LoveTruyen.Me

Bh Teen Ai Bieu Cau Yeu To Gl


NGOẠI TRUYỆN:

Năm năm sau

Con trai của chú ba, tức em trai của cha Bi có một người con trai duy nhất tên Bảo, Bảo lớn hơn Bi hai tuổi, lúc nhỏ Bảo và Bi thường hay chơi với nhau nhưng do một tai nạn lúc chưa đầy mười tuổi trong khi chơi đùa cùng Bi, Bảo không ngần ngại ôm lấy Bi để ngăn cây xà trên cao rơi xuống không trúng Bi nhưng phổi của Bảo thì bị thương khá nặng. Dù cố gắng để cứu chữa nhưng bác sĩ đã dự đoán rằng Bảo không thể sống được lâu.

Gia đình Bi làm giấy tờ để Bảo được qua Mỹ phục hồi sức khoẻ và giữ lại mạng sống tạm thời. Dù cuộc sống thật sự khó khăn khi hệ hô hấp suy giảm, Bảo dường như chưa bao giờ được đi học tiếp vì sức khoẻ không cho phép, vì vậy dù những chữ Bảo học không quá nhiều, cũng không đủ sức khoẻ để ngồi máy tính lâu nhưng vẫn thường viết thư hoặc lên video chat với Bi.

Bảo là người luôn ủng hộ Bi sống tốt và yêu thương Thư, quan trọng nhất là phải làm tất cả những gì Bi cảm thấy thích, cũng giống như sống giúp Bảo một cuộc sống mà Bảo đã để dành lại cho Bi.

Khoảng ba tuần trước khi Bảo mất, mất ở cái tuổi hai mươi sáu nhiều người cho rằng điều đó là quá sớm, đáng tiếc; nhưng với Bảo mất ở cái tuổi đó là quá đủ và cũng xem như là thanh thản. Nhưng điều trăn trở nhất với Bảo đó là, sau khi mất đi điều đáng nhớ nhất và đáng để trả lại cuộc sống sau gần ba mươi năm trời vật lộn với thể xác là gì?

Người ta nói: "Cọp chết để da - Người ta chết để tiếng"

Không biết bạn nghĩ sao, chứ với Aglee cuộc sống ngắn lắm, không đủ để ta nghĩ mình sẽ làm gì vào tương lai. Thế nên khi còn sống trên thế gian, hãy sống thật vui và hãy tranh thủ để lại cho thế gian một điều gì đó của riêng bạn mà thật có ý nghĩa.

...

Chín tháng, mười ngày

- Rõ ràng mẹ con siêu âm sinh trước Thư một tuần mà!
Cha Bi tất bật bỏ đống quần áo lên xe, Bi chạy tới chạy lui:
- Làm sao con biết được hai người sinh cùng lúc chứ! Con đã nói với cha là lo xếp đồ trước một tuần rồi mà! Sao cha cứ để con nhắc tới nhắc lui mà cũng quên lên quên xuống!
- Ơ hay! Ý con là bây giờ con đổ thừa cha không lo à? Cha còn phải lo đủ thử chuyện ở công ty mà. . . con giúp cha một tay chứ!
- Con đang giúp đây! - Bi quát lên
- Cám ơn!

"Alô! " - Bi một tay nghe điện thoại một tay soạn đống đồ ăn bỏ vào giỏ, bất chợt tỏ vẻ lo lắng:

- Sao cơ? Được rồi! tôi đến ngay đây!
- Có chuyện gì vậy? - Cha ngạc nhiên
- Thư không chịu sinh em bé nữa! Con tới đó đây cha sắp vào rồi tới sau nhé!
Bi phóng cái vù lên chiếc moto rồi vụt đi nhanh như cắt, cha chép miệng:
- Xem ra sắp có con rồi nó chẳng mong gì có em nữa!

Bệnh viện, phòng sinh một trăm lẻ hai:

- Huhu! Em . . . em không sinh con nữa đâu anh ơi!
- Em ráng chút nữa đi! . . . cố lên em! - Bi nắm chặt lấy tay Thư
- Bác sĩ nói phải cắt âm đạo vì đầu em bé to quá. . .
- Cái . . . cái gì? - Bi gục đầu vào ngực Thư - không được! . . . cắt . . .cắt thì làm sao. . . em em ráng thêm chút nữa xem. . . mẹ cũng sinh anh vậy mà !
- Em không cố được nữa mà! . . .huhu - Thư bắt đầu nhõng nhẽo
Bác sĩ bước vào kiểm tra gì đó rồi kêu Bi ra ngoài:
- Khung xương chậu và âm đạo của Thư khá hẹp nên khó có thể sinh thường!. . . cứ để thế này thêm nữa sẽ không tốt cho em bé. . . vì đây là thụ tinh nhân tạo nên tôi đề nghị sinh mổ. . .
- Sinh mổ. . . vậy . . . có sẹo sao ?
- Cậu cứ yên tâm. . . kỹ thuật mổ bây giờ không để lại sẹo dày quá đâu!
- Vậy Bác sỹ cứ tiến hành đi ạ!
- Mời cậu theo tôi để xác nhận!
- Vâng!
. . .

- Bác sỹ nói sẽ không có sẹo lớn đâu. . . với lại sinh mổ sẽ không phải cắt vách âm đạo . . . anh sẽ luôn đứng bên ngoài cầu nguyện. . . em cố gắng lên! Nhất định phải sinh con ra đó!
- Em biết rồi. . . - Thư lo lắng
- Ngoan nào! - Bi vuốt nhẹ tóc Thư
Người "đàn ông" ấy đã chững chạc hơn rất nhiều từ lúc Thư bắt đầu tiến hành thụ tinh nhân tạo. Tinh trùng của Bảo hiến cho Bi, cũng giống như món quà cuối cùng mà Bảo gửi tặng Bi và cũng giống như một hạt giống mới gieo vào thế giới, để sự ra đi của Bảo không còn là vô nghĩa mà mang lại hơi ấm gia đình, hạnh phúc và niềm vui được nhân lên nhiều thêm. Nếu nói Bảo làm bước đệm cho Bi cũng đúng, vì Bảo hy sinh nhiều hơn thế nữa.
Nhưng nói đúng hơn Bi vẫn là người may mắn nhất trên thế gian.
Có con, điều mà biết bao nhiêu người vẫn thầm mơ ước và cũng là mơ ước lớn lao của biết bao cặp đôi đồng tính thì Bi đã có được mọi thứ. Nó không mơ hồ xa xỉ mà là Bi và Thư xứng đáng được như vậy còn Bảo, Bảo là người gieo vào thế gian một niềm tin mới.

...
Xác nhận xong Bi đẩy Thư vào phòng mổ sinh rồi chạy ngay qua phòng của mẹ. Ở đó, mẹ đang gào thét như bị chọc tiết, có vẻ mẹ đau lắm. một tay bấu lấy thành giường một tay siết chặt lấy cha Bi, miệng thở dốc.
Vừa thấy Bi chạy ngay lại bên cạnh, mẹ chụp lấy tay Bi rồi cào mạnh. Cha tranh thủ lén ra ngoài còn Bi một mình 'chịu trận'
Ba mươi phút sau, cũng khá lâu để những vết xước trên đôi tay Bi chồng chất lên nhau mà chảy máu, đứa em đầu tiên của Bi cất tiếng khóc chào đời.
Sinh già hơn hẳn một tuần, có lẽ nó cũng lỳ lợm và tinh nghịch không kém gì Bi. Bi lắng nghe tiếng nó khóc oe oe xen cả vào hơi thở của mẹ, cuộc sống thật sự rất kỳ diệu, Bi mỉm cười nhưng nước mắt tự nhiên rơi xuống má, cằm rồi chảy xuống cổ.

- Là con trai đó! - Y tá vui mừng
- Là em trai mẹ ơi! - Bi nhảy lên

Mẹ cũng cười thầm, dù mệt lắm nhưng ai nấy cũng cảm thấy vui. Mẹ chắc chắn sinh con gái vì mẹ thèm chua suốt mấy tháng đầu. . . mẹ muốn sinh một cách tự nhiên nhất vì vậy không chịu siêu âm. Chắc có lẽ mẹ đã "sợ" kết quả siêu âm rồi, Bi đường đường siêu âm là trai nhưng sinh ra là gái.
Giờ thì cuối cùng dòng họ cũng có "trai thẳng" nối dõi rồi.

Bi bước ra từ phòng vô trùng, sát trùng mấy vết cào của mẹ còn đỏ máu trên tay, cha cười thầm bên cái nôi em bé.

- Lẽ ra cha phải đứng cạnh mẹ chứ?
- Cha đã đứng cách đây hai mươi tư năm rồi! . . .
- Sao cơ? - Bi cau mày
- Và. . . cha cũng bị cào cấu như thế! Giờ thì con hiểu rồi chứ!
- Sặc! - Bi vứt cái lon nước ngọt vào thùng
- Bình tĩnh con yêu!
- Cha đối xử với con vậy sao? Lẽ ra cha không nên "làm" mẹ sinh em bé ở cái tuổi ngoài bốn mươi!
- Cha chỉ thực hiện mong ước có em của con thôi mà!
- Nhưng con của con và em của con bằng tuổi nhau!
- Tuổi tác quan trọng vậy sao?
- Thật là! . . .

"Mời Lê Bi vào phòng hồi sức sản phụ đặc biệt!"

Tiếng loa vọng vào tai nghe nhức inh cả đầu. Thư vẫn còn hôn mê, em bé được chuyển sang phòng có lồng kính. Bi pha bình sữa đầu tiên rồi thay đồ vô trùng vào phòng thăm con.

"Là con gái."

Em bé cần được bú sữa mẹ sớm nhất có thể, nhưng Thư vẫn chưa hết thuốc mê nên Bi đành cho con bú bằng sữa bình sau khi kiểm tra một số vấn đề liên quan đến sức khoẻ em bé và thai phụ.

- Nó hoàn toàn khoẻ mạnh đấy! Đến khi mẹ bé tỉnh lại có thể mang em bé ra cùng mẹ . . . nằm lồng kính nhiều cũng không tốt!
Cô y tá hướng dẫn Bi cách cho con bú và dặn dò một số điều quan trọng. Nữa giờ sau, Thư tỉnh lại và đòi ăn đủ thứ:
- Anh mua cho em hủ xí muội đi . . . tự nhiên thèm!
- Em bế con cẩn thận xem nào! . . .
- Được rồi mà anh đi mua xí muội đi!
- Cách đây mười phút em vừa đòi ăn trứng cút nhưng mua vào lại bỏ cả đống ra. . .
- Đi mà!! - Thư làm nũng
- Thôi được rồi! . . . cho con bú đi rồi anh đi mua cho!
- Em nói là nó bú nhột lắm mà!
- Nhột cũng phải cho bú !
- Thôi anh đi mua đi. . . để em lo!
- Cứ có vẻ như em không thương nó vậy!
- Em sinh sao em không thương được chứ!
- Thương thì cho bú đi đó . . . anh đi mua xí muội cho em đây!
- Vâng! Chồng yêu!!!
Bi đứng dậy bước ra ngoài, Thư bế con lên rồi làm theo lời Y tá dặn, một sinh linh mới vừa đặt chân đến thế giới chúng ta. Bi lấy sợi dây chuyền trong túi ra đeo cho con. Sợ dây chuyền mà mẹ Bảo đưa cho Bi cách đây vài ngày, bên trong có hai chữ BB lồng vào nhau. "Bảo - Bi" hai người cha mà đứa con may mắn này có được, một người cho cuộc sống và một người sẽ nuôi dưỡng cuộc sống đó.

. . .

Ba tuần sau:

- Anh lấy giúp em cái tã giấy cho con. . .
- Bi lấy pha giúp mẹ bình sữa nha con
- Dạ dạ!
Bi chạy tới chạy lui
- Sữa đây! . . . tã đây!
- Con xuống lấy đồ ăn dùm mẹ luôn nha!
- Dạ!
- Chồng ơi! Chỉnh điều hoà giúp em!
- Tới ngay!
- Con lấy đồ ăn cho mẹ trước nha. . .
- Chỉnh điều hoà cho con trước chứ!
- Bi làm giúp mẹ trước! con là mẹ sinh ra mà!
- Anh là chồng em mà!
- Được rồi . . .
- Con định dành Bi của mẹ hả?
- Mẹ có Bin rồi. . . Bin cũng là con mẹ mà! Bi phải lo cho Boo chứ! Boo là con của Bi mà!
- Bực mình quá nha! Sao con không về trang trại cho mẹ lo chứ! Con gái sinh con thì mẹ phải lo chứ!
- Sao được ạ. . . con phải ở đây giữ anh Bi chứ! lỡ anh ấy mèo mỡ gà đồng. . .
Bi ôm đầu:
- Trời ơi! Chắc chết quá!!! Im lặng dùm đi!
- Oaoa! - Boo khóc
- Anh làm con khóc rồi nè! Anh quát cái gì vậy hả?
- Sặc! anh xin lỗi. . . để anh dỗ con. . .
- Con xuống lấy cơm cho mẹ nhanh!
- Chờ con chút! - Bi gạt mấy giọt mồ hôi còn lấm tấm trên mặt

Cha Bi bước vào phòng với mâm cơm trên tay:
- Cơm đây. . . này của mẹ Bi . . . này của vợ Bi nhé!
- Cám ơn chồng yêu!
- Cám ơn cha!
- Con tưởng cha đi làm rồi chứ? - Bi ngạc nhiên
- Sáng nay cha vừa cho đội giúp việc đi biển du lịch. . . nên ở nhà phụ con chứ!
- Vậy mà con cứ tưởng mấy bác giúp việc nghe nói bà chủ và cô chủ sinh một lúc nên sợ cực nghỉ hết chứ!
- Ai lại vô tâm vậy con! Cha cho họ đi chơi cũng để chuẩn bị tinh thần cho đầy tháng mà!
- Cũng đúng. . .
- Con tranh thủ ăn sáng đi. . . sáng giờ con chưa ăn thì phải!
- Dạ vâng! - Bi đặt con xuống nôi
- Chồng ới!
- Con ơi!
- Sao nữa? - Bi thở dài
- Ăn ngon miệng nha! - Mẹ và Thư đồng thanh
- Ôi trời!!! - Bi yếu xìu
...
Bi đút mấy muỗng canh gà hầm cho Thư, chân không quên kéo cái dây võng đưa con ngủ.

- Em ăn thấy có vừa miệng không?
- Ngon lắm anh!
- Cái này là anh hầm suốt đêm qua. . . sáng nay cha hâm nóng lại là ăn được!
- Dạo này anh cũng lên tay quá chứ!
- Tất cả là nhờ Thư thôi. . . không có Thư con đời nào nấu ra được cái để ăn! - Mẹ mỉa mai Bi
- Còn mẹ nữa! lo ăn đi con ăn hết giờ!
- Con tránh ra nhá! Mẹ đạp con một phát giờ!
- Cẩn thận vợ này! - Cha Bi lo lắng

Cả nhà cười hoà vào nhau. Hạnh phúc dường như bất tận.

Bi dán cái băng rôn chữ cho ngày đầy tháng mà cười mãi không thôi.

"Mừng đầy tháng chú Lê Bin và cháu Lê Boo"

Cả nhà nghĩ suốt mấy đêm mới ra được tên cho hai đứa, cha cứ đòi phải vần B, nên Bi quen miệng nói nhanh: "Bu, Bơ, Bịt, Bưng. Bư, Bủm,...v..v"
Cuối cùng phải Anh hoá chữ Bu thành Boo cho hợp thời đại.
Từ lúc có thêm hai thành viên mới cả nhà đầy ắp tiếng cười.

---
Buổi sáng ấm, trên con đường thẳng tắp, lá mùa thu bắt đầu rụng dài hai bề lề đường. Một "cậu nhóc" có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đỏ, gương mặt trắng hồng lấp ló dưới chiếc nón lưỡi trai màu xám, đeo cái kính cận màu nên, bộ đồng phục trường tiểu học gần đó dường như có vẻ chật, "cậu nhóc" lấy tay mở bật cái nút ở cổ ra, chân vẫn lon ton đạp xe, chiếc xe đạp màu xanh bạc bổng dưng khựng lại trước một cô bé có mái tóc dài thắt nơ hai bên:

<Kéttt>
<Rầm>

"Cậu nhóc" chống xe đạp bên lề bước qua nhặt hộ mất cây bút chì rơi trên đường trao lại cho cô bé, cô bé ngại ngùng ngẩn mặt lên nhìn "cậu" cười nhẹ rồi cảm ơn. Đôi mắt trong veo, gương mặt tròn bầu bĩnh:
- Cám ơn anh!
- Anh . . .anh. . .
- Anh học lớp năm A đúng không?
- Đúng rồi. . .
- Em có xem anh hát ở Lễ khai giảng. . . làm quen nhé! Anh Boo!
- Ơ. . . hihihi
- Em tên Thi!
- Anh. . . anh tên Boo!
- Em biết rồi!
- Hihi - Boo gãi đầu e ngại
Cô bé mỉm cười đưa cho Boo cây kẹo mút:
- Em mới chuyển trường qua đây. . . em học lớp ba A. . . ra chơi mình gặp nhau ở cây phượng nha!
- Cám ơn em! - Boo cười
Cô bé tung tăng chạy nhanh vào cổng trường, bước qua cánh cổng ấy vẫn không quên vẫy tay chào Boo.

. . .
Mấy tuần sau:

- Anh không phải con trai sao?
- Anh không phải là đứa nói dối đâu. . .
- . . . - Thi im lặng
- Tại anh. . . tại em hiểu lầm mà!
- . . .
- Nhưng mà con gái và con gái vẫn có thể thích nhau mà!
- . . . - Thi vẫn im lặng
- Mẹ của anh và cha của anh đều là con gái đó. . .
- . . .
- Em không tin à? - Boo huyên thuyên
- . . . em! . . .
- Khi nào em đến nhà anh thì sẽ biết!

Gương mặt cô bé đỏ lên sau ánh nắng nhạt của mùa thu, miệng ấp úng:
- Ai. . . ai thèm thích anh chứ! ai thèm đến nhà anh!
Rồi chạy vụt đi dưới sân trường vội vã, để rơi lại tờ giấy nháp từ cuốn vở nhỏ xinh, Boo nhặt lấy rồi vô tình mở xem, trên đó đầy những vết mực lem và có cả mấy chữ vụng về: "Thi - Boo ; Boo - Thi "

Boo mỉm cười lặng nhìn cô bé chạy về lớp giữa cái nắng ấm của buổi sáng êm đềm. Rồi bất chợt tờ giấy nhát theo ngọn gió nhè nhẹ bay lên nhánh cây phượng già.
Con gái! Thì cũng có thể yêu nhau mà đúng không?

. . .

- Bin! Sao con lấy áo ngực của mẹ mặc hả?
- Con không có mặc mà!
- Chứ con lấy làm gì?
- Con chỉ lấy xem thôi mà!
- Mẹ mà thấy con mặc thì đừng trách mẹ!
- Con đã nói là con không có mặc mà!
- Im lặng! úp mặt mào tường cho mẹ!
- Bực mình quá đi!

Bin bấm điện thoại nhắn tin cho Cha
" Phi vụ bất thành. . . cha tặng cái khác đi, bikini không ổn rồi, con chẳng thấy số trên áo, còn bị mẹ la cho một trận "
" Nhờ có chút xíu cũng không được. . . chả bù cho Bi!"
"Ba đi mà nhờ Bi!" - Bin xụ mặt một đống

- Mẹ mặc áo size "M" thôi. . . ngực mẹ lép mà! - Bi gác chân lên bàn cười khẩy
- Cái gì chứ?!?!
- Em không GAY đấy chứ? khám phá chút đi!
- Không có hứng!
Nói rồi nó lôi cuốn sách dày cộm trên kệ xuống đọc ngấu nghiến. IQ 200, đẹp trai, học giỏi nhưng mang giới tính thứ tư: "KHÔNG BIẾT YÊU"
Trong tuần đã có hơn sáu bảy đứa con gái khóc sướt mướt vì viết thư cho nó mà bị nó trả lại, ngoài sách ra Bin chẳng muốn để ý tới ai khác.
Nếu một lúc nào đó Bin cảm thấy có tình cảm với ai đó thì . . . lại có nhiều chuyện vui để xem thôi! Cuộc sống đâu lường trước điều gì.

À quên mất! đến khoảng năm Boo mười lăm tuổi nó được Bi và Thư dẫn đi thăm mộ cha ruột và được nghe kể hết về cái gia đình kỳ tích của nó. Cũng từ đó nó luôn luôn tự hào và tự tin hơn hẳn những đứa bạn khác khi nói về gia đình mình.
---

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me