LoveTruyen.Me

Bh Nu Phu Muon Duoc Song

Tại nhà họ Trương, Ái Kỳ nhẹ nhàng khóa cửa phòng tránh phát ra tiếng động sau đó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Đầu kia nhấc máy.

- Ái Kỳ: Alo, Khải Hoàng anh có bị điên không!!! Tự nhiên trốn sang Nhật làm gì!!

- Khải Hoàng: Anh..anh hết cách rồi

- Ái Kỳ: Ba đang cho người tìm bắt anh về đấy

- Khải Hoàng: Trời ơi, đừng nói gì cho ba hết, xin em đó. Anh không muốn về đâu. Anh..anh vẫn còn việc phải làm

Cô trầm mặt.

- Ái Kỳ: Em không nói nhưng ba biết hay không thì tùy vào anh đó

- Khải Hoàng: Biết rồi, cảm ơn em, về bé cưng sẽ có quà. Bái bai _ Anh hào hứng rồi cúp máy

Cô ngán ngẩm nhìn chiếc điện thoại.

Anh cô muốn trở thành một họa sĩ, ổng muốn cầm bút chứ không phải súng nhưng vì ba ép ổng nên ổng phải ráng làm theo từ đó đến giờ. Nay không biết sao lại quyết định chạy trốn quyết liệt như vậy. Mà ba cô cũng thật là một hai muốn ổng trở thàng quân nhân xuất sắc làm gì. Haizz rắc rối quá đi.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng chân

* Cốc cốc *

- Ái Kỳ: Ai vậy? _ Cô tiếng ra mở cửa, hoảng hồn khi thấy người trước mặt

- Ái Kỳ: Ba à người tìm con có gì không?

- Trương Phong: Ngạc nhiên cái gì? Con làm gì xấu sau lưng ta à con gái.

- Ái Kỳ: A, ba nghĩ nhiều rồi, con thì làm gì xấu sau lưng baba được haha _ Thôi thì chột dạ nhưng đã lỡ hứa giúp thằng anh đần thì phải giúp cho trót vậy

- Trương Phong: Con có nghe tin tức gì của anh con không?

- Ái Kỳ: Dạ không, anh ấy đã không liên lạc với con cả tuần nay rồi.

Trương Phong đa nghi cứ liếc nhìn xuống cô công chúa nhỏ nhà mình. Nó là bảo bối nhỏ của mình chắc sẽ không nói dối đâu nhỉ?

- Ái Kỳ: Mà mẹ đâu rồi ba, sáng giờ đã không thấy _ Cô chuyển chủ đề

- Trương Phong: Hmm, mẹ con đi shopping hay gì đó rồi, dạo này nhà hàng việc nhiều quá nên bà ấy quyết định đình công một thời gian để xả stress đấy mà _ Ông cũng không muốn vợ mình cứ ở trong bếp suốt rồi về mắng ông như mắng mấy tên đầu bếp kia đâu

- Ái Kỳ: À, con cũng có chút việc ở trường nên có gì ba nói với mẹ giùm con nha

- Trương Phong: Ừ chuẩn bị đi ba hôm nay rảnh có gì mẹ về ba nói cho _ Chính xác hơn là ông thấy chán nên xin cấp trên cho nghỉ cuối tuần vì lý do sức khỏe.

Cô thấy vậy thì lấy ít đồ rồi xách chiếc xe đạp thân yêu đi đến trường. Vì là cuối tuần nên trường rất vắng chỉ có vài thầy cô trực với vài đồng học thôi.

Cô định lên thư viện để trả lại mấy cuốn sách về Lịch sử chính trị mình mượn mấy hôm trước.

Chợt lúc kí trả cô thấy một quyển sách lạ trong túi. Cái này...hình như là tiểu thuyết. Ôi trời vậy là khi nãy cô mang nhầm một cuốn tiểu thuyết vì nó lẩn trong đống sách. Như vậy đành phải đi thêm một chuyến nữa rồi.

- Cô thư viện: Không sao em cứ giữ đi không lẽ em định lấy luôn hay sao mà cô sợ, yên tâm khi khác trả sau cũng được mà _ Cô khá dễ tính với cũng quen mặt Ái Kỳ quá rồi

- Ái Kỳ: Dạ vậy thưa cô em về _ Cô cuối đầu lễ phép rồi bước đi

Trên hành lang cô nhìn ngó quyển tiểu thuyết trong tay. Thứ này trong quen ta. Mình mua nó hồi nào nhỉ? Cô vừa đi vừa nhẳm tên truyện " Vương Bài Vương Bài Vương Bàiiii " đưa nó lên cao rồi lại đưa xuống lật trước rồi lại lật sau.

- Ái Kỳ: Nhớ rồi

Cô đột ngột đứng lại hô lên. Cô giật mình nhìn xung quanh. Hên là không có ai không là muối mặt rồi.

Quyển tiểu thuyết này chẳng phải là cái truyện ngôn tình cẩu huyết mà cô mua tháng trước sao!!

Tháng trước, Ái Kỳ vô một tiệm sách để tìm xem có gì nên mua không. Lượn một vòng thì cô nhìn thấy một thứ lẻ loi trên kệ. " Vương Bài " còn 1 quyển thôi à. Nhìn xung quanh vẫn không thấy quyển nào nữa. Không lẽ bán chạy vậy?

Bìa khá đẹp nên cô quyết định tậu em nó về. Nhưng chỉ tối hôm đó cô liền phẫn nộ mà vứt nó vào một góc. Đơn giản vì cốt truyện thuộc thể loại cô không nhai nổi.

Cái gì mà tình yêu quyền lực, thể loại này đại trà quá. Cái kết thì lại quá dễ đoán, nhân vật phản diện bị rập khuôn, các nam chính nữ chính thì lại lắm tài nhiều tật. Một chữ thôi. CHÊ

Đó là lý do cô nhanh chóng quên đi là mình đã từng mua nó. Eo ơi tại mày không đáng để người ta nhớ chứ không phải người ta mau quên đâu :))

Ái Kỳ bỏ quyển tiểu thuyết lại trong túi, đeo nó lên lưng rồi đạp xe về lại nhà.

Trên đường về cô dừng xe bên lề. Trong túi quần chiếc điện thoại rung liên hồi.

- Ái Kỳ: Alo

- Khải Hoàng: Ê sáng giờ ba có hỏi gì hông?

- Ái Kỳ: Có, anh nghĩ sao vậy

- Khải Hoàng: Em nói sao?? _ Đầu dây bên kia sốt ruột vả cả mồ hôi

- Ái Kỳ: Em nói không biết

- Khải Hoàng: Ok anh biết em thương anh nhất mà. Em biết không bên đây anh đã tìm thấy được rất nhiều thứ mới lạ nha. Có mấy món ngon chỉ dân bản địa mới biết nè...bla...bla

Thấy giọng anh vui như vậy cô cũng mừng thầm trong lòng. Vậy là nhẹ người liền chứ gì ông anh đần

Chợt ánh mắt cô lại đáp xuống hình ảnh cô bé gần đó. Con bé...đang muốn đi qua phía bên kia đường. Cũng gan dạ phết.

Nhưng có gì đó không đúng!! Mẹ con bé đang nghe điện thoại hình như không để ý đến đứa nhỏ. Linh cảm của một người từng được huấn luyện trong quân ngũ trỗi dậy.

- Ái Kỳ: Nè! Coi chừnggggg

Cô nhanh nhẹn lao ra cứu cô bé. Nhưng dường như không kịp, có một chiếc xe đang lao đến ngay sát rồi. Trong khoảng khắc cô lấy thân mình ôm trọn con bé vào lòng. Song lại không tránh kịp thật.

* Kéttttttt *

Cú va chạm kinh hoàng thức tỉnh người mẹ chưa biết chuyện gì. Mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại.

Ái Kỳ bị chiếc xe đâm mạnh văng ra hơn 1 mét. Máu đã thắm vào chiếc áo khoác một mảng lớn. Trong vòng tay vẫn ôm trọn đứa bé. Cảnh tượng đau thương khó tả.

Mọi người xung quanh người thì hô hoán người gọi xe cứu thương.

Từ nảy đến giờ bên đầu dây bên kia Khải Hoàng vẫn chưa tắt máy. Anh đang không biết chuyện gì xảy ra.

Tiếng thét của em gái anh.

Tiếng va chạm.

Tiếng xì xào lẫn hô hoán.

- Khải Hoàng: ÁI KỲ!! TRƯƠNG ÁI KỲ!! CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA VẬY!! _ Anh càng lúc càng hoảng không có tiếng trả lời. Anh đang sợ những gì anh đang nghĩ là thành sự thật

* Ò é Ò é *

Có tiếng xe cứu thương. Bác sĩ nhanh chóng đưa cô lên cán rồi chở đi

Điện thoại được một thanh niên nhặt được, cậu ta nói rõ sự việc với Khải Hoàng khiến anh phút chóc mặt cắt không còn giọt máu.

Anh chỉ mới rời đi thôi mà, sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!!

Bên phía Ái Kỳ

Sau va chạm một cổ đau đớn ập đến khiến cô đần mất đi ý thức. Cơ thể cô rất đau không thể cử động được dù là mở mắt. Cô có thể cảm nhận được tất cả từ những lời nói đến tiếng xe nhưng ý thức ngày càng mơ hồ.

Những hình ảnh không rõ ràng bắt đầu hiện lên. Đứa bé, trường học, anh trai, cha, mẹ,...còn có cuốn tiểu thuyết nữa. Không lẽ cô sắp chết thật rồi sao...

Như này thật sự không cam lòng.

Ái Kỳ hoàn toàn mất ý thức giờ đây cô không thể biết được những gì xung quanh nữa. Không âm thanh, không ánh sáng tĩnh mịch và lẻ loi. Còn quá nhiều tiếc nuối. Đáng thương cho một cô gái còn quá trẻ

Nhịp tim yếu dần...

Hơi thở yếu dần...

Dừng lại.

Ái Kỳ chợt nhìn thấy ánh sáng phía trước. Cô bước đến đó. Cơ thể đã không còn đau đớn nữa. Vậy là cô đã ra đi?

Trước mặt là thiên đường sao?

Mình đã chết rồi sao?

⤚⤙⤚⤙⤚⤚⤙⤚⤙⤚⤙⤚⤙⤚⤙⤚⤙⤚
T5, 21/7/22

1535 từ

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me