Chương 10
Cô không biết cảm giác này là gì? Nhưng lại nguyện ý hãm sâu vào nó
...
" Đôi dép màu trắng ở trên kệ là dép mới đấy. Em mang vào đi "
" Dạ "Thay dép xong, Nhã Ân ngơ ngác quan sát xung quanh. Nhà của nàng theo tông màu trắng, được sắp xếp gọn gàng, đơn giản nhưng cũng rất bắt mắt. Rón rén theo sau nàng vào phòng bếp. Cô ngồi ở bàn bên cạnh chống cằm chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ tất bật của Mỹ An. Tâm trạng của Nhã Ân bay lên chín tầng mây. Nhờ cái vết bỏng trên tay mà cô được vào nhà nàng thậm chí còn được nữ thần nấu cho ăn. Chắc tối nay cô phải cảm ơn anh nhân viên hôm qua quá. Cảm ơn anh vì đã đụng phải em. Thành thật cảm ơn anh. Trăm ngàn lần cảm ơn anhCả người tràn đầy hưng phấn, Nhã Ân vươn tay lấy quýt trên bàn lột vỏ, di chuyển nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng
Mỹ An quay đầu nhìn động tác như đút con nít của cô, khẽ cười, nghiêng đầu ăn miếng quýt ngon ngọt trước mặt
Cô hí hửng chạy về bàn tích cực lột quýt. Mỹ An bất đắc dĩ. " Cô không ăn nữa đâu "
" Vậy cô ăn nho nhé? " Nhã Ân dừng động tác của mình, chớp mắt hỏi
Nhận thấy cái lắc đầu của nàng, Nhã Ân ỉu xìu đi về bàn tiếp tục công việc ngắm nữ thần của mình. Bị cô nhìn đến mất tự nhiên, Mỹ An quay đầu lại " Em ra phòng khách ngồi xem tivi đi. Còn lâu lắm đồ ăn mới chín "
" Dạ..."
Nghe âm thanh phát ra ở phòng khách, Mỹ An mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngại ngùng thật sự
...
Nửa tiếng sau
Mỹ An gật đầu hài lòng khi nhìn thấy thành quả của mình. Tháo tạp dề, dọn các món ăn lên bàn, nàng nói vọng ra phòng khách " Nhã Ân ơi! Vào ăn nè em "
Cơ thể như được gắn động cơ, Nhã Ân bật người dậy, lật đật tắt tivi, chạy nhanh vào. Thấy nguyên bàn đồ ăn đang chờ đợi mình, cô sáng cả con mắt
Mỹ An thấy thế liền cười " Cô không biết em thích ăn gì nên làm đại mấy món mà cô hay làm, nếu không ngon Nhã Ân cũng đừng chê nhé "
Gật đầu lia lịa, đợi hai người yên ổn chỗ ngồi. Nhã Ân bắt đầu cầm đũa nếm thử, ngay lập tức thốt lên " Ngon quá đi. Cô mà không làm giáo viên thì làm đầu bếp cũng được rồi đó "
Mặc dù đã tận lực che giấu nhưng cô vẫn thấy nàng thở nhẹ ra, liên tục gắp đồ ăn vào chén của cô
" Em ăn nhiều vào "
" Đây nè "
" Đây nữa "
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Mỹ An mà sau khi hoàn thành xong bữa trưa, cô đã thành công no căng bụng
Theo bản năng nhanh chóng dọn dẹp, dự định rửa chén. Ai ngờ vừa quay đầu qua đã thấy gương mặt nghiêm túc của nàng
Đẩy nhẹ cô ra phòng khách, nàng nói " Tay như thế mà còn muốn rửa cái gì nữa "
...
Lau khô bàn tay, nàng ngồi xuống cùng xem tivi với Nhã Ân. Bỗng nhiên cô chỉ tay vào tivi. " Cô xem như thế có ngốc quá không? "
Ngước mắt nhìn lên, tivi đang chiếu đến đoạn nam chính và nữ chính đang ôm nhau còn có một người đứng nép vào cây cổ thụ ở phía sau, mặt đầy nước mắt. Hẳn là cô nói người đứng bên cái cây đi
" Đó chỉ là phim thôi mà "
Nhã Ân cắn một miếng táo. " Biết là vậy nhưng mà em vẫn thấy ngốc sao ấy! Yêu thì phải nói ra chứ "
Xoa nhẹ đầu cô, Mỹ An cười. " Chuyện tình yêu đôi khi khó hiểu lắm "
Cô gật đầu đồng tình. " Phải a "
Kết thúc bộ phim ngôn tình lãng mạn. Liếc mắt nhìn đồng hồ, cô đứng dậy nói " Đến giờ em phải về rồi "
" Vậy...Nhã Ân về cẩn thận " giọng nàng có chút luyến tiếc
" Em cảm ơn cô vì bữa ăn hôm nay ạ "
" Ngốc. Lần sau nếu muốn ăn thì đến đây nha "
Mắt cô lấp lánh " Thật ạ? "
" Thật " nàng gật đầu khẳng định
" Dạ. Vậy em về nhé " Mỹ An gật gật đầu. Cô cúi người chào nàng, thay dép rồi bước ra khỏi cửa
Xoay người nhìn căn nhà trở về trạng thái im lặng, Mỹ An thở dài
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me