Bhtt Chan Tinh L Yulsic L Ma 18 Chuong 18 27
Chương 18
“ Cái kia…… Hồi Quyền thượng, chuồng đã không còn ngựa .” Bọn thị vệ lắp bắp trả lời.
“ Không có ngựa? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Uy nghiêm nói.
“ Bởi vì Cực Phong đem hàng rào chuồng tất cả đều phá nát, những con ngựa còn lại cũng thừa cơ chạy đi ra ngoài, mã tư đang đuổi bắt !” Nơm nớp lo sợ nói .
Quyền Du Lợi nghe thị vệ nói xong , xoay người liền hướng ra phía ngoài đi đến, ác ma giờ đây không còn suy nghĩ nhiều hơn nữa, trước thi triển khinh công đuổi theo nàng, nếu không đuổi theo, sau khi ra khỏi cung, đến ngoại thành tìm một con ngựa khác thay đi bộ.
Du Lợi mũi chân nhún một chút, nhẹ nhàng nhảy, sử dụng khinh công tuyệt thế của mình, liền lướt qua bức tường cao ngất của Xuân Tuyết các, chỉ thấy thân ảnh ác ma thấp thoáng trên nóc cung đình lượn qua.
“ Quyền thượng……” Hộ vệ bên người cùng thị vệ thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Các cung nữ đang quỳ rạp trên mặt đất cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lạnh ứa ra.
“ Hô…… Vù vù…… Thật sự nguy hiểm thật…… Thiếu chút nữa sẽ bị……” Cung nữ sợ hãi không dám suy nghĩ tiếp tục nữa .
Chỉ có thể yên lặng vì người tỷ muội đầu tiên đã bị lôi ra ngoài. Ai điếu…….
Lúc này Trịnh Tú Nghiên đã gần giống như tư thế của ngựa. kéo thẳng dây cương,biến thành nằm ở trên lưng ngựa, toàn thân cố sống cố chết, nắm chặt bờm của nó. Cực Phong liều mạng chạy như điên, làm nàng không biết nên làm thế nào.
Sợ hãi đã chiếm cứ lòng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng sợ hãi quá như thế , sợ một cái không cẩn thận, mạng nhỏ của nàng sẽ mất như thế.
Nhưng lại là đang ở tha hương, nàng còn không có trở về, nàng còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, nàng vô cùng nhớ những người thân thương yêu và những người bạn của nàng.
Nàng không muốn chết sớm như vậy a!!
Ai tới cứu cứu nàng.
Bất chơt , trong đầu của nàng hiện lên tên một người.
Quyền Du Lợi ……
Kinh,” Vì cái gì…… Hiện tại xuất hiện ở trong đầu …… Lại là ác ma?” Nàng không phải muốn chạy trốn sao!? Trộm đi ra vì muốn chạy trốn nữ ma đầu biến thái đó thật xa, thoát đi nơi này a!
Nhưng là…… Rắc rối phức tạp mâu thuẫn, không ngừng rối rắm trong lòng .
Không, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn trở về……
Nàng không thể tưởng thượng được Thất Hắc mã này lại chạy như thế , hoàn toàn không nghe lời nàng nói, không chịu khống chế, chẳng lẽ nàng bị con Thất Hắc mã này trêu đùa!?
Nàng đã thuận lợi chạy ra cửa cung, thị vệ còn không kịp phản ứng , Cực Phong đã tốc độ sét đánh vọt đi qua.
“ Trời ạ! Đó không phải Cực Phong mà Quyền thượng cưỡi sao? Nữ tữ nằm ở trên là ai a?” Bọn thị vệ đối mặt nhìn nhau.
Cũng may động tác bọn họ mau, bằng không sẽ chết thảm dưới vó ngựa .
“ Uy…… Mau…… Mau đuổi theo a! Nữ tử trên ngựa chính là Trịnh phi nương nương nha!” Mã phu chạy phía sau thở hổn hển hư hư hô.
“ Cái gì? Trịnh phi nương nương……” Bọn thị vệ nghe xong lại kinh ngạc.
Rất nhiều người đuổi theo tới, “Nhanh đi thông tri, nhanh chóng đóng bốn cửa thành lại.: Trong đó một người cầm đầu đám thị vệ hạ lệnh.
Bởi vì mấy ngày nay, nghe nói bên ngoài cửa thành Đông,có mãnh hổ sơn thú thường lui tới, vài cư dân lên núi , đều từng bị công kích, thậm chí có người bỏ mạng.
“ Dạ.” Một thị vệ nhanh chóng xuống ngựa chạy đi thông báo.
Những thị vệ này liền đuổi theo Trịnh phi nương nương, phân công nhau hợp tác.
“Chuyện đuổi theo Trịnh phi nương nương giao cho các ngươi, ta còn phải đuổi theo bầy ngựa đã chạy vì Cực Phong phá hư hàng rào.” Mã tư cùng thị vệ trưởng nói xong, quay đầu chạy ngược lại.
Chương 19
“ Con ngựa…… Chậm…… Chậm một chút……” Trịnh Tú Nghiên cảm giác chính mình đã sắp ngã xuống .
Cực Phong tựa như không hề nghe thấy , nó tiếp tục chạy như cũ , ở trong thành tán loạn, phá tan mấy quán nhỏ ven đường, thậm chí còn xông vào các cửa hiệu.
“ Oa! Ngựa điên a……” một gã phụ nhân thét chói tai.
“ Sao lại như thế, có biết cưỡi ngựa hay không!” Một người khác thấy tình huống trước mắt như thế, nhanh tay thu thập tất cả mọi đồ vật, để tránh theo tai ương.
“ Hoa quả của ta ……”
“ A! Hàng hóa của ta……”
“ Nhanh…… Có ai có thể ngăn cản nó……”
Một đám thành dân không ngừng mắng , vừa mới dọn xong sạp, muốn bán gì đó, đã bị vó ngựa phá hỏng mất.
Đang lúc bọn họ thu thập tàn cục, thì phía sau một đoàn thị vệ cũng cưỡi ngựa phi như bay đến bụi tung mù mịt.
“Ô…… Khụ khụ…… Hôm nay rốt cuộc là sao vậy a……” Toàn bộ thực vật đều bị rỡi vung vãi trên đất bị vó ngựa dẫm qua hư hại không còn bất cứ thứ gì.
Mọi người bị bụi tung mù mịt ho khan, ánh mắt cũng bị bầy ngựa cuốn tung lên nên không nhìn thấy gì hết.
Bọn thị vệ nhanh hơn cước bộ đuổi theo., nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp tốc độ kinh hồn của Cực Phong.
“Giá”
“ Mau, nương nương đi về hướng thành Tây , mau đuổi theo.” Một gã thị vệ hô.
Lúc này, một thân ảnh mặc hoàng sắc đã đuổi theo bọn họ, nhìn bọn thị vệ nói: “Đưa cho ta một con ngựa.”
“ Quyền thượng!?” Thị vệ kinh ngạc nói.
Trong đó một gã nghe thấy lời nói của Quyền Du Lợi, lập tức nhanh chóng giữ chặt dây cương, phi thân xuống
Quyền Du Lợi phi thân lên ngựa, dùng sức thúc mạnh vào bụng ngựa, chỉ thấy con ngựa phát ra “Tê tê — tê” Thanh âm, hai chân đứng thẳng, tiếp theo chạy vội mà đi.
Chạy một đoạn lộ trình, đôi tay của Trịnh Tú Nghiên đã ê ẩm, thân mình không ngừng xóc nảy cũng càng lúc phát đau lên , nàng thật sự sắp chống đỡ không được .
Thấy trước mắt chính là cửa thành Tây, chỉ cần ra nơi đó, nàng liền tự do .
Mà các binh lính canh giữ cửa thành Tây đã sớm nhận được tin tức niêm phong cửa , nên khi nàng đi gần đến cửa thành đã đóng được phân nửa.
Không, nàng muốn đi qua, cho dù nàng sẽ ngã xuống……
Nàng cũng muốn qua,”Giá!” Nàng đá nhẹ vào bụng ngựa, bởi vì nàng đã không nắm vững được dây cương.
Hay tay ôm chặt lấy cổ ngựa, dùng sức lực cuối cùng chống đỡ thân mình nàng lắc lư .
“Không! Dừng lại.” Quyền Du Lợi đuổi theo nàng, ở phía sau nàng hô to.
Như vậy nàng nhất định sẽ ngã xuống , Du Lợi đã nhìn ra trên lưng Cực Phong nàng đã sắp chống đỡ không nổi, mà con ngựa kia đang hưng trí muốn vọt qua cửa thành kia.
Nếu không phải do bản thân cưỡi con tuấn mã tốc độ hoàn toàn không thể so sánh với Cực Phong bằng không thì đã sớm đuổi kịp nàng, mà không phải truy ở phía sau nàng .
“Giá, giá” Hai tiếng, Du Lợi thuần thục thúc giục tốc độ thân ngựa dưới chân.
Trịnh Tú Nghiên thân mình chấn động, đây là thanh âm của ác ma , nàng ta đã đuổi tới……
Khi cửa thành đã sắp đóng hết, Cực Phong nhảy, thuận lợi ra khỏi thành, phía sau tốc độ của Quyền Du Lợi cũng theo nhanh hơn , ngay tại trong nháy mắt, con ngựa phát huy cực hạn lớn nhất .
Khi cửa thành vừa đóng lại, chỉ có hai con ngựa phóng qua, đó là Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi……
Những thị vệ của Du Lợi hoàn toàn không đuổi kịp, vừa đến thì cửa thành đã đóng hoàn toàn.
Trịnh Tú Nghiên đắc ý nghĩ rằng Quyền Du Lợi hẳn là bị kẹt lại ở trong thành đi! Nàng cuối cùng tự do ……
Thả lỏng thể xác và tinh thần, làm cho nàng vốn dĩ cũng đã lay động, thân thể mềm nhũn vì mỏi mệt cũng từ từ ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Chương 20
Ở trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông , Quyền Du Lợi thi triển khinh công , bay vọt tới phía sau Trịnh Tú Nghiên, bàn tay to lớn vừa kịp lúc ôm choàng lấy thân mình mềm nhũn của nàng rơi khỏi lưng ngựa, kéo vào trong lòng chính mình .
Chỉnh tay kéo thẳng dây cương, “Hự!” Cực Phong lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không chạy như điên nữa.
Quyền Du Lợi ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ mềm nhũn trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt xanh mét, trong lòng vừa tức vừa sợ.
Vừa rồi, khi nhìn thấy nàng lung lay sắp ngã ngựa, thực sự đã làm cho tâm Du Lợi hoảng hốt, may mắn động tác của bản thân nhanh nhẹn, bằng không hiện tại sẽ biến thành như thế nào, Du Lợi thật không dám tưởng……
Khẽ vuốt đôi má tái nhợt của nàng , khuôn mặt nhỏ nDu Lợi vẫn còn chấn động kinh hoàng, bất đắc dĩ thở dài, “Nàng không có khả năng thoát khỏi ta, nàng vốn dĩ không thể, trừ phi ta thả nàng.” Bằng không nàng đừng mơ tưởng từ Du Lợi bên người lẩn trốn đi.
Nghe thấy thanh âm của người kia , nàng chậm rãi mở ra mắt,” Ngươi……” Sao lại là ả ta? Là nữ ma đầu biến thái cứu nàng!?
“Ta nhất định phải hảo hảo trừng phạt nàng, để nàng biết hậu quả của việc chạy trốn.” Du Lợi lãnh khốc nói .
Trợn to hai tròng mắt,” Không……” Sao lại như vậy, tại sao người nàng cật lực không muốn gặp nhất lại đuổi theo nàng .
Trịnh Tú Nghiên không ngừng vặn vẹo thân mình, giãy dụa muốn chạy trốn vòng tay ôm ấp của người kia .
“ Nàng muốn ngã chết sao!?” Thấy nàng muốn tránh thoát, Thanh âm Du Lợi lại lạnh hơn vài phần.
“ Cho dù sẽ chết, ta cũng không muốn ngươi.” Miệng nàng cứng rắn nói .
“ Được, đây là do nàng nói , Ta sẽ khiến cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử.” Du Lợi tuyệt đối muốn cô gái nhỏ này phải trả một giá thật đắt cho câu nói vừa rồi.
Du Lợi một tay ôm nàng, một tay kia kéo thẳng dây cương ,” Giá!” Làm cho Cực Phong gia tốc.
“Oa a……” Đột nhiên trên đường tăng tốc, làm cho nàng theo bản năng nắm chặt quần áo của Quyền Du Lợi .
“ Sợ sao! Còn có thể sợ.” Du Lợi trêu tức nói.
“ Ta…… Ta mới không sợ đâu!” Quật cường đáp lại, nàng mới sẽ không cúi đầu hướng Du Lợi !
“Thật không sợ sao ?” Du Lợi nhướng mày,” Ta đây buông tay nhé?” Không đợi câu trả lời của nàng, bản thân nhanh chóng thu hồi cánh tay đang ôm nàng lại.
Còn không kịp phản ứng, nàng mất thăng bằng ngã về một bên, “A…” Kinh hoảng hét thất thanh.
Mắt thấy sẽ ngã xuống ngựa như thế , Trịnh Tú Nghiên nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đau đớn sẽ đến……
Nhưng, không thấy sự đau đớn nào xuất hiện, mà bị một cánh tay to ôm choàng lấy, mở mắt ra nàng đã lại nằm trong vòng ôm ấp của Quyền Du Lợi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn nữ ma đầu làm càn kia , nét mặt đầy vẻ ngạo mạn ,” Ngươi…… Ngươi là cố ý ……” Người này, hơi quá đáng, thế nhưng trêu đùa nàng như vậy .
Tuyệt không giấu diếm,” Đúng vậy.” Du Lợi chính là cố ý .
“Trêu ta như vậy tốt lắm sao? Ngươi này cổ nhân ác liệt .” Nàng lại bị Du Lợi trêu chọc, nổi nóng chửi ầm lên.
Tức giận trong lòng dần dần nổi lên, “ Thả ta xuống dưới, có nghe hay không.” Giận trừng mắt nhìn Du Lợi.
“ Nàng nói ta ác liệt? Cho tới bây giờ hoàn toàn không ai dám nói chuyện với bổnVương như thế, nàng là người đầu tiên.”Nữ nhân này lá gan thật ra càng lúc càng lớn , đã làm sai còn dám hung hăng với mình?
“Ngươi vốn chính là…… A –” Nhưng mới nói đến một nửa, thân mình Trịnh Tú Nghiên bay lên không , bị Du Lợi ôm ấp, dùng khinh công đi vào một rừng cây rập rạp ven đường.
“Ngươi làm gì thế? !? Buông!” Bị Du Lợi đột nhiên ôm lấy như vậy, bay vọt trên không trung làm nàng hoảng hốt.
“ Làm cái gì? Nàng không phải nói ta ác liệt? Ta đây khiến cho nàng thưởng thức, ác liệt thực sự là như thế nào.” Du Lợi không giấu diếm ý cười tà ác .
“ Không……” Như là biết ác ma sẽ đối nàng làm cái gì, kích động đánh đá loạn xạ.
“ Nàng tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không kế tiếp sẽ biến thành như thế nào …… Ta cũng không dám cam đoan .” Thản nhiên nói , ngữ khí tràn đầy uy hiếp.
“Ngươi…… Hạ lưu!” Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn là vẫn có một chút sợ hãi cùng bất an, huống chi bọn họ hiện tại đang ở vùng hoang vu dã ngoại.
Ác ma sẽ không tính thật sự ở trong này muốn nàng chứ!? Nàng không cần a!
Du Lợi đem nàng ôm kéo vào trong lòng, đại chưởng khẽ vuốt sợi tóc toán loạn của nàng .
Đối với nàng mắng chửi, mắt điếc tai ngơ, nhưng lại đối với thân thể thơm ngát của nàng lại không ngừng âu yếm…… Để cho nàng vì mình mà chuẩn bị sẵn sàng.
Chương 21.
“ Nghiên nhi, thật ngọt quá.” Du Lợi phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng , đem đầu lưỡi tham nhập vào bên trong, khiêu khích đầu lưỡi của nàng , nhấm nháp hơi thở hòa lẫn của nhau.
“ Ngô ân……” Đầu lưỡi của Du Lợi di chuyển thám hiểm từng mọi ngóc ngách của miệng nàng, vừa cắn mút vuốt ve, hai lưỡi giao triền xúc cảm làm cho nàng nhịn không được thân thể mềm nhũn.
Khi thì nhanh, khi thì chậm, lập tức mút, lập tức lại cùng đầu lưỡi của nàng chơi đùa.
Cao siêu kỹ xảo, thế công biến hóa như mây, luôn làm cho nàng khó có thể tưởng tượng, bất ngờ kinh ngạc.
Biết nàng cũng không thể chống cự mình được , nàng chỉ có thể vô lực khuất phục……
“Không cần…… Nơi này…… Có người……” Mặt nàng đỏ lên, đôi môi run run hơi hơi mở ra, nhưng những lời tiếp theo chưa kịp nói đã bị đôi môi cuồng vọng lại bá đạo của Du Lợi che phủ cuồng nhiệt.
Nhất thời, đôi môi non mềm của nàng tràn đầy mùi hương nam tính của Du Lợi.
“Đừng sợ, nơi này là rừng cây ở phía Tây ngoại ô , người ở rất thưa thớt, rất ít người qua lại, cho dù có, nhìn thấy chúng ta như vậy, cũng sẽ thực thức thời rời đi .” Du Lợi nhướng mày nói, chính là không cho nàng có cơ hội gì có thể cự tuyệt chuyện này chúng mình.
Đương nhiên, Du Lợi cũng không cho phép nàng cự tuyệt, căn bản là bản thân muốn nàng.
“Không……”Nàng không cần tại vùng hoang vu dã ngoại này a! Vạn nhất bị người nhìn thấy…… Bảo nàng nên như thế nào……
Hoàn toàn không để ý đến nửa lời phản kháng của nàng, ngón tay linh hoạt của ác ma sớm đã cởi bỏ áo ngoài của nàng, choàng qua phía sau nàng, thuần thục đem đại chưởng tham nhập vào bên trong quần áo của nàng , âu yếm khuôn ngực đẫy đà non mềm của nàng.
“Yên tâm, sẽ không bị phát hiện , ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này trong vòng mười thước.” Nội lực ác ma thâm hậu như thế, nếu có ai tới gần, chẳng lẽ lại không biết sao!?
Nàng há hốc miệng thở dốc, toàn thân không ngừng run run, tứ chi cũng xụi lơ vô lực.
Lúc này, Du Lợi cũng bắt đầu lướt lưỡi xuống nhấm nháp cái cổ mềm mại trắng mịn của nàng, thân thể nàng đột nhiên run rẩy một chút, “A, a…… Đừng cắn chỗ đó, nhột lắm….” Trời sinh nàng sợ nhất nhột nhạt, nhất là cổ, hành động này của Quyền Du Lợi làm cho nàng không ngừng ngọ nguậy, rụt cổ lại.
“ Nàng thực mẫn cảm.”Tiếp tục lướt lưỡi liếm hôn, chỉ thấy nàng phát ra ưm, hừ rên rỉ, không thể nghi ngờ là cho ác ma cổ vũ rất lớn .
Nhìn thấy thân thể mê người của nàng, da thịt trắng mịn như tuyết, bờ ngực lồ lộ, trên đỉnh có phấn hồng sắc anh đào, eo thon nhỏ, dáng người cân đối hài hòa một cách gợi cảm, khiến cho hai chân phá lệ thon dài, ở dưới tiết khố lộ ra trắng ngần thật mê hoặc lòng người.
“ Ưhm hừ……” Ở ngoại ô thật sự khác biệt với ân ái trong phòng, thị giác cảm giác kích thích khác Du Lợi, làm cho người ta hưng phấn hơn .
“ Nghiên nhi, nàng thật đẹp.” Nhìn thấy nàng vì bị kích tình mà đôi má đỏ ửng thật mê người, nhịn không được lại là một tiếng tán thưởng.
Không đợi nàng trả lời, tay phải ác ma đã không an phận xoa một bên đầu ngực mềm của nàng , miệng cũng không nhàn rỗi mút liếm bên bờ ngực bên kia, dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hồng môi của nàng , hoặc liếm, hoặc cắn, hoặc mút.
“Ngươi…… n a……” Khuôn mặt nhỏ nDu Lợi của nàng nóng đỏ, không biết nên làm cái gì.
Quyền Du Lợi bắt đầu động thủ thoát đi quần áo trở ngại, không bao lâu, trên người Trịnh Tú Nghiên đã không còn vật gì che đậy , đều bị chính mình tận tình cấp thoát sạch sẽ quăng vung vãi.
“ A…… n…… Hừ……” nàng phát ra mỏng manh hừ nhẹ, có thể cảm giác được, nàng tựa hồ càng mẫn cảm hơn một chút.
Tiếp theo, Du Lợi bắt đầu di chuyển đôi tay vừa âu yếm bờ ngực tiến dần xuống đường cong nơi eo nhỏ nDu Lợi, lướt qua bụng bằng phẳng, đi vào vùng tam giác đen bí hiểm của nàng.
Du Lợi tách đôi chân dài ra của nàng , cọ xát bên trong đùi của nàng, làm cho thân thể hai người dán thật sát vào nhau không một kẻ hở.
“ Nói, muốn sao?” Tiếng nói dễ nghe , tà mị ở bên tai nàng nỉ non.
Nhè nhẹ xoa nắn nụ hoa bên trong của nàng, đã sớm ướt đẫm, nàng vì sự kích thích tà ác đã sớm động tình .
“Ách…… Ta nóng quá…… Thật muốn……” Thần chí có chút mê ly, không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thân mình càng phát ra nhiệt, lại có chút cảm giác trống rỗng hư không khó nhịn.
“ Nghiên nhi, nàng thật ẩm ướt a!” Du Lợi bắt đầu kích thích nhụy hoa ướt át của nàng, dưới sự khiêu khích của mình, dần dần tiết ra yêu dịch ẩm ướt nóng bỏng, hai ngón tay thô ráp âu yếm hoa thần của nàng cùng hai bên cánh hoa mềm.
“ A…… Ngươi…… Đừng…… Đừng nói nữa…… A!” Làm sao ác ma có thể thốt lên những nói nói đáng xáu hổ chết người như thế chứ.
“ Không nói? Vậy ta nên làm a!” Quyền Du Lợi lộ ra tươi cười cuồng dã .
Ngón tay Du Lợi dần dần mò mẫn tìm lối vào mật động bên trong ,linh hoạt như xà lòn lỏi thâm nhập nơi mật huyệt nóng ẩm của nàng, triền miên ra vào, mỗi lần chính mình dùng lực xâm nhập ngón tay thật mạnh, đều làm nàng hét thành tiếng.
“ Aa cáp…… Không…… A……” Thân là tình trường lão luyện, Du Lợi phi thường rõ ràng cách khai phá tình dục của tiểu nữ nhân dưới thân mình đạt đến mức cao trào nhất
Quyền Du Lợi không ngừng tham nhập ngón tay của mình ra vào tiểu hoa huyệt ẩm ướt, mật nước chảy ròng ròng, nàng đung đưa lắc lư theo mỗi nhịp điệu của Du Lợi, cái miệng nhỏ nDu Lợi không ngừng bật ra tiếng rên rỉ.
Chương 22
“Dừng tay…… n a……” Hoa hạch tối mẫn cảm nhất ở dưới thân bị ác ma dùng hai ngón tay mềm nhẹ chà sát, lực đạo vừa đủ, Trịnh Tú Nghiên bất lực ngẩng đầu lên, cong thắt lưng, điên cuồng run rẩy.
Muốn Du Lợi dừng tay giờ phút này? Đó là không có khả năng.
Kháng cự của nàng sẽ chỉ làm Du LỢi càng muốn nàng nhiều hơn, khơi mào dục vọng chinh phục của ác ma lớn hơn, lớn hơn nữa nữa .
“ Không được.” Du Lợi bá đạo cự tuyệt, đại chưởng bừa bãi ở đóa hoa mềm mại của nàng vuốt ve âu yếm .
“ A…… Cáp……” Thở dốc dồn dập , ngón giữa của Quyền Du Lợi bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào bên trong hoa kính, càng thêm tăng tốc.
Nhìn thân thể trắng như tuyết oằn oại dưới thân mình, đã bắt đầu đỏ ửng lên, xuất ra từng trận mồ hôi ướt cả làn da ngà ngọc.Tà tứ cười,” Xảy ra chuyện gì?” .
“ Thật…… Thật là khó chịu…… ưmh……” Thân thể tinh tế mảnh mai không ngừng vặn vẹo.
Nghe thấy âm thanh yêu kiều mị hoặc kia ưm một tiếng say lòng người , làm cho hạ thân của Quyền Du Lợi cũng toàn bộ ướt át cả lên.
“Ta biết.” Nhưng ác ma chỉ cắn răng kềm nén, một tay tiếp tục miết nhè nhẹ hoa hạch đã sưng đỏ, tay còn lại tiếp tục tăng thêm nhịp điệu xâm nhập sâu hơn, bên trong mật huyệt càng thêm ướt át ấm áp, đâm sâu, nhịp nhẹ, cảm nhận từng cơn co rút của thành vách bên trong mật huyệt của nàng, từng trận từng trận.
“ A a…… Hừm ách……” Nàng khó nhịn được cong thân thể lên muốn đẩy tay Du Lợi ra, nhưng bàn tay to lớn của ác ma đã kềm chặt lấy thắt lưng của nàng,không cho nàng có một cơ hội nào để lùi bước .
Hoa huyệt bị Du Lợi khiêu khích mà phân bố ra càng nhiều mật hoa, huyệt khẩu mềm mại đã tràn ra nhiều nước, khoái cảm dần dần lan tỏa tự hạ thân của nàng lan ra khắp toàn thân, nàng không thể nhịn nổi chỉ có thể dùng hàm răng trắng ngọc cắn chặt đôi môi kềm nén phát ra tiếng rên rỉ, đôi mày liễu cau chặt lại.
“ Đừng cắn…… Sẽ chảy máu .” Du Lợi đau lòng dùng ngón tay nhẹ tách đôi môi đỏ mọng đãng bị hành hạ bởi hàm răng trắng muốt kia.
Đến khi cảm giác bên trong mật huyệt mê người kia đã tần suất co nhanh hơn rút đã đến đạt đến đỉnh điểm,mắt Du Lợi nhíu lại, tốc độ trong tay chính mình càng tăng thêm.
“Ngô…… Không…… Ngừng…… A a……”
Dưới sự xâm chiếm, bá bá đạo cùng cuồng liệt của Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên sớm mê loạn không thể suy nghĩ, để mặc cho ngón tay của Du Lợi tàn sát công chiếm,áp lực đột nhiên như là bị chặt đứt ngang, một luồng khoái cảm bỗng chốc vỡ tan thành từng mãnh nhỏ lan tràn khắp châu thân của chính mình, lần thứ hai dẫn dắt nàng đến cực hạn của mây mưa ân ái, tuyệt vời lại làm cho người ta sợ hãi vui thích.
“Ta không được……”
Tiếng rên rỉ kia càng lúc càng cao hơn, ngọt ngào kiều mị, ác ma cảm nhận được bên trong hoa kính đã đạt đến cao trào khiến cho hoàn toàn co giật.
Nhưng,Du Lợi không vì thế mà ngừng tay, buông nàng ra.
Trong rừng cây, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng lướt qua khuôn ngực rộng lớn của Du Lợi, đó là một loại âu yếm, lại lay động thân thể nữ nhân kia hưng phấn không thôi .
“ Nghiên nhi, muốn nữa sao?” Tiếng nói mị hoặc ở nàng bên tai thì thầm.
Chính là bên người Du Lợi lúc nào cũng có những món đồ cấp kíp phục vụ cho những lúc như thế này, đừng nói đến ác ma là người ham muốn cao, kể từ ngày đầu nạp Nghiên nhi làm phi, Du Lợi chỉ là dành những thứ ham muốn tà ác này cho nàng mọi lúc mọi nơi, để nàng chìm sâu trong Du Lợi, để nàng rũ đi cái ý tưởng chạy trốn khốn nạn kia.
Ít nhiều trước khi đuổi theo nàng lúc nãy, định là qua tìm nàng để tiếp tục mây mưa nên bản thân Du Lợi cũng chuẩn bị trong trang phục món đồ mới được đám tiểu tốt thân tín cấp cho. Món đồ lần này thực thú vị, có cả dây đeo và người, khi dùng vừa đem nàng đến cực hạn khoái cảm, vừa được tùy hạn ma sát với nàng, nhất định sẽ rất thú vị a. Không nghĩ đến món đồ này lại được dùng tong tình cảnh như thế này…
…………………………………………..
Tay vẫn bế bổng nàng lên, nhanh chân tiến về đống y phục lộn xộn vừa thoát hạ chân đẩy đẩy tìm món kia, rất nhanh đá bổng nó lên, đôi tay vòng qua người nàng nắm lấy nó tiến về gốc cây làm điểm dựa khi nãy, áp người nàng vào đó, tay nhanh chóng đeo món kia vào người.
Du Lợi thối lui nửa người dưới, đưa tay nàng cao chân phải của nàng lên, để chân nàng bám lấy ngang lưng của chính mình, đem món kia buộc chặt của mình, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua hoa huyệt ẩm ướt kia.
“Ngô ân…… n……” Không thể nói nên lời, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Khép hờ đôi mắt, Trịnh Tú Nghiên thấp giọng nỉ non, cảm giác được cực đại món kia của Quyền Du Lợi , liền như thế một tấc lại một tấc thẳng tiến bên trong hoa kính của nàng……
“Ách…… A a……” Ngửa đầu hò hét ra tiếng.
Hoa kính chật hẹp, lập tức bị ác ma cấp nhồi, làm cho nàng cảm giác được một loại cảm giác vô cùng phong phú phủ trùm lên đầu óc của nàng.
“ Ưhm…… Nhẹ một chút……”
“ Thật chặt a……” Nhịn không được phát ra thở dài, hoa kính của nàng bao trùm lấy món kia của ác ma, thịt chặt đến nỗi khó di chuyễn nhấp nhô nhanh chóng được. mềm mại mịn màng như tơ nhung, ấm áp lại mút thật chặt.
Du Lợi đầu tiên là chậm rãi rút món kia ra khỏi nàng, sau đó một lần dùng sức thẳng tiến, thẳng mạnh thật sâu vào bên trong hoa tâm kia.
“ A a…… Nhẹ một chút…… Không…… Aha…… Sâu quá……” Nàng bất lực khinh hô lên tiếng.
Nhìn đôi mắt của Trịnh Tú Nghiên kia tràn ngập tình dục mê ly , Du Lợi đột nhiên đem cả người nàng bế đứng lên nhẹ nhàng đặt lên trên một thân cây, để cho hai chân của nàng hoàn toàn vòng ngang thắt lưng của mình, rồi mới thẳng lưng đâm thật mạnh, lại xỏ xuyên qua hoa kính nhỏ hẹp của nàng.
“ A…. A a…… Không…… n a……”
Tư thế hoan ái ái muội như thế , mạnh mẽ xuyên thấu như thế, không chỉ làm cho hoa huyệt của nàng bị bắt buộc nhận món đồ to lớn kia vào thật sâu, hai tay lại chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy cổ của ác ma, để mặc người kia dẫn dắt, bay về phía chân trời.
Quyền Du Lợi bắt đầu không ngừng dùng sức ra vào thẳng tiến, để cho món đồ kia một lần lại một lần xâm nhập lại xâm nhập, đâm sâu vào bên trong hoa kính ướt át mềm mại kia ……
Chương 23
“ Nga…… Quá sâu …… n a……”
Ác ma ở trong cơ thể của nàng tận tình va chạm, khoái cảm gắt gao bao phủ lấy tất cả mọi cảm quan của hai người, giống như là dã thú ở thời nguyên thủy trong rừng cây, chỉ nghe theo khát vọng của bản thân mình,yêu cầu thân thể của đối phương .
Du Lợi tham lam chăm chú nhìn cực đại món đồ kia của mình ra vào mật huyệt đỏ hồng của nàng, bên tai lại nghe thấy tiếng rên rỉ kích tình của Trịnh Tú Nghiên xinh đẹp , vừa lòng khóe miệng hơi hơi gợi lên.
“Thoải mái không?Nghiên nhi của ta !” Quyền Du Lợi ôm chặt lấy cái mông tuyết trắng của nàng, thắt lưng không ngừng đong đưa theo nhịp điệu,ma sát rất nhanh , khi thì nhẹ nhàng, khi thì dùng sức xâm nhập thật sâu, ý định mười phần khiêu khích .
“ a…… Ưm ác…… Không cần…… Đừng…… Tra tấn ta …… A……” khoái cảm cực độ ồ ạt tràn tới, làm cho nàng ngay cả một câu cũng không thể thốt thành lời.
“Ha ha…… Điều này sẽ là tra tấn ư? Nên là thoải mái mới đúng a! Xem ra chính mình dỗ còn chưa đủ, mới điểm ấy năng lực liền chịu không nổi ? Hay là, màng muốn chính mình thử xem? Tự mình đong đưa thắt lưng, sẽ càng thoải mái hơn!”
Chậm rãi dừng lại động tác, Du Lợi đem quyền chủ đạo giao cho nàng.
“ Ngô…… Ta…… Ta… ưm…… Sẽ không……” Điều này làm cho nàng xấu hổ không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nDu Lợi đỏ bừng vùi vào trong lòng Quyền Du Lợi .
“ Là sẽ không? Hay là thẹn thùng?” Du Lợi nghiền ngẫm trêu đùa nàng, nhìn chăm chú những biểu tình biến hóa trên mặt nàng, một tay nâng cằm của nàng lên, bên dưới lại nhấn liên tiếp mãnh liệt.
“n ngô……”
Nếu nàng e lệ, vậy chính là liền tự mình làm lấy đi! Thu hồi quyền chủ đạo , chậm rãi hơi lùi về phía sau, tiếp theo là một cú nhấn thật mạnh.
Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể mặc Du Lợi bá đạo thủ đoạt, nàng hiện tại cuối cùng sáng tỏ, muốn đào thoát khỏi lòng bàn tay ác ma , là không có khả năng .
Chẳng lẽ nàng sẽ nhận mệnh như thế ? Làm thế thân của Trịnh Tú Nghiên kia ? Đây không phải là chuyện nàng muốn, cũng không phải là số mệnh của nàng, tất cả những chuyện này tại sao lại phát sinh trên người nàng…..
Một trận co rút nhanh làm cho nàng cả người bắt đầu run run đứng lên, Du Lợi cũng hiểu được tuyệt mỹ cao trào sắp xảy ra.
Nàng cũng sắp không khống chế được …… Khắc chế không được lên tiếng kêu to.
“ A a…… Không…… Ôi a…… Ưhm……”
Lực va đập của Quyền Du Lợi ở trong cơ thể nàng càng lúc càng mạnh mẽ hơn , choàng tay ôm lấy eo nhỏ, dùng sức kéo về hướng chính mình.
“ Ưm…… A a a –” Nàng cao giọng la lên, nộn huyệt cũng kịch liệt co rút lại .
Ác ma khoái trá nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng đã lâm vào cao trào tuyệt mỹ,là xinh đẹp như vậy , không nghĩ tới lão hoàng đế kia lại mang đến cho Du Lợi một đại mỹ nhân mê người như vậy.
Cho dù là dụng tâm kín đáo, Du Lợi cũng sẽ không cô phụ tâm ý của ông ta. Huống hồ lúc này đây, nàng ta cũng là tối quan tâm của mình.
Hiện tại, Du Lợi sẽ tận lực hưởng thụ, chôn sâu tâm hồn của Du Lợi vào cơ thể mê người thiếu nữ đã làm bản thân tiêu tan cả hồn vía này, ác ma còn không muốn chấm dứt mau như vậy.
Vẫn không để cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, Quyền Du Lợi ôm lấy nàng đi đến bên cạnh hồ nơi buộc con Cực Phong, món kia của ác ma vẫn còn để nguyên trong cơ thể nàng vẫn chưa rút ra, mỗi một bước đi, đều làm cho sự ma sát 2 nơi tư mật khi món kia đã lút sâu trong người nàng ướt nhũn, ở trong lòng ác ma nhịn không được rên rỉ.
“Ách ân…… Ngừng đi…… Ta…… Mệt mỏi quá……” Bôn ba suốt buổi trưa , làm cho thân mình nàng có chút suy yếu chống đỡ không được, biết ác ma không có ý định dừng lại , nàng chỉ có thể đau khổ cầu xin.
“ Không thể nào. Vì để phạt nàng dám to gan chạy trốn, mới vừa bắt đầu làm sao dừng lại? Để xem nàng lần sau có dám từ bên người ta mà chạy nữa không.” Du Lợi nhất định phải cho nàng một chút ít giáo huấn, để cho nàng nên học cách ngoan ngoãn.
Ngọn lửa nóng cùng sự ẩm ướt chính mình vẫn ở bên trong hoa huyệt sưng đỏ của nàng không chút nào gián đoạn ma sát qua lại, nhấn nhẹ mũi chân, toàn thân hai người bay lên không trung, Du Lợi nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa ôm sát Trịnh Tú Nghiên quay mặt về hướng mình.
“Giá” Một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng , một tay nắm lấy dây cương, thét to một tiếng, Cực Phong bắt đầu chạy nhanh về phía trước .
“ n a…… A…… Không cần……” Con ngựa hành tẩu, khiến cho 2 người bọn họ không nên tốn sức lực, theo nhịp chạy nhịp nhàng của con ngựa, , phần eo cao thấp đong đưa.
“ Thử cảm giác trên lưng ngựa như thế nào, mát mẻ và khác biệt chứ?” Du Lợi tà ác cười, cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng của nàng , hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, làm cho tốc độ Cực Phong có thể nhanh hơn một ít.
Cao thấp đong đưa biên độ cũng càng lúc càng lớn, Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể vô lực ngửa đầu tựa vào trong ngực ác ma , cái miệng nhỏ nDu Lợi phun ra một tiếng thoát phá rên rỉ.
“ Ngô ân…… Buông…… Buông tha ta…… A……” Nàng sắp không được, cũng sắp chống đỡ không được , sương mù ngưng tụ ở trong mắt dần dần mở rộng, hai mắt đầy sương mù làm cho tầm mắt nàng dần trở nên mơ hồ.
========================================
E hèm...lần này là chết thật nha, sai lầm khi chọn cái này convert à khổ quá...đọc toàn H, ko đọc cũng phải sửa H...hic hichiccc..ai thương ta với (((((((((((((((((
Chương 24
“Cầu ngươi…… Buông tha ta…… Rất…… Rất……” Nàng hét lên , hai mắt đẫm lệ cầu xin, nếu không có Du Lợi ôm thắt lưng của nàng , nàng hiện tại sớm ngã xuống ngựa mất rồi.
Một giọt, lại một giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy chảy xuống, nàng không chịu nổi cực đại khoái hoạt cùng với kích thích cực hạn như thế này, tốc độ của Cực Phong càng lúc càng nhanh, nàng chỉ có thể vô lực không ngừng lay động đầu, run rẩy.
“Muốn ta buông tha nàng, có thể, chỉ cần nàng đáp ứng ta, không được phép rời khỏi ta.” Du Lợi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hết những giợt nước mắt của nàng, khai ra điều kiện.
“Ừm…… Được, được…… Ngươi nói cái gì…… Cũng đều…… Được…… A…… Ta đáp ứng……” Chỉ cần ác ma nhanh chóng làm cho con ngựa dừng lại.
“ Nghiên nhi nhi ngoan của ta, đây chính là nàng nói nha! Nếu còn có lần sau, ta tuyệt không nhẹ tay.” Du Lợi nghiêm túc cảnh cáo.
“ Hừ ân…… Biết…… Mau…… Mau dừng lại đi……” Trịnh Tú Nghiên vốn dĩ nằm ngửa ở trong ngực ác ma, nay đã không còn sức ngã rạp trên lưng ngựa.
“ Như nàng mong muốn, cái hoàn mỹ sẽ chấm dứt ngay!” Quyền Du Lợi nghe theo nằm sát vào trên lưng của nàng, đè thấp thân mình.
“Giá, giá!” Hai tiếng, hai chân đồng thời cũng dùng sức thúc vào bụng ngựa một lần nữa. Cực Phong như là biết tâm tư chủ nhân , lúc này đang dùng hết toàn lực hướng ven hồ bên kia thẳng đến,ngược lại càng chạy càng nhanh.
Khách lạc, khách lạc tiếng vó ngựa vờn quanh khu rừng cây im lặng, những nơi mà có vó ngựa phóng qua, chim chóc chạy bay toán loạn.
“ Aa…… Dừng…… Ta không trốn…… Cáp a…… Dừng lại…… Dừng lại……” Nàng vô lực thét lên, bị động thừa nhận hạ thể một lần lại một lần cuồng tiến mạnh công.
Đôi cánh tay mạnh mẽ của Quyền Du Lợi ôm chặt nàng, món kia giờ phút này trước co rút kịch liệt của nàng mà trơ nên cực đại, từ phía sau lại tiến sâu thêm một chút vào chổ sâu nhất của hoa tâm.
Tất cả những suy nghĩ trong chốc lát vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ vỡ vụn, trong lúc nàng đạt đến đỉnh cao nhất của hoan ái là lúc, liên tiếp co rút lại cũng làm cho ác ma nhịn không được bắt đầu đến cao trào.
“Không…… A a a a……” Không chịu nổi quá nhiều cơn khoái cảm, trong cơn cao trào mãnh liệt nhất, nàng cuối cùng vô lực ngất.
Mà Du Lợi lúc này, còn lại là đem đầy bụng dục hỏa, phun trào hết ra ngoài, ướt đẫm cả tiểu hạch của chính mình.
Mới lưu luyến không rời đem vật kia của chính mình rút ra khỏi người nàng.
“Hu……“ Kéo mạnh dây cương.
Chậm rãi hạn chế tốc độ Cực Phong , luyến tiếc đem món kia nút sạch rồi vứt kia xuống hồ, mặc quần áo thật cẩn thận, quay đầu đi về hướng cửa thành Tây ……
Từ lần chạy trốn bất thành của hôm đó,nàng đã bị trông giữ càng nghiêm ngặt hơn, chẳng những một cung nữ ngày thường theo hầu hạ sát bên cạnh, hai tỳ nữ hầu hạ, mà bây giờ còn tăng thêm một đám nữ thị vệ trông coi ngoài cửa, để ngừa nàng chạy trốn lần thứ hai.
Du Lợi thật sự là hoảng hốt quá mức a! Một Quyền thượng của một quốc gia, muốn nữ nhân, muốn thị tẩm, chuyện này đâu có khó gì với nàng? Tin tưởng chỉ cần Du Lợi khẽ động một ngón tay, một đám nữ nhân xếp thành hàng cam nguyện thay thế vị trí của nàng, tại sao lại không chịu thả nàng ra?
Đã qua mấy ngày, nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quyền Du Lợi, chuyện này làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Nàng ở trong phòng buồn đến chết đi được, may mà các nữ tỳ đã đoán trước ý định của nàng, đã chuẩn bị sẵn áo lông Cáo màu đỏ, nàng đi đến hoa viên bên ngoài Xuân Tuyết các giải sầu.
Phía sau, còn lại là nữ tì theo bên người, Mẫn nhi, còn có hai nữ hầu vệ mang kiếm .
Áo lông cáo màu đỏ này đó chính là vật quý hiếm có chỉ duy nhất có tại Xích Lung Quốc này, từ lông cáo đỏ, qua rất nhiều công đoạn mới may thành như thế.
Nó cùng với các loại lông thú vật khác không giống nhau là, ngoài trừ một màu đỏ quyến rũ lấp lánh, khi mặc vào sẽ chống lạnh vô cùng giữ ấm áp.
Tại đây phương Bắc rét lạnh như thế này, ,mặc nó vào ngoài việc hưởng thụ sự ấm áp hiếm có ra, còn tượng trưng cho thân phận cùng địa vị.
Nhưng mà đương nhiên loại vật phẩm quý giá hiếm thấy này đương nhiên giá tiền rất dọa người,chỉ có Vương tộc mới có năng lực sử dụng, cũng thường bị tiến cống đến hoàng thất Trung Nguyên , nghe nói ngay cả đương kim hoàng đế cũng rất yêu thích a!
“Chủ tử! Đi lâu như thế, có mệt hay không? Đằng kia có bàn đá, hay chúng ta đến đó nghỉ ngơi nhé?” Mẫn nhi chỉ ở phía trước dưới tán những cành mai, dùng hòn đá xây thành cái bàn nói.
“ Được.” Trịnh Tú Nghiên khẽ gật đầu.
Lúc này, Mẫn nhi lấy ra cái giỏ bằng trúc, từ bên trong đem ra những món điểm tâm ngọt chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên .
“Đây là mới ra lệnh cho nữ đầu bếp làm, đều là những loại bánh mà chủ tử yêu thích.” Tự tay bày một món lại một món đêm lên bàn.
Chương 25
Gió lạnh ào tới, nhánh cây lay động, những đóa hoa tung bay trong gió, cảnh này lúc này , làm cho nàng không khỏi nhớ tới giờ Trịnhy học quốc văn ở trường học, sách giáo khoa có một câu thơ:” vô cùng một phen hàn triệt cốt, kia hoa mai phác mũi hương.” Thì thào nói nhỏ.
Mặc dù mùa đông còn chưa bắt đầu, hoa mai cũng đã nở rộ xinh đẹp như thế , gió thổi qua, từng cánh hoa bay bay trước mắt, làm nàng nhìn đến nhập thần.
“Chủ tử ngâm thật tốt, đến đây, thưởng thức thử xem hương vị có giống như trước đây, tuy rằng không phải do ngự trù ở cung đình làm, nhưng nghe nói tay nghề của nữ đầu bếp này cũng không kém.” Mẫn nhi cười tán thưởng nói.
Trịnh Tú Nghiên thu hồi suy nghĩ hỗn độn , hướng mắt nhìn lên, đang lúc nàng vươn tay đếnn những món thức ăn trên bàn,phát hiện, trên bàn không giống những thức ăn mà nàng thích ăn.
Thảm hại hơn là, tất cả những thứ đó đều là thức ăn ngọt mà nàng ghét nhất từ nhỏ đến lớn.
Không phải bánh đậu xanh, thì là bánh ngọt, nói chung đủ loại bày la liệt kia toàn là….
“Chủ tử? Người làm sao vậy ?” Nhìn thấy biểu tình của chủ tử vô cùng khó coi, Mẫn nhi khẩn trương hỏi.
“À không có gì, ngươi mang đi đi! Hiện tại ta không muốn ăn.” Vì không muốn phụ lòng tốt của Mẫn Nhi, nàng tùy tiện tìm một cái lý do.
“ Không muốn ăn?” Sao lại như vậy? Mấy thứ này đều là chủ tử bình thường thích ăn a! Chỉ cần nhìn đến mấy thứ này, chủ tử nhất định sẽ cao hứng một ngụm tiếp theo một ngụm, lộ ra thỏa mãn tươi cười, kỳ quái, chủ tử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hay là chủ tử muốn uống bát canh đậu đỏ trước cho ấm áp?”
Nói xong, Mẫn nhi vội vàng từ trên bàn bưng tới canh đậu đỏ nóng hầm hập mang đến trước mặt nàng.
Nhíu mày, vươn tay đẩy ra, “Ta nói không muốn ăn, là không muốn ăn, toàn bộ đều đem đi xuống, đem đi xuống.” Nhìn bát canh ngọt kia, Trịnh Tú Nghiên có chút không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Bị tính tình của chú tử thay đổi đột ngột dọa nàng hoảng sợ, bởi vì nàng tư từ nhỏ cùng lớn lên với công chúa, mặc dù có thân phận chủ tớ, nhưng tình cảm các nàng như chị em. Công chúa cũng đối xửa rất tốt với nàng, chưa từng mắng nàng bao giờ.
Nàng không rõ, từ lần trước tỉnh lại cho đến giờ tính tình của chủ tử hoàn toàn thay đổi.
Thúy nhi khổ sở hỏi:” Chủ tử, người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì……” Những món mà chủ tử thích ăn nhất, nay lại không thèm nhìn đến.
Cá tính cũng cùng trước kia kém rất nhiều, hành vi quái dị, ngay cả phương thức nói chuyện , cũng có chút kì lạ khó hiểu.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng lên,” Mẫn nhi, thực xin lỗi…… Vừa rồi lớn tiếng với ngươi , ta thật sự không có việc gì.” Thấy dáng vẻ nàng ta gần như sắp khóc,nàng không đành lòng vỗ nhẹ bả vai Mẫn nhi nói.
Trong lòng phiền muộn, nên khẩu khí của nàng có hơi lớn tiếng một chút.
“Không, chủ tử không cần cùng nô tỳ giải thích, chính là…… Nô tỳ cảm thấy chủ tử dường như không giống với trước kia ……” Không lẽ là do bị thương ở đầu sao?
Trong lòng Mẫn nhi bắt đầu lo lắng không an.
Nàng quyết định nói một lần,” Đương nhiên là không giống, trước kia ta có nói một lần rồi, ngươi không nhớ sao? Lúc ta tỉnh lại, ta đã nói không phải là chủ tử Trịnh Tú Nghiên trước kia.” Cho dù nàng biết điều này thực sự hoang đường, nhưng nàng vẫn nói. “Ta đã nói qua, ta là Trịnh Tú Nghiên đến từ thế kỉ thứ hai mươi mốt,ta biết ngươi rất khó tin tưởng, nhưng đây là sự thật , ta cũng không biết tại sao ta lại chạy đến nơi này chỉ biết là ta hiện tại không thể đi trở về.”
Đầu tiên là thấy những giấc mộng không thể nào hiểu nổi, sau đó lại phát sinh một số chuyện kì quái. Sau đi đi trên bờ biển với các bạn lại li kì đến thế giới cổ đại này, tất cả, tất cả những chuyện như thế này làm cho nàng không biết làm sao.
Hiện tại nàng trốn cũng không thoát, mà bên kia nàng cũng không thể quay về.
Cùng lúc là nàng căn bản trốn không thoát đi, mà phe bên kia là nàng căn bản cũng không biết nên như thế nào trở về……
Mẫn nhi trừng lớn hai tròng mắt,” Này…… Điều này làm sao có khả năng?”
Tuy rằng hôm đó khi chủ tử tỉnh lại, quả thật nói chuyện có chút mê sảng, nhưng nàng vẫn nghĩ do chủ tử vừa mới tỉnh, đầu lại bị thương thần trí không tỉnh táo,cho tới bây giờ nghe nói, làm cho nàng khó có thể tin không thể nói thành lời, thật sự là rất hoang đường .
Nhấn mạnh lần thứ hai. “Ta nói là sự thật, nếu không tại sao ngươi lại cảm thấy ta không giống trước kia? Ngay cả những món điểm tâm ngọt trước kia chủ tử ngươi thích ăn hiện tại cũng không cần, nguyên nhân rất đơn giản, đó là ta căn bản không phải là chủ tử nhà ngươi , ta là Trịnh Tú Nghiên,mấy thứ trên bàn này, tất cả đều là chủ tử ngươi thích ăn , chứ không phải ta.” Nàng nhấn mạnh những điểm nàng cùng TRịnh Tú Nghiên kia bất đồng.
“ Sao lại có thể như vậy…… Nhưng bên ngoài của người chính là chủ tử a!” Nếu bảo là người khác làm sao nàng ta có thể tin được?
“Bên ngoài đúng là giống nhau vậy, nhưng linh hồn hoàn toàn khác , ta cũng không biết tại sao ta lại nhập vào thân thể này, đến nỗi Trịnh Tú Nghiên kia hiện tại ở nơi nào, ta cũng không biết…… Nàng chỉ nói với ta, muốn ta thay nàng hoàn thành vận mệnh của nàng.” Trịnh Tú Nghiên nhớ lại hình ảnh sau khi nàng rơi xuống nước.
Chương 26
Nghe nàng nói như thế , lúc này vẻ mặt Mẫn nhi đã muốn khóc, hiển nhiên nàng đã có chút tin tưởng.
Theo Mẫn nhi quan sát mấy ngày nay , Trịnh Tú Nghiên xác thực không giống như chủ tử nhà nàng , vậy chủ tử của nàng đâu? Chủ tử của nàng hiện tại đang ở nơi nào?
“ Ô ô…… Chủ tử…… Chủ tử, người tại sao lại ngốc như vậy ……” Mẫn nhi khổ sở liên tiếp lau lệ.
Nếu như ngày trước nàng trông chừng chủ tử cẩn thận, không cho chủ tử có cơ hội tìm chết, hiện tại sẽ không biến thành như vậy .
Nhất định là ngày đó…… Như vậy, nói như thế , chủ tử nàng thật sự đã chết sao?
Mẫn nhi không dám nghĩ tiếp nữa, chủ tử trước mắt lại không phải là chủ tử,nàng cũng không biết nên làm như thế nào.
“ Được rồi, ngươi cũng đừng thương tâm ……” Đột nhiên, nàng như là nghĩ đến cái gì,” A! Ta nghĩ đến, chủ tử nhà ngươi có một khối ngọc bội màu trắng rất đẹp hay không ?” Nàng nhớ rõ, có một lão nhân gia tự xưng là Nguyệt lão công công đưa nàng một khối bạch ngọc giống như tiền cổ.
Trước khi rơi xuống nước nàng còn mang, hôm trước khi nàng xem , đã không ở trên cổ nàng .
Nói không chừng, tìm được nó, nàng có thể dựa vào thứ đó mang nàng trở về ……
Bạch ngọc? MẪn nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo lại lắc lắc đầu,” Không có a! Tôi theo chủ tử nhiều năm như thế , cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy chủ tử mang qua cái gì gọi là vòng cổ bằng bạch ngọc.” Mẫn nhi dùng ống tay áo lau đi nước mắt nơi khóe mắt .
“Không có? Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, không phải vòng cổ cũng được, có loại trang sức nào gần giống như thế bằng bạch ngọc hay không, thí dụ như: Đồ trang sức hoặc là ngọc bội đeo bên hông?” Nàng muốn Mẫn nhi suy nghĩ rõ ràng một chút, đây là cơ hội duy nhất có thể mang nàng trở về gì đó.
Đôi mắt khẽ đảo một vòng, suy nghĩ tưởng, đáp án vẫn là giống nhau,” Không có.” Nội tâm khó hiểu vì sao lại hỏi nàng chuyện này.
“ Được rồi, để ta tự mình nghĩ biện pháp tìm vậy! Ngươi đã tin tưởng ta không phải chủ tử nhà ngươi, sau này ngươi muốn gọi ta là chủ tử hay giống như những người khác gọi ta là Trịnh phi nương nương cũng được.”
Trịnh Tú Nghiên có chút lười nhác ngồi trở lại trên ghế đá , tiếp tục thưởng thức hương thơm ngan ngát của những cánh hoa bay trong gió mang đến.
“ Vì không để người nghi hoặc, nô tỳ vẫn là kêu người là chủ tử đi!” Mẫn nhi bình tĩnh nhìn chủ tử trước mắt này không phải chủ tử, quyết định một lần nữa thích ứng với vị tân chủ tử hiện tại này .
Tuy rằng thực luyến tiếc, nhưng hiện tại nàng duy nhất có thể làm, chính là hầu hạ chủ tử hiện tại này thật tốt, có lẽ có một ngày trong tương lai , chủ tử của nàng sẽ trở về .
“ Ừm! Ngươi đã quyết định , vậy cứ như vậy đi! Ngươi nói ngươi tên là Mẫn nhi ? Ta nhớ rồi, nhưng trước hết đem mấy món này dẹp hết đi!” Nghĩ nghĩ, không đúng a! Nếu đem đi hết vậy hiện tại nàng nên ăn cái gì?Cảm giác bụng có chút đói bụng, thật sự nhớ các món ăn vặt ở Hàn Quốc a.
“ Dạ.” Mẫn nhi vẫn cung kính nghiêng người thi lễ như cũ , sau đó thu dọn mâm thức ăn ngọt trên bàn.
“ À! Đúng rồi! Nơi này có món súp vịt hầm ngũ vị không?” Thực sự nhớ cái món ngon tuyệt với đó a.
“ Dạ?” Có chút không rõ nhìn phía chủ tử, đó là cái gì a? Chưa từng nghe qua," Dạ…… Chủ tử nói là súp gì? Hay là chủ tử muốn thưởng thức món canh tảo, hương vị cũng thực sự rất ngon!”
Canh tảo, đó là dùng nước hầm xương hầm đến thật mềm thêm gia vị nấu đến mềm, sau đó bỏ rong biển vào vừa sôi là nhắc xuống, thêm chút mật hoa, quả đào, cùng một ít dưa hấu thịt quả đi vào, món khai vị này ngon vô cùng.
Nàng lộ ra biểu tình hoảng sợ ,” Canh tảo?” đó là cái gì? Nàng thực sự không rõ, cái tên cổ quái kì lạ như thế có thể ăn sao? “Quên đi, còn có món khác không?” Aiiii!! Món súp vị của nàng a!
“Vậy món canh mật anh đào thì sao ạ? Đã được ướp lạnh trước, nghe nói đầu bếp buổi sáng có làm qua mang đến cho Vương Thượng, hình như vẫn còn, chủ tử uống một chén nhé?”Thúy nhi nghĩ đến sáng sớm nàng mới ghé qua nhà bếp,có nghe đầu bếp nữ nhắc tới, thế này mới nghĩ đến.
“ Ừm! Nghe cũng không tệ, vậy này đi!” Cái tên này nghe không cổ quái lắm,hẳn là không khó ăn đi! Thế này mới nở một nụ cười.
“Trịnh, thỉnh chủ tử chờ trong chốc lát, nô tỳ lập tức mang đến cho người dùng.” Thu dọn xong,Thúy nhi xoay người rời khỏi hoa viên.
Trịnh Tú Nghiên quay đầu nhìn hai ã thị vệ nhìn phía sau nói:” Các ngươi theo ta lâu như vậy không phiền chán sao? Đều đi xuống trước đi! Ta muốn yên lặng một chút.” Thực chịu không nổi, nàng cũng không phải phạm nhân, làm cái gì bám sát lấy nàng không buông như thế.
Làm cho toàn thân nàng cảm giác cũng không tự tại……
Mặt không chút thay đổi, “Không phiền chán, Vương thượng phân phó qua, trừ phi là nương nương đi ngủ, bằng không phải canh giữ ở bên cạnh nương nương .” Nữ hầu vệ đứng cách nàng hai mét, hai người đồng loạt lên tiếng.
Chương 27
“Ta cũng sẽ không chạy trốn, có hai thị vệ thân thủ tốt như các ngươi vậy , ta còn có cơ hội chạy sao? Các ngươi trước hết đi xuống đi! n?” Trịnh Tú Nghiên ý định tiếp tục thuyết phục các nàng.
“ Trịnh phi nương nương cũng đừng làm khó xử Hắc Sát, Bạch Sát , tại hạ cũng là phụng mệnh làm việc a! Nếu không, nương nương hãy đến gặp Vương thượng! Chỉ cần Vương thượng ra lệnh một tiếng, Hắc Sát, Bạch Sát sẽ không theo nương nương .” Một trong hai thị vệ mặc áo đen nói.
Mắt thấy không thể thuyết phục các nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu các ngươi không buồn chán, thì tùy các ngươi vậy.”
“ Tạ, nương nương thông cảm.” Hắc Sát, Bạch Sát hơi nghiêng người, chắp tay kiếm hành lễ.
Trịnh Tú Nghiên cũng không nhìn về phía các nàng nữa, liền lẳng lặng như thế ngồi một hồi lâu.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh mây trắng, hoa mai nở rộ, thu hết vào đáy mắt,” Không biết mọi người lúc này như thế nào……” Nàng thật sự nhớ ba ba và mẹ của nàng! Còn có các bạn thân của nàng.
Cảm xúc nhớ nhung làm rối rắm lòng của nàng, nước mắt chậm rãi , lặng lẽ , vòng quanh nơi hốc mắt.
Trong lúc sầu não tùy tiện ngâm một câu thơ của thi sĩ Bạch Cư Dị
“ Hoa phi hoa, vụ phi vụ, nửa đêm đến, bình minh đi……”
Đúng lúc này, câu tiếp theo được một giọng nam lạ tiếp nhận.
“ Đến như mộng xuân không bao lâu, đi giống như hướng vân vô mịch chỗ.” Nam nhân không biết khi nào, đã xuất hiện ở trước mặt của nàng , hai tay giao nắm ở sau lưng, đã thốt lên nửa câu tiếp theo kia.
Giống như đang nhìn thấy món ngon ở trước mắt, không e dè nhìn chằm chằm vào Trịnh Tú Nghiên .
Đẹp quá a! Tựa như thiên nữ hạ phàm, Du Lợi cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế , dáng người tinh tế nhỏ nDu Lợi, tỉ lệ hoàn mỹ , xao động lòng ngừoi, hoàn toàn không giống như thân thể nữ tử phương Bắc .
Trong lòng nam nhân tán thưởng, từ bên ngoài hoa viên, trong lúc vô tình nhìn thấy người nữ tử này , Du Lợi đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn thật sâu , không khéo nghe thấy nàng đang ngâm thơ, vội vã tiến lên.
Thình lình xuất hiện một người xa lạ, làm cho Trịnh Tú Nghiên cùng Hắc Sát, Bạch Sát đều hốt hoảng.
Gặp nam nhân cất bước hướng Trịnh phi nương nương đi đến, chỉ còn khoảng cách hai bước ngắn ngủn, Bạch Sát tay nắm chặt kiếm lập tức tiến lên ngăn cản, Hắc Sát còn lại là cảnh giác bảo vệ ở trước người của nương nương.
“Đứng lại! Không cho phép đến gần, nếu không Tu La Bạch Sát này không khách khí .” Bạch Sát bảo vệ chủ rút phối kiếm trong tay ra .
“Tránh ra! Đừng cDu Lợi đường bổn Vương .” Nam nhân lớn tiếng quát.
Được một tay Quyền Du Lợi nữ vương huấn luyện ra Bạch Sát làm sao có khả năng bị hù dọa như vậy, đương nhiên không chịu thoái nhượng, híp mắt lại , cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt .
Dáng người cường tráng, trên đầu và trang sức tuy thực sự rất hoa lệ, nhưng trang phục kỳ dị, chỉ nhìn thôi có thể nhìn thấy thủ công tinh xảo chế tác từ tơ lụa quý cũng chỉ vàng….
Cùng lúc, sắc mặt của Hắc Sát cùng Bạch Sát lộ vẻ kinh hoảng, người này không phải là người của Xích Lung quốc ……
“ Ngươi thực sự là ai?” Hắc Sát phản ứng đầu tiên , toàn thân căng thẳng.
Cư nhiên có ngoại nhân có thể dễ dàng vào thành như thế , bây giờ còn to gan lớn mật xâm nhập hoa viên hoàng cung .
Mà hoàn toàn không bị một người thị vệ nào phát hiện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hay là võ công người này quá mạnh mẽ, hoàn toàn không bị bọn thị vệ phát hiện ?
Cũng mặc kệ Hắc Sát theo dõi sát sao như thế nào, bằng kinh nghiệm nhiều năm của nàng ,nam nhân trước mắt này hoàn toàn không giống như người có võ công.
“Hừ! Chỉ bằng hai người các ngươi nghĩ có thể ngăn cản bổn Vương? To gan lớn mật, nhìn thấy bổn Vương còn không quỳ xuống?” Nam nhân bị các nàng kích thích không còn kiên nhẫn hét lớn.
“ Vương? Vương chúng ta chỉ có một, đó chính là Quyền nữ vương.” Bạch Sát không chút do dự trả lời.
Nghe nói lời ấy, trên mặt nam nhân lập tức xuất hiện thần sắc khinh thường .
Hắc Sát chăm chú nhìn nam nhân cách trước mắt không xa , trong đầu suy tư Du Lợi xưng chính mình là Vương? Đương kim có thể xưng Vương chỉ có ba người.
Thứ nhất chính là Quyền thượng Xích Lung quốc xưng bá phương Bắc của các nàng , thứ hai chính là Đường triều ở phương Nam, nhưng mà người nam nhân này nhìn như thế nào cũng không giống a!Hơn nữa bọn họ đều xưng là “Trẫm”cho nên cũng không thể là thứ hai.
“ Khoan đã! Bạch Sát.” Nói như thế , vậy chỉ còn lại có thứ ba , vị ở Cách Tang quốc phương Tây , Du Lợi là người đó.
==================================
E hèm, chư vị an ủi ta đi..cày 10 chương, là 10 chương đó a~~~~~
Cho hỏi là cách gọi "Du Lợi, hắn, ác ma, nữ ma đầu" có rối không, bản gốc gọi là Du Lợi, nhưng mà ta sợ giống gọi nam nhân nên đổi, ai cho ta ý kiến đi mà.
Up sau 2 ngày đc ko ?? ((((( Thương ta đi mà!!!
“ Cái kia…… Hồi Quyền thượng, chuồng đã không còn ngựa .” Bọn thị vệ lắp bắp trả lời.
“ Không có ngựa? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Uy nghiêm nói.
“ Bởi vì Cực Phong đem hàng rào chuồng tất cả đều phá nát, những con ngựa còn lại cũng thừa cơ chạy đi ra ngoài, mã tư đang đuổi bắt !” Nơm nớp lo sợ nói .
Quyền Du Lợi nghe thị vệ nói xong , xoay người liền hướng ra phía ngoài đi đến, ác ma giờ đây không còn suy nghĩ nhiều hơn nữa, trước thi triển khinh công đuổi theo nàng, nếu không đuổi theo, sau khi ra khỏi cung, đến ngoại thành tìm một con ngựa khác thay đi bộ.
Du Lợi mũi chân nhún một chút, nhẹ nhàng nhảy, sử dụng khinh công tuyệt thế của mình, liền lướt qua bức tường cao ngất của Xuân Tuyết các, chỉ thấy thân ảnh ác ma thấp thoáng trên nóc cung đình lượn qua.
“ Quyền thượng……” Hộ vệ bên người cùng thị vệ thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Các cung nữ đang quỳ rạp trên mặt đất cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lạnh ứa ra.
“ Hô…… Vù vù…… Thật sự nguy hiểm thật…… Thiếu chút nữa sẽ bị……” Cung nữ sợ hãi không dám suy nghĩ tiếp tục nữa .
Chỉ có thể yên lặng vì người tỷ muội đầu tiên đã bị lôi ra ngoài. Ai điếu…….
Lúc này Trịnh Tú Nghiên đã gần giống như tư thế của ngựa. kéo thẳng dây cương,biến thành nằm ở trên lưng ngựa, toàn thân cố sống cố chết, nắm chặt bờm của nó. Cực Phong liều mạng chạy như điên, làm nàng không biết nên làm thế nào.
Sợ hãi đã chiếm cứ lòng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng sợ hãi quá như thế , sợ một cái không cẩn thận, mạng nhỏ của nàng sẽ mất như thế.
Nhưng lại là đang ở tha hương, nàng còn không có trở về, nàng còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, nàng vô cùng nhớ những người thân thương yêu và những người bạn của nàng.
Nàng không muốn chết sớm như vậy a!!
Ai tới cứu cứu nàng.
Bất chơt , trong đầu của nàng hiện lên tên một người.
Quyền Du Lợi ……
Kinh,” Vì cái gì…… Hiện tại xuất hiện ở trong đầu …… Lại là ác ma?” Nàng không phải muốn chạy trốn sao!? Trộm đi ra vì muốn chạy trốn nữ ma đầu biến thái đó thật xa, thoát đi nơi này a!
Nhưng là…… Rắc rối phức tạp mâu thuẫn, không ngừng rối rắm trong lòng .
Không, mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn trở về……
Nàng không thể tưởng thượng được Thất Hắc mã này lại chạy như thế , hoàn toàn không nghe lời nàng nói, không chịu khống chế, chẳng lẽ nàng bị con Thất Hắc mã này trêu đùa!?
Nàng đã thuận lợi chạy ra cửa cung, thị vệ còn không kịp phản ứng , Cực Phong đã tốc độ sét đánh vọt đi qua.
“ Trời ạ! Đó không phải Cực Phong mà Quyền thượng cưỡi sao? Nữ tữ nằm ở trên là ai a?” Bọn thị vệ đối mặt nhìn nhau.
Cũng may động tác bọn họ mau, bằng không sẽ chết thảm dưới vó ngựa .
“ Uy…… Mau…… Mau đuổi theo a! Nữ tử trên ngựa chính là Trịnh phi nương nương nha!” Mã phu chạy phía sau thở hổn hển hư hư hô.
“ Cái gì? Trịnh phi nương nương……” Bọn thị vệ nghe xong lại kinh ngạc.
Rất nhiều người đuổi theo tới, “Nhanh đi thông tri, nhanh chóng đóng bốn cửa thành lại.: Trong đó một người cầm đầu đám thị vệ hạ lệnh.
Bởi vì mấy ngày nay, nghe nói bên ngoài cửa thành Đông,có mãnh hổ sơn thú thường lui tới, vài cư dân lên núi , đều từng bị công kích, thậm chí có người bỏ mạng.
“ Dạ.” Một thị vệ nhanh chóng xuống ngựa chạy đi thông báo.
Những thị vệ này liền đuổi theo Trịnh phi nương nương, phân công nhau hợp tác.
“Chuyện đuổi theo Trịnh phi nương nương giao cho các ngươi, ta còn phải đuổi theo bầy ngựa đã chạy vì Cực Phong phá hư hàng rào.” Mã tư cùng thị vệ trưởng nói xong, quay đầu chạy ngược lại.
Chương 19
“ Con ngựa…… Chậm…… Chậm một chút……” Trịnh Tú Nghiên cảm giác chính mình đã sắp ngã xuống .
Cực Phong tựa như không hề nghe thấy , nó tiếp tục chạy như cũ , ở trong thành tán loạn, phá tan mấy quán nhỏ ven đường, thậm chí còn xông vào các cửa hiệu.
“ Oa! Ngựa điên a……” một gã phụ nhân thét chói tai.
“ Sao lại như thế, có biết cưỡi ngựa hay không!” Một người khác thấy tình huống trước mắt như thế, nhanh tay thu thập tất cả mọi đồ vật, để tránh theo tai ương.
“ Hoa quả của ta ……”
“ A! Hàng hóa của ta……”
“ Nhanh…… Có ai có thể ngăn cản nó……”
Một đám thành dân không ngừng mắng , vừa mới dọn xong sạp, muốn bán gì đó, đã bị vó ngựa phá hỏng mất.
Đang lúc bọn họ thu thập tàn cục, thì phía sau một đoàn thị vệ cũng cưỡi ngựa phi như bay đến bụi tung mù mịt.
“Ô…… Khụ khụ…… Hôm nay rốt cuộc là sao vậy a……” Toàn bộ thực vật đều bị rỡi vung vãi trên đất bị vó ngựa dẫm qua hư hại không còn bất cứ thứ gì.
Mọi người bị bụi tung mù mịt ho khan, ánh mắt cũng bị bầy ngựa cuốn tung lên nên không nhìn thấy gì hết.
Bọn thị vệ nhanh hơn cước bộ đuổi theo., nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đuổi kịp tốc độ kinh hồn của Cực Phong.
“Giá”
“ Mau, nương nương đi về hướng thành Tây , mau đuổi theo.” Một gã thị vệ hô.
Lúc này, một thân ảnh mặc hoàng sắc đã đuổi theo bọn họ, nhìn bọn thị vệ nói: “Đưa cho ta một con ngựa.”
“ Quyền thượng!?” Thị vệ kinh ngạc nói.
Trong đó một gã nghe thấy lời nói của Quyền Du Lợi, lập tức nhanh chóng giữ chặt dây cương, phi thân xuống
Quyền Du Lợi phi thân lên ngựa, dùng sức thúc mạnh vào bụng ngựa, chỉ thấy con ngựa phát ra “Tê tê — tê” Thanh âm, hai chân đứng thẳng, tiếp theo chạy vội mà đi.
Chạy một đoạn lộ trình, đôi tay của Trịnh Tú Nghiên đã ê ẩm, thân mình không ngừng xóc nảy cũng càng lúc phát đau lên , nàng thật sự sắp chống đỡ không được .
Thấy trước mắt chính là cửa thành Tây, chỉ cần ra nơi đó, nàng liền tự do .
Mà các binh lính canh giữ cửa thành Tây đã sớm nhận được tin tức niêm phong cửa , nên khi nàng đi gần đến cửa thành đã đóng được phân nửa.
Không, nàng muốn đi qua, cho dù nàng sẽ ngã xuống……
Nàng cũng muốn qua,”Giá!” Nàng đá nhẹ vào bụng ngựa, bởi vì nàng đã không nắm vững được dây cương.
Hay tay ôm chặt lấy cổ ngựa, dùng sức lực cuối cùng chống đỡ thân mình nàng lắc lư .
“Không! Dừng lại.” Quyền Du Lợi đuổi theo nàng, ở phía sau nàng hô to.
Như vậy nàng nhất định sẽ ngã xuống , Du Lợi đã nhìn ra trên lưng Cực Phong nàng đã sắp chống đỡ không nổi, mà con ngựa kia đang hưng trí muốn vọt qua cửa thành kia.
Nếu không phải do bản thân cưỡi con tuấn mã tốc độ hoàn toàn không thể so sánh với Cực Phong bằng không thì đã sớm đuổi kịp nàng, mà không phải truy ở phía sau nàng .
“Giá, giá” Hai tiếng, Du Lợi thuần thục thúc giục tốc độ thân ngựa dưới chân.
Trịnh Tú Nghiên thân mình chấn động, đây là thanh âm của ác ma , nàng ta đã đuổi tới……
Khi cửa thành đã sắp đóng hết, Cực Phong nhảy, thuận lợi ra khỏi thành, phía sau tốc độ của Quyền Du Lợi cũng theo nhanh hơn , ngay tại trong nháy mắt, con ngựa phát huy cực hạn lớn nhất .
Khi cửa thành vừa đóng lại, chỉ có hai con ngựa phóng qua, đó là Trịnh Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi……
Những thị vệ của Du Lợi hoàn toàn không đuổi kịp, vừa đến thì cửa thành đã đóng hoàn toàn.
Trịnh Tú Nghiên đắc ý nghĩ rằng Quyền Du Lợi hẳn là bị kẹt lại ở trong thành đi! Nàng cuối cùng tự do ……
Thả lỏng thể xác và tinh thần, làm cho nàng vốn dĩ cũng đã lay động, thân thể mềm nhũn vì mỏi mệt cũng từ từ ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Chương 20
Ở trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông , Quyền Du Lợi thi triển khinh công , bay vọt tới phía sau Trịnh Tú Nghiên, bàn tay to lớn vừa kịp lúc ôm choàng lấy thân mình mềm nhũn của nàng rơi khỏi lưng ngựa, kéo vào trong lòng chính mình .
Chỉnh tay kéo thẳng dây cương, “Hự!” Cực Phong lập tức ngoan ngoãn nghe lời, không chạy như điên nữa.
Quyền Du Lợi ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ mềm nhũn trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt xanh mét, trong lòng vừa tức vừa sợ.
Vừa rồi, khi nhìn thấy nàng lung lay sắp ngã ngựa, thực sự đã làm cho tâm Du Lợi hoảng hốt, may mắn động tác của bản thân nhanh nhẹn, bằng không hiện tại sẽ biến thành như thế nào, Du Lợi thật không dám tưởng……
Khẽ vuốt đôi má tái nhợt của nàng , khuôn mặt nhỏ nDu Lợi vẫn còn chấn động kinh hoàng, bất đắc dĩ thở dài, “Nàng không có khả năng thoát khỏi ta, nàng vốn dĩ không thể, trừ phi ta thả nàng.” Bằng không nàng đừng mơ tưởng từ Du Lợi bên người lẩn trốn đi.
Nghe thấy thanh âm của người kia , nàng chậm rãi mở ra mắt,” Ngươi……” Sao lại là ả ta? Là nữ ma đầu biến thái cứu nàng!?
“Ta nhất định phải hảo hảo trừng phạt nàng, để nàng biết hậu quả của việc chạy trốn.” Du Lợi lãnh khốc nói .
Trợn to hai tròng mắt,” Không……” Sao lại như vậy, tại sao người nàng cật lực không muốn gặp nhất lại đuổi theo nàng .
Trịnh Tú Nghiên không ngừng vặn vẹo thân mình, giãy dụa muốn chạy trốn vòng tay ôm ấp của người kia .
“ Nàng muốn ngã chết sao!?” Thấy nàng muốn tránh thoát, Thanh âm Du Lợi lại lạnh hơn vài phần.
“ Cho dù sẽ chết, ta cũng không muốn ngươi.” Miệng nàng cứng rắn nói .
“ Được, đây là do nàng nói , Ta sẽ khiến cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử.” Du Lợi tuyệt đối muốn cô gái nhỏ này phải trả một giá thật đắt cho câu nói vừa rồi.
Du Lợi một tay ôm nàng, một tay kia kéo thẳng dây cương ,” Giá!” Làm cho Cực Phong gia tốc.
“Oa a……” Đột nhiên trên đường tăng tốc, làm cho nàng theo bản năng nắm chặt quần áo của Quyền Du Lợi .
“ Sợ sao! Còn có thể sợ.” Du Lợi trêu tức nói.
“ Ta…… Ta mới không sợ đâu!” Quật cường đáp lại, nàng mới sẽ không cúi đầu hướng Du Lợi !
“Thật không sợ sao ?” Du Lợi nhướng mày,” Ta đây buông tay nhé?” Không đợi câu trả lời của nàng, bản thân nhanh chóng thu hồi cánh tay đang ôm nàng lại.
Còn không kịp phản ứng, nàng mất thăng bằng ngã về một bên, “A…” Kinh hoảng hét thất thanh.
Mắt thấy sẽ ngã xuống ngựa như thế , Trịnh Tú Nghiên nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đau đớn sẽ đến……
Nhưng, không thấy sự đau đớn nào xuất hiện, mà bị một cánh tay to ôm choàng lấy, mở mắt ra nàng đã lại nằm trong vòng ôm ấp của Quyền Du Lợi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn nữ ma đầu làm càn kia , nét mặt đầy vẻ ngạo mạn ,” Ngươi…… Ngươi là cố ý ……” Người này, hơi quá đáng, thế nhưng trêu đùa nàng như vậy .
Tuyệt không giấu diếm,” Đúng vậy.” Du Lợi chính là cố ý .
“Trêu ta như vậy tốt lắm sao? Ngươi này cổ nhân ác liệt .” Nàng lại bị Du Lợi trêu chọc, nổi nóng chửi ầm lên.
Tức giận trong lòng dần dần nổi lên, “ Thả ta xuống dưới, có nghe hay không.” Giận trừng mắt nhìn Du Lợi.
“ Nàng nói ta ác liệt? Cho tới bây giờ hoàn toàn không ai dám nói chuyện với bổnVương như thế, nàng là người đầu tiên.”Nữ nhân này lá gan thật ra càng lúc càng lớn , đã làm sai còn dám hung hăng với mình?
“Ngươi vốn chính là…… A –” Nhưng mới nói đến một nửa, thân mình Trịnh Tú Nghiên bay lên không , bị Du Lợi ôm ấp, dùng khinh công đi vào một rừng cây rập rạp ven đường.
“Ngươi làm gì thế? !? Buông!” Bị Du Lợi đột nhiên ôm lấy như vậy, bay vọt trên không trung làm nàng hoảng hốt.
“ Làm cái gì? Nàng không phải nói ta ác liệt? Ta đây khiến cho nàng thưởng thức, ác liệt thực sự là như thế nào.” Du Lợi không giấu diếm ý cười tà ác .
“ Không……” Như là biết ác ma sẽ đối nàng làm cái gì, kích động đánh đá loạn xạ.
“ Nàng tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không kế tiếp sẽ biến thành như thế nào …… Ta cũng không dám cam đoan .” Thản nhiên nói , ngữ khí tràn đầy uy hiếp.
“Ngươi…… Hạ lưu!” Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn là vẫn có một chút sợ hãi cùng bất an, huống chi bọn họ hiện tại đang ở vùng hoang vu dã ngoại.
Ác ma sẽ không tính thật sự ở trong này muốn nàng chứ!? Nàng không cần a!
Du Lợi đem nàng ôm kéo vào trong lòng, đại chưởng khẽ vuốt sợi tóc toán loạn của nàng .
Đối với nàng mắng chửi, mắt điếc tai ngơ, nhưng lại đối với thân thể thơm ngát của nàng lại không ngừng âu yếm…… Để cho nàng vì mình mà chuẩn bị sẵn sàng.
Chương 21.
“ Nghiên nhi, thật ngọt quá.” Du Lợi phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng , đem đầu lưỡi tham nhập vào bên trong, khiêu khích đầu lưỡi của nàng , nhấm nháp hơi thở hòa lẫn của nhau.
“ Ngô ân……” Đầu lưỡi của Du Lợi di chuyển thám hiểm từng mọi ngóc ngách của miệng nàng, vừa cắn mút vuốt ve, hai lưỡi giao triền xúc cảm làm cho nàng nhịn không được thân thể mềm nhũn.
Khi thì nhanh, khi thì chậm, lập tức mút, lập tức lại cùng đầu lưỡi của nàng chơi đùa.
Cao siêu kỹ xảo, thế công biến hóa như mây, luôn làm cho nàng khó có thể tưởng tượng, bất ngờ kinh ngạc.
Biết nàng cũng không thể chống cự mình được , nàng chỉ có thể vô lực khuất phục……
“Không cần…… Nơi này…… Có người……” Mặt nàng đỏ lên, đôi môi run run hơi hơi mở ra, nhưng những lời tiếp theo chưa kịp nói đã bị đôi môi cuồng vọng lại bá đạo của Du Lợi che phủ cuồng nhiệt.
Nhất thời, đôi môi non mềm của nàng tràn đầy mùi hương nam tính của Du Lợi.
“Đừng sợ, nơi này là rừng cây ở phía Tây ngoại ô , người ở rất thưa thớt, rất ít người qua lại, cho dù có, nhìn thấy chúng ta như vậy, cũng sẽ thực thức thời rời đi .” Du Lợi nhướng mày nói, chính là không cho nàng có cơ hội gì có thể cự tuyệt chuyện này chúng mình.
Đương nhiên, Du Lợi cũng không cho phép nàng cự tuyệt, căn bản là bản thân muốn nàng.
“Không……”Nàng không cần tại vùng hoang vu dã ngoại này a! Vạn nhất bị người nhìn thấy…… Bảo nàng nên như thế nào……
Hoàn toàn không để ý đến nửa lời phản kháng của nàng, ngón tay linh hoạt của ác ma sớm đã cởi bỏ áo ngoài của nàng, choàng qua phía sau nàng, thuần thục đem đại chưởng tham nhập vào bên trong quần áo của nàng , âu yếm khuôn ngực đẫy đà non mềm của nàng.
“Yên tâm, sẽ không bị phát hiện , ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới gần nơi này trong vòng mười thước.” Nội lực ác ma thâm hậu như thế, nếu có ai tới gần, chẳng lẽ lại không biết sao!?
Nàng há hốc miệng thở dốc, toàn thân không ngừng run run, tứ chi cũng xụi lơ vô lực.
Lúc này, Du Lợi cũng bắt đầu lướt lưỡi xuống nhấm nháp cái cổ mềm mại trắng mịn của nàng, thân thể nàng đột nhiên run rẩy một chút, “A, a…… Đừng cắn chỗ đó, nhột lắm….” Trời sinh nàng sợ nhất nhột nhạt, nhất là cổ, hành động này của Quyền Du Lợi làm cho nàng không ngừng ngọ nguậy, rụt cổ lại.
“ Nàng thực mẫn cảm.”Tiếp tục lướt lưỡi liếm hôn, chỉ thấy nàng phát ra ưm, hừ rên rỉ, không thể nghi ngờ là cho ác ma cổ vũ rất lớn .
Nhìn thấy thân thể mê người của nàng, da thịt trắng mịn như tuyết, bờ ngực lồ lộ, trên đỉnh có phấn hồng sắc anh đào, eo thon nhỏ, dáng người cân đối hài hòa một cách gợi cảm, khiến cho hai chân phá lệ thon dài, ở dưới tiết khố lộ ra trắng ngần thật mê hoặc lòng người.
“ Ưhm hừ……” Ở ngoại ô thật sự khác biệt với ân ái trong phòng, thị giác cảm giác kích thích khác Du Lợi, làm cho người ta hưng phấn hơn .
“ Nghiên nhi, nàng thật đẹp.” Nhìn thấy nàng vì bị kích tình mà đôi má đỏ ửng thật mê người, nhịn không được lại là một tiếng tán thưởng.
Không đợi nàng trả lời, tay phải ác ma đã không an phận xoa một bên đầu ngực mềm của nàng , miệng cũng không nhàn rỗi mút liếm bên bờ ngực bên kia, dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hồng môi của nàng , hoặc liếm, hoặc cắn, hoặc mút.
“Ngươi…… n a……” Khuôn mặt nhỏ nDu Lợi của nàng nóng đỏ, không biết nên làm cái gì.
Quyền Du Lợi bắt đầu động thủ thoát đi quần áo trở ngại, không bao lâu, trên người Trịnh Tú Nghiên đã không còn vật gì che đậy , đều bị chính mình tận tình cấp thoát sạch sẽ quăng vung vãi.
“ A…… n…… Hừ……” nàng phát ra mỏng manh hừ nhẹ, có thể cảm giác được, nàng tựa hồ càng mẫn cảm hơn một chút.
Tiếp theo, Du Lợi bắt đầu di chuyển đôi tay vừa âu yếm bờ ngực tiến dần xuống đường cong nơi eo nhỏ nDu Lợi, lướt qua bụng bằng phẳng, đi vào vùng tam giác đen bí hiểm của nàng.
Du Lợi tách đôi chân dài ra của nàng , cọ xát bên trong đùi của nàng, làm cho thân thể hai người dán thật sát vào nhau không một kẻ hở.
“ Nói, muốn sao?” Tiếng nói dễ nghe , tà mị ở bên tai nàng nỉ non.
Nhè nhẹ xoa nắn nụ hoa bên trong của nàng, đã sớm ướt đẫm, nàng vì sự kích thích tà ác đã sớm động tình .
“Ách…… Ta nóng quá…… Thật muốn……” Thần chí có chút mê ly, không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thân mình càng phát ra nhiệt, lại có chút cảm giác trống rỗng hư không khó nhịn.
“ Nghiên nhi, nàng thật ẩm ướt a!” Du Lợi bắt đầu kích thích nhụy hoa ướt át của nàng, dưới sự khiêu khích của mình, dần dần tiết ra yêu dịch ẩm ướt nóng bỏng, hai ngón tay thô ráp âu yếm hoa thần của nàng cùng hai bên cánh hoa mềm.
“ A…… Ngươi…… Đừng…… Đừng nói nữa…… A!” Làm sao ác ma có thể thốt lên những nói nói đáng xáu hổ chết người như thế chứ.
“ Không nói? Vậy ta nên làm a!” Quyền Du Lợi lộ ra tươi cười cuồng dã .
Ngón tay Du Lợi dần dần mò mẫn tìm lối vào mật động bên trong ,linh hoạt như xà lòn lỏi thâm nhập nơi mật huyệt nóng ẩm của nàng, triền miên ra vào, mỗi lần chính mình dùng lực xâm nhập ngón tay thật mạnh, đều làm nàng hét thành tiếng.
“ Aa cáp…… Không…… A……” Thân là tình trường lão luyện, Du Lợi phi thường rõ ràng cách khai phá tình dục của tiểu nữ nhân dưới thân mình đạt đến mức cao trào nhất
Quyền Du Lợi không ngừng tham nhập ngón tay của mình ra vào tiểu hoa huyệt ẩm ướt, mật nước chảy ròng ròng, nàng đung đưa lắc lư theo mỗi nhịp điệu của Du Lợi, cái miệng nhỏ nDu Lợi không ngừng bật ra tiếng rên rỉ.
Chương 22
“Dừng tay…… n a……” Hoa hạch tối mẫn cảm nhất ở dưới thân bị ác ma dùng hai ngón tay mềm nhẹ chà sát, lực đạo vừa đủ, Trịnh Tú Nghiên bất lực ngẩng đầu lên, cong thắt lưng, điên cuồng run rẩy.
Muốn Du Lợi dừng tay giờ phút này? Đó là không có khả năng.
Kháng cự của nàng sẽ chỉ làm Du LỢi càng muốn nàng nhiều hơn, khơi mào dục vọng chinh phục của ác ma lớn hơn, lớn hơn nữa nữa .
“ Không được.” Du Lợi bá đạo cự tuyệt, đại chưởng bừa bãi ở đóa hoa mềm mại của nàng vuốt ve âu yếm .
“ A…… Cáp……” Thở dốc dồn dập , ngón giữa của Quyền Du Lợi bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào bên trong hoa kính, càng thêm tăng tốc.
Nhìn thân thể trắng như tuyết oằn oại dưới thân mình, đã bắt đầu đỏ ửng lên, xuất ra từng trận mồ hôi ướt cả làn da ngà ngọc.Tà tứ cười,” Xảy ra chuyện gì?” .
“ Thật…… Thật là khó chịu…… ưmh……” Thân thể tinh tế mảnh mai không ngừng vặn vẹo.
Nghe thấy âm thanh yêu kiều mị hoặc kia ưm một tiếng say lòng người , làm cho hạ thân của Quyền Du Lợi cũng toàn bộ ướt át cả lên.
“Ta biết.” Nhưng ác ma chỉ cắn răng kềm nén, một tay tiếp tục miết nhè nhẹ hoa hạch đã sưng đỏ, tay còn lại tiếp tục tăng thêm nhịp điệu xâm nhập sâu hơn, bên trong mật huyệt càng thêm ướt át ấm áp, đâm sâu, nhịp nhẹ, cảm nhận từng cơn co rút của thành vách bên trong mật huyệt của nàng, từng trận từng trận.
“ A a…… Hừm ách……” Nàng khó nhịn được cong thân thể lên muốn đẩy tay Du Lợi ra, nhưng bàn tay to lớn của ác ma đã kềm chặt lấy thắt lưng của nàng,không cho nàng có một cơ hội nào để lùi bước .
Hoa huyệt bị Du Lợi khiêu khích mà phân bố ra càng nhiều mật hoa, huyệt khẩu mềm mại đã tràn ra nhiều nước, khoái cảm dần dần lan tỏa tự hạ thân của nàng lan ra khắp toàn thân, nàng không thể nhịn nổi chỉ có thể dùng hàm răng trắng ngọc cắn chặt đôi môi kềm nén phát ra tiếng rên rỉ, đôi mày liễu cau chặt lại.
“ Đừng cắn…… Sẽ chảy máu .” Du Lợi đau lòng dùng ngón tay nhẹ tách đôi môi đỏ mọng đãng bị hành hạ bởi hàm răng trắng muốt kia.
Đến khi cảm giác bên trong mật huyệt mê người kia đã tần suất co nhanh hơn rút đã đến đạt đến đỉnh điểm,mắt Du Lợi nhíu lại, tốc độ trong tay chính mình càng tăng thêm.
“Ngô…… Không…… Ngừng…… A a……”
Dưới sự xâm chiếm, bá bá đạo cùng cuồng liệt của Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên sớm mê loạn không thể suy nghĩ, để mặc cho ngón tay của Du Lợi tàn sát công chiếm,áp lực đột nhiên như là bị chặt đứt ngang, một luồng khoái cảm bỗng chốc vỡ tan thành từng mãnh nhỏ lan tràn khắp châu thân của chính mình, lần thứ hai dẫn dắt nàng đến cực hạn của mây mưa ân ái, tuyệt vời lại làm cho người ta sợ hãi vui thích.
“Ta không được……”
Tiếng rên rỉ kia càng lúc càng cao hơn, ngọt ngào kiều mị, ác ma cảm nhận được bên trong hoa kính đã đạt đến cao trào khiến cho hoàn toàn co giật.
Nhưng,Du Lợi không vì thế mà ngừng tay, buông nàng ra.
Trong rừng cây, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng lướt qua khuôn ngực rộng lớn của Du Lợi, đó là một loại âu yếm, lại lay động thân thể nữ nhân kia hưng phấn không thôi .
“ Nghiên nhi, muốn nữa sao?” Tiếng nói mị hoặc ở nàng bên tai thì thầm.
Chính là bên người Du Lợi lúc nào cũng có những món đồ cấp kíp phục vụ cho những lúc như thế này, đừng nói đến ác ma là người ham muốn cao, kể từ ngày đầu nạp Nghiên nhi làm phi, Du Lợi chỉ là dành những thứ ham muốn tà ác này cho nàng mọi lúc mọi nơi, để nàng chìm sâu trong Du Lợi, để nàng rũ đi cái ý tưởng chạy trốn khốn nạn kia.
Ít nhiều trước khi đuổi theo nàng lúc nãy, định là qua tìm nàng để tiếp tục mây mưa nên bản thân Du Lợi cũng chuẩn bị trong trang phục món đồ mới được đám tiểu tốt thân tín cấp cho. Món đồ lần này thực thú vị, có cả dây đeo và người, khi dùng vừa đem nàng đến cực hạn khoái cảm, vừa được tùy hạn ma sát với nàng, nhất định sẽ rất thú vị a. Không nghĩ đến món đồ này lại được dùng tong tình cảnh như thế này…
…………………………………………..
Tay vẫn bế bổng nàng lên, nhanh chân tiến về đống y phục lộn xộn vừa thoát hạ chân đẩy đẩy tìm món kia, rất nhanh đá bổng nó lên, đôi tay vòng qua người nàng nắm lấy nó tiến về gốc cây làm điểm dựa khi nãy, áp người nàng vào đó, tay nhanh chóng đeo món kia vào người.
Du Lợi thối lui nửa người dưới, đưa tay nàng cao chân phải của nàng lên, để chân nàng bám lấy ngang lưng của chính mình, đem món kia buộc chặt của mình, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua hoa huyệt ẩm ướt kia.
“Ngô ân…… n……” Không thể nói nên lời, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Khép hờ đôi mắt, Trịnh Tú Nghiên thấp giọng nỉ non, cảm giác được cực đại món kia của Quyền Du Lợi , liền như thế một tấc lại một tấc thẳng tiến bên trong hoa kính của nàng……
“Ách…… A a……” Ngửa đầu hò hét ra tiếng.
Hoa kính chật hẹp, lập tức bị ác ma cấp nhồi, làm cho nàng cảm giác được một loại cảm giác vô cùng phong phú phủ trùm lên đầu óc của nàng.
“ Ưhm…… Nhẹ một chút……”
“ Thật chặt a……” Nhịn không được phát ra thở dài, hoa kính của nàng bao trùm lấy món kia của ác ma, thịt chặt đến nỗi khó di chuyễn nhấp nhô nhanh chóng được. mềm mại mịn màng như tơ nhung, ấm áp lại mút thật chặt.
Du Lợi đầu tiên là chậm rãi rút món kia ra khỏi nàng, sau đó một lần dùng sức thẳng tiến, thẳng mạnh thật sâu vào bên trong hoa tâm kia.
“ A a…… Nhẹ một chút…… Không…… Aha…… Sâu quá……” Nàng bất lực khinh hô lên tiếng.
Nhìn đôi mắt của Trịnh Tú Nghiên kia tràn ngập tình dục mê ly , Du Lợi đột nhiên đem cả người nàng bế đứng lên nhẹ nhàng đặt lên trên một thân cây, để cho hai chân của nàng hoàn toàn vòng ngang thắt lưng của mình, rồi mới thẳng lưng đâm thật mạnh, lại xỏ xuyên qua hoa kính nhỏ hẹp của nàng.
“ A…. A a…… Không…… n a……”
Tư thế hoan ái ái muội như thế , mạnh mẽ xuyên thấu như thế, không chỉ làm cho hoa huyệt của nàng bị bắt buộc nhận món đồ to lớn kia vào thật sâu, hai tay lại chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy cổ của ác ma, để mặc người kia dẫn dắt, bay về phía chân trời.
Quyền Du Lợi bắt đầu không ngừng dùng sức ra vào thẳng tiến, để cho món đồ kia một lần lại một lần xâm nhập lại xâm nhập, đâm sâu vào bên trong hoa kính ướt át mềm mại kia ……
Chương 23
“ Nga…… Quá sâu …… n a……”
Ác ma ở trong cơ thể của nàng tận tình va chạm, khoái cảm gắt gao bao phủ lấy tất cả mọi cảm quan của hai người, giống như là dã thú ở thời nguyên thủy trong rừng cây, chỉ nghe theo khát vọng của bản thân mình,yêu cầu thân thể của đối phương .
Du Lợi tham lam chăm chú nhìn cực đại món đồ kia của mình ra vào mật huyệt đỏ hồng của nàng, bên tai lại nghe thấy tiếng rên rỉ kích tình của Trịnh Tú Nghiên xinh đẹp , vừa lòng khóe miệng hơi hơi gợi lên.
“Thoải mái không?Nghiên nhi của ta !” Quyền Du Lợi ôm chặt lấy cái mông tuyết trắng của nàng, thắt lưng không ngừng đong đưa theo nhịp điệu,ma sát rất nhanh , khi thì nhẹ nhàng, khi thì dùng sức xâm nhập thật sâu, ý định mười phần khiêu khích .
“ a…… Ưm ác…… Không cần…… Đừng…… Tra tấn ta …… A……” khoái cảm cực độ ồ ạt tràn tới, làm cho nàng ngay cả một câu cũng không thể thốt thành lời.
“Ha ha…… Điều này sẽ là tra tấn ư? Nên là thoải mái mới đúng a! Xem ra chính mình dỗ còn chưa đủ, mới điểm ấy năng lực liền chịu không nổi ? Hay là, màng muốn chính mình thử xem? Tự mình đong đưa thắt lưng, sẽ càng thoải mái hơn!”
Chậm rãi dừng lại động tác, Du Lợi đem quyền chủ đạo giao cho nàng.
“ Ngô…… Ta…… Ta… ưm…… Sẽ không……” Điều này làm cho nàng xấu hổ không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể đem khuôn mặt nhỏ nDu Lợi đỏ bừng vùi vào trong lòng Quyền Du Lợi .
“ Là sẽ không? Hay là thẹn thùng?” Du Lợi nghiền ngẫm trêu đùa nàng, nhìn chăm chú những biểu tình biến hóa trên mặt nàng, một tay nâng cằm của nàng lên, bên dưới lại nhấn liên tiếp mãnh liệt.
“n ngô……”
Nếu nàng e lệ, vậy chính là liền tự mình làm lấy đi! Thu hồi quyền chủ đạo , chậm rãi hơi lùi về phía sau, tiếp theo là một cú nhấn thật mạnh.
Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể mặc Du Lợi bá đạo thủ đoạt, nàng hiện tại cuối cùng sáng tỏ, muốn đào thoát khỏi lòng bàn tay ác ma , là không có khả năng .
Chẳng lẽ nàng sẽ nhận mệnh như thế ? Làm thế thân của Trịnh Tú Nghiên kia ? Đây không phải là chuyện nàng muốn, cũng không phải là số mệnh của nàng, tất cả những chuyện này tại sao lại phát sinh trên người nàng…..
Một trận co rút nhanh làm cho nàng cả người bắt đầu run run đứng lên, Du Lợi cũng hiểu được tuyệt mỹ cao trào sắp xảy ra.
Nàng cũng sắp không khống chế được …… Khắc chế không được lên tiếng kêu to.
“ A a…… Không…… Ôi a…… Ưhm……”
Lực va đập của Quyền Du Lợi ở trong cơ thể nàng càng lúc càng mạnh mẽ hơn , choàng tay ôm lấy eo nhỏ, dùng sức kéo về hướng chính mình.
“ Ưm…… A a a –” Nàng cao giọng la lên, nộn huyệt cũng kịch liệt co rút lại .
Ác ma khoái trá nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng đã lâm vào cao trào tuyệt mỹ,là xinh đẹp như vậy , không nghĩ tới lão hoàng đế kia lại mang đến cho Du Lợi một đại mỹ nhân mê người như vậy.
Cho dù là dụng tâm kín đáo, Du Lợi cũng sẽ không cô phụ tâm ý của ông ta. Huống hồ lúc này đây, nàng ta cũng là tối quan tâm của mình.
Hiện tại, Du Lợi sẽ tận lực hưởng thụ, chôn sâu tâm hồn của Du Lợi vào cơ thể mê người thiếu nữ đã làm bản thân tiêu tan cả hồn vía này, ác ma còn không muốn chấm dứt mau như vậy.
Vẫn không để cho nàng có thời gian nghỉ ngơi, Quyền Du Lợi ôm lấy nàng đi đến bên cạnh hồ nơi buộc con Cực Phong, món kia của ác ma vẫn còn để nguyên trong cơ thể nàng vẫn chưa rút ra, mỗi một bước đi, đều làm cho sự ma sát 2 nơi tư mật khi món kia đã lút sâu trong người nàng ướt nhũn, ở trong lòng ác ma nhịn không được rên rỉ.
“Ách ân…… Ngừng đi…… Ta…… Mệt mỏi quá……” Bôn ba suốt buổi trưa , làm cho thân mình nàng có chút suy yếu chống đỡ không được, biết ác ma không có ý định dừng lại , nàng chỉ có thể đau khổ cầu xin.
“ Không thể nào. Vì để phạt nàng dám to gan chạy trốn, mới vừa bắt đầu làm sao dừng lại? Để xem nàng lần sau có dám từ bên người ta mà chạy nữa không.” Du Lợi nhất định phải cho nàng một chút ít giáo huấn, để cho nàng nên học cách ngoan ngoãn.
Ngọn lửa nóng cùng sự ẩm ướt chính mình vẫn ở bên trong hoa huyệt sưng đỏ của nàng không chút nào gián đoạn ma sát qua lại, nhấn nhẹ mũi chân, toàn thân hai người bay lên không trung, Du Lợi nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa ôm sát Trịnh Tú Nghiên quay mặt về hướng mình.
“Giá” Một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng , một tay nắm lấy dây cương, thét to một tiếng, Cực Phong bắt đầu chạy nhanh về phía trước .
“ n a…… A…… Không cần……” Con ngựa hành tẩu, khiến cho 2 người bọn họ không nên tốn sức lực, theo nhịp chạy nhịp nhàng của con ngựa, , phần eo cao thấp đong đưa.
“ Thử cảm giác trên lưng ngựa như thế nào, mát mẻ và khác biệt chứ?” Du Lợi tà ác cười, cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng của nàng , hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, làm cho tốc độ Cực Phong có thể nhanh hơn một ít.
Cao thấp đong đưa biên độ cũng càng lúc càng lớn, Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể vô lực ngửa đầu tựa vào trong ngực ác ma , cái miệng nhỏ nDu Lợi phun ra một tiếng thoát phá rên rỉ.
“ Ngô ân…… Buông…… Buông tha ta…… A……” Nàng sắp không được, cũng sắp chống đỡ không được , sương mù ngưng tụ ở trong mắt dần dần mở rộng, hai mắt đầy sương mù làm cho tầm mắt nàng dần trở nên mơ hồ.
========================================
E hèm...lần này là chết thật nha, sai lầm khi chọn cái này convert à khổ quá...đọc toàn H, ko đọc cũng phải sửa H...hic hichiccc..ai thương ta với (((((((((((((((((
Chương 24
“Cầu ngươi…… Buông tha ta…… Rất…… Rất……” Nàng hét lên , hai mắt đẫm lệ cầu xin, nếu không có Du Lợi ôm thắt lưng của nàng , nàng hiện tại sớm ngã xuống ngựa mất rồi.
Một giọt, lại một giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy chảy xuống, nàng không chịu nổi cực đại khoái hoạt cùng với kích thích cực hạn như thế này, tốc độ của Cực Phong càng lúc càng nhanh, nàng chỉ có thể vô lực không ngừng lay động đầu, run rẩy.
“Muốn ta buông tha nàng, có thể, chỉ cần nàng đáp ứng ta, không được phép rời khỏi ta.” Du Lợi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hết những giợt nước mắt của nàng, khai ra điều kiện.
“Ừm…… Được, được…… Ngươi nói cái gì…… Cũng đều…… Được…… A…… Ta đáp ứng……” Chỉ cần ác ma nhanh chóng làm cho con ngựa dừng lại.
“ Nghiên nhi nhi ngoan của ta, đây chính là nàng nói nha! Nếu còn có lần sau, ta tuyệt không nhẹ tay.” Du Lợi nghiêm túc cảnh cáo.
“ Hừ ân…… Biết…… Mau…… Mau dừng lại đi……” Trịnh Tú Nghiên vốn dĩ nằm ngửa ở trong ngực ác ma, nay đã không còn sức ngã rạp trên lưng ngựa.
“ Như nàng mong muốn, cái hoàn mỹ sẽ chấm dứt ngay!” Quyền Du Lợi nghe theo nằm sát vào trên lưng của nàng, đè thấp thân mình.
“Giá, giá!” Hai tiếng, hai chân đồng thời cũng dùng sức thúc vào bụng ngựa một lần nữa. Cực Phong như là biết tâm tư chủ nhân , lúc này đang dùng hết toàn lực hướng ven hồ bên kia thẳng đến,ngược lại càng chạy càng nhanh.
Khách lạc, khách lạc tiếng vó ngựa vờn quanh khu rừng cây im lặng, những nơi mà có vó ngựa phóng qua, chim chóc chạy bay toán loạn.
“ Aa…… Dừng…… Ta không trốn…… Cáp a…… Dừng lại…… Dừng lại……” Nàng vô lực thét lên, bị động thừa nhận hạ thể một lần lại một lần cuồng tiến mạnh công.
Đôi cánh tay mạnh mẽ của Quyền Du Lợi ôm chặt nàng, món kia giờ phút này trước co rút kịch liệt của nàng mà trơ nên cực đại, từ phía sau lại tiến sâu thêm một chút vào chổ sâu nhất của hoa tâm.
Tất cả những suy nghĩ trong chốc lát vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ vỡ vụn, trong lúc nàng đạt đến đỉnh cao nhất của hoan ái là lúc, liên tiếp co rút lại cũng làm cho ác ma nhịn không được bắt đầu đến cao trào.
“Không…… A a a a……” Không chịu nổi quá nhiều cơn khoái cảm, trong cơn cao trào mãnh liệt nhất, nàng cuối cùng vô lực ngất.
Mà Du Lợi lúc này, còn lại là đem đầy bụng dục hỏa, phun trào hết ra ngoài, ướt đẫm cả tiểu hạch của chính mình.
Mới lưu luyến không rời đem vật kia của chính mình rút ra khỏi người nàng.
“Hu……“ Kéo mạnh dây cương.
Chậm rãi hạn chế tốc độ Cực Phong , luyến tiếc đem món kia nút sạch rồi vứt kia xuống hồ, mặc quần áo thật cẩn thận, quay đầu đi về hướng cửa thành Tây ……
Từ lần chạy trốn bất thành của hôm đó,nàng đã bị trông giữ càng nghiêm ngặt hơn, chẳng những một cung nữ ngày thường theo hầu hạ sát bên cạnh, hai tỳ nữ hầu hạ, mà bây giờ còn tăng thêm một đám nữ thị vệ trông coi ngoài cửa, để ngừa nàng chạy trốn lần thứ hai.
Du Lợi thật sự là hoảng hốt quá mức a! Một Quyền thượng của một quốc gia, muốn nữ nhân, muốn thị tẩm, chuyện này đâu có khó gì với nàng? Tin tưởng chỉ cần Du Lợi khẽ động một ngón tay, một đám nữ nhân xếp thành hàng cam nguyện thay thế vị trí của nàng, tại sao lại không chịu thả nàng ra?
Đã qua mấy ngày, nàng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quyền Du Lợi, chuyện này làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
Nàng ở trong phòng buồn đến chết đi được, may mà các nữ tỳ đã đoán trước ý định của nàng, đã chuẩn bị sẵn áo lông Cáo màu đỏ, nàng đi đến hoa viên bên ngoài Xuân Tuyết các giải sầu.
Phía sau, còn lại là nữ tì theo bên người, Mẫn nhi, còn có hai nữ hầu vệ mang kiếm .
Áo lông cáo màu đỏ này đó chính là vật quý hiếm có chỉ duy nhất có tại Xích Lung Quốc này, từ lông cáo đỏ, qua rất nhiều công đoạn mới may thành như thế.
Nó cùng với các loại lông thú vật khác không giống nhau là, ngoài trừ một màu đỏ quyến rũ lấp lánh, khi mặc vào sẽ chống lạnh vô cùng giữ ấm áp.
Tại đây phương Bắc rét lạnh như thế này, ,mặc nó vào ngoài việc hưởng thụ sự ấm áp hiếm có ra, còn tượng trưng cho thân phận cùng địa vị.
Nhưng mà đương nhiên loại vật phẩm quý giá hiếm thấy này đương nhiên giá tiền rất dọa người,chỉ có Vương tộc mới có năng lực sử dụng, cũng thường bị tiến cống đến hoàng thất Trung Nguyên , nghe nói ngay cả đương kim hoàng đế cũng rất yêu thích a!
“Chủ tử! Đi lâu như thế, có mệt hay không? Đằng kia có bàn đá, hay chúng ta đến đó nghỉ ngơi nhé?” Mẫn nhi chỉ ở phía trước dưới tán những cành mai, dùng hòn đá xây thành cái bàn nói.
“ Được.” Trịnh Tú Nghiên khẽ gật đầu.
Lúc này, Mẫn nhi lấy ra cái giỏ bằng trúc, từ bên trong đem ra những món điểm tâm ngọt chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên .
“Đây là mới ra lệnh cho nữ đầu bếp làm, đều là những loại bánh mà chủ tử yêu thích.” Tự tay bày một món lại một món đêm lên bàn.
Chương 25
Gió lạnh ào tới, nhánh cây lay động, những đóa hoa tung bay trong gió, cảnh này lúc này , làm cho nàng không khỏi nhớ tới giờ Trịnhy học quốc văn ở trường học, sách giáo khoa có một câu thơ:” vô cùng một phen hàn triệt cốt, kia hoa mai phác mũi hương.” Thì thào nói nhỏ.
Mặc dù mùa đông còn chưa bắt đầu, hoa mai cũng đã nở rộ xinh đẹp như thế , gió thổi qua, từng cánh hoa bay bay trước mắt, làm nàng nhìn đến nhập thần.
“Chủ tử ngâm thật tốt, đến đây, thưởng thức thử xem hương vị có giống như trước đây, tuy rằng không phải do ngự trù ở cung đình làm, nhưng nghe nói tay nghề của nữ đầu bếp này cũng không kém.” Mẫn nhi cười tán thưởng nói.
Trịnh Tú Nghiên thu hồi suy nghĩ hỗn độn , hướng mắt nhìn lên, đang lúc nàng vươn tay đếnn những món thức ăn trên bàn,phát hiện, trên bàn không giống những thức ăn mà nàng thích ăn.
Thảm hại hơn là, tất cả những thứ đó đều là thức ăn ngọt mà nàng ghét nhất từ nhỏ đến lớn.
Không phải bánh đậu xanh, thì là bánh ngọt, nói chung đủ loại bày la liệt kia toàn là….
“Chủ tử? Người làm sao vậy ?” Nhìn thấy biểu tình của chủ tử vô cùng khó coi, Mẫn nhi khẩn trương hỏi.
“À không có gì, ngươi mang đi đi! Hiện tại ta không muốn ăn.” Vì không muốn phụ lòng tốt của Mẫn Nhi, nàng tùy tiện tìm một cái lý do.
“ Không muốn ăn?” Sao lại như vậy? Mấy thứ này đều là chủ tử bình thường thích ăn a! Chỉ cần nhìn đến mấy thứ này, chủ tử nhất định sẽ cao hứng một ngụm tiếp theo một ngụm, lộ ra thỏa mãn tươi cười, kỳ quái, chủ tử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hay là chủ tử muốn uống bát canh đậu đỏ trước cho ấm áp?”
Nói xong, Mẫn nhi vội vàng từ trên bàn bưng tới canh đậu đỏ nóng hầm hập mang đến trước mặt nàng.
Nhíu mày, vươn tay đẩy ra, “Ta nói không muốn ăn, là không muốn ăn, toàn bộ đều đem đi xuống, đem đi xuống.” Nhìn bát canh ngọt kia, Trịnh Tú Nghiên có chút không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Bị tính tình của chú tử thay đổi đột ngột dọa nàng hoảng sợ, bởi vì nàng tư từ nhỏ cùng lớn lên với công chúa, mặc dù có thân phận chủ tớ, nhưng tình cảm các nàng như chị em. Công chúa cũng đối xửa rất tốt với nàng, chưa từng mắng nàng bao giờ.
Nàng không rõ, từ lần trước tỉnh lại cho đến giờ tính tình của chủ tử hoàn toàn thay đổi.
Thúy nhi khổ sở hỏi:” Chủ tử, người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì……” Những món mà chủ tử thích ăn nhất, nay lại không thèm nhìn đến.
Cá tính cũng cùng trước kia kém rất nhiều, hành vi quái dị, ngay cả phương thức nói chuyện , cũng có chút kì lạ khó hiểu.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng lên,” Mẫn nhi, thực xin lỗi…… Vừa rồi lớn tiếng với ngươi , ta thật sự không có việc gì.” Thấy dáng vẻ nàng ta gần như sắp khóc,nàng không đành lòng vỗ nhẹ bả vai Mẫn nhi nói.
Trong lòng phiền muộn, nên khẩu khí của nàng có hơi lớn tiếng một chút.
“Không, chủ tử không cần cùng nô tỳ giải thích, chính là…… Nô tỳ cảm thấy chủ tử dường như không giống với trước kia ……” Không lẽ là do bị thương ở đầu sao?
Trong lòng Mẫn nhi bắt đầu lo lắng không an.
Nàng quyết định nói một lần,” Đương nhiên là không giống, trước kia ta có nói một lần rồi, ngươi không nhớ sao? Lúc ta tỉnh lại, ta đã nói không phải là chủ tử Trịnh Tú Nghiên trước kia.” Cho dù nàng biết điều này thực sự hoang đường, nhưng nàng vẫn nói. “Ta đã nói qua, ta là Trịnh Tú Nghiên đến từ thế kỉ thứ hai mươi mốt,ta biết ngươi rất khó tin tưởng, nhưng đây là sự thật , ta cũng không biết tại sao ta lại chạy đến nơi này chỉ biết là ta hiện tại không thể đi trở về.”
Đầu tiên là thấy những giấc mộng không thể nào hiểu nổi, sau đó lại phát sinh một số chuyện kì quái. Sau đi đi trên bờ biển với các bạn lại li kì đến thế giới cổ đại này, tất cả, tất cả những chuyện như thế này làm cho nàng không biết làm sao.
Hiện tại nàng trốn cũng không thoát, mà bên kia nàng cũng không thể quay về.
Cùng lúc là nàng căn bản trốn không thoát đi, mà phe bên kia là nàng căn bản cũng không biết nên như thế nào trở về……
Mẫn nhi trừng lớn hai tròng mắt,” Này…… Điều này làm sao có khả năng?”
Tuy rằng hôm đó khi chủ tử tỉnh lại, quả thật nói chuyện có chút mê sảng, nhưng nàng vẫn nghĩ do chủ tử vừa mới tỉnh, đầu lại bị thương thần trí không tỉnh táo,cho tới bây giờ nghe nói, làm cho nàng khó có thể tin không thể nói thành lời, thật sự là rất hoang đường .
Nhấn mạnh lần thứ hai. “Ta nói là sự thật, nếu không tại sao ngươi lại cảm thấy ta không giống trước kia? Ngay cả những món điểm tâm ngọt trước kia chủ tử ngươi thích ăn hiện tại cũng không cần, nguyên nhân rất đơn giản, đó là ta căn bản không phải là chủ tử nhà ngươi , ta là Trịnh Tú Nghiên,mấy thứ trên bàn này, tất cả đều là chủ tử ngươi thích ăn , chứ không phải ta.” Nàng nhấn mạnh những điểm nàng cùng TRịnh Tú Nghiên kia bất đồng.
“ Sao lại có thể như vậy…… Nhưng bên ngoài của người chính là chủ tử a!” Nếu bảo là người khác làm sao nàng ta có thể tin được?
“Bên ngoài đúng là giống nhau vậy, nhưng linh hồn hoàn toàn khác , ta cũng không biết tại sao ta lại nhập vào thân thể này, đến nỗi Trịnh Tú Nghiên kia hiện tại ở nơi nào, ta cũng không biết…… Nàng chỉ nói với ta, muốn ta thay nàng hoàn thành vận mệnh của nàng.” Trịnh Tú Nghiên nhớ lại hình ảnh sau khi nàng rơi xuống nước.
Chương 26
Nghe nàng nói như thế , lúc này vẻ mặt Mẫn nhi đã muốn khóc, hiển nhiên nàng đã có chút tin tưởng.
Theo Mẫn nhi quan sát mấy ngày nay , Trịnh Tú Nghiên xác thực không giống như chủ tử nhà nàng , vậy chủ tử của nàng đâu? Chủ tử của nàng hiện tại đang ở nơi nào?
“ Ô ô…… Chủ tử…… Chủ tử, người tại sao lại ngốc như vậy ……” Mẫn nhi khổ sở liên tiếp lau lệ.
Nếu như ngày trước nàng trông chừng chủ tử cẩn thận, không cho chủ tử có cơ hội tìm chết, hiện tại sẽ không biến thành như vậy .
Nhất định là ngày đó…… Như vậy, nói như thế , chủ tử nàng thật sự đã chết sao?
Mẫn nhi không dám nghĩ tiếp nữa, chủ tử trước mắt lại không phải là chủ tử,nàng cũng không biết nên làm như thế nào.
“ Được rồi, ngươi cũng đừng thương tâm ……” Đột nhiên, nàng như là nghĩ đến cái gì,” A! Ta nghĩ đến, chủ tử nhà ngươi có một khối ngọc bội màu trắng rất đẹp hay không ?” Nàng nhớ rõ, có một lão nhân gia tự xưng là Nguyệt lão công công đưa nàng một khối bạch ngọc giống như tiền cổ.
Trước khi rơi xuống nước nàng còn mang, hôm trước khi nàng xem , đã không ở trên cổ nàng .
Nói không chừng, tìm được nó, nàng có thể dựa vào thứ đó mang nàng trở về ……
Bạch ngọc? MẪn nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo lại lắc lắc đầu,” Không có a! Tôi theo chủ tử nhiều năm như thế , cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy chủ tử mang qua cái gì gọi là vòng cổ bằng bạch ngọc.” Mẫn nhi dùng ống tay áo lau đi nước mắt nơi khóe mắt .
“Không có? Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, không phải vòng cổ cũng được, có loại trang sức nào gần giống như thế bằng bạch ngọc hay không, thí dụ như: Đồ trang sức hoặc là ngọc bội đeo bên hông?” Nàng muốn Mẫn nhi suy nghĩ rõ ràng một chút, đây là cơ hội duy nhất có thể mang nàng trở về gì đó.
Đôi mắt khẽ đảo một vòng, suy nghĩ tưởng, đáp án vẫn là giống nhau,” Không có.” Nội tâm khó hiểu vì sao lại hỏi nàng chuyện này.
“ Được rồi, để ta tự mình nghĩ biện pháp tìm vậy! Ngươi đã tin tưởng ta không phải chủ tử nhà ngươi, sau này ngươi muốn gọi ta là chủ tử hay giống như những người khác gọi ta là Trịnh phi nương nương cũng được.”
Trịnh Tú Nghiên có chút lười nhác ngồi trở lại trên ghế đá , tiếp tục thưởng thức hương thơm ngan ngát của những cánh hoa bay trong gió mang đến.
“ Vì không để người nghi hoặc, nô tỳ vẫn là kêu người là chủ tử đi!” Mẫn nhi bình tĩnh nhìn chủ tử trước mắt này không phải chủ tử, quyết định một lần nữa thích ứng với vị tân chủ tử hiện tại này .
Tuy rằng thực luyến tiếc, nhưng hiện tại nàng duy nhất có thể làm, chính là hầu hạ chủ tử hiện tại này thật tốt, có lẽ có một ngày trong tương lai , chủ tử của nàng sẽ trở về .
“ Ừm! Ngươi đã quyết định , vậy cứ như vậy đi! Ngươi nói ngươi tên là Mẫn nhi ? Ta nhớ rồi, nhưng trước hết đem mấy món này dẹp hết đi!” Nghĩ nghĩ, không đúng a! Nếu đem đi hết vậy hiện tại nàng nên ăn cái gì?Cảm giác bụng có chút đói bụng, thật sự nhớ các món ăn vặt ở Hàn Quốc a.
“ Dạ.” Mẫn nhi vẫn cung kính nghiêng người thi lễ như cũ , sau đó thu dọn mâm thức ăn ngọt trên bàn.
“ À! Đúng rồi! Nơi này có món súp vịt hầm ngũ vị không?” Thực sự nhớ cái món ngon tuyệt với đó a.
“ Dạ?” Có chút không rõ nhìn phía chủ tử, đó là cái gì a? Chưa từng nghe qua," Dạ…… Chủ tử nói là súp gì? Hay là chủ tử muốn thưởng thức món canh tảo, hương vị cũng thực sự rất ngon!”
Canh tảo, đó là dùng nước hầm xương hầm đến thật mềm thêm gia vị nấu đến mềm, sau đó bỏ rong biển vào vừa sôi là nhắc xuống, thêm chút mật hoa, quả đào, cùng một ít dưa hấu thịt quả đi vào, món khai vị này ngon vô cùng.
Nàng lộ ra biểu tình hoảng sợ ,” Canh tảo?” đó là cái gì? Nàng thực sự không rõ, cái tên cổ quái kì lạ như thế có thể ăn sao? “Quên đi, còn có món khác không?” Aiiii!! Món súp vị của nàng a!
“Vậy món canh mật anh đào thì sao ạ? Đã được ướp lạnh trước, nghe nói đầu bếp buổi sáng có làm qua mang đến cho Vương Thượng, hình như vẫn còn, chủ tử uống một chén nhé?”Thúy nhi nghĩ đến sáng sớm nàng mới ghé qua nhà bếp,có nghe đầu bếp nữ nhắc tới, thế này mới nghĩ đến.
“ Ừm! Nghe cũng không tệ, vậy này đi!” Cái tên này nghe không cổ quái lắm,hẳn là không khó ăn đi! Thế này mới nở một nụ cười.
“Trịnh, thỉnh chủ tử chờ trong chốc lát, nô tỳ lập tức mang đến cho người dùng.” Thu dọn xong,Thúy nhi xoay người rời khỏi hoa viên.
Trịnh Tú Nghiên quay đầu nhìn hai ã thị vệ nhìn phía sau nói:” Các ngươi theo ta lâu như vậy không phiền chán sao? Đều đi xuống trước đi! Ta muốn yên lặng một chút.” Thực chịu không nổi, nàng cũng không phải phạm nhân, làm cái gì bám sát lấy nàng không buông như thế.
Làm cho toàn thân nàng cảm giác cũng không tự tại……
Mặt không chút thay đổi, “Không phiền chán, Vương thượng phân phó qua, trừ phi là nương nương đi ngủ, bằng không phải canh giữ ở bên cạnh nương nương .” Nữ hầu vệ đứng cách nàng hai mét, hai người đồng loạt lên tiếng.
Chương 27
“Ta cũng sẽ không chạy trốn, có hai thị vệ thân thủ tốt như các ngươi vậy , ta còn có cơ hội chạy sao? Các ngươi trước hết đi xuống đi! n?” Trịnh Tú Nghiên ý định tiếp tục thuyết phục các nàng.
“ Trịnh phi nương nương cũng đừng làm khó xử Hắc Sát, Bạch Sát , tại hạ cũng là phụng mệnh làm việc a! Nếu không, nương nương hãy đến gặp Vương thượng! Chỉ cần Vương thượng ra lệnh một tiếng, Hắc Sát, Bạch Sát sẽ không theo nương nương .” Một trong hai thị vệ mặc áo đen nói.
Mắt thấy không thể thuyết phục các nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu các ngươi không buồn chán, thì tùy các ngươi vậy.”
“ Tạ, nương nương thông cảm.” Hắc Sát, Bạch Sát hơi nghiêng người, chắp tay kiếm hành lễ.
Trịnh Tú Nghiên cũng không nhìn về phía các nàng nữa, liền lẳng lặng như thế ngồi một hồi lâu.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh mây trắng, hoa mai nở rộ, thu hết vào đáy mắt,” Không biết mọi người lúc này như thế nào……” Nàng thật sự nhớ ba ba và mẹ của nàng! Còn có các bạn thân của nàng.
Cảm xúc nhớ nhung làm rối rắm lòng của nàng, nước mắt chậm rãi , lặng lẽ , vòng quanh nơi hốc mắt.
Trong lúc sầu não tùy tiện ngâm một câu thơ của thi sĩ Bạch Cư Dị
“ Hoa phi hoa, vụ phi vụ, nửa đêm đến, bình minh đi……”
Đúng lúc này, câu tiếp theo được một giọng nam lạ tiếp nhận.
“ Đến như mộng xuân không bao lâu, đi giống như hướng vân vô mịch chỗ.” Nam nhân không biết khi nào, đã xuất hiện ở trước mặt của nàng , hai tay giao nắm ở sau lưng, đã thốt lên nửa câu tiếp theo kia.
Giống như đang nhìn thấy món ngon ở trước mắt, không e dè nhìn chằm chằm vào Trịnh Tú Nghiên .
Đẹp quá a! Tựa như thiên nữ hạ phàm, Du Lợi cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như thế , dáng người tinh tế nhỏ nDu Lợi, tỉ lệ hoàn mỹ , xao động lòng ngừoi, hoàn toàn không giống như thân thể nữ tử phương Bắc .
Trong lòng nam nhân tán thưởng, từ bên ngoài hoa viên, trong lúc vô tình nhìn thấy người nữ tử này , Du Lợi đã bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn thật sâu , không khéo nghe thấy nàng đang ngâm thơ, vội vã tiến lên.
Thình lình xuất hiện một người xa lạ, làm cho Trịnh Tú Nghiên cùng Hắc Sát, Bạch Sát đều hốt hoảng.
Gặp nam nhân cất bước hướng Trịnh phi nương nương đi đến, chỉ còn khoảng cách hai bước ngắn ngủn, Bạch Sát tay nắm chặt kiếm lập tức tiến lên ngăn cản, Hắc Sát còn lại là cảnh giác bảo vệ ở trước người của nương nương.
“Đứng lại! Không cho phép đến gần, nếu không Tu La Bạch Sát này không khách khí .” Bạch Sát bảo vệ chủ rút phối kiếm trong tay ra .
“Tránh ra! Đừng cDu Lợi đường bổn Vương .” Nam nhân lớn tiếng quát.
Được một tay Quyền Du Lợi nữ vương huấn luyện ra Bạch Sát làm sao có khả năng bị hù dọa như vậy, đương nhiên không chịu thoái nhượng, híp mắt lại , cẩn thận đánh giá nam nhân trước mắt .
Dáng người cường tráng, trên đầu và trang sức tuy thực sự rất hoa lệ, nhưng trang phục kỳ dị, chỉ nhìn thôi có thể nhìn thấy thủ công tinh xảo chế tác từ tơ lụa quý cũng chỉ vàng….
Cùng lúc, sắc mặt của Hắc Sát cùng Bạch Sát lộ vẻ kinh hoảng, người này không phải là người của Xích Lung quốc ……
“ Ngươi thực sự là ai?” Hắc Sát phản ứng đầu tiên , toàn thân căng thẳng.
Cư nhiên có ngoại nhân có thể dễ dàng vào thành như thế , bây giờ còn to gan lớn mật xâm nhập hoa viên hoàng cung .
Mà hoàn toàn không bị một người thị vệ nào phát hiện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hay là võ công người này quá mạnh mẽ, hoàn toàn không bị bọn thị vệ phát hiện ?
Cũng mặc kệ Hắc Sát theo dõi sát sao như thế nào, bằng kinh nghiệm nhiều năm của nàng ,nam nhân trước mắt này hoàn toàn không giống như người có võ công.
“Hừ! Chỉ bằng hai người các ngươi nghĩ có thể ngăn cản bổn Vương? To gan lớn mật, nhìn thấy bổn Vương còn không quỳ xuống?” Nam nhân bị các nàng kích thích không còn kiên nhẫn hét lớn.
“ Vương? Vương chúng ta chỉ có một, đó chính là Quyền nữ vương.” Bạch Sát không chút do dự trả lời.
Nghe nói lời ấy, trên mặt nam nhân lập tức xuất hiện thần sắc khinh thường .
Hắc Sát chăm chú nhìn nam nhân cách trước mắt không xa , trong đầu suy tư Du Lợi xưng chính mình là Vương? Đương kim có thể xưng Vương chỉ có ba người.
Thứ nhất chính là Quyền thượng Xích Lung quốc xưng bá phương Bắc của các nàng , thứ hai chính là Đường triều ở phương Nam, nhưng mà người nam nhân này nhìn như thế nào cũng không giống a!Hơn nữa bọn họ đều xưng là “Trẫm”cho nên cũng không thể là thứ hai.
“ Khoan đã! Bạch Sát.” Nói như thế , vậy chỉ còn lại có thứ ba , vị ở Cách Tang quốc phương Tây , Du Lợi là người đó.
==================================
E hèm, chư vị an ủi ta đi..cày 10 chương, là 10 chương đó a~~~~~
Cho hỏi là cách gọi "Du Lợi, hắn, ác ma, nữ ma đầu" có rối không, bản gốc gọi là Du Lợi, nhưng mà ta sợ giống gọi nam nhân nên đổi, ai cho ta ý kiến đi mà.
Up sau 2 ngày đc ko ?? ((((( Thương ta đi mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me