắm rồi- A! Ba mẹ, Soobin hyung ra rồi kìaCuối cùng Beomgyu cũng nhìn thấy hắn kéo vali đi ra khỏi cổng sân bay, với thân người cao một mét tám mươi bảy, khoác lên người chiếc áo ba lỗ trắng bên trong, kết hợp với quần áo thể thao dài màu xám trắng đơn giản có chút rộng để người mặc thoải mái bên ngoài và đôi giày thể thao trắng không thể đơn giản hơn, bên vai hắn còn đeo chiếc balô không quá to màu đen, mặc dù phối đồ trông hắn chả có chút gì là nổi bật ngược lại còn khá là bình thường nhưng hắn biết và hắn tự tin với khuôn mặt điển trai của mình nên hắn chả buồn đeo chiếc khẩu trang che đi một nữa khuôn mặt kia và điều đó có vẻ đã đúng đắn khi khuôn mặt của hắn bừng sáng một cách kì lạ khi đi giữa những con người mà hắn chẳng hề quen biết sau một chuyến bay dài cùng chuyến bay với hắn và khiến hắn nổi bật hơnTuy hắn có thay đổi đôi chút nhưng là anh em nên Beomgyu không thể nhìn nhầm ai khác thành hắn được- Soobin hyung! Ở đây ở đâyKhi trông thấy hắn Beomgyu liền cười tươi quay sang ông bà Choi đang đứng chờ kế bên chỉ tay về hướng của hắn cho ông bà thấy rồi lớn tiếng gọi hắn làm một số người có mặt ở sân bay chú ý đến, chú ý đến người con trai cao ráo khoác trên người bộ đồ thể nào Adidas trắng kéo khóa áo đến tận cổ kết hợp với đôi giày trắng khác trông tổng thể rất năng động, với khuôn mặt điển trai có phần nhẹ nhàng đang nở nụ cười tươi rói càng khiến mọi người ở đấy không nở rời mắt khỏi Beomgyu Hắn vừa ra cổng chưa kịp lia mắt tìm kiếm gia đình thì đã nghe thằng em sinh đôi của mình lớn tiếng gọi hắn rồi, còn nhiệt tình vừa nhảy vừa giơ cao hai tay vẫy hắn nữa, vẻ mặt hớn hở chào đón hắn nhưng trong mắt hắn trông Beomgyu như thằng dở hơi bị tăng động vậyÔng bà Choi mừng rỡ ôm hắn khi hắn vừa đi đến, ôm xong bà Choi âu yếm xoa đầu hắn, khẽ mỉm cười hiền- Mừng con trở về con thỏ nhỏ của mẹÔng Choi thì vỗ vai hắn vài cái vui vẻ- Mừng con trở về con trai của ba- VângHắn mỉm cười trả lời ông bà Choi, sau đó cả ba người hỏi vài câu hỏi thăm sức khỏe nhau như những người khác khi vừa mới gặp lại gia đình mình sau một khoảng thời gian dài sinh sống tại nước ngoài, Beomgyu đứng kế bên vui vẻ cười tươi, Beomgyu đợi cho ông bà Choi nói chuyện với hắn xong rồi liền nhảy bổ lên người hắn, hai tay ôm cổ hai chân thì kẹp hông hắn- A hyung em nhớ anh quá điHành động đột ngột của Beomgyu khiến hắn có chút giật mình, bật lùi vài bước, chiếc balô đang đeo một bên của hắn cũng vì thế trượt khỏi vai hắn và rơi xuống đất dù hắn đã cố nhanh tay nắm lấy nhưng vẫn không kịp, hắn đanh mặt bắt đầu dùng tay gỡ bốn cái tua rua của Beomgyu ra khỏi người mình- Gì vậy thằng này, xuống khỏi người tao nhanhh lên người ta đang nhìn kìa, mày không mắc cỡ nhưng anh mày thì có đóNghe vậy không buông hắn ra mà Beomgyu còn siết chặt hắn hơn- Anh em lâu ngày gặp nhau ôm nhau thì sao chứ?Hắn dừng lại một chút- Tao với mày là anh em nhưng cái mặt của mày hoàn toàn không giống khuôn mặt đẹp trai của tao, người ta nhìn vô tưởng tao với mày là người yêu của nhau đấy con gấu ngu ngốc này, mày mau nhảy xuống nhanh cho tao, tao mắc cỡ dữ lắm rồiBeomgyu tắt nụ cười, bĩu môi buông lời trách hắn rồi thả hắn ra đứng ngay ngắn lại- Câu tự khen của anh khiến em buồn nôn đấy Choi Soobin. Aiz, anh em gì mà chả tình cảm gì cảDù hắn có từ chối hành động thân thiết với mình nhưng Beomgyu không suy nghĩ giận hờn gì hắn đâu vì biết rằng miệng hắn nói vậy thôi chứ trong lòng của hắn thì rất thương đứa em trai sinh đôi là mình đâyBà Choi thấy cảnh anh em lâu ngày gặp lại ôm ấp nhau thì vui lắm, thấy anh em hòa thuận được đoàn tụ sau mấy năm xa cách kia khiến bà vui càng thêm vui - Haha gấu con à con đừng buồn anh con nhé, vì phải bay chuyến bay xa, ngồi trên máy bay chừng ấy thời gian khiến anh của con cảm thấy mệt mỏi nên mới nói như vậy ấy mà Thấy hắn phũ phàng với Beomgyu, vẻ mặt Beomgyu cũng có nét buồn nên bà mới nói câu an ủi- Vâ..- Đâu có, con không có mệt, con cảm thấy nó thấy ghét nên truyền tải suy nghĩ của con thành lời nói thôiKhông để Beomgyu nói hết câu hắn liền hanh miệng nói câu chọc tức Beomgyu, ở ngoài sở thích của hắn như thế nào chứ về nhà gặp mặt Beomgyu là hắn cứ thích chọc cho thằng em mình tức xì khói lên rồi hai anh em cãi nhau chí chóe một trận cho đã rồi sau đó là anh em tự làm hòa với nhau vậy mới vui, trông như cún với mèo vậy thôi chứ hai anh em nhà Choi này thương nhau dữ lắm, thương nhau kiểu anh em nhà Choi này coi bộ cũng mệtNiềm nở chào đón hắn về nhưng hắn lại bảo ghét mình Beomgyu liền tắt nụ cười, trừng mắt liếc ngang liếc dọc đánh giá hắn rồi bắt đầu buông lời trách móc hắn- Cái gì? Mới về nước mà nói ghét em rồi á? Anh trai mà như thế à? Nói năng gì mà không cho người nghe có cảm tình với mình. Anh là anh trai tồi Choi Soobin! Anh không phải là anh trai của tôi- Không, tao không phải là anh trai của mày tao là ông nội màyĐang nói đùa chọc Beomgyu nhưng hơi lố quên mất ba của hắn đang đứng kế bên và đã nghe thấy hết- E hèm, ba không nghĩ là vừa mới về con liền muốn làm ba của ba đấy thằng đầu con thỏ nhưng cơ thể của chuột túi kiaKhi ông Choi cất tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ hắn mới xực nhớ rồi quay qua ba hắn cười trừ- Haha ba con xin lỗi, con không có ý đó con nói đùa thôi - Con thấy Soobin hyung như muốn làm ông nội con thật đó ba, đừng đón anh ấy về nữa chúng ta về thôi, về rồi ba cắt tên anh ấy ra sổ đỏ nhà mình luôn nha baBeomgyu nghe vậy liền thêm dầu vào lửa, ai biểu mới ra sân bay chưa về nhà thì anh trai thân yêu đã chọc tức mình, uổng công vì trông chờ hắn về mà đêm qua Beomgyu mất cả ngủ - Ê anh em thì không có hại nhau nha- Ai thèm hại người như anh- Mày..- Mày mày cái gì? Tính đánh tôi hay gì? Anh..ah...ah...gì vậy...Hắn không trả lời liền dùng một tay kẹp cổ tay còn lại chặn miệng Beomgyu kéo ra xe, nhưng hắn không biết xe nhà của mình là chiếc xe nào nên vừa kẹp cổ Beomgyu kéo đi vừa hỏi- Xe nhà mình là chiếc nào?- Ưm...ưm...Bị hắn chặn miệng mà không thể gỡ tay hắn ra được, Beomgyu chỉ đành vừa chỉ xe của nhà mình vừa kêu ư ử trong cuống họng Hắn nhìn theo hướng ngón tay của Beomgyu thì thấy phía xa xa kia đang có một trong số chiếc siêu xe đắt đỏ của ba hắn đang đỗ giữa những chiếc xe bình thường, cũng chả bất ngờ mấy khi ba mẹ hắn chọn chiếc xe chỉ giới thượng lưu mới có thể sở hữu để đi đón mình- Ba mẹ giúp con kéo vali ra xe nha, con bận giữ con gấu mồm vừa to vừa lắm mồm này lại rồi- Haha nhẹ tay với em thôi nha thỏ conGỡ tay đang chặn miệng của mình ra Beomgyu lớn tiếng nói lại với bà Choi- Sao mẹ không cứu con, sao mẹ không bảo anh ấy thả con ra mà kêu anh ấy nhẹ tay vậy mẹ? Mẹ nở lòng nào...không lẽ mẹ hết thương con rồi sao....- Im đi, mẹ đã cho phép tao xử mày rồi, mày mà còn hé miệng nữa là tao cắt cái mỏ mày tao vứt ra giữa đường cho hết chiếc xe này đến chiếc xe khác thay phiên nhau cán lên cái mỏ của mày đấy - Tôi nể ông là anh tôi nên tôi không tính với ông, hứ!Ra đến xe, mở cửa đá mông Beomgyu vào rồi hắn cũng vào ngồi kế bên, ba mẹ hắn đi ra sau, vali thì được người của ông bà Choi kéo ra để vào cốp xe, tất cả đã ở trong xe thì tài xế bắt đầu khởi động xe chạy vềHắn lúc nãy nói không mệt nhưng nói vậy để đùa giỡn với Beomgyu thôi chứ hắn bay một chuyến bay xa mệt lả cả người rồi, xe vừa lăn bánh hắn cũng tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một chút, Beomgyu ngồi kế bên thấy hắn ngủ rồi thì cũng ngồi im không làm phiền hắn Về đến nhà đi lên phòng mà ông bà Choi đã chuẩn bị cho hắn trước khi về, mở cửa phòng ra tất cả được trang trí đúng với sở thích của hắn, bức tường được sơn màu xám nhạt, nằm gần cửa là chiếc giường king size đơn giản nhạt màu khá mắc tiền, dưới chân giường là cái TV lớn và một cái máy chơi game PS5, gần giường có bàn học và máy tính, còn có một cái tủ lớn để quần áo và nhiều đôi giày hàng hiệu khác. Vào phòng quan sát một chút rồi đi đến chiếc giường lớn ngã lưng ngủ lấy sức vì giấc ngủ trên xe không đủ với hắn
___________Bây giờ là sáu giờ chiều nhưng hắn vẫn chưa dậy, vì đã đến giờ ăn nên ông Choi kêu người lên đánh thức hắn dậyĐã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, khi nghe ông Choi kêu người gọi hắn dậy thì Beomgyu nhìn vào khoảng không như suy nghĩ thứ gì hay ho lắm khóe miệng cũng cong lên bí hiểm - Ba để con lên gọi anh ấy cho- Vậy con nhanh lên gọi Soobin xuống đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon- VângBeomgyu nhanh chóng đứng lên, bước vài bước dài rồi bỗng dừng lại rồi quay người lại hướng ông Choi- À ba này, nếu ba có nghe thấy tiếng gì thì cũng đừng bận tâm nhéÔng Choi khẽ thắc mắc- Tiếng gì? Con tính làm gì à?- Không có gì đâu ba, con chỉ lên đánh thức Soobin hyung dậy thôiVâng là 'đánh' thức đấy- Được rồi, con đừng làm gì thiếu suy nghĩ đấy nếu không ba không cứu con được đâu - Vâng con biết rồi ạTrả lời ông Choi xong Beomgyu tiếp tục bước tiếp hướng phòng của hắn trên lầu trên, đến cửa phòng của hắn Beomgyu nhẹ nhàng gõ cửa - Soobin hyung anh dậy chưa? Đến giờ ăn rồi-...- Soobin hyung anh có nghe em nói không vậy?-...- Em vào nhé?Beomgyu không nghe tiếng trả lời thì mở cửa phòng đi vào và thấy hắn còn đang ngủ say trên chiếc giường lớn, Beomgyu nghịch ngợm leo lên ngồi trên bụng của hắn nhúng mạnh- Ya ya thức chưa thức chưa hahaHắn đang ngon giấc bỗng cảm thấy có vật gì nặng như quả tạ đè trên bụng còn nhúng mạnh, hắn chả buồn mở mắt rồi tất giọng ngái ngủ - Bé yêu à, đừng giởn, hôm nay anh mệt không thể chơi đùa với em được (nói tiếng anh)Mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, giọng ngáy ngủ của hắn khẽ vang lên rồi đưa tay khẽ đẩy Beomgyu ra, hắn ngủ mê quá quên luôn chuyện hắn đã về nước rồi rồi cứ tưởng còn đang ở nước ngoài mà theo tự nhiên cũng nói tiếng anh- Huh?Beomgyu nghe hắn nói xong dừng mọi hành động rồi ngồi trên bụng hắn suy nghĩ một chút "Cái gì? Ổng tưởng ổng còn đang ở nước ngoài hả? Vậy thì tôi chơi với ông háháhá"
___________________Xin cảm ơn độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆
___________Bây giờ là sáu giờ chiều nhưng hắn vẫn chưa dậy, vì đã đến giờ ăn nên ông Choi kêu người lên đánh thức hắn dậyĐã ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, khi nghe ông Choi kêu người gọi hắn dậy thì Beomgyu nhìn vào khoảng không như suy nghĩ thứ gì hay ho lắm khóe miệng cũng cong lên bí hiểm - Ba để con lên gọi anh ấy cho- Vậy con nhanh lên gọi Soobin xuống đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon- VângBeomgyu nhanh chóng đứng lên, bước vài bước dài rồi bỗng dừng lại rồi quay người lại hướng ông Choi- À ba này, nếu ba có nghe thấy tiếng gì thì cũng đừng bận tâm nhéÔng Choi khẽ thắc mắc- Tiếng gì? Con tính làm gì à?- Không có gì đâu ba, con chỉ lên đánh thức Soobin hyung dậy thôiVâng là 'đánh' thức đấy- Được rồi, con đừng làm gì thiếu suy nghĩ đấy nếu không ba không cứu con được đâu - Vâng con biết rồi ạTrả lời ông Choi xong Beomgyu tiếp tục bước tiếp hướng phòng của hắn trên lầu trên, đến cửa phòng của hắn Beomgyu nhẹ nhàng gõ cửa - Soobin hyung anh dậy chưa? Đến giờ ăn rồi-...- Soobin hyung anh có nghe em nói không vậy?-...- Em vào nhé?Beomgyu không nghe tiếng trả lời thì mở cửa phòng đi vào và thấy hắn còn đang ngủ say trên chiếc giường lớn, Beomgyu nghịch ngợm leo lên ngồi trên bụng của hắn nhúng mạnh- Ya ya thức chưa thức chưa hahaHắn đang ngon giấc bỗng cảm thấy có vật gì nặng như quả tạ đè trên bụng còn nhúng mạnh, hắn chả buồn mở mắt rồi tất giọng ngái ngủ - Bé yêu à, đừng giởn, hôm nay anh mệt không thể chơi đùa với em được (nói tiếng anh)Mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, giọng ngáy ngủ của hắn khẽ vang lên rồi đưa tay khẽ đẩy Beomgyu ra, hắn ngủ mê quá quên luôn chuyện hắn đã về nước rồi rồi cứ tưởng còn đang ở nước ngoài mà theo tự nhiên cũng nói tiếng anh- Huh?Beomgyu nghe hắn nói xong dừng mọi hành động rồi ngồi trên bụng hắn suy nghĩ một chút "Cái gì? Ổng tưởng ổng còn đang ở nước ngoài hả? Vậy thì tôi chơi với ông háháhá"
___________________Xin cảm ơn độc giả đã bỏ chút thời gian để đọc truyện của mình🙆
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me