LoveTruyen.Me

Bhtt Ban Cung Ban La Crush Toi

Mùa thu đã dần trôi qua, nhường chỗ cho không khí lạnh lẽo của mùa đông. Trong cái không gian se lạnh đó, Thư Diệp và Nhất An bắt đầu những bước đi mới trong cuộc sống của mình, những thử thách và cơ hội đang chờ đón. Dù đôi lúc cảm thấy lo lắng, nhưng họ biết rằng chỉ cần có nhau, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Ngày đầu tiên Thư Diệp chính thức bắt tay vào công việc tại bệnh viện, cô cảm thấy một chút hồi hộp lẫn sự lo lắng. Cô bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi mà sự sống và cái chết luôn cận kề. Mỗi bệnh nhân, mỗi ca phẫu thuật đều là một thử thách mà cô phải đối mặt. Nhưng sự tự tin của cô không chỉ đến từ kiến thức chuyên môn mà còn từ lời động viên của Nhất An.

“Cố gắng lên, mình tin cậu sẽ làm được. Cậu luôn mạnh mẽ như thế,” Nhất An đã nói với cô trong buổi sáng hôm đó, khi Thư Diệp chuẩn bị bước vào bệnh viện.

Những lời nói đó như một liều thuốc tinh thần, khiến Thư Diệp cảm thấy mọi điều trong công việc đều có thể vượt qua, miễn là cô cố gắng hết sức. Dù công việc không dễ dàng, cô vẫn không ngừng học hỏi, và rồi từng bước, cô bắt đầu cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân.

Còn Nhất An, sau khi chính thức trở thành một thành viên trong đội cảnh sát, cô nhận ra công việc này không chỉ là những cuộc điều tra đơn giản hay chỉ là việc khoác lên bộ đồng phục. Cô phải đối mặt với những tình huống đầy căng thẳng, những vụ án phức tạp đòi hỏi sự tinh tế và kiên nhẫn. Mỗi lần cô đứng trước một vụ án khó, lại nghĩ đến Thư Diệp, nhớ đến những lời động viên của cô, Nhất An lại cảm thấy có động lực để tiếp tục.

----

Một chiều, sau một ngày dài làm việc, Nhất An đến bệnh viện thăm Thư Diệp. Đến cửa phòng làm việc của Thư Diệp, cô thấy ánh sáng yếu ớt từ bên trong hắt ra. Khi cô gõ cửa, Thư Diệp quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Mình không nghĩ cậu lại đến đây muộn thế này," Thư Diệp cười, giọng có chút mệt mỏi nhưng vẫn tỏa ra vẻ dịu dàng.

Nhất An bước vào, nhìn thấy cô bạn đang mệt mỏi với đống tài liệu trên bàn. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về.

"Ngày đầu tiên thế nào? Mọi chuyện ổn không?" Nhất An hỏi, giọng đầy quan tâm.

"Khó khăn lắm, nhưng chắc mình sẽ quen thôi," Thư Diệp trả lời, ánh mắt sáng lên khi nói về công việc. "Mình sẽ cố gắng không để cậu phải lo lắng."

Nhất An mỉm cười, nắm lấy tay Thư Diệp, xiết chặt một chút. "Mình luôn ở đây, luôn tin tưởng vào cậu."

Cả hai ngồi im lặng một lúc, trong không gian ấm áp của bệnh viện. Mặc dù công việc của họ đều rất căng thẳng, nhưng chỉ cần có nhau, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.

----

Một tuần sau, vào một chiều đông giá rét, Thư Diệp và Nhất An quyết định đi dạo phố sau giờ làm. Những con phố ánh đèn vàng mờ ảo, không khí lạnh buốt, nhưng bên cạnh nhau, cả hai cảm nhận được sự ấm áp kỳ diệu. Dù cả hai đều đang trong những ngày tháng đầy thử thách, nhưng khi đi bên nhau, mọi lo lắng dường như biến mất.

"Hôm nay mình có một cuộc hẹn. Chắc cậu sẽ thích," Nhất An nói với một nụ cười bí ẩn khi kéo tay Thư Diệp đi về phía một góc phố.

Thư Diệp không khỏi tò mò. "Là gì vậy?"

Nhất An chỉ mỉm cười, không trả lời. Cả hai đi đến một quán café nhỏ với không gian ấm cúng, nơi không quá đông đúc nhưng lại có một sự yên bình đặc biệt.

Nhất An gọi cho cả hai một cốc cà phê nóng, rồi ngồi đối diện Thư Diệp, ánh mắt đầy tình cảm. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi qua tất cả những thử thách này không?"

Thư Diệp nhìn vào mắt Nhất An, rồi nhẹ nhàng gật đầu. "Có nhau là đủ rồi."

Cả hai tiếp tục trò chuyện về những kế hoạch tương lai, về công việc, về những ước mơ mà họ đang theo đuổi. Dù biết rằng phía trước còn rất nhiều khó khăn, nhưng họ tin rằng với tình yêu và sự đồng hành của nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua.

Buổi tối, sau khi thưởng thức cà phê, Nhất An và Thư Diệp cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường. Không gian xung quanh thật yên bình, và trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm thấy thời gian như ngừng lại. Cảm giác an yên lạ kỳ khiến họ quên đi hết những mệt mỏi.

“Cảm ơn cậu, vì tất cả,” Thư Diệp thì thầm.

Nhất An chỉ mỉm cười, rồi nắm chặt tay Thư Diệp. “Vì cậu, mọi thứ đều đáng giá.”

Và như thế, họ tiếp tục bước đi cùng nhau, vững vàng trên con đường đầy thử thách và những ước mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me