LoveTruyen.Me

Bhtt Dan Xac Tinh Tham Phung Thoi Cover

<Dữ Quân Tuyệt> đã tiến hành hơn phân nửa, các nam thanh nữ tú trong sở sư vụ Amont cũng đã quen với việc máy lạnh hình người không có ở đây một thời gian. Cũng coi như đây là kỳ nghỉ tân hôn của Trần Kha.

Thế nhưng đến lúc hôn lễ xong xuôi, chẳng phải là đến hưởng tuần trăng mật sao?

Sở Văn đóng trang trò chuyện WeChat với Trần Kha, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Thư Kỳ, sau đó ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị xuống ban.

Khi lấy xe chuẩn bị rời đi, Sở Văn một tay cầm vô lăng, một tay chạm vào tai, thăm dò nói: "Thư Kỳ, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, có khách hàng hẹn tôi, nói bạn cô ấy có vấn đề muốn tư vấn."

Thư Kỳ buồn cười hỏi: "Có phải vừa vặn tối nay chị không phải nấu cơm không?"

Từ lần trước hứa sẽ làm một bữa cơm chiêu đãi mình đến bây giờ, Sở Văn hoàn toàn không thể tìm ra dịp. Hai người chỉ có hai người, ăn lẩu cũng không cảm thấy sinh động, gọi cho đồng nghiệp ở sở sư vụ, Trần Kha không có ở đây, như vậy tụ họp cũng không tốt.

Nàng thật sự không biết nấu ăn, dù có điều tra tư liệu thế nào cũng cảm thấy không được, ngày ngày đưa đẩy, hôm nay đã thành ước hẹn rồi.

“Khục khục… Cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa vặn có hẹn mà thôi.” Sở Văn đứng đắn nói, “Người ta mang người theo, tôi cũng mang người theo, không phải vừa vặn rồi sao? Thật cân xứng.”

Thư Kỳ cười khẽ, "Vâng, theo chị an bài."

"Đúng rồi, khách hàng đó chính là nữ nhân lúc chúng ta đi ăn thịt nướng em đã thấy đó. Một hồi gặp mặt, em cũng nên tránh tiếp xúc trực tiếp với cô ấy một chút. Tôi sẽ cố gắng chuyển chủ đề sang chuyện công việc cùng trên người tôi". Sở Văn đối với tính tình của Trương tiểu thư kia không thể yên lòng, không biết lần này cô ta có nhân cơ hội này tạo được tên tuổi hay không, nhưng với Thư Kỳ, nhiều ít gì cũng sẽ kiềm chế một chút.

"Được, em biết rồi, chị yên tâm đi."

"Vậy bây giờ chúng ta đi qua."

Địa điểm gặp mặt là trong một nhà hàng sang trọng ở Thành phố B, không gian trang nhã cùng thiết kế độc đáo. Chỉ vì phòng bếp không được ngăn cách riêng biệt, ngược lại chỉ được ngăn cách bằng kính trong khu vực ăn uống, để mọi thực khách có thể đánh giá cao quá trình từ đầu đến cuối nấu từng món ăn.

Sở Văn đi tới cùng Thư Kỳ ngồi xuống, lời trêu chọc của Trương tiểu thư nghe có vẻ nói bóng nói gió: "Thì ra là Từ luật sư định mang theo em gái này, không phải là lần trước tôi đã gặp rồi sao? Không nghĩ tới Từ luật sư quả thật vẫn không đành lòng để em gái ở một mình a."

“Xin chào, tôi họ Diệp.” Thư Kỳ nhớ kỹ lời Sở Văn đã nói, sẽ không nhiều lời.

Nữ nhân xa lạ ngồi bên cạnh Trương tiểu thư cười nói: "Từ luật sư, Diệp luật sư, xin chào, tôi họ Lý."

Sở Văn mỉm cười đáp lại, sau đó trả lời Trương tiểu thư: "Trương tiểu thư cứ nói đùa. Vì đây là buổi tư vấn, đồng nghiệp của tôi có thời gian, cho nên tôi liền tiện thể gọi em ấy đi cùng, hơn nữa trước nay tôi đều mang em ấy theo."

Trương tiểu thư mỉm cười, không để tâm đến sự xuất hiện của Thư Kỳ. "Nói đến cũng thật tiếc, sự tình của tôi cùng chồng cũ lúc trước lại không gặp được Từ luật sư, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Từ luật sư a. Ai biết được, người am hiểu các vụ kiện cáo hôn nhân trong sở sư vụ lại là Trần luật sư chứ."

Lúc này, phục vụ tới gọi món, sau khi mấy người gọi mỗi người một phần bít tết, Sở Văn tiếp tục đề tài: "Trần luật sư am hiểu loại kiện tụng này, cũng không phải không có lợi. Trương tiểu thư có thể nghĩ như vậy, hôn nhân có vấn đề phần lớn là gia đình cãi nhau, luật sư bình thường có lẽ không chịu nổi loại ầm ĩ này. Nhưng Trần luật sư thì khác, nếu cô ấy ngồi đó có lẽ khiến người ta lạnh sống lưng mà ầm ĩ không nổi."

Nàng dừng lại, hỏi, "Hai người nói, đây có phải là lý do không?"

Lý tiểu thư cùng Trương tiểu thư "Phốc" cười một tiếng, có chút hiếu kỳ nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với Trần luật sư a, cảm giác có vẻ khá lợi hại."

Sở Văn thâm ý cười nói: "Đối với luật sư hiếu kỳ cũng không sao, nhưng tốt nhất không nên gặp mặt, bởi vì nếu cần luật sư, căn bản không phải chuyện gì tốt."

Trương tiểu thư vuốt tóc tăng thêm nét diễm lệ cho bộ dáng vốn đã lộng lẫy của mình, nói với người bạn bên cạnh: "Hứng thú của cậu không đúng rồi. Cậu nhìn Từ luật sư một chút, nghe được loại trêu chọc từ Từ luật sư như vậy, đoán chừng là nằm mơ a."

“Chúng ta quay lại chuyện chính đi.” Sở Văn rót một tách trà, nhàn nhạt ngắt lời “Tôi nghe Trương tiểu thư nói nhà Lý tiểu thư có chuyện, phiền phức cô cho tôi biết tình hình cụ thể".

"Ừm, là như thế này, em gái của chồng tôi hiện tại đã mười lăm tuổi, nghe em ấy trở về nói..."

Bữa ăn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, sau khi Sở Văn đưa ra gợi ý, mấy người tách ra ở cửa nhà hàng.

Sắc trời đã tối, trên đường đi đến bãi đậu xe, Thư Kỳ kéo tay áo của Sở Văn, "Học tỷ, có phải Trương tiểu thư kia có ý tứ với chị không?"

"Hửm? Rõ ràng như vậy sao?" Sở Văn quay đầu lại hỏi.

“Không chỉ là rõ ràng, mà mọi người đều có thể nhìn ra, không phải sao?” Thư Kỳ buồn cười hỏi, có phải Sở Văn ở phương diện tình cảm có chút trì độn không?

Sở Văn thả chìa khóa xe vào lòng bàn tay, thản nhiên nói: "Để tùy đi, cô ấy cũng không phải là khách hàng của tôi, nếu cô ấy một mình hẹn tôi, tôi cũng sẽ không đi. Đó là vì lý do công việc nên lần này tôi mới đáp ứng."

“Chị không thích cô ấy sao? Hay là, chị không định phát triển?” Thư Kỳ không nhịn được mong muốn hiểu rõ Sở Văn, cô càng hỏi càng sâu.

Sở Văn thuận miệng ném ra một câu: "Phát triển có gì tốt? Cô ấy không phải mẫu người tôi thích."

Cô thật sự không thích tao thủ lộng tư*, ở nhà còn chưa tính, ở bên ngoài nhìn bộ dáng như hoa hồ điệp, cô tin rằng mình không bị loại này hấp dẫn.

(*) tao thủ lộng tư: Lả lơi đưa tình

Thư Kỳ đuổi theo hỏi: "Vậy chị thích mẫu người gì?"

“Lần trước không phải đã nói rồi sao?” Sở Văn nói xong liền dừng lại, chớp chớp mắt mấy cái, giả bộ tức giận đẩy trán Thư Kỳ: “Aiz, tiểu nha đầu này, học cái gì tốt không học, lại học Trần Kha lôi kéo lời nói của tôi."

Thư Kỳ mỉm cười che trán chạy về phía trước mấy bước, dưới đèn đường nhìn không thấy trên mặt ửng hồng, thoáng quay đầu lại cười: "Em nào có học đâu? Đã lâu như vậy em chỉ gặp Trần luật sư có mấy lần, nói chuyện thì càng ít, rõ ràng là chị chột dạ."

“Em hiện tại thật sự càng ngày càng chống lại tôi.” Sở Văn đem vòng tròn chìa khóa cho vào ngón trỏ, lung lay tay để làm chìa khóa quay tròn, sau đó bước chân đột nhiên tăng tốc, trong lời nói mang theo ý cười. “Em có thể không đến đây nữa, về sau cơm trưa là em bao hết, cơm tối cũng là em bao hết."

"Học tỷ, chị lại muốn trốn..."

Đèn đường cùng ánh trăng trên mặt đất tan thành bạc, hai tiếng cười hòa quyện vào nhau, trong trẻo mà sạch sẽ.

Cùng lúc đó, đêm nay đoàn phim làm việc rất hiệu suất, gần như cả buổi diễn không có NG. Chỉ mới chín giờ, mọi người đã về khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng còn quá sớm, Đan Ny không ngủ được, Trần Kha cũng vậy. Đan Ny liền dự định diễn phần của ngày mai, để Trần Kha tìm cảm giác cho nàng.

"Trần Kha, cậu cười một cái đi, cười đến vui vẻ lên chút, công chúa của chúng ta nơi nào mang cái mắt đơ như vậy a..." Đan Ny một mặt ai oán, hai tay vỗ nhẹ vào mặt Trần Kha, "Cậu dạng này làm sao mình diễn được?"

“Hạ Hề Miểu cũng không cười đến vui vẻ.” Bộ dáng Trần Kha thành thật cầm kịch bản nâng ở trước ngực, đưa cho Đan Ny nhìn đánh dấu phía trên.

“Cũng không phải là mặt đơ như cậu a.” Đan Ny "xì" một tiếng, ngồi trở lại trên giường, “Ở trạng thái của cậu, đóng vai của mình còn tạm được. Về cơ bản có thể coi là nhân vật chân chính.”

Quả nhiên, tính cách của Hạ Hề Miểu vẫn giống với Đan Ny nhất, mặc dù ngoại hình của Trần Kha không tệ nhưng tính tình của cô không nhu hòa như Hạ Hề Miểu đối với Cố Niệm. Sự dịu dàng mà Trần Kha thể hiện không giống với sự dịu dàng hiển nhiên cần có trong kịch bản.

Trần Kha trầm ngâm gật đầu, "Tôi cảm thấy có thể, vừa vặn không phải cậu muốn tìm cảm giác sao? Ai nói cậu nhất định phải đóng vai kia?"

"Cậu diễn vai của mình, vậy mình diễn cái gì?"

"Dựa theo những gì cậu định quay, Cố Niệm chinh chiến, trên đường hành quân tìm thấy một đứa trẻ vì chiến tranh hỗn loạn mà thất lạc cha mẹ."

Đan Ny cong môi, tỏ vẻ không hài lòng, "Được, vậy mình là đứa nhỏ kia, chúng ta bắt đầu, Cố tỷ tỷ."

Trần Kha lại nhìn lướt qua kịch bản, sau đó đặt kịch bản xuống giường, quay lưng đi hai bước.

Đan Ny đang ngồi, vừa vặn thấp, nàng hắng giọng một cái, vui vẻ hô lên, "Cố tỷ tỷ!"

Trần Kha vừa nghe thì quay đầu lại, sau đó xoay người tiến lên một bước, giữa hai lông mày vốn luôn có một luồng khí lạnh thấu xương, khi cúi đầu xuống nhìn nhau trong nháy mắt tan ra rất nhiều.

Cô hơi cúi xuống, mặt mày nhu hòa đưa tay sờ sờ mặt Đan Ny, "Tiểu Đào, ngươi không ở trong lều đọc sách, lại chạy đi chơi ở đâu vậy? Sách ta đưa ngươi đã đọc bao nhiêu cuốn rồi?"

Khuôn mặt của cô rất gần, Đan Ny thân mật dùng má cọ tay cô, tiến xa hơn một chút "Hôm nay ta đọc Kinh Thi a, sau đó ta đến xem các thúc thúc luyện kiếm. Cố tỷ tỷ, khi nào thì ngươi dạy ta luyện kiếm? Nhìn bộ dáng ngươi luyện kiếm cực kỳ đẹp mắt, hơn hẳn các thúc thúc a".

Trần Kha giương môi, nhéo nhéo mặt Đan Ny, "Vậy nói cho ta biết, ngươi thích đọc sách hay là luyện kiếm?"

Hai mắt Đan Ny đen nhánh trợn tròn, suy nghĩ một chút rồi ngọt ngào nói: "Ta thích tất cả, ta thích đọc sách, ta thích luyện kiếm, nhưng ta vẫn thích ngươi nhất."

Trần Kha mềm lòng một mảng lớn, cô nhìn Đan Ny không chớp mắt. Biết hai người chỉ là đang tìm cảm giác trong phim, nhưng khi Đan Ny nói lời này, cô vẫn không cách nào khống chế được nhịp tim.

Đan Ny giống như cũng hiểu câu nói này mang lại cho Trần Kha cảm giác gì, đôi mắt nàng rút đi vẻ ngây thơ của đứa trẻ khi tìm cảm giác, trở nên nhu hòa hơn.

Một lúc lâu sau, Trần Kha điểm vào chóp mũi của Đan Ny, nhẹ nhàng nói: "Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ dạy ngươi tất cả công phu của ta. Cây ngân thương kia là của phụ thân ta đưa cho ta, còn thanh kiếm xinh đẹp kia sẽ để lại cho ngươi. Sau này ngươi phải chăm chỉ đọc sách, trưởng thành liền có thể văn võ song toàn”.

Đan Ny giảo hoạt cười, đưa tay ôm Trần Kha, trong lúc Trần Kha kinh ngạc liền xoay người áp cô xuống giường, sau đó một khuỷu tay chống đỡ thân thể của mình, tay kia điểm vào mũi Trần Kha, "Vì sao phải chờ sau này? Hôm nay ta muốn học xong công phu của ngươi, sau đó đánh bại ngươi."

Trần Kha thở hổn hển mấy hơi rồi mới bình tĩnh lại, mím môi cười, trong lòng thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải nói muốn tìm cảm giác sao? Vừa rồi cậu đánh gãy cảm giác phim, lại muốn diễn nữa."

Đan Ny lắc đầu, nằm bên cạnh Trần Kha, ôm tập kịch bản vào ngực, thanh âm có chút phiền muộn: "Mình cảm thấy diễn với cậu không thể hòa hợp, cũng không có lập tức nhập vai. Mình không cách nào đem cậu trở thành người khác, hoặc là nói, khi ở bên cậu, mình không cách nào coi mình như một người khác."

Trần Kha nhàn nhạt liếc nhìn Đan Ny, sau đó duỗi tay ôm eo nàng "Cậu có thể nói thẳng kỹ năng diễn xuất của tôi tốt, có thiên phú, rất thích hợp làm diễn viên."

Đan Ny ném kịch bản đi, vươn tay nhéo mặt Trần Kha, buồn cười nói với cô vài câu: "Trần đại luật sư, cậu lại bắt đầu tự luyến rồi. Ở ngay trước mặt mình lại bắt đầu khen kỹ năng diễn xuất của cậu, như vậy có phải là không đặt mình vào trong mắt không?"

Trần Kha nắm tay Đan Ny, ngón áp út bàn tay phải của Đan Ny để trần. Cô chợt nhớ đến khoảng thời gian này nhìn thấy trên mạng một số câu chuyện bát quái không phổ biến, trong lòng cô thầm nghĩ, nơi này nên bổ sung thứ gì.

Cô thu lại suy nghĩ, trên môi khẽ nở nụ cười, "Tôi có đặt cậu vào trong mắt hay không, chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, ánh mắt của Đan Ny có chút trốn tránh, cắn môi không giấu được xấu hổ. Khi Trần Kha đến gần, trực tiếp vùi đầu vào cổ Trần Kha.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Đan Ny cười, thấp giọng nói: "Trần đại luật sư, mình cảm thấy cậu ăn đậu hũ của mình."

Trần Kha không nói gì, khi Đan Ny nghe thấy hô hấp ấm áp bên tai, đó là Trần Kha đang cười.

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn ái muội lúc này, Trần Kha buông tay đỡ Đan Ny ngồi dậy, thu thập tốt quần áo cùng đầu tóc lẫn nhau, vẻ mặt trở lại vẻ lạnh lùng như trước

Đan Ny đứng dậy nói, "Mình đi mở cửa."

Trần Kha "Ừm" một tiếng, tiện tay cầm lấy kịch bản của Đan Ny tiếp tục xem.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me