LoveTruyen.Me

Bh Ma Mau Giet Xin Hay Yen Nghi

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap54

      Sự việc xoay chiều, năm thuộc cấp lâu nay lại làm phản thật là khốn nạn. Đời mà, những kẻ tưởng chừng vô hại với ta hôm nay nhưng lại có thể cắn ta đau lắm ngay ngày mai.

      Độ nói "Sống trong xã hội này thứ cần nhất quan trọng nhất là tiền đội trưởng ạ. Thiếu tiền thì con người mãi mãi chẳng thể ngóc đầu lên nhìn ai được. Cảnh sát hình sự cũng cần ăn uống sinh hoạt đầy đủ chứ chị nhỉ? Nhưng với đồng lương ít ỏi thì chúng tôi đành lựa chọn rẽ hướng sang con đường đen tối để được ấm no vậy."

      Nhi chửi "Địt cụ thằng lợn kia! Mày đóng giả bảo vệ khu chung cư để theo dõi bà à, mả cha mày!"

      Độ không hề tức giận, hắn nhếch mép gằn giọng "Quả nhiên con nhóc không đơn giản đúng như mình nghĩ. Lũ sát thủ không ai thuê như chúng mày chắc thích trò đóng vai anh hùng vĩ đại lắm hả, chẳng ai trong xã hội tôn vinh chúng mày đâu."

      Di nói "Bọn tao đéo cần ai tôn vinh hết. Bọn tao chỉ hành động vì người lương thiện, sống không thẹn với lòng. Còn cái loại nhân cách cứt chó chúng mày mới thật khiến cho xã hội khinh bỉ ghê tởm, cần phải đào thải."

      Bích liếc nhìn Ngọc thì thấy gương mặt chị ấy hoàn toàn chẳng lộ chút cảm xúc bất ngờ e sợ khi bị đám cấp dưới thân cận phản bội, Bích cười thầm nghĩ rằng chị ấy bình tĩnh như vậy liệu có phải đã đoán trước tình hình này không nhỉ? Bích lại ngầm quan sát hình bóng phía sau của mấy kẻ chĩa súng vào đầu nhóm bầu tấu kiếm, chỉ cần hơi sơ hở thôi là chúng nó bay đầu ngay, cô dùng mắt ra hiệu cho Nhi - Di đừng vội manh động.

      Độ phá lên cười "Ha ha. Ba đứa ranh con lớp 12 thì biết quái gì mà nói chuyện đạo nghĩa nhân sinh. Cuộc sống không quyền cũng được nhưng bắt buộc phải có nhiều tiền, kẻ trong tay không có danh vọng vật chất thì mãi mãi chỉ như cỏ rác mặc người đời dẫm đạp lên mà thôi."

      Yến bước tới gần Ngọc, vuốt má cô ấy và nói "Hai ả hình sự kia chỉ là bình phong che mắt, nhiệm vụ xử lý cô ngay từ đầu đã được trao cho mấy gã quân cờ này, tuy chúng yếu kém nhưng vẫn có thể lật thuyền vào phút chót đấy."

      Ngọc không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn Yến.

      Yến quay sang bảo Di "Trận sinh tử giữa chúng ta tiếc là không được trọn vẹn, nhưng thôi vậy, hẹn kiếp sau đánh tiếp nhé. Dù chị đây cũng xót thương nhân tài lắm, giới giang hồ vốn hiếm người đạt trình độ như sát thủ chuyên nghiệp, mỗi tội nếu để ba nhóc sống thì sẽ hình thành mối họa về sau."

      Di với thái độ ngoan cường đáp trả "Đạo đức giả làm quái gì hả bà chị. Tác phong của Mãnh Hổ Thiên Đường từ tên đàn em thấp nhất tới ả trùm cao nhất, chẳng có kẻ nào tử tế xót thương đối phương đâu."

      Yến cười đểu, nhún vai, ả bảo Độ "Tao đã gọi điện cho lão Hoàng kể sơ qua tình hình ở đây, chắc lão cũng sắp đến nơi rồi. Tụi bay lo mà dàn xếp với nhau, tao phải về cùng Ngân đại ca chuẩn bị cho kế hoạch lớn."

      Độ lễ phép trả lời "Dạ, bọn em biết, chị về ạ."

      Yến bảo Ngọc "Mà các người chủ yếu chạy lên tầng 7 vì muốn tìm đường khác dẫn xuống tầng hầm nhằm thu thập chứng cứ kết tội lão chủ tịch xã lẫn viện Hòa Thuận này thôi mà, để tôi làm phúc chỉ cho nhé, coi như chết cũng được minh bạch." Dứt lời bước tới gần buồng WC riêng của phòng giám sát, vặn nắm đấm cửa mở ra, ngoái đầu lại nói "Tầng nào cũng có lối đi bí mật thông với nhau, riêng tầng 7 thì có hai đường thông, một ở phòng viện trưởng, hai là ở phòng này. Thôi nhé, bye bye, mấy cưng chết được rồi đấy." Nói xong Yến tiến vào buồng vệ sinh, đóng cửa "Cạch"

      Nhi - Di - Bích đáng lẽ cũng không cam tâm để Yến rút lui dễ dàng như thế nhưng giờ họ vẫn đang bị nòng súng chĩa vô đầu nên tạm thời nhẫn nhịn. Đám hình sự tha hóa đạo đức quát tháo bắt Di - Bích bỏ vũ khí xuống sàn.

      Độ tịch thu khẩu súng sau lưng quần của Ngọc rồi nói với cô "Vụ xác không đầu từ lâu tôi luôn nghi ngờ đội trưởng, chị luôn phủ định trì hoãn mọi phương án điều tra nhắm tới con nhóc Nhi kia, có tình tiết gì mới cũng bị chị lập luận bác bỏ, dường như tất cả vấn đề dính dáng đến nó thì chị đều ra sức che dấu."

      Ngọc dửng dưng hỏi "Có sao không?"

      Độ vênh váo đáp "Tất nhiên cũng chả liên quan chúng tôi. Điều quan trọng bây giờ là tiễn đội trưởng lên đường, ngày mai sẽ có bài báo trinh sát hình sự Trần Mỹ Siêu Ngọc quên mình vì nhiệm vụ, hy sinh khi mới 25 tuổi, một vị đội trưởng tài ba đáng kính, chúng tôi đây sẽ khóc trong đám tang của chị."

      Ngọc thở dài, ngán ngẩm nói "0711. 2356. 78322." Độ nhăn trán khi nghe dẫy số đó. Ngọc lại tiếp tục đọc các dẫy số khác làm lần lượt từng gã cấp dưới tỏ vẻ bất ngờ, cũng đúng thôi vì những hàng số Ngọc vừa đọc chính là tài khoản riêng của chúng trong ngân hàng.

      Ngọc nói "Thứ hai tuần trước năm tài khoản này đều được ai đó chuyển vào một tỉ rưỡi, đối với tôi truy cập vào hệ thống quản lý tài liệu sao lưu của các ngân hàng không phải vấn đề khó. Tôi còn truy ra được địa chỉ gửi tiền là tại chính cục hình sự trung ương ngay trong phòng của lão sếp kìa. Trước đó lão ta điều phái năm cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, ừ chuyện bình thường thôi nhưng chỉ là giả, thực chất các cậu bí mật đi gặp hai ả phản bội kia cùng gã chủ tịch xã Ngô Bá Hoàng ở một quán cafe kín đáo cách trụ sở của chúng ta bấy km về hướng đông nhỉ."

      Năm tên đều trợn mắt bất ngờ, Độ buột miệng hỏi luôn "Sao chị biết?"

      Ngọc trả lời "Nhớ lại lúc các cậu chuẩn bị rời đi chứ, tôi đã chê cổ áo các người xộc xệch và giúp chỉnh lại ngay ngắn, tất nhiên là kèm theo một máy ghi âm cực nhỏ ghim vào, các người còn khen tôi chỉnh chu nề nếp nữa mà. Xe của cậu Độ đây tôi cũng gắn thiết bị định vị sẵn rồi, đi đâu nói gì tôi đều biết hết. Không chỉ vậy, ngay cả phòng lão sếp tôi cũng gài được máy ghi âm, vì phòng lão gắn camera theo dõi nên mất công sức lắm mới thành công đấy. Toàn bộ thiết bị ấy tôi cũng lén lút thu hồi mà chẳng ai phát hiện."

      Nhi - Di - Bích nghe câu chuyện thì kính phục Ngọc lắm, họ nở nụ cười nhẹ trên môi.

      Độ gầm gừ hỏi "Chị nghi ngờ từ bao giờ?"

      Ngọc đáp "Sáu tháng trước trong buổi tập kỹ năng đối kháng, tôi thấy cậu đứng trò chuyện với lão sếp. Vốn tôi cũng không để ý lắm nhưng sau khi quật ngã một đối thủ tập luyện, ánh mắt tôi lại vô tình nhìn về phía hai người, dựa vào khẩu âm mồm tôi đọc được lão sếp đang nói [giám sát cô ta cho tốt, ai cũng có thưởng] Lão cũng từng dụ dỗ hứa hẹn sẽ đề bạt tôi lên các chức vụ cao hơn cùng nhiều ưu đãi tốt miễn sao khiến lão hài lòng nhưng tôi không hứng thú. Nhận ra cấp dưới lẫn cấp trên của mình hơi có vấn đề nên tôi bí mật điều tra và thu được chút ít manh mối, hầu như bất cứ chuyên án nào liên quan đến các thàn viên băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường là tôi đều bị gạt ra và lão ta giao hết cho tổ khác. Mà gia đình mấy cậu cũng không kín miệng lắm đâu, chỉ cần vận dụng vài kỹ năng khai thác đơn giản là vợ các cậu tiết lộ hết giờ giấc thói quen sinh hoạt ra sao, vợ của Độ còn mời tôi vào phòng riêng làm tôi tranh thủ sử dụng máy tính của cậu, thuận lợi tra ra số tài khoản với những giao dịch mờ ám."

      Cả năm tên cùng tái mặt, bấy lâu cứ tưởng chúng đóng kịch tài giỏi nào ngờ cuối cùng vẫn chỉ là kẻ ngốc trong mắt vị đội trưởng xinh đẹp. Độ hằn học tức giận dí nòng súng xát gần đầu Ngọc, thay đổi luôn cách xưng hô "Đừng có nghĩ mình thông minh, chẳng phải kết quả lúc này mày cũng sắp bị bọn tao kết liễu hay sao?"

      Ngọc cũng bỏ kiểu xưng hô bình thường "Nhớ lúc ngồi ô tô trên đường tới đây vài tiếng trước chứ. Tao bảo chúng mày đưa súng cho tao kiểm tra, hầu như trước mỗi lần hành động tao đều yêu cầu như vậy và chúng mày tủm tỉm kêu tao kỹ tính cẩn thận quá thể, đấy là hành vi tao tính toán sẵn để khiến chúng mày nghĩ chỉ như thói quen bình thường mà không còn ngờ vực gì. Bây giờ liệu súng có đạn bên trong hay không nào."

      Năm thằng ngỡ ngàng cực kỳ, vị đội trưởng này đã dự phòng mọi trường hợp gần như hoàn hảo, cảm giác căng thẳng lo âu bủa vây tâm trí chúng, không gian tĩnh lặng nghe được loáng thoáng tiếng trái tim loạn nhịp. Nếu Ngọc thực đã tháo đạn thì năm mạng nằm xuống dễ như trở bàn tay.

      Độ hạ súng của hắn và giơ khẩu mà hắn đã thu của Ngọc lên dí vào đầu cô, hung hăng quát "Nhưng súng của mày thì còn đạn đây. Chết đi con khốn!" Dứt lời liền bóp cò.

      Tưởng đâu âm thanh "Đoàng" vô tình vang lên nhưng thay vào đó chỉ là tiếng "Cạch" Hóa ra súng của Ngọc vốn chả có viên kẹo đồng nào bên trong hết.

      Ngọc căn đúng thời điểm ra đòn, cùi trỏ tay trái thúc mạnh về phía sau đập trúng yết hầu của Độ rồi thuận thế làm luôn cú đá vòng giật ngược tầm cao đá vỡ cuống họng của gã còn lại. Hai thằng không thể kêu nổi câu nào vì dính độc thủ quá nhanh quá đau, gục chết lập tức.

      Cùng khoảnh khắc khi Ngọc đánh cùi trỏ, Nhi - Di - Bích biết cơ hội phản công đã đến nên đồng loạt hưởng ứng, động tác giống hệt nhau : xoay người nắm lấy khẩu súng bẻ gẫy ngón trỏ, vặn cánh tay kẻ địch ra sau rồi vặn cổ, mau lẹ gọn gàng Nhi vẫn nhanh hơn hai bạn chút xíu. Bốn nàng thuận lợi như vậy cũng nhờ nguyên nhân năm thằng tâm trạng bất ổn hoang mang nên bị thịt.

      Bích phủi tay, bảo Ngọc "Súng của chúng vẫn còn đạn phải không chị? Em đoán chị chỉ dùng tâm kế gây nhiễu loạn đầu óc thôi vì chủ yếu chúng khi đã biết bấy lâu luôn bị chị nắm giữ trong lòng bàn tay thì dù chị nói gì chúng cũng sẽ tin là thật." Ngọc mỉm cười đáp "Em đoán đúng rồi đấy. Tuy chị có lấy súng của chúng để kiểm tra nhưng thời gian tháo đạn không đủ, mới chốc lát chúng đã soi mói bắt truyện với tôi rồi, đủ bình tĩnh thì chúng sẽ hiểu thôi nhưng đã quá muộn. Nếu Yến còn ở lại thì khả năng cô ta phát hiện ra trò lừa nhỏ này là rất cao nên tôi mới chọn cách im lặng mặc cho cô ta rút lui êm đềm."

       Di hỏi "Vậy là chị cũng tính được cả trường hợp sẽ bị tịch thu súng nên mới tháo đạn ư?" Ngọc trả lời "Cũng gần như thế. Tôi đeo súng sau lưng quần trước sự chứng kiến của chúng thôi, chứ tôi vẫn mang theo một khẩu khác có đủ đạn mà giấu ở vị trí khác trên người."

      Nhi khoanh tay, nói "Ít nhất chúng ta đều chung chí hướng nhỉ?!" Ngọc bước tới gần, cười hiền từ xoa đầu Nhi và nói "Trước kia tôi cứ nghĩ anh hùng giết lũ súc vật côn đồ chỉ tồn tại ở thời xưa, hóa ra thời nay vẫn có. Rất vui được quen biết với các em!"

      Bích cúi xuống nhặt mã tấu, nói "Mọi tâm sự chúng ta tạm gác lại nhé, ban nãy Yến có nói lão chủ tịch xã đang đến đây, phe ta lại thêm việc rồi. Chị Ngọc muốn bắt sống hay bắt chết nào?" Ngọc nói "Chị chỉ cần chứng cứ kết tội, còn hắn sống hay chết chẳng quan trọng."

      Tít tít tít tít... Tiếng di động phát ra từ túi quần của xác Độ.

       Bích xông xáo đi tới móc ra chiếc Nokia 5.1 Plus, là dẫy số kèm cái tên Mr.Hoàng, Bích cứ thế bấm nút nghe và giả giọng thằng khốn :

      - A lô.

      Giọng gã chủ tịch xã có vẻ cuống cuồng hấp tấp :

      - Tình hình sao rồi? Các cậu giải quyết xong chưa?

      - Ngài cứ yên tâm, ổn thỏa hết rồi. Giờ chỉ còn mỗi việc phi tang đống xác chết nữa mà thôi.

      - Tốt lắm! Thật không ngờ ngoài ả Ngọc hình sự lại còn có những kẻ khác dám xâm nhập viện Hòa Thuận và giết hết người của tôi, mẹ kiếp! Tôi gần tới cổng viện rồi, việc phi tang tạm để sau đã, các cậu cứ xuống tầng hầm trước đi, hiện tại chúng ta cần di chuyển tất cả số nội tạng ngay, các khách hàng đang thúc giục gấp, lợi nhuận lần này cực lớn.

      Chưa kịp trả lời thì lão Hoàng ở đầu dây kia đã tắt máy, Bích nói "Đỡ tốn công chúng ta tìm về tận nhà, nó tự chui đầu vào rọ rồi."

      ...

      Hiện tại là 12 giờ 15 phút, đường vắng tanh.

      Bốn ô tô toyota camry đen, hai ô tô cảnh sát và một xe container đầu kéo hạng nặng dừng trước cổng viện, hai gã mặt mày bặm trợn từ chiếc camry thứ nhất bước ra hợp sức đẩy cánh cửa lớn cho bẩy xe cùng tiến vào.

      Hết thẩy xuống xe, sơ sơ gần ba chục thằng tính cả chủ tịch xã Ngô Bá Hoàng cùng thằng con Ngô Bá Học (thằng khốn từng bị Nhi -  Di - Bích dã cho một trận vì cái tội bố láo)

      Lão Hoàng má hóp mặt vuông vuông, lông mày lẫn ria mép đều rậm rạp, hạ lệnh cho mười tên cảnh sát "Chúng mày canh giữ ngoài này cẩn thận, đừng để bất cứ đứa nào lọt vào đây." Phe cảnh sát đồng thanh "Dạ."

      Brum brum brum...Từ phía trong viện chợt có một chiếc xe máy Air Blade phóng vọt ra rất nhanh, người điều khiển chính là Yến, áo ngoài đứt hết khuy nên hở cả áo lót, thanh kiếm cuốn vải kín mít buộc chặt sau lưng.

      Phóng lại gần lão Hoàng, Yến phanh xe, lãnh đạm nói "Mọi việc đã xong, ông dọn dẹp nốt đi, tôi cũng hết nghĩa vụ ở đây rồi nên phải về báo cáo với chị Ngân." Lão Hoàng xun xoe xoa tay vào nhau, nói "Cô Yến vất vả rồi, công ơn này nhất định chúng tôi sẽ đền đáp. Xin nhờ cô chuyển lời tạ ơn chân thành sâu sắc đến chị Ngân, chúng tôi nguyện suốt đời phục vụ cho lợi ích của băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường!" Học cũng khúm núm cúi thấp người nói "Chị Yến đi mạnh giỏi ạ, thật vinh hạnh cho em được quen biết chị! Kính xin chị sau này chiếu cố giúp gia đình em!"

      Yến kiểu như khinh không thèm trả lời, tiếp tục phóng xe về phía cổng, dần dần mất hút trong màn đêm.

      Chạy được một khoảng cách xa, Yến nhếch môi "Hứ." và nở nụ cười nguy hiểm. Sắp tới đây Mãnh Hổ Thiên Đường sẽ đạp đổ tất cả mọi thế lực để có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới ngầm, một cuộc đẫm máu nhân sinh.

      ...

       🎶 ngoài kia chỉ là bão tố 🎶 trời ban ánh sáng năm tháng tư bề dáng ai về chung lối 🎶 người mang tia nắng nhưng cớ sao còn tăm tối 🎶 một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi 🎶 nhìn về chị người chẳng khiến em lẻ loi 🎶

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me