Bh Hoan Tu Viet Dong Nhan Vuot Khong Gian Vao Conan Remake
Tỉnh dậy một cách mơ hồ, Demi có phần choáng váng khi nhìn xung quanh, cô chỉ thấy được bóng của Haibara ngồi trên ghế, gương mặt đăm chiêu nhìn cô."Chị dậy rồi à?"."Chị ngất bao lâu rồi?"."Vài tiếng, chị ngất từ trưa tới giờ".Demi liếc nhìn đồng hồ, 9 giờ tối, cô bị sốc, lần này mình đã ngất lâu vậy sao, thật sự rất bất ngờ đấy chứ, tuy nhiên, lần bất tỉnh này thu được thật sự rất nhiều thứ, rất nhiều kí ức đã được thêm vào trong đầu của cô, cô nhớ lại rất nhiều thứ về cái tên "Sói" và "Trại"."Chúng sẽ đến... chúng sẽ đến".Nỗi sợ vô hình bao trùm lấy chính Demi, không biết đó là nỗi sợ của cơ thể này hay là từ chính nỗi sợ đến từ tâm trí cô, chỉ biết được rằng cô hoàn toàn không thể chịu được nó. Cơ thể cô run bần bật, kí ức kinh hoàng dần dần lắp đầy khoảng trống đã mất trong tâm trí của cô.
Đó là ngày, viên đạn của hắn hằng sâu thành vết sẹo trên ngực cô."Sói... sói....! ""Này! Chị sao thế!""Sói sẽ đến! Sói sẽ đến!"."Demi!"Haibara quát tháo khiến cô bừng tỉnh, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo, trán cô nóng lên rõ rệt, từng cử chỉ của cô khiến Haibara nhìn thấy chính bản thân của cô trong hình hài của Demi, nỗi sợ khi bị tổ chức săn đuổi giống hệt với phản ứng của Demi hiện giờ.Bất ngờ khi Demi ôm chầm lấy Haibara, toàn thân của cô ấy lạnh toát khiến Haibara bất ngờ, vuốt tấm lưng đó, cô an ủi người con gái đang sợ hãi tới tận cùng, run bần bật.
Cô biết Demi từ tháng trước mà thôi, tuy nhiên, cô đã có một khoảng thời gian tìm hiểu con người này.
Một người hồn nhiên, có phần lạc quan và vui vẻ nhưng lại mang rất nhiều tâm sự, thậm chí những tâm sự của Demi còn nhiều hơn cả cô.Demi là con rối của cả hai thế lực Noir và Trại, cả cuộc đời của cô không bao giờ được nhìn mặt cha mẹ ruột của mình, tận cùng của sự cô độc, sống trong Trại, Demi chỉ được huấn luyện để phục vụ cho trại như một con búp bê được định sẵn số phận, Haibara hiểu điều đó. Nhưng liệu có thật là cô đã hiểu hết về người con gái này hay không? Thần bí nhưng lại mang đầy vẻ cởi mở, vui tươi và luôn mang lại tích cực xung quanh mọi người, đó là Demi, nhưng không phải đây là lần đầu. Trước đó cô cũng đã thấy một Demi sợ hãi, trốn tránh, hèn nhát và tuyệt vọng, nó giống như một mặt tối mà chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy vậy."Chị thấy ổn hơn chưa".Vỗ về vào tấm lưng kia của chị ấy, trái tim của Demi dần ổn định lại, nước mắt đã lăn dài trên hai hàng mi từ bao giờ, sợ hãi, nỗi sợ hãi tận cùng đó đã nguôi ngoai đi phần nào.
Cô hít một hơi thật sâu...
Lúc sau, cả hai ngồi cùng nhau trên chiếc giường kia, cùng đắp chung một chăn và cùng uống ly sữa nóng ấy."Chị... Không biết phải bắt đầu từ đâu"."Cứ thoải mái thôi chị, không cần phải lo lắng thái quá, đầu tiên cứ kể về kẻ khiến chị sợ hãi tới vậy trước đi".Demi gật đầu, sau đó, kí ức kia dần rộng mở và cô bắt đầu kể."Trước đây, khi chị mới vào trại..."
...
Ngày đó là một ngày tối tăm, mưa rầm rã không nguôi, tôi đứng dưới cơn mưa rào kia cùng một cục đá nhuốm đầy máu trên tay, tôi chỉ kịp định hình lại những thứ xung quanh lần cuối, những đứa trẻ cùng tuổi với tôi bị đập nát đầu nằm la liệt dưới mặt đất, do tôi sao? Tôi không thể chấp nhận việc mình vừa làm, tâm thế đó, tôi đã thực sự hoảng loạn. Tôi điên cuồng chạy trốn, đâm sâu vào trong rừng tối, tôi không thể chấp nhận, tôi đã giết người, họ là những người tôi không quen nhưng tôi thực sự đã giết người, tôi đã giết chết họ, tôi sợ hãi, gào khóc trong cơn mưa nặng trĩu không ngờ.Vượt qua cánh rừng tới khi chân tôi rỉ máu, mỏi nhừ, tôi cảm nhận được cơ bắp của mình đang muốn nát bấy thành từng mảnh, từng thớ thịt gào thét. Và đó là khi tôi thấy, tôi gặp chị Santi lần đầu tiên.
Kẻ tội đồ, tôi và chị ấy không hề khác nhau chút nào, nhưng hiện thực của chị ấy tàn khốc hơn tôi rất nhiều, người mà chị ấy đã giết là em trai của chị ấy. Cậu ta như một kẻ điên, cào xé, cắn xé chị của mình, đến mức mất đi lí trí, và rồi... Santi đã đập chết em trai của mình.Tôi và chị Santi gặp nhau nhưng không thể thấu hiểu cho nhau, khi đó cả hai đang rơi vào tuyệt vọng, chị ấy muốn chết đi còn tôi muốn tự vệ, tôi đã không thể di chuyển được một chút nào, cho tới khi người thứ ba xuất hiện, người đó đã cắt đứt đi cái khoảng lặng của chúng tôi. Anh Ryan.
Anh Ryan chỉ bằng tuổi chị Santi, tuy nhiên anh ấy cứng rắn và độc địa hơn, anh ấy không hề ngần ngại giết người khác để bản thân được sống, và thế đấy, khi đó tôi đã nghĩ Ryan sẽ giết cả tôi và Santi.Nhưng một người đã xuất hiện, người đó thông báo cho chúng tôi biết chúng tôi đã đậu, chính thức trở thành người của trại, và chẳng phải ai khác, Sói là mật danh của anh ta.
Anh ta dẫn ba người chúng tôi đi, và đó là khi những cơn ác mộng bắt đầu xảy ra.Giết người, ám sát, đầu độc.
Buôn lậu, đánh thuê, khủng bố."Trại" chính là như thế. Năm 17 tuổi, tôi, Ryan, Sói là những người bị điều ra đánh thuê, phải, chúng tôi trở thành lính đánh thuê của chiến tranh, tiếng súng đạn, tiếng người ngã xuống và những dòng máu đỏ tươi bắn ra sau những phát đạn vang trời đủ khiến tôi chai sạn.
Sau năm 17 tuổi, chỉ một năm sau, năm 18 tuổi, tôi đã buôn lậu nội tạng người, bắt cóc người, thậm chí là cả buôn người, trong đó có những đứa trẻ ngây thơ và hồn nhiên, tôi đã giết chúng, tôi đã phanh thây chúng hoặc tôi đã bán chúng cho những tên bệnh hoạn.Vì Trại.Chúng tôi phải nhảy múa theo ý của trại, đó là lý do chúng tôi sống.
Chỉ là... Không chỉ có thế.
Một trận chiến đã xảy ra, Sói và Tôi.Một trận chiến để trở thành người kế thừa của "Cha".
Khi đó, viên đạn của tôi đã bắn xuyên tim của sói... Còn hắn... Viên của hắn bắn xuyên ngực trái của tôi.
Thật không thể tin được, chỉ biết, sói đã mặc áo chống đạn, hắn đã sống sau cú đó, còn tôi.... Thật may mắn vì tôi đã sống sót, tuy nhiên, sói đã không nhận được chức vụ người thừa kế."Chơi bẩn trong một trận chiến sống còn sòng phẳng sao? Mày làm tao thất vọng quá đấy Sói, luật tao giao mà mày cũng giám kháng sao?"."Cha" đã không chấp nhận kết quả này vì luật mà ông giao chính là một trận tử chiến sòng phẳng, có lẽ điều ông muốn chính là thực lực thật sự chứ không phải mưu mô xảo trá, bởi vì thực lực thật sự sẽ được công nhận và nếu là một người có thực lực, mưu mô cũng sẽ hữu dụng hơn, đó là lý do phần sinh tử chiến ấy ông đã ra luật sòng phẳng.
Tôi đã được trao cái danh người kế thừa, và tôi sẽ trở thành chủ trại sau khi "Cha" qua đời.Chỉ là... Tôi đã không thể vượt qua ám ảnh đó, viên đạn của sói như thức tỉnh toàn bộ phần con người đã chết trong tôi, sợ hãi, kinh sợ, ám ảnh, kinh hoàng. Các cảm xúc đã chết của tôi đã trở về khi đó.
Sau năm tôi 19, "Cha" đã giao cho tôi việc thâm nhập vào Noir. Nhưng nhiệm vụ thất bại và như đã biết trước đó. Giờ tôi ngồi ở đây.
....
Kể xong, Demi như trút được gánh nặng bên trong mình, cô tuy không dám chắc những gì mình nói ra là trải nghiệm của chính cô hay là của chính thân chủ, tuy nhiên cô đã dần nghiên về vế đầu tiên hơn.
Cô nhìn Haibara đang trợn tròn mắt kinh ngạc không ngớt, như có ma lực, cô đột ngột hôn lên đôi môi ấy."Em... Có muốn chạy trốn cùng chị không? Chúng ta sẽ đi tới một nơi thật xa mà không ai có thể tìm được".End #21
Đó là ngày, viên đạn của hắn hằng sâu thành vết sẹo trên ngực cô."Sói... sói....! ""Này! Chị sao thế!""Sói sẽ đến! Sói sẽ đến!"."Demi!"Haibara quát tháo khiến cô bừng tỉnh, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo, trán cô nóng lên rõ rệt, từng cử chỉ của cô khiến Haibara nhìn thấy chính bản thân của cô trong hình hài của Demi, nỗi sợ khi bị tổ chức săn đuổi giống hệt với phản ứng của Demi hiện giờ.Bất ngờ khi Demi ôm chầm lấy Haibara, toàn thân của cô ấy lạnh toát khiến Haibara bất ngờ, vuốt tấm lưng đó, cô an ủi người con gái đang sợ hãi tới tận cùng, run bần bật.
Cô biết Demi từ tháng trước mà thôi, tuy nhiên, cô đã có một khoảng thời gian tìm hiểu con người này.
Một người hồn nhiên, có phần lạc quan và vui vẻ nhưng lại mang rất nhiều tâm sự, thậm chí những tâm sự của Demi còn nhiều hơn cả cô.Demi là con rối của cả hai thế lực Noir và Trại, cả cuộc đời của cô không bao giờ được nhìn mặt cha mẹ ruột của mình, tận cùng của sự cô độc, sống trong Trại, Demi chỉ được huấn luyện để phục vụ cho trại như một con búp bê được định sẵn số phận, Haibara hiểu điều đó. Nhưng liệu có thật là cô đã hiểu hết về người con gái này hay không? Thần bí nhưng lại mang đầy vẻ cởi mở, vui tươi và luôn mang lại tích cực xung quanh mọi người, đó là Demi, nhưng không phải đây là lần đầu. Trước đó cô cũng đã thấy một Demi sợ hãi, trốn tránh, hèn nhát và tuyệt vọng, nó giống như một mặt tối mà chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy vậy."Chị thấy ổn hơn chưa".Vỗ về vào tấm lưng kia của chị ấy, trái tim của Demi dần ổn định lại, nước mắt đã lăn dài trên hai hàng mi từ bao giờ, sợ hãi, nỗi sợ hãi tận cùng đó đã nguôi ngoai đi phần nào.
Cô hít một hơi thật sâu...
Lúc sau, cả hai ngồi cùng nhau trên chiếc giường kia, cùng đắp chung một chăn và cùng uống ly sữa nóng ấy."Chị... Không biết phải bắt đầu từ đâu"."Cứ thoải mái thôi chị, không cần phải lo lắng thái quá, đầu tiên cứ kể về kẻ khiến chị sợ hãi tới vậy trước đi".Demi gật đầu, sau đó, kí ức kia dần rộng mở và cô bắt đầu kể."Trước đây, khi chị mới vào trại..."
...
Ngày đó là một ngày tối tăm, mưa rầm rã không nguôi, tôi đứng dưới cơn mưa rào kia cùng một cục đá nhuốm đầy máu trên tay, tôi chỉ kịp định hình lại những thứ xung quanh lần cuối, những đứa trẻ cùng tuổi với tôi bị đập nát đầu nằm la liệt dưới mặt đất, do tôi sao? Tôi không thể chấp nhận việc mình vừa làm, tâm thế đó, tôi đã thực sự hoảng loạn. Tôi điên cuồng chạy trốn, đâm sâu vào trong rừng tối, tôi không thể chấp nhận, tôi đã giết người, họ là những người tôi không quen nhưng tôi thực sự đã giết người, tôi đã giết chết họ, tôi sợ hãi, gào khóc trong cơn mưa nặng trĩu không ngờ.Vượt qua cánh rừng tới khi chân tôi rỉ máu, mỏi nhừ, tôi cảm nhận được cơ bắp của mình đang muốn nát bấy thành từng mảnh, từng thớ thịt gào thét. Và đó là khi tôi thấy, tôi gặp chị Santi lần đầu tiên.
Kẻ tội đồ, tôi và chị ấy không hề khác nhau chút nào, nhưng hiện thực của chị ấy tàn khốc hơn tôi rất nhiều, người mà chị ấy đã giết là em trai của chị ấy. Cậu ta như một kẻ điên, cào xé, cắn xé chị của mình, đến mức mất đi lí trí, và rồi... Santi đã đập chết em trai của mình.Tôi và chị Santi gặp nhau nhưng không thể thấu hiểu cho nhau, khi đó cả hai đang rơi vào tuyệt vọng, chị ấy muốn chết đi còn tôi muốn tự vệ, tôi đã không thể di chuyển được một chút nào, cho tới khi người thứ ba xuất hiện, người đó đã cắt đứt đi cái khoảng lặng của chúng tôi. Anh Ryan.
Anh Ryan chỉ bằng tuổi chị Santi, tuy nhiên anh ấy cứng rắn và độc địa hơn, anh ấy không hề ngần ngại giết người khác để bản thân được sống, và thế đấy, khi đó tôi đã nghĩ Ryan sẽ giết cả tôi và Santi.Nhưng một người đã xuất hiện, người đó thông báo cho chúng tôi biết chúng tôi đã đậu, chính thức trở thành người của trại, và chẳng phải ai khác, Sói là mật danh của anh ta.
Anh ta dẫn ba người chúng tôi đi, và đó là khi những cơn ác mộng bắt đầu xảy ra.Giết người, ám sát, đầu độc.
Buôn lậu, đánh thuê, khủng bố."Trại" chính là như thế. Năm 17 tuổi, tôi, Ryan, Sói là những người bị điều ra đánh thuê, phải, chúng tôi trở thành lính đánh thuê của chiến tranh, tiếng súng đạn, tiếng người ngã xuống và những dòng máu đỏ tươi bắn ra sau những phát đạn vang trời đủ khiến tôi chai sạn.
Sau năm 17 tuổi, chỉ một năm sau, năm 18 tuổi, tôi đã buôn lậu nội tạng người, bắt cóc người, thậm chí là cả buôn người, trong đó có những đứa trẻ ngây thơ và hồn nhiên, tôi đã giết chúng, tôi đã phanh thây chúng hoặc tôi đã bán chúng cho những tên bệnh hoạn.Vì Trại.Chúng tôi phải nhảy múa theo ý của trại, đó là lý do chúng tôi sống.
Chỉ là... Không chỉ có thế.
Một trận chiến đã xảy ra, Sói và Tôi.Một trận chiến để trở thành người kế thừa của "Cha".
Khi đó, viên đạn của tôi đã bắn xuyên tim của sói... Còn hắn... Viên của hắn bắn xuyên ngực trái của tôi.
Thật không thể tin được, chỉ biết, sói đã mặc áo chống đạn, hắn đã sống sau cú đó, còn tôi.... Thật may mắn vì tôi đã sống sót, tuy nhiên, sói đã không nhận được chức vụ người thừa kế."Chơi bẩn trong một trận chiến sống còn sòng phẳng sao? Mày làm tao thất vọng quá đấy Sói, luật tao giao mà mày cũng giám kháng sao?"."Cha" đã không chấp nhận kết quả này vì luật mà ông giao chính là một trận tử chiến sòng phẳng, có lẽ điều ông muốn chính là thực lực thật sự chứ không phải mưu mô xảo trá, bởi vì thực lực thật sự sẽ được công nhận và nếu là một người có thực lực, mưu mô cũng sẽ hữu dụng hơn, đó là lý do phần sinh tử chiến ấy ông đã ra luật sòng phẳng.
Tôi đã được trao cái danh người kế thừa, và tôi sẽ trở thành chủ trại sau khi "Cha" qua đời.Chỉ là... Tôi đã không thể vượt qua ám ảnh đó, viên đạn của sói như thức tỉnh toàn bộ phần con người đã chết trong tôi, sợ hãi, kinh sợ, ám ảnh, kinh hoàng. Các cảm xúc đã chết của tôi đã trở về khi đó.
Sau năm tôi 19, "Cha" đã giao cho tôi việc thâm nhập vào Noir. Nhưng nhiệm vụ thất bại và như đã biết trước đó. Giờ tôi ngồi ở đây.
....
Kể xong, Demi như trút được gánh nặng bên trong mình, cô tuy không dám chắc những gì mình nói ra là trải nghiệm của chính cô hay là của chính thân chủ, tuy nhiên cô đã dần nghiên về vế đầu tiên hơn.
Cô nhìn Haibara đang trợn tròn mắt kinh ngạc không ngớt, như có ma lực, cô đột ngột hôn lên đôi môi ấy."Em... Có muốn chạy trốn cùng chị không? Chúng ta sẽ đi tới một nơi thật xa mà không ai có thể tìm được".End #21
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me