Bh Ma Mau Giet Xin Hay Yen Nghi
XIN HÃY YÊN NGHỈ#chap58 Nghe tin ấy khiến máu ba nàng bốc lên rần rần, nóng bừng bừng, dẫu không thân quen nhưng ai cũng căm phẫn. Cướp thì tội không nặng, nhưng cộng thêm tính chất côn đồ làm người bị hại ăn đòn cũng đủ để xử tử rồi huống chi là nạn nhân còn mất mạng, trấn áp tội phạm mà không có kỷ luật thép thì hoàn toàn vô ích chẳng đủ sức răn đe. Bữa ăn trôi qua với không khí chả vui vẻ gì, Hà nhìn ánh mắt chị họ cũng đoán được phần nào sự bức súc, ngay chính người yếu ớt như cô còn bất bình nữa mà. Ăn xong, dọn dẹp xong, các nàng ra vườn ngồi quanh thân cây ổi nghỉ ngơi tán gẫu. Nhi nói "Bom mụ Yến cài áp lực cũng không lớn lắm nhỉ, đống xác dưới tầng hầm lại ít bị tổn hại bởi vụ nổ, tao cứ nghĩ cả bẩy tầng đều phải sập cơ." Bích ngồi giữa chọc ngón tay vào má Nhi, nói "Mày quên lúc đấy tập thể vong đang có mặt à, dường như họ cùng tận sức bảo hộ giảm thiểu tối đa thiệt hại cho toàn bộ bệnh viện, họ cố gắng giữ an toàn đống xác với nguồn nội tạng vì muốn tội ác phải bị phơi bầy trước công chúng, đó cũng coi như kỳ tích rồi." Di dựa xát vô người Bích, nói "Lần sau gặp lại tao sẽ tiễn mụ ta nằm xuống đất." Bích bảo "Mày đừng có chủ quan, đánh với mụ ta dẫu chỉ chút xíu lơ là sẽ dẫn đến cái chết ngay. Tao đang lo về băng đảng Mãnh Hổ Thiên Đường, có vẻ chúng đã vươn tay quá xa rồi, viện Hòa Thuận chỉ là một phần nhỏ lợi ích trong chuỗi tội ác liên hoàn của chúng thôi. Dựa vào sức ba đứa mình muốn ngăn chặn sự hùng mạnh tàn bạo đó là điều vô cùng khó khăn, gần như không thể trực diện đối kháng, chắc phải chơi trò du kích đánh lẻ từng nhóm nhỏ." Nhi thả người gối đầu lên đùi Bích, nói "Còn có chị Ngọc đồng minh nữa nha." Di nói "Nếu thật sự bọn Mãnh Hổ Thiên Đường muốn khống chế kiểm soát toàn bộ thế giới ngầm thì chị tao sẽ không ngồi yên đâu." Nhi nằm rung đùi, thích thú nói "Chờ ngày chị Tuyết xua quân về đây càn quét, tao sẽ tình nguyện làm tiên phong giết địch." Bích mỉm cười bảo "Nghe bé bầu nói làm tao cũng thấy nhiệt huyết sục sôi này, lâu rồi chưa gặp chị Tuyết, trước kia đều nhờ chị ấy huấn luyện mà chúng mình mới được như bây giờ." Di vỗ vai bạn tấu, gian manh nói "Sớm muộn gì cũng thành người nhà mà." Bích khẽ cười, dí đẩy ngón tay vào trán Di. Nhi nhắm mắt lim dim, nói "Bé kiếm cưng ơi, mày kể tao nghe chút chút về lũ hổ điên coi." Di luồn tay xoa đầu và vuốt ve mái tóc mượt mà của Nhi, nói "Đại khái bọn chúng là một băng đảng xã hội đen quy mô cực lớn, có chi nhánh chân rết ở nhiều nơi trên thế giới. Toàn những hoạt động phi pháp như buôn ma túy, buôn lậu đủ loại mặt hàng, trộm cắp lừa đảo, bảo kê vũ trường, kinh doanh vũ khí, mua bán nội tạng người, cho vay nặng lãi, bắt cóc tống tiền, giết thuê...Các thành viên đều bắt buộc phải xăm hình con hổ vàng ngự trên đám mây mầu máu. Bọn đàn em luôn sẵn sàng quyết tử với bất cứ thế lực nào đụng tới thế lực của chúng, không ít hình cảnh quốc tế bỏ mạng vì thế rồi. Cầm đầu bọn chúng là bốn kẻ đội trưởng, khả năng thực chiến cực cao, mụ Yến là ví dụ rõ nhất. Trùm cuối là Trần Phụng Hoàng Ngân, biệt danh Ngân Say Huyết, ngông cuồng và điên cuồng, lạnh lùng tàn nhẫn, thâm độc, nhiều nguồn tin cho hay cô ta đang ở Việt Nam nhưng không ai rõ địa điểm chính xác. Hồi trước Ngân với chị Tuyết từng hẹn gặp nhau rồi, tao lúc đấy không được đi theo, người có thể khiến đích thân chị Tuyết lộ diện trò chuyện thì tuyệt đối nguy hiểm. Chị Tuyết thường căn dặn phải hết sức cẩn thận nếu đối đầu Mãnh Hổ Thiên Đường quả không sai, đánh với Yến tao không nắm chắc bao nhiêu phần thắng." Bích bảo "Đâu chỉ riêng mày nghĩ vậy, mụ Yến cũng thế thôi. Đánh với Lê Tuyệt Như Di chính là mạo hiểm sinh mạng của bản thân." Lời động viên của Bích làm Di tươi tỉnh phần chấn lắm. Nhi mở mắt thở dài, nói "Mà tao thấy chú tài xế bị cắt cổ thật đáng thương. Giờ tang chứng vật chứng đều di dời hết rồi, chúng mình không thể xem được đầy đủ hiện trường thì sao tìm được manh mối truy ra hung thủ đây, hay là nhờ chị Ngọc nhỉ." Bích chọc tay xuống bụng Nhi, nói "Cơ quan pháp lý gồm nhiều ban ngành khác nhau, trừ phi là các cấp lãnh đạo lên tiếng chứ chị ấy không đủ quyền hành xen vào tiếp cận chi tiết vụ án tại xã này đâu, huống chi chị Ngọc đã trở về thành phố rồi." Di xoa cằm nói "Thì mình cứ ra đấy xem, biết đâu lại gặp gì đó quan trọng, như kiểu cô bán trứng lộn í, thông thường linh hồn những người bị giết hoặc bị tai nạn thường lẩn quẩn quanh vị trí tử vong mà. Ok không?" Nói xong giơ nắm đấm ra, hai nàng kia mỉm cười cũng giơ nắm đấm chạm nhau và cùng đáp "Ok👊" Nhi đùa "Mà có khi nào ở nhà Hạnh lúc ăn cơm thì bốn đứa súc vật vong chầu hẫu đứng nhìn chất dinh dưỡng từ thịt mình tuồn vô mồm người khác không ta, thú vị, thú vị." Di - Bích mỗi nàng véo một bên má Nhi, Bích bảo "Chúng ta đều ăn thịt lợn ngấm thịt người nè, bọn vong mọi thấy thì làm đéo gì nhau." Di nhếch môi nói "Chắc tầm này dưới lòng đất đầy dòi bọ bu kín trong óc chúng nó, biết đâu chừng còn thêm sự tham gia của đàn kiến nhung nhúc." Bích vươn vai nói "Thôi, vô nhà nghỉ đi tụi bay." ... Mọi việc cứ yên ả trôi cho tới tám giờ tối, Bích xin phép cô chú dẫn hai bạn đi chơi ăn kem. Chú Bình biết cháu họ mình không dễ bị bắt nạt nên đồng ý nhưng vẫn dặn dò "Đi đường phải hết sức cẩn thận, thấy đám thanh niên tụ tập thì hãy tránh xa, thời buổi này phức tạp, trộm cắp đánh người giết người đáng sợ lắm. Ngay như vụ bệnh viện trên xã với vụ cắt cổ taxi là biết rồi, các cháu đừng đi tới những chỗ vắng vẻ, đừng về muộn nhé." Ba nàng đồng thanh "Dạ." rồi thong thả ai nấy ra ngoài dắt con xe thân yêu của mình, rồ ga đi "ăn kem" Bầu tấu kiếm cất trong tủ Hà, chưa cần mang theo. Cô Nụ ngồi vá áo, chú. Bình ngồi nhâm nhi nước chè xem vô tuyến chương trình hướng dẫn bà con cách chăm sóc cây trồng nông nghiệp. Hà ngồi trên giường nghịch điện thoại, coi lại video chị họ trả thù cho mình mà mỉm cười hãnh diện, tất nhiên là đeo tai nghe chứ không để loa ngoài. ... Giao thông buổi tối ít hơn hẳn so với ban ngày, chặng đường đến thị xã khá là thông thoáng thoải mái. Ngang qua vị trí viện Hòa Thuận thì nơi đó vẫn thuộc diện bị phong tỏa, rào chắn dây dợ vây xung quanh, lực lượng hùng hậu cảnh sát canh giữ và dọn dẹp bên trong. Dân chúng cũng không còn bu đông đúc như lúc ban sáng, nói chung họ cũng sợ ra đường, toàn biết thân mà an phận ở nhà. Chả thèm ngó ngàng tới cái viện thối nát đó, ba nàng phóng xuôi về hướng Nam, gió mát mẻ vi vu. Phóng thêm một lúc ra tới đường quốc lộ rộng rãi, dựa vào tin thời sự thì hiện trường vụ án cắt cổ nằm đâu đó gần đây, ba nàng giảm tốc chạy tà tà quan sát, thi thoảng lại chạm mặt xe máy hoặc ô tô lướt qua. Nhi nói "Hai bên đường đều có nhà dân dù hơi xa, hung thủ lựa chọn ra tay địa điểm kiểu này hơi mạo hiểm." Bích nói "Tao nghĩ có thể do khi taxi đang chạy trên quốc lộ thì hung thủ yêu cầu rẽ vào nơi nào đó khá vắng vẻ với lý do đi vệ sinh hoặc đón bạn, mà chú tài xế cũng cảnh giác bởi không ít vụ giết người nhắm vô cánh taxi từng xẩy đến. Khi ấy tối muộn chắc chú cũng sinh nghi, có khả năng đã từ chối mà dừng xe bầy tỏ sự không hài lòng. Hung thủ tất nhiên chẳng từ bỏ con mồi nên giả vờ trò chuyện lễ phép tử tế rồi thừa lúc chú sơ ý liền rút dao nhào đến. Ti vi đưa tin chú chống cự quyết liệt nhưng chắc ban đầu bị trúng mấy nhát nên sức mới đuối dần, chú sẽ cố tri hô thật to nhưng do trong taxi đóng kín, nhà dân lại cách xa cộng thêm thời gian gần khuya nên chả ai hay biết, hung thủ một tay vồ tới bịt chặt mồm, tay kia thì cắt cổ kết liễu mạng nạn nhân, máu chẩy loang lổ. Chú đáng thương gục xuống vô lăng, chút nhận thức cuối cùng giúp đôi tay ôm nắm bánh lái thật chặt. Nó trước tiên sẽ lục túi lấy ví tiền lấy điện thoại, sau đó định lái taxi đến nơi nào thuận tiện phi tang cái xác xong sẽ tìm cách tẩu tán luôn xe ăn cắp nhưng vì tay chú bám quá chặt, dao của hung thủ chắc thuộc loại nhỏ không đủ lực chặt đứt xương, vừa gây tội ác mà dây dưa thời gian thì là đại kỵ rất nguy hiểm, nhỡ nhàng chút biết đâu lại bại lộ, cuối cùng hắn đành bỏ cuộc cút ra khỏi xe trốn mất." Di chạy SH ngang hàng Yamaha, nói trêu "Mày cứ như là hung thủ í nhỉ, tao nghi mày lắm." Bích lườm bạn và nhéo cho phát vào hông. Di vội đính chính lời nói "Ôi chị tấu tha cho bé đi, bé đùa mà, bé đang giao thông mà." (Cú nhéo đó chẳng ảnh hưởng được tới tay lái lụa phi thường của Di đâu😁) Nhi chạy Atila xát phía sau, nổi hứng hùa mấy câu "Tao cũng nghi ngờ con Bích Ba Bôn này, hồi xưa mày từng xử thằng súc vật côn đồ nào kiểu như thế phải hông?" (Bích Ba Bôn là tên kẹo cao su, giờ ít người nhai😶) Bích ngoái đầu lại nói "Chúng mày bắt nạt tao nhớ, về nhà tao cho chúng mày nốc ao." Bạn bè thân thiết là điều đáng quý nhất trong cuộc đời. Giỡn vài câu thì nghiêm túc trở lại, họ phanh dừng nghỉ xíu bên lề đường, Nhi nói "Mà tụi mình vốn đâu có biết vị trí hiện trường chính xác, đi mãi chả gặp ma vong gì nè." Đúng lúc đó từ đằng sau có một chiếc xe máy cũ hiệu Dylan vọt lên chặn đầu ba nàng, trên xe gồm hai thanh niên dáng vẻ ngông nghênh chơi bời. Thằng lái cười hí hí nói "Chào các người đẹp, đi chơi với bọn anh đi, anh bao từ a đến z." Thằng ngồi sau khả ố sủa "Chịch một phát năm lít, ok đê." Bầu tấu kiếm trừng mắt, không hẹn mà cùng đồng thanh "Cút!" Di còn bồi thêm câu đe dọa "Đánh chết mẹ chúng mày bây giờ!" Bọn này chỉ là lưu manh cấp thấp, gan bé gặp kẻ mạnh thì khúm núm sợ chết khiếp, chúng tựa như cảm nhận được sự nguy hiểm khó tả từ ba cô gái xinh xắn mà dao động tâm trí. Nhi gạt chân chống bước xuống, vừa làm hành động mở cốp vừa quát "Chém chết mẹ chúng nó đi!" Hai thằng kia phắn gấp. Thực tế trong cốp đâu có dao kéo gì, Nhi chỉ lấy chai nước lavie ra tu ực ực thôi. Bích - Di phì cười, Bích bảo "Sợ mày quá." Di tủm tỉm nói "Ăn mấy cú đá của con nhóc này cũng đủ chết." Nhi giơ nắm đấm hăm he "Bánh ga tô, tao không quên đâu." Chợt xuất hiện một chiếc taxi mầu vàng áp xát, dừng đỗ gần họ. Cửa kính hé mở, bên trong là một người đàn bà trung niên tầm bốn chục tuổi, búi tóc củ tỏi trông rất hiền lành phúc hậu, cô ta ló đầu ra nói "Này các cháu, mau về nhà đi, ngoài đường buổi tối không an toàn đâu. Đêm qua ngay tại trục đường này có xẩy ra vụ giết người cướp của đấy, nhanh về đi. Muốn vui chơi thì để buổi sáng đông người rồi làm gì thì làm." Bích nói "Thế ạ, cô có biết hiện trường ở đâu không chỉ giúp bọn cháu với." Cô tài xế lắc đầu, nhăn mày đáp "Các cháu biết làm gì mấy chuyện đấy, tò mò tùy từng việc thôi. Đừng để bố mẹ ở nhà lo lắng, về đi." Dứt lời cô ta phóng vụt đi luôn. Nhưng chưa được bao xa chiếc xe liền đi giật lùi trở lại chỗ cũ, chắc quên dặn dò gì đó đây. Cửa kính vẫn mở, vẫn khuôn mặt người đàn bà hiền lành, cặp mắt lim dim đờ đẫn, cất lên chất giọng hoàn toàn khác trước "...Hôm trước chú nghe tin có vụ cắt cổ tài xế taxi cướp tiền mà hãi quá, thật không thể hiểu nổi tại sao loại khốn nạn như thế lại được sống kia chứ..." Cảm giác ớn lạnh dựng tóc gáy nổi da gà, ba nàng nhận ra giọng nói này chính là giọng của chú tài xế xấu số, câu ấy cũng là câu chú từng tâm sự khi trở họ tới viện Hòa Thuần. Bị ma nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me