Bhtt Cuu Vy Ho Ly Phac Thai Anh X Lap Le Sa
Chiếc thuyền sáng hôm sau đã cập bến đến Hàng Châu. Cả hai nhanh chóng lên bờ. Lệ Sa đi lên trước đưa tay đỡ Thái Anh lên:"Từ từ, cẩn thận đó"Rồi sau đó Lệ Sa mới đỡ Khuê Liên lên. Hành lí cũng đang được hạ nhân mang lên bờ giúp. Lệ Sa quay người lại nhìn Hàng Châu đang ở ngay trước mắt nàng, hít một hơi dài rồi thở ra sảng khoái:"Ở đây quả thật là thiêng đàng hạ giới, thật khiến người ta thoải mái"Thái Anh khoác tay nàng nói:"Nàng thấy thoải mái là được rồi"Khuê Liên nhanh chóng cùng đám hạ nhân đi lên trước nói:"Hai người cứ dạo một vòng trước đi, ta đi tìm chỗ ở rồi quay lại tìm hai người""Được, tỷ đi cẩn thận"- Lệ Sa vui vẻ nóiKhuê Liên gật đầu rồi đi cùng đoàn hạ nhân. "Chúng ta đi thôi"- Lệ Sa hí hửng di gót"Tới đây rồi đừng kêu ta là nàng nữa, nhớ chưa?"- Lệ Sa nói thầm vào tai Thái Anh"Thiếp biết rồi"- Thái Anh trở nên ôn thuận, nghe theo lời Lệ SaNhìn hai người bây giờ quả thật rất giống một đôi thanh mai trúc mã cùng nhau dạo phố. Hai người vừa đi vào tới chợ thì Thái Anh đã bị quang cảnh náo nhiệt này làm nàng cứ đảo mắt nhìn mãi, nhìn tới nhìn lui. Như con chim bị nhốt lâu ngày đột nhiên được thả ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài vậy. Thì ra thế giới ở bên ngoài tường đỏ ngói xanh trong cung lại xinh đẹp, náo nhiệt ồn ào đến vậy.
Thái Anh không suy nghĩ liền đứng lên đối lại:"Tuyết rắc ngang trời, trai xóm ca Phả Thiên Lạc"Ông chủ bật cười suy nghĩ một lát rồi đối tiếp:"Mười khoa tiến sĩ chơi vườn hoa"Thái Anh nghe xong liền chau mày suy nghĩ, nàng trước giờ không chịu thua. Khi nãy bộ dạng cũng bừng bừng nhuệ khí. Bây giờ ngộ nhỡ không đối được quả là mất mặt vô cùng, còn gì là nữ nhân Phác thị cơ chứ."Vạn tuế thiên hoàng...Vạn tuế thiên hoàng...ờ..."- Thái Anh nói nhanh quá nên chưa kịp nghĩ vế sau, đứng đó ậm ừLệ Sa nãy giờ ngồi chống tay nhìn hai người đối qua đáp lại. Thấy cũng thú vị, nàng ở trong Trường Xuân Cung cũng rất hay đọc kinh thư. Nên văn vở cũng có một chút. Bản thân lại có tư chất thông minh nên cũng muốn đối thử. Gương mặt nàng thản nhiên cất lời, tiếp câu của Thái Anh:"Vạn tuế thiên hoàng ngồi thềm ngự"Cả ông chủ và Thái Anh nghe xong đều quay xuống nhìn nàng. Lệ Sa đứng dậy vươn vai, nàng còn muốn đi dạo nữa. Nếu cứ ngồi ở đây thì chán quá, dù gì cũng ăn no rồi, nên đi dạo vận động tiếp.Nhìn ánh mắt hai người thì Lệ Sa hỏi:"Sao vậy? Có gì sao?""Lệnh Công tử...ngài quả là chân tài tử. Ngài có định đi thi Trạng Nguyên không?"- Ông chủ khẩn trương hỏiLệ Sa cười hề lắc đầu:"Không không, thi Trạng Nguyên gì chứ. Ta không có hứng thú. Ta cũng không phải tài tử gì cả, chỉ là mấy câu đối vui mà thôi. Nếu không còn gì nữa thì bọn ta xin được phép đi trước""Đi thôi"- Lệ Sa đi tới gần Thái Anh nắm tay nàng rời đi"Hai người đi thong thả"- Ông chủ nói vọng theoLệ Sa quay lại gật đầu cười rồi mới đi hẳn. Ông chủ nhìn xuống bàn ăn, thì ra Lệ Sa đã để ngân lượng lại từ hồi nào. Không những để ngân lượng còn để dư, hai nén bạc lớn trên bàn. Ông chủ cầm lên, miệng chỉ mỉm cười lắc đầu:"Rõ ràng là một nữ tử thông minh hoạt bát, sao lại nhận là nam nhân. Còn nói là thanh mai trúc mã với nữ nhân bên cạnh. Đúng là thế sự kho lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra được" ~~~
Thái Anh không suy nghĩ liền đứng lên đối lại:"Tuyết rắc ngang trời, trai xóm ca Phả Thiên Lạc"Ông chủ bật cười suy nghĩ một lát rồi đối tiếp:"Mười khoa tiến sĩ chơi vườn hoa"Thái Anh nghe xong liền chau mày suy nghĩ, nàng trước giờ không chịu thua. Khi nãy bộ dạng cũng bừng bừng nhuệ khí. Bây giờ ngộ nhỡ không đối được quả là mất mặt vô cùng, còn gì là nữ nhân Phác thị cơ chứ."Vạn tuế thiên hoàng...Vạn tuế thiên hoàng...ờ..."- Thái Anh nói nhanh quá nên chưa kịp nghĩ vế sau, đứng đó ậm ừLệ Sa nãy giờ ngồi chống tay nhìn hai người đối qua đáp lại. Thấy cũng thú vị, nàng ở trong Trường Xuân Cung cũng rất hay đọc kinh thư. Nên văn vở cũng có một chút. Bản thân lại có tư chất thông minh nên cũng muốn đối thử. Gương mặt nàng thản nhiên cất lời, tiếp câu của Thái Anh:"Vạn tuế thiên hoàng ngồi thềm ngự"Cả ông chủ và Thái Anh nghe xong đều quay xuống nhìn nàng. Lệ Sa đứng dậy vươn vai, nàng còn muốn đi dạo nữa. Nếu cứ ngồi ở đây thì chán quá, dù gì cũng ăn no rồi, nên đi dạo vận động tiếp.Nhìn ánh mắt hai người thì Lệ Sa hỏi:"Sao vậy? Có gì sao?""Lệnh Công tử...ngài quả là chân tài tử. Ngài có định đi thi Trạng Nguyên không?"- Ông chủ khẩn trương hỏiLệ Sa cười hề lắc đầu:"Không không, thi Trạng Nguyên gì chứ. Ta không có hứng thú. Ta cũng không phải tài tử gì cả, chỉ là mấy câu đối vui mà thôi. Nếu không còn gì nữa thì bọn ta xin được phép đi trước""Đi thôi"- Lệ Sa đi tới gần Thái Anh nắm tay nàng rời đi"Hai người đi thong thả"- Ông chủ nói vọng theoLệ Sa quay lại gật đầu cười rồi mới đi hẳn. Ông chủ nhìn xuống bàn ăn, thì ra Lệ Sa đã để ngân lượng lại từ hồi nào. Không những để ngân lượng còn để dư, hai nén bạc lớn trên bàn. Ông chủ cầm lên, miệng chỉ mỉm cười lắc đầu:"Rõ ràng là một nữ tử thông minh hoạt bát, sao lại nhận là nam nhân. Còn nói là thanh mai trúc mã với nữ nhân bên cạnh. Đúng là thế sự kho lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra được" ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me