Bh Dn Np One Piece Chuyen Phieu Luu Bat Tan
Bóng dáng quen thuộc luôn bên cạnh, xuất hiện ngay trước mắt và ôm chầm Ace vào lòng. Đó là Gwen, người mà Ace đã chờ đợi từ lâu. Thấy Gwen trở về, gương mặt mếu máo của Ace không ngừng tuôn ra những giọt nước mắt.
Ánh mắt của cậu bé toả sáng, thể hiện sự hạnh phúc tràn ngập khi được gặp lại người chị yêu quý. Cảm xúc ấm áp và hạnh phúc đầy bất ngờ khi Ace ôm mình không ngừng, tràn đầy tình cảm và mong chờ từ lâu."Haha, Ace ơi, đừng ôm chân chị nữa đi. Mau đứng dậy cho chị xem em đã lớn tới đâu rồi." Gwen vui vẻ cười nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của em trai.Nghe lời Gwen, Ace từ từ đứng dậy, phủi quần áo và đứng trước mặt chị mình với vẻ nghiêm túc trưởng thành. Hành động của Ace khiến Gwen vừa cảm động vừa buồn cười. "Nhóc con lớn lên không tồi đâu nha, đẹp trai lên không ít rồi. Sao, có nghe lời chị đã dặn phải phụ Dardan không?" Câu hỏi của Gwen chứa đựng sự quan tâm và yêu thương đối với em trai.Ace nhanh nhẩu đáp lớn:"Em có, ngày nào em cũng đi săn thú. Phải có làm thì mới được ăn ạ."Câu trả lời này khiến Gwen vừa cười vừa xoa đầu cậu bé, theo thói quen của chị. Khi nhìn lại, tóc Ace như tổ quạ nhưng cậu bé vẫn vui vẻ, nhảy lại ôm chị và xoa đầu nàng. Đây là cách cả hai thể hiện sự cảm kích lẫn sự quan tâm đến nhau.Sau khoảnh khắc hội ngộ, khi nước mắt đã lau khô và tiếng cười vang vọng, Gwen quay lại thị trấn để mua đồ. Trên đường đi, cô ghé qua quán rượu để gặp Makino và hỏi về lịch trình tiếp theo, bởi các thành viên của băng Tóc Đỏ vẫn đang ở đó. Khi Gwen bước vào, mọi người đều vui vẻ chào đón nàng."Ông chú, khi nào mình sẽ ra khơi tới Elegia?" Tay Gwen cầm nước ép và đặt câu hỏi cho ông chú tóc đỏ ngồi bên cạnh. Nàng biết rằng chỉ còn vài ngày nữa là họ sẽ khởi hành, và sau đó cô ngồi lại để nói chuyện với Makino."Gwen à, em đã lớn lên rồi nhỉ. Có gì đó để kể cho chị không?" Makino nhìn Gwen và vén một sợi tóc rơi xuống trước mắt nàng. Nghe câu hỏi, Gwen chỉ cười và hỏi lại Makino: "Haha, hàng ngày như thường, luyện tập và hoàn thành nhiệm vụ. Chị thì sao, có ai làm phiền chị không?""À chị Makino, đừng nói với ông em về việc em quay lại làng nha. Ông sẽ đánh em mất, em cũng đã dặn bà Dardan rồi hehe." Ly nước ép cũng gần hết, hai đứa nhóc cũng đã về, trước khi gặp, nàng đã cho Luffy uống viên thuốc, sẽ không thể nhớ được nàng là ai khi bản thân rời đi. Hai đứa trẻ ngay khi về đã tự mình quyết định thi đấu xem ai ăn nhanh hơn. Mọi người kéo ra ngoài và cười xem hai đứa. Tiếng cười và niềm vui vô tận chỉ dứt khi Uta bắt đầu hát, và Gwen người duy nhất không bị ảnh hưởng. Lặng lẽ ôm hai đứa nhỏ và Makino về phòng ngủ, sau đó hô hào mọi người về ngủ đừng ngồi trước quán. Bản thân cũng giúp Makino đóng quán, một thói quen từ khi Gwen còn ở đây để giúp Makino khi xuống thị trấn.Gwen vẫn thường xuyên ở lại núi chơi với Ace, và gần ngày phải rời đi, cậu bé đã khóc không ngớt, cố gắng giữ nàng lại bằng cách nắm chặt tóc nàng. Gwen ôm Ace, cố dỗ thằng bé: "Ace à, mỗi người đều có cuộc phiêu lưu của riêng mình. Chị cũng vậy, và tương lai của em cũng sẽ vậy. Chắc chắn sẽ có ngày chúng ta gặp lại. Hứa nhá lần sau gặp lại em trai của chị sẽ là hải tặc mạnh mẽ, không khóc nhè."Nàng nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của Ace, và cùng nhau thực hiện động tác móc ngoéo. Ace cũng giơ ngón tay út lên, đồng ý và ghi nhớ. Trước khi rời đi, họ ôm nhau lần cuối và làm thủ tục xoa đầu nhau.Gwen dịch chuyển đến phía trước con tàu của họ, thấy Makino đang nói chuyện với Shanks, Gwen ôm chặt Makino: "Chị Makino~~~, hãy chăm sóc bản thân tốt nhé. Em sẽ quay lại sớm thôi. Bà Dardan và đứa nhóc kia, nhờ chị giúp em, em cảm ơn." Makino cũng ôm lại nàng, xoa nhẹ đầu nhỏ, nhớ lại cô bé từng thấp hơn mình và bây giờ sắp cao bằng mình.Chào tạm biệt với mọi người, Gwen lên thuyền cùng với các thành viên khác. Con thuyền hướng tới đảo Elegia, Uta hiện đại đang háo hức đến mức không thể nào giấu được. Mọi người trên tàu đều vui vẻ, hát hò nhảy múa, tiếng cười vang lên khắp nơi. Gwen cùng các thành viên khác nhảy múa theo giai điệu của Uta, tạo nên một không gian đầy sôi động.Khi tàu cập bến vương quốc âm nhạc, tất cả mọi người trên tàu đều háo hức xuống đất, nhưng Gwen nhận ra sự lo lắng rõ ràng trên gương mặt của Shanks, dù ông cố che giấu."Sao...người cha giàlo lắng cho đứa con gái bỏ mình à," Gwen trêu chọc Shanks. Nghe lời nàng nói, Shanks không phủ nhận, chỉ mỉm cười và nói: "Ta muốn Uta có một môi trường tốt để phát triển tài năng... chỉ là sợ khi không có Uta, ta sẽ nhớ con bé.""Ừm, tôi thấy con bé chỉ đến đây để vui vẻ tận hưởng âm nhạc thôi. Còn một đứa trẻ luôn cần gia đình của mình...mà gia đình con bé là mọi người haha...nói tới đó thì hiểu đi ha." Gwen nói rồi nhanh chóng chạy theo Uta, cùng các thành viên khác khám phá và trải nghiệm hòn đảo này.Shanks dẫn mọi người đến học viện, muốn Uta được thấy nơi đào tạo để phát triển tài năng của mình. Trong thời gian thăm quan và làm quen với mọi người, họ ngồi dưới sân khấu và thưởng thức giọng hát yên bình của Uta.Khi bữa tiệc diễn ra, Shanks cùng Uta ra ngoài, Gwen nhận ra Shanks đang thăm dò ý kiến của cô bé, nhưng nàng tin rằng Uta sẽ chọn ở lại cùng băng Tóc Đỏ."Haha... đồ ăn ở đây thật ngon, cảm ơn ông già Gordon nhiều nhé. Hôm nay bụng tôi được ăn no, lại còn được nghe nhạc hay nữa." Gwen cảm ơn ông Gordon đứng gần đó.Khi họ quay trở lại, thấy Shanks không còn biểu lộ nỗi lo lắng nữa. Nàng biết rằng Uta đã quyết định ở lại trên con thuyền. Mọi người ở học viện khi biết Uta sẽ rời đi, ai cũng mời cô bé lên hát.Trong khi đang ăn, Gwen cảm thấy có cảm giác khó chịu bất thường, nàng cảnh giác vì mỗi khi như vậy thường có điều gì không hay sắp xảy ra. Shanks nhận thấy Gwen lo lắng và quan sát chăm chú xung quanh, hắn tiến lại và hỏi: "Nè Gwen, nhóc đang tìm gì vậy? Sao sắc mặt nhóc không tốt, có phải ăn nhiều quá khó tiêu không?""Nè ông chú, linh cảm của tôi cho thấy có chuyện gì không hay sắp xảy ra. Chú mau nhìn xung quanh có thứ gì đáng nghi không." Shanks nghe vậy cũng cảnh giác và nhìn quanh, đến khi phát hiện Uta đã cầm bản nhạc cổ lên hát."NÈ UTA ĐỪNG HÁT..." Gwen hét lớn, nhưng đã quá muộn. Một cơn sóng xung kích màu đỏ đánh bay mọi người ra xa, bao quanh Uta.Con quỷ âm nhạc ToT Musica bị phá vỡ phong ấn và tỉnh dậy, hiện ra nguyên hình và phóng ra hàng trăm tia sét phá hủy thành phố. Tiếng la hét lan tỏa khắp nơi, hòn đảo chìm trong biển lửa."Chết tiệt, vậy mà không kịp." Nàng đang lo lắng vô cùng, không những việc liên quan ký ức mà cả người dân. "Đó là thứ gì vậy?" Shanks hỏi Gordon, người đã cứu được, đang đứng gần đó vô cùng kinh ngạc."Nó là ToT Musica, con quỷ âm nhạc từng bị phong ấn sâu dưới lâu đài. Uta có vẻ đã kích hoạt nó khi hát những nốt nhạc, và bây giờ nó đã đến để trả thù vương quốc này bằng cách chiếm lấy cơ thể của cô bé." Gordon giải thích bình tĩnh về tình huống."Uta à, mau tỉnh dậy đi, đừng để nó chi phối cậu." Gordon hét về phía Uta, cố gắng đánh thức cô bé."Không thể, cô bé quá yếu để đối mặt với nó. Chỉ có cách là phải đánh bại nó. Mọi người lên." Shanks ngay lập tức ra lệnh cho mọi người tấn công.Gwen cũng tham gia, triệu hồi thiên thạch để tấn công con quỷ ác kia, trong khi Shanks lao vào với thanh kiếm đen bao phủ lửa.Vì Uta quá nhỏ, không đủ sức duy trì trạng thái của con quỷ, cô bé ngất đi rơi từ trên cao xuống. Shanks nhanh chóng ôm cô bé vào lòng. Nhìn sơ qua, nàng có thể thấy được Shanks tay đã run không ngừng."Hải quân đang tiến tới, Shanks không thể để họ biết Uta đã gây ra sự cố này." Gwen nhìn từ xa thấy một đoàn tàu hải quân đang tiến tới.Shanks lên kế hoạch để thông báo cho mọi người biết phải làm gì, sau đó ông đưa Uta vào giường để cô bé an toàn.Khi Shanks quay trở lại, ông dặn Gordon: "Đừng để cô bé biết chuyện này. Những gì xảy ra hôm nay do Băng Hải tặc Tóc Đỏ gây ra." Gordon thắc mắc: "Ông có định để cô bé ở lại không?""Giọng hát đó không nên ở trên một con tàu hải tặc đang bị truy đuổi. Tôi để cô bé lại cho ông, hãy biến cô bé thành ca sĩ tuyệt nhất thế giới. Giọng hát của cô bé là trong sáng," Shanks trả lời khi ông và những người khác rời đi, để lại Gordon."Tôi hiểu rồi. Với vai trò là vua của Elegia, tôi thề sẽ dồn hết tâm huyết vào việc đào tạo Uta và biến cô bé thành một nghệ sĩ mang lại niềm vui cho thế giới. Mọi người trong vương quốc này đều cảm nhận được giá trị của âm nhạc," Gordon tuyên bố, nhìn theo hình ảnh của băng hải tặc rời đi đang xa dần"Mọi người lại gần đây, bám chặt vào nhau. Tôi sẽ dịch chuyển chúng ta lên tàu. Không có thời gian để lãng phí," Gwen kêu gọi, nhanh chóng dịch chuyển mọi người lên tàu chỉ trong nháy mắt. Mỗi người đảm nhận nhiệm vụ riêng—một số thực hiện công việc với buồm, một số thả neo, những người còn lại xếp các rương vàng để diễn một cách chân thật. Chỉ có Gwen và Shanks nhìn lại cảnh tượng hoang tàn bên sau.Từ xa tiếng pháo đã nã về con tàu, mọi người ai cũng nghe được phía sau bọn họ. Uta đã tỉnh lại đang gào thét đòi lên tàu. Không dám đứng nhìn nàng chỉ có thể quay lưng lại về phía con bé, Lucky Ro đưa cho nàng ly nước ép. Mọi người đều vào tư thế chúc mừng, miệng thì nở nụ cười nhưng nước mắt đã rơi xuống thành dòng."AAAAAAAAAAAA, TẠI SAOOOOO? CON TƯỞNG CHÚNG TA LÀ GIA ĐÌNH." Uta hét lớn, chất vấn những người mà bản thân cho là gia đình, nước mắt cứ thế chảy ngày càng nhiều. Nghe được những lời này nước mắt nàng không kiềm được mà chảy ngày càng nhiều hơn."Đồ ngốc, thét như vậy...làm sao mà hát được nữa." Shanks cất tiếng mắng Uta, nhưng chỉ những người trong băng Tóc Đỏ mới nghe thấy. Tiếng thét, tiếng pháo và tiếng khóc cứ hoà lẫn vào nhau, một bầu không khí tang thương.Đêm đó, không ai trên tàu có thể ngủ được. Mỗi người đều gợi lại hình ảnh của Uta, cảm thấy một trống rỗng lớn trong tim.Hai ngày trôi qua trên biển, tâm trạng của mọi người dần đi xuống. Gwen và Monster ngồi nhìn nhau, nhớ về những khoảnh khắc vui đùa của họ với Uta.Rồi một cảm giác khó chịu lạ lại quay về, làm Gwen rất bối rối. Nàng không biết lần này sẽ xảy ra điều gì, và sự hoang mang bao trùm lấy bản thân. Monster, bên cạnh, cũng lo lắng và vuốt đầu Gwen an ủi. Lật mở cuốn nhật ký của mình, tìm kiếm những manh mối quan trọng đã bị mất.Tiếng lật trang nhật ký thu hút sự chú ý của Shanks và Benn Beckman. Họ đến gần Gwen, quan sát vẻ mặt của nàng đầy hoang mang."Nè Gwen, ngươi lại lo lắng. Nét mặt này giống ngày hôm đó. Chuyện gì xảy ra sao?" Shanks hỏi, ánh mắt lo lắng rõ ràng."Ông chú, cảm giác đó lại trở lại rồi. Tôi không biết sẽ xảy ra điều gì. Ký ức của tôi đang dần mất đi, bây giờ tôi phải tìm lại trong nhật ký của mình. Hy vọng sẽ nhớ lại được điều gì đó quan trọng." Gwen cảm thấy tay run lên, vì cảm giác mất mát dần trở nên nghiêm trọng hơn."Quan trọng, quan trọng, đây rồi. Rosinante, Minion Island, North Blue." Gwen nhìn vào dòng ghi chú duy nhất, tay nàng run lên không ngừng, vì hiện tại nàng đang ở East Blue."Building Snake, chúng ta đang cách North Blue rất xa phải không?" Gwen quay lại hỏi Building Snake, hoa tiêu của tàu. Người có vẻ ngoài của một thủy thủ cao ráo, đeo kính mắt và có hình xăm rồng bên tay phải. "Để đến North Blue, ngươi phải băng qua Red Line.""Red Line à, Thánh Địa Mary Geoise, cách duy nhất hiện tại." Gwen đứng dậy, đóng sổ nhật ký lại và nhìn mọi người. "Đã đến lúc tôi phải tiếp tục hành trình của mình. Cảm ơn các ngươi đã cho tôi đi cùng tàu, bây giờ tôi phải rời đi. Cảm ơn mấy ông chú già, tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng nếu khi đó, xin đừng trách tôi vì quên mọi người nhé. Trong trái tim tôi, mọi thứ luôn được ghi nhớ, chỉ là ký ức của tôi đang dần biến mất.""Ngươi thực sự muốn rời đi ngay bây giờ sao?" Shanks hỏi một lần nữa, cố gắng lưu luyến. "Có lẽ có điều quan trọng sắp xảy ra với tôi. Mọi người có muốn uống một lần cuối không?" Gwen cười nhẹ, rủ rê mọi người.Trên con tàu lớn, mọi người lại tụ họp lại với nhau, mỗi người cầm một ly rượu lớn. Họ vừa tạm biệt một thành viên, và lại sắp chào đón một người khác ra đi. Mặc dù cả đám vui vẻ, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự mất mát của một thành viên trong gia đình."Nè nhóc, chúng tôi sẽ nhớ tiếng cười của ngươi và Uta. Khi tái ngộ, ngươi phải sống và khoẻ mạnh nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau tái đấu." Shanks, với tư cách thuyền trưởng, nói như một lời hứa."Được, khi tái ngộ chúng ta sẽ có một trận tái đấu. Uống ly này, tôi sẽ... 1... 2... 3... DÔ và chào tạm biệt mọi người." Gwen đồng ý với lời hứa của Shanks, nhấc ly nước lên và uống. Khi ly rơi xuống đất, trong đó không còn gì nữa, người cũng không còn, nhưng mọi người vẫn tin rằng nàng sẽ trở lại để thực hiện lời hứa... một lần nữa.
Ánh mắt của cậu bé toả sáng, thể hiện sự hạnh phúc tràn ngập khi được gặp lại người chị yêu quý. Cảm xúc ấm áp và hạnh phúc đầy bất ngờ khi Ace ôm mình không ngừng, tràn đầy tình cảm và mong chờ từ lâu."Haha, Ace ơi, đừng ôm chân chị nữa đi. Mau đứng dậy cho chị xem em đã lớn tới đâu rồi." Gwen vui vẻ cười nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của em trai.Nghe lời Gwen, Ace từ từ đứng dậy, phủi quần áo và đứng trước mặt chị mình với vẻ nghiêm túc trưởng thành. Hành động của Ace khiến Gwen vừa cảm động vừa buồn cười. "Nhóc con lớn lên không tồi đâu nha, đẹp trai lên không ít rồi. Sao, có nghe lời chị đã dặn phải phụ Dardan không?" Câu hỏi của Gwen chứa đựng sự quan tâm và yêu thương đối với em trai.Ace nhanh nhẩu đáp lớn:"Em có, ngày nào em cũng đi săn thú. Phải có làm thì mới được ăn ạ."Câu trả lời này khiến Gwen vừa cười vừa xoa đầu cậu bé, theo thói quen của chị. Khi nhìn lại, tóc Ace như tổ quạ nhưng cậu bé vẫn vui vẻ, nhảy lại ôm chị và xoa đầu nàng. Đây là cách cả hai thể hiện sự cảm kích lẫn sự quan tâm đến nhau.Sau khoảnh khắc hội ngộ, khi nước mắt đã lau khô và tiếng cười vang vọng, Gwen quay lại thị trấn để mua đồ. Trên đường đi, cô ghé qua quán rượu để gặp Makino và hỏi về lịch trình tiếp theo, bởi các thành viên của băng Tóc Đỏ vẫn đang ở đó. Khi Gwen bước vào, mọi người đều vui vẻ chào đón nàng."Ông chú, khi nào mình sẽ ra khơi tới Elegia?" Tay Gwen cầm nước ép và đặt câu hỏi cho ông chú tóc đỏ ngồi bên cạnh. Nàng biết rằng chỉ còn vài ngày nữa là họ sẽ khởi hành, và sau đó cô ngồi lại để nói chuyện với Makino."Gwen à, em đã lớn lên rồi nhỉ. Có gì đó để kể cho chị không?" Makino nhìn Gwen và vén một sợi tóc rơi xuống trước mắt nàng. Nghe câu hỏi, Gwen chỉ cười và hỏi lại Makino: "Haha, hàng ngày như thường, luyện tập và hoàn thành nhiệm vụ. Chị thì sao, có ai làm phiền chị không?""À chị Makino, đừng nói với ông em về việc em quay lại làng nha. Ông sẽ đánh em mất, em cũng đã dặn bà Dardan rồi hehe." Ly nước ép cũng gần hết, hai đứa nhóc cũng đã về, trước khi gặp, nàng đã cho Luffy uống viên thuốc, sẽ không thể nhớ được nàng là ai khi bản thân rời đi. Hai đứa trẻ ngay khi về đã tự mình quyết định thi đấu xem ai ăn nhanh hơn. Mọi người kéo ra ngoài và cười xem hai đứa. Tiếng cười và niềm vui vô tận chỉ dứt khi Uta bắt đầu hát, và Gwen người duy nhất không bị ảnh hưởng. Lặng lẽ ôm hai đứa nhỏ và Makino về phòng ngủ, sau đó hô hào mọi người về ngủ đừng ngồi trước quán. Bản thân cũng giúp Makino đóng quán, một thói quen từ khi Gwen còn ở đây để giúp Makino khi xuống thị trấn.Gwen vẫn thường xuyên ở lại núi chơi với Ace, và gần ngày phải rời đi, cậu bé đã khóc không ngớt, cố gắng giữ nàng lại bằng cách nắm chặt tóc nàng. Gwen ôm Ace, cố dỗ thằng bé: "Ace à, mỗi người đều có cuộc phiêu lưu của riêng mình. Chị cũng vậy, và tương lai của em cũng sẽ vậy. Chắc chắn sẽ có ngày chúng ta gặp lại. Hứa nhá lần sau gặp lại em trai của chị sẽ là hải tặc mạnh mẽ, không khóc nhè."Nàng nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của Ace, và cùng nhau thực hiện động tác móc ngoéo. Ace cũng giơ ngón tay út lên, đồng ý và ghi nhớ. Trước khi rời đi, họ ôm nhau lần cuối và làm thủ tục xoa đầu nhau.Gwen dịch chuyển đến phía trước con tàu của họ, thấy Makino đang nói chuyện với Shanks, Gwen ôm chặt Makino: "Chị Makino~~~, hãy chăm sóc bản thân tốt nhé. Em sẽ quay lại sớm thôi. Bà Dardan và đứa nhóc kia, nhờ chị giúp em, em cảm ơn." Makino cũng ôm lại nàng, xoa nhẹ đầu nhỏ, nhớ lại cô bé từng thấp hơn mình và bây giờ sắp cao bằng mình.Chào tạm biệt với mọi người, Gwen lên thuyền cùng với các thành viên khác. Con thuyền hướng tới đảo Elegia, Uta hiện đại đang háo hức đến mức không thể nào giấu được. Mọi người trên tàu đều vui vẻ, hát hò nhảy múa, tiếng cười vang lên khắp nơi. Gwen cùng các thành viên khác nhảy múa theo giai điệu của Uta, tạo nên một không gian đầy sôi động.Khi tàu cập bến vương quốc âm nhạc, tất cả mọi người trên tàu đều háo hức xuống đất, nhưng Gwen nhận ra sự lo lắng rõ ràng trên gương mặt của Shanks, dù ông cố che giấu."Sao...người cha giàlo lắng cho đứa con gái bỏ mình à," Gwen trêu chọc Shanks. Nghe lời nàng nói, Shanks không phủ nhận, chỉ mỉm cười và nói: "Ta muốn Uta có một môi trường tốt để phát triển tài năng... chỉ là sợ khi không có Uta, ta sẽ nhớ con bé.""Ừm, tôi thấy con bé chỉ đến đây để vui vẻ tận hưởng âm nhạc thôi. Còn một đứa trẻ luôn cần gia đình của mình...mà gia đình con bé là mọi người haha...nói tới đó thì hiểu đi ha." Gwen nói rồi nhanh chóng chạy theo Uta, cùng các thành viên khác khám phá và trải nghiệm hòn đảo này.Shanks dẫn mọi người đến học viện, muốn Uta được thấy nơi đào tạo để phát triển tài năng của mình. Trong thời gian thăm quan và làm quen với mọi người, họ ngồi dưới sân khấu và thưởng thức giọng hát yên bình của Uta.Khi bữa tiệc diễn ra, Shanks cùng Uta ra ngoài, Gwen nhận ra Shanks đang thăm dò ý kiến của cô bé, nhưng nàng tin rằng Uta sẽ chọn ở lại cùng băng Tóc Đỏ."Haha... đồ ăn ở đây thật ngon, cảm ơn ông già Gordon nhiều nhé. Hôm nay bụng tôi được ăn no, lại còn được nghe nhạc hay nữa." Gwen cảm ơn ông Gordon đứng gần đó.Khi họ quay trở lại, thấy Shanks không còn biểu lộ nỗi lo lắng nữa. Nàng biết rằng Uta đã quyết định ở lại trên con thuyền. Mọi người ở học viện khi biết Uta sẽ rời đi, ai cũng mời cô bé lên hát.Trong khi đang ăn, Gwen cảm thấy có cảm giác khó chịu bất thường, nàng cảnh giác vì mỗi khi như vậy thường có điều gì không hay sắp xảy ra. Shanks nhận thấy Gwen lo lắng và quan sát chăm chú xung quanh, hắn tiến lại và hỏi: "Nè Gwen, nhóc đang tìm gì vậy? Sao sắc mặt nhóc không tốt, có phải ăn nhiều quá khó tiêu không?""Nè ông chú, linh cảm của tôi cho thấy có chuyện gì không hay sắp xảy ra. Chú mau nhìn xung quanh có thứ gì đáng nghi không." Shanks nghe vậy cũng cảnh giác và nhìn quanh, đến khi phát hiện Uta đã cầm bản nhạc cổ lên hát."NÈ UTA ĐỪNG HÁT..." Gwen hét lớn, nhưng đã quá muộn. Một cơn sóng xung kích màu đỏ đánh bay mọi người ra xa, bao quanh Uta.Con quỷ âm nhạc ToT Musica bị phá vỡ phong ấn và tỉnh dậy, hiện ra nguyên hình và phóng ra hàng trăm tia sét phá hủy thành phố. Tiếng la hét lan tỏa khắp nơi, hòn đảo chìm trong biển lửa."Chết tiệt, vậy mà không kịp." Nàng đang lo lắng vô cùng, không những việc liên quan ký ức mà cả người dân. "Đó là thứ gì vậy?" Shanks hỏi Gordon, người đã cứu được, đang đứng gần đó vô cùng kinh ngạc."Nó là ToT Musica, con quỷ âm nhạc từng bị phong ấn sâu dưới lâu đài. Uta có vẻ đã kích hoạt nó khi hát những nốt nhạc, và bây giờ nó đã đến để trả thù vương quốc này bằng cách chiếm lấy cơ thể của cô bé." Gordon giải thích bình tĩnh về tình huống."Uta à, mau tỉnh dậy đi, đừng để nó chi phối cậu." Gordon hét về phía Uta, cố gắng đánh thức cô bé."Không thể, cô bé quá yếu để đối mặt với nó. Chỉ có cách là phải đánh bại nó. Mọi người lên." Shanks ngay lập tức ra lệnh cho mọi người tấn công.Gwen cũng tham gia, triệu hồi thiên thạch để tấn công con quỷ ác kia, trong khi Shanks lao vào với thanh kiếm đen bao phủ lửa.Vì Uta quá nhỏ, không đủ sức duy trì trạng thái của con quỷ, cô bé ngất đi rơi từ trên cao xuống. Shanks nhanh chóng ôm cô bé vào lòng. Nhìn sơ qua, nàng có thể thấy được Shanks tay đã run không ngừng."Hải quân đang tiến tới, Shanks không thể để họ biết Uta đã gây ra sự cố này." Gwen nhìn từ xa thấy một đoàn tàu hải quân đang tiến tới.Shanks lên kế hoạch để thông báo cho mọi người biết phải làm gì, sau đó ông đưa Uta vào giường để cô bé an toàn.Khi Shanks quay trở lại, ông dặn Gordon: "Đừng để cô bé biết chuyện này. Những gì xảy ra hôm nay do Băng Hải tặc Tóc Đỏ gây ra." Gordon thắc mắc: "Ông có định để cô bé ở lại không?""Giọng hát đó không nên ở trên một con tàu hải tặc đang bị truy đuổi. Tôi để cô bé lại cho ông, hãy biến cô bé thành ca sĩ tuyệt nhất thế giới. Giọng hát của cô bé là trong sáng," Shanks trả lời khi ông và những người khác rời đi, để lại Gordon."Tôi hiểu rồi. Với vai trò là vua của Elegia, tôi thề sẽ dồn hết tâm huyết vào việc đào tạo Uta và biến cô bé thành một nghệ sĩ mang lại niềm vui cho thế giới. Mọi người trong vương quốc này đều cảm nhận được giá trị của âm nhạc," Gordon tuyên bố, nhìn theo hình ảnh của băng hải tặc rời đi đang xa dần"Mọi người lại gần đây, bám chặt vào nhau. Tôi sẽ dịch chuyển chúng ta lên tàu. Không có thời gian để lãng phí," Gwen kêu gọi, nhanh chóng dịch chuyển mọi người lên tàu chỉ trong nháy mắt. Mỗi người đảm nhận nhiệm vụ riêng—một số thực hiện công việc với buồm, một số thả neo, những người còn lại xếp các rương vàng để diễn một cách chân thật. Chỉ có Gwen và Shanks nhìn lại cảnh tượng hoang tàn bên sau.Từ xa tiếng pháo đã nã về con tàu, mọi người ai cũng nghe được phía sau bọn họ. Uta đã tỉnh lại đang gào thét đòi lên tàu. Không dám đứng nhìn nàng chỉ có thể quay lưng lại về phía con bé, Lucky Ro đưa cho nàng ly nước ép. Mọi người đều vào tư thế chúc mừng, miệng thì nở nụ cười nhưng nước mắt đã rơi xuống thành dòng."AAAAAAAAAAAA, TẠI SAOOOOO? CON TƯỞNG CHÚNG TA LÀ GIA ĐÌNH." Uta hét lớn, chất vấn những người mà bản thân cho là gia đình, nước mắt cứ thế chảy ngày càng nhiều. Nghe được những lời này nước mắt nàng không kiềm được mà chảy ngày càng nhiều hơn."Đồ ngốc, thét như vậy...làm sao mà hát được nữa." Shanks cất tiếng mắng Uta, nhưng chỉ những người trong băng Tóc Đỏ mới nghe thấy. Tiếng thét, tiếng pháo và tiếng khóc cứ hoà lẫn vào nhau, một bầu không khí tang thương.Đêm đó, không ai trên tàu có thể ngủ được. Mỗi người đều gợi lại hình ảnh của Uta, cảm thấy một trống rỗng lớn trong tim.Hai ngày trôi qua trên biển, tâm trạng của mọi người dần đi xuống. Gwen và Monster ngồi nhìn nhau, nhớ về những khoảnh khắc vui đùa của họ với Uta.Rồi một cảm giác khó chịu lạ lại quay về, làm Gwen rất bối rối. Nàng không biết lần này sẽ xảy ra điều gì, và sự hoang mang bao trùm lấy bản thân. Monster, bên cạnh, cũng lo lắng và vuốt đầu Gwen an ủi. Lật mở cuốn nhật ký của mình, tìm kiếm những manh mối quan trọng đã bị mất.Tiếng lật trang nhật ký thu hút sự chú ý của Shanks và Benn Beckman. Họ đến gần Gwen, quan sát vẻ mặt của nàng đầy hoang mang."Nè Gwen, ngươi lại lo lắng. Nét mặt này giống ngày hôm đó. Chuyện gì xảy ra sao?" Shanks hỏi, ánh mắt lo lắng rõ ràng."Ông chú, cảm giác đó lại trở lại rồi. Tôi không biết sẽ xảy ra điều gì. Ký ức của tôi đang dần mất đi, bây giờ tôi phải tìm lại trong nhật ký của mình. Hy vọng sẽ nhớ lại được điều gì đó quan trọng." Gwen cảm thấy tay run lên, vì cảm giác mất mát dần trở nên nghiêm trọng hơn."Quan trọng, quan trọng, đây rồi. Rosinante, Minion Island, North Blue." Gwen nhìn vào dòng ghi chú duy nhất, tay nàng run lên không ngừng, vì hiện tại nàng đang ở East Blue."Building Snake, chúng ta đang cách North Blue rất xa phải không?" Gwen quay lại hỏi Building Snake, hoa tiêu của tàu. Người có vẻ ngoài của một thủy thủ cao ráo, đeo kính mắt và có hình xăm rồng bên tay phải. "Để đến North Blue, ngươi phải băng qua Red Line.""Red Line à, Thánh Địa Mary Geoise, cách duy nhất hiện tại." Gwen đứng dậy, đóng sổ nhật ký lại và nhìn mọi người. "Đã đến lúc tôi phải tiếp tục hành trình của mình. Cảm ơn các ngươi đã cho tôi đi cùng tàu, bây giờ tôi phải rời đi. Cảm ơn mấy ông chú già, tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng nếu khi đó, xin đừng trách tôi vì quên mọi người nhé. Trong trái tim tôi, mọi thứ luôn được ghi nhớ, chỉ là ký ức của tôi đang dần biến mất.""Ngươi thực sự muốn rời đi ngay bây giờ sao?" Shanks hỏi một lần nữa, cố gắng lưu luyến. "Có lẽ có điều quan trọng sắp xảy ra với tôi. Mọi người có muốn uống một lần cuối không?" Gwen cười nhẹ, rủ rê mọi người.Trên con tàu lớn, mọi người lại tụ họp lại với nhau, mỗi người cầm một ly rượu lớn. Họ vừa tạm biệt một thành viên, và lại sắp chào đón một người khác ra đi. Mặc dù cả đám vui vẻ, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự mất mát của một thành viên trong gia đình."Nè nhóc, chúng tôi sẽ nhớ tiếng cười của ngươi và Uta. Khi tái ngộ, ngươi phải sống và khoẻ mạnh nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau tái đấu." Shanks, với tư cách thuyền trưởng, nói như một lời hứa."Được, khi tái ngộ chúng ta sẽ có một trận tái đấu. Uống ly này, tôi sẽ... 1... 2... 3... DÔ và chào tạm biệt mọi người." Gwen đồng ý với lời hứa của Shanks, nhấc ly nước lên và uống. Khi ly rơi xuống đất, trong đó không còn gì nữa, người cũng không còn, nhưng mọi người vẫn tin rằng nàng sẽ trở lại để thực hiện lời hứa... một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me