LoveTruyen.Me

Bhchuyen Ver Diemngonmatvu Xuyen Thanh Con Gai Cung Tan Troi Cua Nam Chinh

Bạch Dụ Ngôn nhướn đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao của mình, tức giận nhéo các đốt ngón tay.

Phùng Vũ Hân ngước đầu xem nàng, bình luận vô cùng đúng trọng tâm: "Thực giòn thực ngọt."

Này nếu không phải khiêu khích thì Bạch Dụ Ngôn sẽ đem đầu mình chặt xuống làm bóng đá chơi.

Máu nóng trong người nàng nháy mắt bay lên, cơ hồ không chút do dự đè lại bờ vai của cô ta: "Ngươi ra tới, ta có chuyện muốn nói......"

Phùng Vũ Hân phảng phất không có một chút sức lực nào, trực tiếp bị nàng đè dựa lưng vào ghế tựa của sô pha, Bạch Dụ Ngôn đụng phải chân cô, nháy mắt mất đà ngã về phía trước ......

Trong thời khắc mấu chốt, nàng một tay chống lên chỗ tựa lưng của sô pha, cả hai bỗng chốc dựa gần trong gang tấc.

Hai người mắt đối mắt, Bạch Dụ Ngôn dựa hắn rất gần rất gần, gần đến nàng nhẹ nhàng bĩu môi, là có thể hôn lên cánh môi của hắn. Mà lúc này, nàng càng có thể rõ ràng nhìn đến đáy mắt đen nhánh giảo hoạt trên mặt hắn cùng hàm dưới loi nhoi chút râu.

Ánh mắt Phùng Vũ Hân quá mức xấu xa làm người ta cảm thấy bất an lại thấp thỏm. Bạch Dụ Ngôn lập tức đứng lên tránh ra, động tác vẫn còn chưa kịp xong thì hắn nhẹ nhàng "Hô" thổi một hơi, liền thấy lông mi nàng run rẩy. Phùng Vũ Hân lập tức bật cười.

Bạch Dụ Ngôn nháy mắt đỏ mặt.

"Các ngươi...... đang làm gì?"

Thanh âm âm trầm vang lên, Bạch Giai Kỳ cánh tay ôm ngực, trong mắt như có lửa.

Trong giây lát, Bạch Dụ Ngôn mới nghĩ đến động tác bọn họ ái muội đến cỡ nào, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Vũ Hân , chạy nhanh đứng dậy: "Mẹ, không phải như mẹ nhìn thấy như vậy, con có thể giải thích...... Ngô."

Phùng Vũ Hân vội vàng đi theo đứng dậy, chỉ là động tác quá gấp, hai người không biết như thế nào lại dây dưa, ầm một tiếng, lại tông vào nhau.

Bạch Dụ Ngôn xoa trán ngẩng đầu: "Ngươi làm cái...... Ngươi không có việc gì đi?"

Phùng Vũ Hân che lại cằm, biểu tình có chút thống khổ.

Bạch Dụ Ngôn cũng không phải thật sự ương ngạnh kiêu ngạo không hiểu chuyện, vội vàng lên tiếng hỏi: "Ngươi bị thương chỗ nào rồi ?"

Nàng trực tiếp duỗi tay kéo cô: "Ta xem một chút, nếu không tìm bác sĩ xem cho ngươi nha ? Ngươi......"

Lo lắng nói còn chưa xong, liền thấy đuôi lông mày Phùng Vũ Hân nhướn lên, khóe mắt hiện lên vài phần không thể che lấp ý cười.

Không nói nhiều nữa, chỉ trong tích tắc Bạch Dụ Ngôn liền nháy mắt hiểu rõ, cô ta đang gạt nàng !

Tên khốn khiếp này lại cố ý, bộ cô ta ngứa da muốn ăn đòn hả ?

Đôi mắt Bạch Dụ Ngôn lúc này đã bốc hỏa, nàng phẫn nộ nhìn tên hỗn đản trước mặt, một quyền liền đánh tới, trực tiếp đấm vào bụng cô: "Phùng Vũ Hân , ngươi chính là tên khốn khiếp !"

Phùng Vũ Hân ăn trúng một cú thật mạnh, lại còn có thể cười ra tới: "Tôi...... Ai!"

Bạch Dụ Ngôn lại tới một đấm, ầm một cái đánh lên mặt cô.

Phùng Vũ Hân che lại mặt, lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, thật bi thương.

"Tiểu Ngôn, có chừng mực là được, không thể đánh chết." - Bạch Giai Kỳ đối hai cú đấm tương đương hài lòng.

Bà bình tĩnh mỉm cười, nhân tiện quan tâm Phùng Vũ Hân một chút: "Vũ Hân, cháu không sao chứ ?"

Loại cách thức hỏi chuyện này, trả lời chỉ có thể là: Không có sao.

Bằng không như thế nào trả lời: Thực xin lỗi, thưa dì, con có sao ah !

Giống lời người nói sao?

Nếu Phùng Vũ Hân còn có đầu óc, chỉ có thể nói không có việc gì. Mà trên thực tế, tuy rằng ăn hai cú, nhưng Phùng Vũ Hân cũng chưa bị đánh đến hỏng não, cô vẫn biết nên trả lời như thế nào.

Cô ngẩng đầu mỉm cười lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không sao.

Vừa rồi làm bộ đụng vào cằm, hiện tại là thật sự...... không ổn lắm.

Hắn xoa xoa cằm, nhe răng buông lỏng tay ra, trên cằm vết bầm hiện lên rõ ràng.

Bạch Giai Kỳ ho khan một cái rồi cất tiếng: "Tiểu Ngôn, con cũng thật là, làm sao có thể đánh mặt ?"

Bạch Dụ Ngôn một chút cũng không thấy hối hận, lại trừng mắt nhìn Phùng Vũ Hân, hừ một cái thật mạnh.

Bạch Dụ Ngôn tuy tức giận nhưng thật chất xuống tay lại không nặng, Phùng Vũ Hân ăn hai đấm cũng không lo có việc gì. Nhưng mà, cô lại có chút xui, quyền thứ hai của Bạch Dụ Ngôn đánh tới, làm cô hấp tấp cắn nhầm đầu lưỡi.

Hiện tại trong miệng đầy vị máu.

"Không biết nhà vệ sinh...... ?"- Cô chịu đựng đầu lưỡi không ổn mở miệng, bất quá vừa lên tiếng liền có thể thấy được vết máu nơi khoé miệng.

Phùng Vũ Hân thực bình tĩnh móc ra khăn tay xoa xoa.

Trên mặt Bạch Giai Kỳ lại không một chút xấu hổ cùng ngượng ngùng, vô cùng bình tĩnh chỉ chỗ: "Đi thẳng phía trước, quẹo trái."

Làm mẹ vợ, bà không có tự mình ra tay đã là đối với cái nhãi ranh Phùng Vũ Hân này nhân từ rồi.

Dù sao không chết được.

Bạch Giai Kỳ nhìn về phía nhị phu nhân đang đứng một bên, trách cứ nói: "Nàng cũng thật là, làm người lớn liền chỉ đứng xem bọn họ làm bậy ?"

Nhị phu nhân nhẹ giọng: "Là em sai."

Lời tuy nói thế, nhị phu nhân trong lòng lại nghĩ: Nếu chuyện như vậy còn xảy ra, nàng một chút cũng không dám quản nhiều. Không nói gì khác, chỉ xem Phùng tiểu thưquân nhân cường tráng như vậy mà còn bị Tiểu Ngôn đánh hai quyền cho hộc máu. Có thể thấy được con bé xuống tay tàn nhẫn cỡ nào.

Nàng lại không phải chán sống rồi !

Không dám, không dám!

Cái thân thể nhỏ bé này của nàng thật sự không chịu nổi một quyền của bà cô nhỏ kia ah !

"Gia, hiện tại ăn cơm sao?"

Bạch Giai Kỳ gật đầu.

Tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, nhị phu nhân tiếp tục thấp giọng hỏi: "Như vậy đêm nay Phùng tiểu thư có ở lại trong nhà không ? Nếu cô ta ngủ lại, em trước an bài một chút."

Bạch Giai Kỳ thực quyết đoán: "Đêm nay cô ta sẽ không ngủ lại, nàng không cần bận tâm."

Nghe được lời này, trong lòng nhị phu nhân cũng yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phu nhân tiểu thư trong nhà thật nhiều, lại còn đều khá trẻ, một người như Phùng tiểu thư ngủ lại, thật sự không thỏa đáng cho lắm. Dù sao thì cô ta và Tiểu Ngôn vẫn còn chưa kết hôn, thân phận cũng có chút xấu hổ.

An bài như thế liền rất tốt, làm người yên tâm rất nhiều.

Nhị phu nhân yên lòng lập tức tiếp đón: "Tới tới, Tiểu Ngôn đói bụng đi? Mau tới ăn cơm nào !"

Bạch Dụ Ngôn hướng hành lang liếc mắt một cái. Nàng chính mình xuống tay nên nàng hiểu rõ, sẽ không thật sự đến mức đánh cô ta hộc máu nha ?

Đừng nói nhị phu nhân, chính bản thân Bạch Dụ Ngôn đều cảm thấy kỳ hoặc.

Chẳng lẽ...... Gần nhất không thường xuyên ra tay nên độ chính xác giảm đi ?

Bạch Giai Kỳ nhìn thấy đôi mắt nhỏ của con gái cưng ngó chăm chăm đến nỗi tròng mắt đều phải bay ra tới, bà bình tĩnh lên tiếng: "Không chết được."

Bạch Dụ Ngôn lại ra vẻ giương nanh múa vuốt, giơ nắm tay buông lời tàn nhẫn: "Đánh chết con liền không cần gả cho!"

Bạch Giai Kỳ bật cười, thật sâu nhìn khuê nữ, nói một câu chết người: "Đánh chết con liền gả cho tấm bài vị . Tóm lại, con phải gả cho Phùng Vũ Hân."

Bạch Dụ Ngôn nháy mắt hoá đá: "........................"

Mà mới vừa đi đến phòng khách Phùng Vũ Hân : ".............................."

"Được rồi, ăn cơm."

Không thể không nói, trừ bỏ chuyện kết hôn, những chuyện khác Bạch Giai Kỳ đối với khuê nữ nhà bà thật đúng là vô vàn yêu thương.

Phùng Vũ Hân mắt thấy tám tầng bánh kem Black Forest cao chừng hơn cả mét, nháy mắt không ăn đều cảm thấy đau răng.

Chưa từng thấy quá loại này a!

Nhưng nhìn thấy sự bình tĩnh của các vị phu nhân Bạch gia không biết từ chỗ nào ùa ra tới, cảnh tượng như vậy tựa hồ vô cùng tầm thường với các nàng.

Cả gia đình thân thiết, triển khai công phu nịnh bợ vỗ mông ngựa các kiểu vang lên tiếng bành bạch đối với Bạch Dụ Ngôn. Đến nỗi người không biết còn cho rằng Bạch Dụ Ngôn là tiểu tiên nữ hoàn mỹ trên trời phái xuống nhân gian.

Mà lúc này, Bạch *tiên nữ * Dụ Ngôn cũng tỏ vẻ: Tuy rằng ta biết sẽ như thế này, nhưng là ta vẫn có chút không thể chịu nổi.

Thật không thể chịu nổi.

Cũng may, mặc kệ chịu hay không chịu, bữa cơm này vẫn kết thúc trong sự hân hoan của cả khách lẫn chủ.

Bạch gia vô cùng náo nhiệt hoan nghênh Bạch Dụ Ngôn, cuối cùng ở lúc Bạch Dụ Ngôn có chút mệt mỏi liền tan cuộc.

Siêu! Cấp! Hài! Lòng!

Bạch Giai Kỳ hài lòng ở chỗ: Khuê nữ rốt cuộc đã về rồi!

Vị khách duy nhất Phùng Vũ Hân hài lòng vì : có thể xem được một vở kịch hay nha !

Các vị phu nhân hài lòng vì: Bà cô nhỏ hôm nay không có phá nát bánh kem quậy lên, hài lòng, quá hài lòng rồi !

Đến nỗi nhân vật chính Bạch Dụ Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm hài lòng: Rốt cuộc kết thúc rồi.

Bạch Giai Kỳ đau lòng con gái cưng, không muốn làm trễ thời gian nghỉ ngơi của nàng, vì thế cả nhà vui sướng kết thúc.

Phùng Vũ Hân cũng rất biết điều, không ở Bạch gia lâu.

Bạch Dụ Ngôn vừa lên lầu thì cô cũng liền lập tức lên tiếng chào tạm biệt cả nhà. Bạch Giai Kỳ an bài tài xế đưa cô về khách sạn Bắc Bình, Phùng Vũ Hân cũng không phản đối.

Trên đỉnh tầng khách sạn này, Bạch Giai Kỳ có một căn phòng riêng thuê dài hạn, mỗi lần Phùng Vũ Hân tới Bắc Bình đều ở chỗ này. Kỳ thật cô ở chỗ nào đều được, nhưng là nếu tới Bắc Bình, làm sao có thể không đến chào mẹ vợ tương lai một tiếng cơ chứ ?

Đừng nhìn bề ngoài Bạch Giai Kỳ có sự ôn nhu nhã nhặn của người đọc sách, nhưng thật chất đối với nhiều người đều là xa cách, chỉ theo phép tắc khách khí. Nhưng đối với cô thật đúng là không tồi, cơ hồ mỗi khi cô đến đều sẽ giúp an bài thỏa đáng.

Hành trình lần này của Phùng Vũ Hân kỳ thật không có Bắc Bình, cơ bản ở Thiên Tân mấy ngày làm xong công việc liền phải trở về, chỉ là lại không nghĩ rằng, trời xui đất khiến thế nào lại đụng phải Bạch Dụ Ngôn.

Cô cởi áo khoác, một tay rút ra dây lưng tùy ý bỏ qua một bên, cũng không biết hướng chỗ nào liền ném, cả người ầm một tiếng ngã vào trên giường.

"Ăn ngon không bằng ăn no, ngồi không bằng nằm ai......"

Lười biếng nằm trong chốc lát, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lười đến nỗi không muốn đứng dậy, cô trực tiếp bò đến mép giường, chống thân mình gọi điện thoại.

"Cho ta gọi đến Tổng bộ quân sự Phụng Thiên."

Phùng Vũ Hân gọi thông điện thoại, nằm nghiêng chờ đợi tiếng vang chuyển tiếp bên tai, "Ta là Phùng Vũ Hân, cho ta nói chuyện với thiếu soái."

Bên kia đầu dây điện thoại dường như nhanh chóng thay đổi người, thanh âm hài hước của một người phụ nữ truyền đến: "Như thế nào? Mẹ nó ~ cậu còn sống?"

Phùng Vũ Hân ồn ào: "Tớ còn sống nhăn răng đây nè ! Cậu chính là ngóng trông tớ sống không tốt có đúng không? Tớ liền biết cái tên nhiều chuyện lão Tạ kia khẳng định trước tiên liền nói cho cậu. Tên khốn không lương tâm này, uổng công tớ còn giúp hắn như vậy !"

Bên kia đầu điện thoại, Đới thiếu soái cười càng thêm lợi hại: "Như thế nào? Cậu cho rằng chỉ có một mình lão Tạ kể lại cho tớ ?"

Phùng Vũ Hân : "Chết tiệt ! Từ Kha Nhiên như thế nào cũng nhiều chuyện như vậy. Hiện tại phụ nữ trên đời này đều làm sao vậy, so với mấy bà tám ngoài chợ còn bà tám hơn."

Tiếng cười bên kia điện thoại càng thêm lớn tiếng hơn.

Phùng Vũ Hân : "Thôi được rồi, dù sao cậu cũng đã biết, vậy thì chắc cũng biết chuyện bên Thiên Tân tớ không rảnh xử lý, tớ bận hầu hạ mẹ vợ cùng vị hôn thê rồi. Cậu lo an bài người khác qua đi. Tớ hiện giờ sẽ ở Bắc Bình một thời gian."

Đới thiếu soái: "Tớ hiểu rồi, những việc này cậu không cần nhọc lòng."

Dừng một chút, cô cười càng thêm ác ý, nói: "Ráng mà biểu hiện cho tốt trước mặt dì họ cùng em họ của tớ đi, để khỏi bị đánh chết."

Phùng Vũ Hân : "Đới lão tam, cậu tích đức xíu đi."

Đới thiếu soái nhẹ nhàng mỉm cười: " Chậc, tớ không có mẹ vợ lợi hại cùng vị hôn thê nhỏ bé hung dữ nha !"

Phùng Vũ Hân thay đổi tư thế, đem điện thoại tiếp tục đặt bên sườn lỗ tai bên kia, dào dạt đắc ý: "Phải rồi ! Cậu cũng không có mẹ vợ có thể đẻ trứng vàng cùng vị hôn thê nhỏ bé xinh đẹp giống tiên nữ nha . Ai da ~ cậu đừng nói, cậu đừng nói nữa ha...... Em họ nhà cậu, thật mẹ ~ nó ... quá dữ dằn!"

Đới thiếu soái cười ha hả: "Cậu lại đùa giỡn nên bị con bé đánh đi?"

Phùng Vũ Hân : "........................"

"Không phải chứ ? Thật đúng vậy?" - Đới thiếu soái căn bản chỉ nói đùa, nhưng mà Phùng Vũ Hân không trả lời!

Hắn không trả lời !

"Cậu đúng là trước sau như một thích tìm đường chết a!" - Tiếng cảm khái than thở phát ra từ tận đáy lòng của Đới Thiếu soái.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me