Bhtt Edit Abo Tieu Tuong Quan Chi Deo Bam The Tu Mu Cua Nang
Chương 59
Kỳ Triều Yến lặng lẽ viết li thư, nét bút không chút ngập ngừng, chẳng mấy chốc đã viết xong. Bà thổi nhẹ tờ giấy, đưa cho Kỳ Ấu An, gương mặt nghiêm nghị lạ thường: "Dù đã hòa li, nhưng tướng quân phủ vẫn là nhà của mẫu tử ngươi, hai người cứ ở đó. Ta... không thường xuyên về." "......" Nếu nương muốn tiếp tục sống chung với hai phụ tử kia, cần gì phải hòa li cho mệt? Đầu óc có vấn đề sao? Kỳ Ấu An chẳng thèm để ý, nhận li thư rồi quay đi. "Ấu An, ngươi chăm sóc tốt cho nương ngươi, gặp chuyện Không giải quyết được có thể tìm ta bất cứ lúc nào..." Lời Kỳ Triều Yến chưa dứt, nàng đã biến mất. Một đại tướng quân oai phong giờ trông thật thảm não. Triệu Tiểu Ô nhìn nàng đứng nhìn theo hướng Kỳ Ấu An đi, lòng chợt mềm: "Này, đại tướng quân nếu không nỡ lão đại, thì xử lý chuyện này cho ổn thỏa, đừng để lão đại và bá mẫu trong lòng còn tức giận. Có khi bá mẫu hết giận, lại làm hòa với ngài." Kỳ Triều Yến gật đầu, nhưng trong lòng rõ như ban ngày, chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, vấn đề chính là việc bắt Ấu An nhập ngũ. Nhưng nàng chỉ có một đứa con gái... Người từng gặp đại tướng quân đều nói bà ta cao ngạo khó gần, nhưng Triệu Tiểu Ô lại không tin lắm. Đại tướng quân chỉ ít nói thôi, tính tình không phải rất tốt sao? Không những biết cảm ơn, còn biết lắng nghe ý kiến. Triệu Tiểu Ô nhiệt tình nói thêm: "Đại tướng quân, ngài phải cẩn thận Nhị công tử, hắn ta dường như thèm khát binh quyền của ngài, rất bất mãn." "Đây cũng là chuyện ngươi nghe được đêm qua?" Kỳ Triều Yến ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Hạo Vũ đã hôn mê: "Trương Cát, đưa hắn đến doanh trại, bảo Hà quân y xem có cứu được không." Trương Cát sững sờ, mới chắp tay: "Tuân lệnh." Không chỉ hắn, Triệu Tiểu Ô cũng há hốc mồm, nãy giờ nàng có khen Kỳ Hạo Vũ đâu? Chưa chứ? Triệu Tiểu Ô không đoán được ý tứ Kỳ Triều Yến, cũng không dám nói xấu nữa, ấp úng: "Ta... Ta đi xem lão đại và tẩu tẩu..." "Đợi đã," Kỳ Triều Yến lại gọi nàng: "Tiểu Ô, đêm qua ngươi có thấy rõ mặt người mưu tính với Kỳ Hạo Vũ không?" "Ngài tin ta sao?" Triệu Tiểu Ô do dự, thấy bà gật đầu mới nói: "Là một nam tử trung niên, trông hơi lạ, ta chưa từng thấy ở Hựu Ninh thành. À, còn đeo kiếm ở thắt lưng." Kỳ Triều Yến lại gật đầu: "Đi đi, sau này nếu ngươi và Ấu An gặp khó khăn, có thể đến tướng quân phủ tìm ta." Triệu Tiểu Ô vui vẻ chạy vào hậu viện. Người ngoài chỉ còn Lý Kim Hoa. Kỳ Triều Yến thong thả đi tới: "Lý mối, ngươi có nghĩ bản tướng không quan tâm đến chính thất và trưởng nữ của mình không?" Lý Kim Hoa quỳ sụp xuống: "Đại tướng quân tha mạng, tiểu nhân là bị ép..." Kỳ Triều Yến nhíu mày ngắt lời: "Ngươi chỉ cần trả lời có hay không." "Vâng... Muội tức tiểu nhân có người anh họ làm việc trong phủ ngài, nói ngài ít về, mỗi lần về đều trách phạt đại tiểu thư, đại tiểu thư chưa phân hóa, mọi người đoán ngài sẽ giao tướng quân phủ cho Nhị công tử..." Lý Kim Hoa cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay tận mắt thấy Nhị công tử bị phế, đại tướng quân không những không trách phạt còn sau hai cái tát cố gắng giữ lại, liền hiểu chuyện không ổn. Trong lòng bà ta nguyền rủa anh họ muội tức không ngớt, vừa khóc vừa xin tha. "Bản tướng bỏ phú quý kinh thành, mang cả nhà trấn thủ biên cương chống Nam Man, để các ngươi sống yên ổn, ngươi vì tư lợi hại tức nhi của ta, thật khiến ta lạnh lòng. Hôm nay không trừng phạt, ngày sau mọi người bắt chước, ta chẳng phải bị hại đến nhà tan cửa nát?" Kỳ Triều Yến không động lòng, giọng lạnh lùng: "Lý Kim Hoa, ta cho ngươi một ngày từ biệt gia đình. Xem ngươi già cả, cho ngươi chết toàn thây, không cần nói là tự sát vì tội." Lý Kim Hoa hiểu ý bà ta muốn mình tự tử tạ tội, người mềm nhũn, khóc không ra tiếng. Hai thân binh kéo bà ta ra khỏi y quán. Kỳ Triều Yến cũng không ở lại, về phủ dặn quản gia giấu Tần thị, cấm người trong viện hắn ra ngoài, rồi vội vã đến doanh trại. ...... Kỳ Ấu An liếc qua li thư, đưa cho nương. Đây là thứ Ninh Phương đòi mãi mới được, bà nghi ngờ nhận lấy: "Kỳ Triều Yến thật viết rồi?" "Thật đấy, cũng rộng lượng, con là của nương, tướng quân phủ cũng..." Lời chưa dứt, Ninh Phương đã vội gấp lại nhét vào tay áo: "Thôi đi, chỉ cần con là đủ, lão nương khó khăn lắm mới thoát Tần thị, quay lại chắc đầu óc có vấn đề." "Nương, người ghét Tần thị hơn mẫu thân sao? Con có thể đuổi Tần thị ra khỏi phủ..." Kỳ Ấu An quan sát sắc mặt nương, sợ bà hối hận. Nếu không phải mấy tháng nay nương luôn nhắc hoà li, hôm nay dù sao cũng không đến nỗi làm khó Kỳ Triều Yến... "Đều ghét, ghét Kỳ Triều Yến hơn. Nếu không phải nàng ta gây chuyện, lão nương đâu đến nỗi già rồi mới hoà li." Ninh Phương vẫn như thường, bực bội khó chịu. Kỳ Ấu An yên tâm chút: "Nương, sau này con sẽ chăm sóc người." "Ngươi đi mà lo chăm sóc thê tử là được. Lan nhi mắt không nhìn thấy, nhiều ít bất tiện." Ninh Phương nói xong, nhăn mặt bịt mũi: "Người đầy mùi máu, Kỳ Ấu An, đi làm thối thê tử ngươi đi, chém tên khốn đó đâu phải vì ta, sao lại đến làm thối ta?" "Nương..." Kỳ Ấu An ấm ức gọi, định về tắm, lại bị nương gọi lại. Ninh Phương không chê nữa, kéo cổ áo nàng xuống: "Lát nữa đến phòng thê tử tắm đi, Triệu mụ mụ đang đun nước rồi. Gặp thê tử khéo léo tí, nhất định phải làm thê tử vui, cần xin lỗi thì thành khẩn xin lỗi, cần... hiến thân thì hiến thân, hiểu chưa?" Câu nói này không hoàn toàn là trêu chọc. Nàng nghi ngờ Tống Trạch Lan không nói ra, nhưng thực ra có thể bị ảnh hưởng tín hương Kỳ Hạo Vũ. Nếu không, người ôn nhu đoan trang như nàng sao lại một mình trốn trong phòng? Ngày thường nàng đến, Tống Trạch Lan đều bên cạnh, lễ phép đúng mực, khiến nàng càng thêm yêu quý, nhiều lúc suýt quên tức nhi mù... "Nương, hiến thân gì chứ, người đừng nói bậy..." Kỳ Ấu An mặt nóng bừng, miệng nói vậy nhưng đầu lại hiện lên cảnh sáng nay: chiếc yếm trăng trắng thêu hoa lan cùng làn da trắng hồng, đơn giản mà khiến tim nàng loạn nhịp. Ninh Phương lườm nàng, không thèm để ý. Kỳ Ấu An lần đến cửa, gõ nhẹ. Vừa mở cửa, Triệu Tiểu Ô đã xông vào. "......" Kỳ Ấu An luyến tiếc nhìn thê tử, hơi oán giận: "Thê tử, Tiểu Ô tìm ta, ta lát nữa quay lại." "Ừ." Tống Trạch Lan gật đầu, chậm rãi bước ra, lông mày hơi mệt nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn, không nhợt nhạt như tối qua. Triệu Tiểu Ô chạy đến phấn khích: "Lão đại, đại tướng quân cũng tốt, nói hai ta gặp chuyện khó có thể tìm bà, bà sẽ giúp." "......" Kỳ Ấu An cúi đầu, âm thầm đỡ thê tử đi ra. Nàng giả vờ không nghe thấy. Ninh Phương định về, nghe vậy bực mình: "Ngươi nhìn lầm rồi, nếu nàng tốt thế, lúc nãy đã đứng ra bênh vực Lan nhi." Nghĩ lại cảnh con gái bị ghì dưới đất, nàng tức giận, cảm thấy hai cái tát còn nhẹ. "Đúng đấy," Triệu Tiểu Ô không chủ kiến, nghe Ninh Phương nói liền gật đầu: "Rất tức, nếu ta là đại tướng quân, trước hết tát cho tên khốn mấy cái, đá mấy phát, đánh cho ói ra nước xấu." Nàng vừa nói vừa diễn tả, Ninh Phương bật cười: "Tiểu Ô, ở nhà Liễu Kiều Kiều có đánh ngươi không? Có phải như thế này không?" "Ho, quên rồi, mẫu thân ta lâu lắm không đánh." Triệu Tiểu Ô giả vờ, nhưng Ninh Phương nhìn ra ngay, cười nói: "Ấu An mới lâu không bị đánh." Nàng dừng lại: "Gọi Ấu An là được. Nó sắp thành thân, ngươi cũng vậy, thành gia lập nghiệp rồi, không thể chỉ nghĩ chơi." Về chuyện Triệu Tiểu Ô hay đến thanh lâu, nàng cũng nghe Liễu Kiều Kiều phàn nàn. Lúc này thuận miệng nhắc nhở, còn nghe hay không, Liễu Kiều Kiều còn không quản được, huống chi nàng. Triệu Tiểu Ô hiểu lầm: "Nam Man không bị đại tướng quân bắt hết rồi sao? Có gì đáng sợ? Hơn nữa lão đại...Ấu An thủ đoạn như vậy, bắt vài thám tử Nam Man về, lập đại công." Điều này nhắc nhở Kỳ Ấu An: "Tiểu Ô, ngươi không phải luôn muốn nhập ngũ sao? Hiện tại ta là tiểu đội trưởng Kỳ gia quân, ngươi cố gắng, qua được khảo hạch kỵ xạ có thể làm binh lính của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi." "Kỳ gia quân? Lão đại vào Kỳ gia quân rồi!" Triệu Tiểu Ô mắt sáng rực: "Được, ta về bàn với phụ mẫu ngay." Nói xong liền chạy mất. Ninh Phương không giữ được, tát nhẹ Kỳ Ấu An: "Bình thường sao lại nói với Tiểu Ô chuyện này? Võ công ba cọc ba đồng, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?" Lời này quen quen, Kỳ Ấu An cười ngượng: "À... Con lỡ miệng, nghĩ đến liền nói." Nàng không chịu trách nhiệm được: "Vậy nương khuyên Tiểu Ô đừng đi." "Tiểu thỏ tinh! Lại gây chuyện cho ta." Ninh Phương giơ tay dọa, thấy nàng co rúm liền bỏ xuống. Bà chỉnh lại tay áo, cười với Tống Trạch Lan: "Lan nhi, không sao bá mẫu yên tâm rồi. Bá mẫu về trước, để Ấu An ở lại với con. Mẫu thân nợ con trả, nếu trong lòng oán giận, đánh nó cho hả giận, da nó dày, đánh không hỏng." "Bá mẫu... sao con có thể trách ngài và An An..." Tống Trạch Lan đầy áy náy nhưng không thể nói ra. Kiếp trước nàng không an ủi bá mẫu, khiến bà u uất đau khổ vì mất con, đầu độc Kỳ Triều Yến. Lúc đó Đông Khải đối mặt với Tây Việt và Nam Man xâm lược, Kỳ Triều Yến đột ngột chết khiến quân đội rối loạn, Nam Man tiến thẳng vào. Tây Bắc do Kỳ Hạo Vũ thông đồng với Tây Việt công chúa, chiến sự thất bại liên tiếp. Dù sau này hoàng đế tin lời nàng giết Kỳ Hạo Vũ cũng đã muộn. Cả nước thất thủ, Ninh Phương trở thành tội nhân bị nguyền rủa, chết rồi cũng không yên. Kiếp này lại khiến bà hoà li... Nàng kìm nén cảm xúc, kiên quyết lắc đầu: "Bá mẫu, con và An An tiễn người về." Lời từ chối đến cửa miệng, Ninh Phương chợt hiểu, cười nói: "Lan nhi, bá mẫu hiểu tại sao Ấu An thích con rồi. Tâm tư tinh tế, tính tình lại tốt, không như ta và Kỳ Triều Yến, một đứa nóng hơn một đứa." Kỳ Triều Yến lạnh lùng ít cười, nóng tính như nàng, con nhỏ này đột nhiên gặp người dịu dàng, sao không say được? Là người trong cuộc, Kỳ Ấu An thừa nhận đúng vậy. Kiếp trước nàng đã phải lòng Tống Trạch Lan khi nàng ấy băng bó vết thương cho nàng. Lời nhẹ nhàng căn dặn, khuôn mặt dịu dàng khi ngẩng lên, hơi thở gần gũi, ánh mắt chăm chú như nàng là tất cả... thứ sức hút chết người ấy khiến tim nàng đến giờ vẫn loạn nhịp khi nhớ lại...
Chương 60Đoạn chi trong đại đường đã được mang đi, vết máu cũng lau sạch sẽ. Trông rất gọn gàng, như chưa từng xảy ra đánh nhau. Kỳ Ấu An vốn định dọn dẹp nơi này trước khi tiễn mẫu thân về, không ngờ Kỳ Triều Yến đã làm rồi. "An An, đại phu giỏi điều trị bên ngoài và phẫu thuật trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu lỡ thời cơ tốt nhất, dù y thuật cao siêu cũng vô dụng." Tống Trạch Lan nghe nói Kỳ Triều Yến mang theo bàn tay đứt, liền khéo léo bày tỏ quan điểm. Kỳ Hạo Vũ có thể cầm máu giữ mạng, nhưng tay thì vô phương. Kỳ Ấu An một tay dắt nàng, một tay xách xô nước định về. Nghe nàng nói, bước chân không dừng lại: "Phế là phải, chết càng tốt, ta vốn muốn giết hắn, nếu không phải Trương Cát ngăn, hắn đã thành ma rồi." Khi tức giận, Kỳ Ấu An không để ý liệu mình có để lại ấn tượng lạnh lùng vô tình cho thê tử không, nghĩ sao nói vậy. Nhưng Tống Trạch Lan cũng không nghĩ vậy, nàng có lòng nhân ái, nhưng không phải không phân biệt phải trái, càng không phải ngốc nghếch lấy đức báo oán. Nàng khẽ nhếch môi, không nói gì thêm. Lần này, An An tình cờ giải quyết được Kỳ Hạo Vũ. Bởi... Kỳ Triều Yến lý trí đến mức lạnh lùng, một kẻ tàn phế hoàng tộc không còn giá trị lợi dụng. Nếu quân y nói không cứu được, để tránh rắc rối, bà ta chắc chắn không để Kỳ Hạo Vũ sống. Nàng không nói, Kỳ Ấu An liếc nhìn, thấy nụ cười dịu dàng trên môi thê tử, cơn giận trong lòng tan biến. Kiếp này Kỳ Hạo Vũ trong lòng Tống tỷ tỷ còn không bằng người lạ? Bởi thê tử nàng quá tốt bụng, luôn bênh vực người khác, thông cảm khó khăn của họ. Triệu Thường Ngọc nói khó nghe nàng không giận, Mai Thanh Ngọc lấy mạng ép nàng chỉ tránh đi. Nhưng giờ lại vui vì Kỳ Hạo Vũ bị phế... Nàng cũng nhếch môi: "Thê tử, nàng... có phải cố tình không cứu Kỳ Hạo Vũ không?" Tống Trạch Lan khẽ "ừ": "An An, ta đâu phải kẻ ngốc? Hắn muốn hại ta, sao ta phải cứu?" Dù mù, nhưng nếu hợp tác với Vương đại phu, có thể nối lại đoạn chi. Kỳ Triều Yến cũng nghĩ vậy nên mới nhờ nàng. Nhưng cớ gì phải cứu kẻ sẽ hại chết An An và nàng? Nàng chỉ mong Kỳ Hạo Vũ chết... "Đúng, không được cứu hắn," Kỳ Ấu An siết chặt tay vợ, "Thê tử không biết lúc nghe Tiểu Ô nói ta sợ thế nào. Ta không hiểu hắn ghét ta ở điểm nào, cùng là con của mẫu thân, ta dù không ưa hắn giả tạo nhưng cũng không làm gì, sao hắn có thể nghĩ ra cách độc ác vậy?" Nói đến đây, giọng nàng run lên: "Nếu chuyện xảy ra, ta không dám nghĩ tiếp... Ta thật sự sợ..." "An An..." Tống Trạch Lan ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Nếu ta thật sự gặp chuyện, nàng còn muốn ta không?" Nàng nhận ra cảm xúc của Kỳ Ấu An đang tan vỡ, nhưng câu hỏi này rất quan trọng... "Có," Kỳ Ấu An mắt đỏ, giọng nghẹn ngào: "Nhưng ta sẽ rất đau khổ, có lẽ cả đời không vượt qua được. Ta sẽ hận bản thân không bảo vệ được nàng, cũng không biết đối mặt thế nào..." "An An..." Tống Trạch Lan đã biết phải làm sao... Việc nàng trọng sinh sẽ là bí mật, chỉ mình nàng biết là đủ. Nàng mở rộng vòng tay, ôm lấy Kỳ Ấu An, dịu dàng như ánh trăng: "An An, đừng lo, ta sẽ chỉ là Khôn Trạch của nàng, cả người đều thuộc về nàng..." Khi cơ thể mềm mại áp vào, xô nước trong tay Kỳ Ấu An rơi xuống đất, nước bắn ướt ống quần nhưng nàng không hay biết, nước mắt khô đi, má đỏ ửng: "Để... để đến đêm động phòng nói sau." Câu nói từ miệng nàng bỗng biến thành ý khác. Gương mặt dịu dàng của Tống Trạch Lan ửng hồng, nàng nhẫn nại chiều theo: "...Ừ." Hai người quay lại hậu viện, mặt đều đỏ bừng. Ninh Phương nhìn Kỳ Ấu An cười ý nhị, nhưng không nói gì: "Dọn xong rồi?" Kỳ Ấu An gật đầu. Tống Trạch Lan điềm tĩnh nói: "Bá mẫu, chúng ta đi thôi." Ninh Phương đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài bóng râm, hơi nóng phả vào mặt. Bà cười: "Lan nhi, thật sự muốn tiễn ta không? Ta không sao đâu." "Bá mẫu, con cũng định ra ngoài đi dạo. Mấy ngày nay y quán đóng cửa, con rảnh rỗi quá cũng chán." "Được được," Ninh Phương gật đầu: "Muốn đi đâu cứ bảo An An dẫn đi." "Vâng..." Hai người nói chuyện, tay trong tay đi trước. Kỳ Ấu An bị Tống mẫu kéo lại. Bà không biết Ninh Phương đã hòa li, cười nói: "Ấu An, nước sắp sôi rồi, nhớ đến sớm kẻo nguội." Kỳ Ấu An muốn tắm nước lạnh, nhưng không nỡ phụ lòng tốt: "Vâng, con lấy quần áo sạch sẽ đến ngay." Tống mẫu thấy nàng ngoan ngoãn rất vui, gật đầu hiền hậu. Người đánh xe không phải Lục Tử, mà là người lạ mặt từ tướng quân phủ theo Ninh Phương. Kỳ Ấu An đỡ nương lên trước, rồi đỡ thê tử. Ninh Phương còn giúp kéo Tống Trạch Lan ngồi vững trong xe. Xe lắc lư trên đường đến nam thành. Tống Trạch Lan ngồi ngay ngắn, còn Kỳ Ấu An thì kéo rèm nhìn ngó, như đứa trẻ hiếu kỳ. Ninh Phương nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, mở lời: "Lan nhi, thật có lỗi, bá mẫu định sau đám cưới của hai đứa sẽ hoà li, không ngờ lại xảy ra trước. Ấu An theo ta không còn là đại tiểu thư, hôn lễ có lẽ..." Tống Trạch Lan lắc đầu: "Bá mẫu, con không để ý chuyện đó, chỉ cần An An và người không thay đổi là được." Sao Tống tỷ tỷ có thể đáng yêu thế? Kỳ Ấu An bật cười, kéo thê tử vào lòng: "Thê tử , nàng yên tâm, chuyện này tuyệt đối không đổi." Ninh Phương cũng nhịn cười: "Bá mẫu cũng đảm bảo, ta đúng là nương thân của tiểu thỏ tinh này, không đổi được..." Hai người đùa cợt khiến Tống Trạch Lan đỏ mặt. Nàng chỉ muốn nói mình không quan tâm hư danh... Ninh Phương cười xong lại nói: "Lan nhi, ta và mẫu thân con bàn rồi, sau khi hai đứa thành thân sẽ tìm con nuôi phù hợp, con thấy thế nào?" Bà thở dài: "Ruột thịt hay không không quan trọng, đối xử tốt với con, con sẽ yêu thương lại." "Nương, con không muốn nhận con nuôi." Kỳ Ấu An phụng phịu: "Con chắc chắn sẽ phân hóa thành Càn Nguyên quân." Nghĩ đến hai năm dài đằng đẵng, nàng hơi buồn, không biết nương có kiên nhẫn chờ không. Tống Trạch Lan cũng suy nghĩ. Kiếp trước An An phân hóa thượng phẩm Càn Nguyên, nàng cũng là Khôn Trạch thượng phẩm, nếu không có gì bất ngờ sẽ có con chứ? Nàng nhớ lời Kỳ Ấu An nói dối, giọng dịu dàng đầy chiều chuộng: "Bá mẫu, An An muốn con sinh cho nàng hai đứa con gái..." Ninh Phương ngắt lời, bất lực: "Nó muốn thì muốn, đây không phải bắt người ta làm chuyện khó sao?" "......" Kỳ Ấu An muốn khóc, giọng nhỏ dần: "Con thật sẽ phân hóa thành Càn Nguyên quân mà..." Ninh Phương không chút thương hại: "Nương cũng thật không tin ngươi chút nào..."
Kỳ Triều Yến lặng lẽ viết li thư, nét bút không chút ngập ngừng, chẳng mấy chốc đã viết xong. Bà thổi nhẹ tờ giấy, đưa cho Kỳ Ấu An, gương mặt nghiêm nghị lạ thường: "Dù đã hòa li, nhưng tướng quân phủ vẫn là nhà của mẫu tử ngươi, hai người cứ ở đó. Ta... không thường xuyên về." "......" Nếu nương muốn tiếp tục sống chung với hai phụ tử kia, cần gì phải hòa li cho mệt? Đầu óc có vấn đề sao? Kỳ Ấu An chẳng thèm để ý, nhận li thư rồi quay đi. "Ấu An, ngươi chăm sóc tốt cho nương ngươi, gặp chuyện Không giải quyết được có thể tìm ta bất cứ lúc nào..." Lời Kỳ Triều Yến chưa dứt, nàng đã biến mất. Một đại tướng quân oai phong giờ trông thật thảm não. Triệu Tiểu Ô nhìn nàng đứng nhìn theo hướng Kỳ Ấu An đi, lòng chợt mềm: "Này, đại tướng quân nếu không nỡ lão đại, thì xử lý chuyện này cho ổn thỏa, đừng để lão đại và bá mẫu trong lòng còn tức giận. Có khi bá mẫu hết giận, lại làm hòa với ngài." Kỳ Triều Yến gật đầu, nhưng trong lòng rõ như ban ngày, chuyện hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, vấn đề chính là việc bắt Ấu An nhập ngũ. Nhưng nàng chỉ có một đứa con gái... Người từng gặp đại tướng quân đều nói bà ta cao ngạo khó gần, nhưng Triệu Tiểu Ô lại không tin lắm. Đại tướng quân chỉ ít nói thôi, tính tình không phải rất tốt sao? Không những biết cảm ơn, còn biết lắng nghe ý kiến. Triệu Tiểu Ô nhiệt tình nói thêm: "Đại tướng quân, ngài phải cẩn thận Nhị công tử, hắn ta dường như thèm khát binh quyền của ngài, rất bất mãn." "Đây cũng là chuyện ngươi nghe được đêm qua?" Kỳ Triều Yến ngẩng đầu liếc nhìn Kỳ Hạo Vũ đã hôn mê: "Trương Cát, đưa hắn đến doanh trại, bảo Hà quân y xem có cứu được không." Trương Cát sững sờ, mới chắp tay: "Tuân lệnh." Không chỉ hắn, Triệu Tiểu Ô cũng há hốc mồm, nãy giờ nàng có khen Kỳ Hạo Vũ đâu? Chưa chứ? Triệu Tiểu Ô không đoán được ý tứ Kỳ Triều Yến, cũng không dám nói xấu nữa, ấp úng: "Ta... Ta đi xem lão đại và tẩu tẩu..." "Đợi đã," Kỳ Triều Yến lại gọi nàng: "Tiểu Ô, đêm qua ngươi có thấy rõ mặt người mưu tính với Kỳ Hạo Vũ không?" "Ngài tin ta sao?" Triệu Tiểu Ô do dự, thấy bà gật đầu mới nói: "Là một nam tử trung niên, trông hơi lạ, ta chưa từng thấy ở Hựu Ninh thành. À, còn đeo kiếm ở thắt lưng." Kỳ Triều Yến lại gật đầu: "Đi đi, sau này nếu ngươi và Ấu An gặp khó khăn, có thể đến tướng quân phủ tìm ta." Triệu Tiểu Ô vui vẻ chạy vào hậu viện. Người ngoài chỉ còn Lý Kim Hoa. Kỳ Triều Yến thong thả đi tới: "Lý mối, ngươi có nghĩ bản tướng không quan tâm đến chính thất và trưởng nữ của mình không?" Lý Kim Hoa quỳ sụp xuống: "Đại tướng quân tha mạng, tiểu nhân là bị ép..." Kỳ Triều Yến nhíu mày ngắt lời: "Ngươi chỉ cần trả lời có hay không." "Vâng... Muội tức tiểu nhân có người anh họ làm việc trong phủ ngài, nói ngài ít về, mỗi lần về đều trách phạt đại tiểu thư, đại tiểu thư chưa phân hóa, mọi người đoán ngài sẽ giao tướng quân phủ cho Nhị công tử..." Lý Kim Hoa cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay tận mắt thấy Nhị công tử bị phế, đại tướng quân không những không trách phạt còn sau hai cái tát cố gắng giữ lại, liền hiểu chuyện không ổn. Trong lòng bà ta nguyền rủa anh họ muội tức không ngớt, vừa khóc vừa xin tha. "Bản tướng bỏ phú quý kinh thành, mang cả nhà trấn thủ biên cương chống Nam Man, để các ngươi sống yên ổn, ngươi vì tư lợi hại tức nhi của ta, thật khiến ta lạnh lòng. Hôm nay không trừng phạt, ngày sau mọi người bắt chước, ta chẳng phải bị hại đến nhà tan cửa nát?" Kỳ Triều Yến không động lòng, giọng lạnh lùng: "Lý Kim Hoa, ta cho ngươi một ngày từ biệt gia đình. Xem ngươi già cả, cho ngươi chết toàn thây, không cần nói là tự sát vì tội." Lý Kim Hoa hiểu ý bà ta muốn mình tự tử tạ tội, người mềm nhũn, khóc không ra tiếng. Hai thân binh kéo bà ta ra khỏi y quán. Kỳ Triều Yến cũng không ở lại, về phủ dặn quản gia giấu Tần thị, cấm người trong viện hắn ra ngoài, rồi vội vã đến doanh trại. ...... Kỳ Ấu An liếc qua li thư, đưa cho nương. Đây là thứ Ninh Phương đòi mãi mới được, bà nghi ngờ nhận lấy: "Kỳ Triều Yến thật viết rồi?" "Thật đấy, cũng rộng lượng, con là của nương, tướng quân phủ cũng..." Lời chưa dứt, Ninh Phương đã vội gấp lại nhét vào tay áo: "Thôi đi, chỉ cần con là đủ, lão nương khó khăn lắm mới thoát Tần thị, quay lại chắc đầu óc có vấn đề." "Nương, người ghét Tần thị hơn mẫu thân sao? Con có thể đuổi Tần thị ra khỏi phủ..." Kỳ Ấu An quan sát sắc mặt nương, sợ bà hối hận. Nếu không phải mấy tháng nay nương luôn nhắc hoà li, hôm nay dù sao cũng không đến nỗi làm khó Kỳ Triều Yến... "Đều ghét, ghét Kỳ Triều Yến hơn. Nếu không phải nàng ta gây chuyện, lão nương đâu đến nỗi già rồi mới hoà li." Ninh Phương vẫn như thường, bực bội khó chịu. Kỳ Ấu An yên tâm chút: "Nương, sau này con sẽ chăm sóc người." "Ngươi đi mà lo chăm sóc thê tử là được. Lan nhi mắt không nhìn thấy, nhiều ít bất tiện." Ninh Phương nói xong, nhăn mặt bịt mũi: "Người đầy mùi máu, Kỳ Ấu An, đi làm thối thê tử ngươi đi, chém tên khốn đó đâu phải vì ta, sao lại đến làm thối ta?" "Nương..." Kỳ Ấu An ấm ức gọi, định về tắm, lại bị nương gọi lại. Ninh Phương không chê nữa, kéo cổ áo nàng xuống: "Lát nữa đến phòng thê tử tắm đi, Triệu mụ mụ đang đun nước rồi. Gặp thê tử khéo léo tí, nhất định phải làm thê tử vui, cần xin lỗi thì thành khẩn xin lỗi, cần... hiến thân thì hiến thân, hiểu chưa?" Câu nói này không hoàn toàn là trêu chọc. Nàng nghi ngờ Tống Trạch Lan không nói ra, nhưng thực ra có thể bị ảnh hưởng tín hương Kỳ Hạo Vũ. Nếu không, người ôn nhu đoan trang như nàng sao lại một mình trốn trong phòng? Ngày thường nàng đến, Tống Trạch Lan đều bên cạnh, lễ phép đúng mực, khiến nàng càng thêm yêu quý, nhiều lúc suýt quên tức nhi mù... "Nương, hiến thân gì chứ, người đừng nói bậy..." Kỳ Ấu An mặt nóng bừng, miệng nói vậy nhưng đầu lại hiện lên cảnh sáng nay: chiếc yếm trăng trắng thêu hoa lan cùng làn da trắng hồng, đơn giản mà khiến tim nàng loạn nhịp. Ninh Phương lườm nàng, không thèm để ý. Kỳ Ấu An lần đến cửa, gõ nhẹ. Vừa mở cửa, Triệu Tiểu Ô đã xông vào. "......" Kỳ Ấu An luyến tiếc nhìn thê tử, hơi oán giận: "Thê tử, Tiểu Ô tìm ta, ta lát nữa quay lại." "Ừ." Tống Trạch Lan gật đầu, chậm rãi bước ra, lông mày hơi mệt nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn, không nhợt nhạt như tối qua. Triệu Tiểu Ô chạy đến phấn khích: "Lão đại, đại tướng quân cũng tốt, nói hai ta gặp chuyện khó có thể tìm bà, bà sẽ giúp." "......" Kỳ Ấu An cúi đầu, âm thầm đỡ thê tử đi ra. Nàng giả vờ không nghe thấy. Ninh Phương định về, nghe vậy bực mình: "Ngươi nhìn lầm rồi, nếu nàng tốt thế, lúc nãy đã đứng ra bênh vực Lan nhi." Nghĩ lại cảnh con gái bị ghì dưới đất, nàng tức giận, cảm thấy hai cái tát còn nhẹ. "Đúng đấy," Triệu Tiểu Ô không chủ kiến, nghe Ninh Phương nói liền gật đầu: "Rất tức, nếu ta là đại tướng quân, trước hết tát cho tên khốn mấy cái, đá mấy phát, đánh cho ói ra nước xấu." Nàng vừa nói vừa diễn tả, Ninh Phương bật cười: "Tiểu Ô, ở nhà Liễu Kiều Kiều có đánh ngươi không? Có phải như thế này không?" "Ho, quên rồi, mẫu thân ta lâu lắm không đánh." Triệu Tiểu Ô giả vờ, nhưng Ninh Phương nhìn ra ngay, cười nói: "Ấu An mới lâu không bị đánh." Nàng dừng lại: "Gọi Ấu An là được. Nó sắp thành thân, ngươi cũng vậy, thành gia lập nghiệp rồi, không thể chỉ nghĩ chơi." Về chuyện Triệu Tiểu Ô hay đến thanh lâu, nàng cũng nghe Liễu Kiều Kiều phàn nàn. Lúc này thuận miệng nhắc nhở, còn nghe hay không, Liễu Kiều Kiều còn không quản được, huống chi nàng. Triệu Tiểu Ô hiểu lầm: "Nam Man không bị đại tướng quân bắt hết rồi sao? Có gì đáng sợ? Hơn nữa lão đại...Ấu An thủ đoạn như vậy, bắt vài thám tử Nam Man về, lập đại công." Điều này nhắc nhở Kỳ Ấu An: "Tiểu Ô, ngươi không phải luôn muốn nhập ngũ sao? Hiện tại ta là tiểu đội trưởng Kỳ gia quân, ngươi cố gắng, qua được khảo hạch kỵ xạ có thể làm binh lính của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi." "Kỳ gia quân? Lão đại vào Kỳ gia quân rồi!" Triệu Tiểu Ô mắt sáng rực: "Được, ta về bàn với phụ mẫu ngay." Nói xong liền chạy mất. Ninh Phương không giữ được, tát nhẹ Kỳ Ấu An: "Bình thường sao lại nói với Tiểu Ô chuyện này? Võ công ba cọc ba đồng, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?" Lời này quen quen, Kỳ Ấu An cười ngượng: "À... Con lỡ miệng, nghĩ đến liền nói." Nàng không chịu trách nhiệm được: "Vậy nương khuyên Tiểu Ô đừng đi." "Tiểu thỏ tinh! Lại gây chuyện cho ta." Ninh Phương giơ tay dọa, thấy nàng co rúm liền bỏ xuống. Bà chỉnh lại tay áo, cười với Tống Trạch Lan: "Lan nhi, không sao bá mẫu yên tâm rồi. Bá mẫu về trước, để Ấu An ở lại với con. Mẫu thân nợ con trả, nếu trong lòng oán giận, đánh nó cho hả giận, da nó dày, đánh không hỏng." "Bá mẫu... sao con có thể trách ngài và An An..." Tống Trạch Lan đầy áy náy nhưng không thể nói ra. Kiếp trước nàng không an ủi bá mẫu, khiến bà u uất đau khổ vì mất con, đầu độc Kỳ Triều Yến. Lúc đó Đông Khải đối mặt với Tây Việt và Nam Man xâm lược, Kỳ Triều Yến đột ngột chết khiến quân đội rối loạn, Nam Man tiến thẳng vào. Tây Bắc do Kỳ Hạo Vũ thông đồng với Tây Việt công chúa, chiến sự thất bại liên tiếp. Dù sau này hoàng đế tin lời nàng giết Kỳ Hạo Vũ cũng đã muộn. Cả nước thất thủ, Ninh Phương trở thành tội nhân bị nguyền rủa, chết rồi cũng không yên. Kiếp này lại khiến bà hoà li... Nàng kìm nén cảm xúc, kiên quyết lắc đầu: "Bá mẫu, con và An An tiễn người về." Lời từ chối đến cửa miệng, Ninh Phương chợt hiểu, cười nói: "Lan nhi, bá mẫu hiểu tại sao Ấu An thích con rồi. Tâm tư tinh tế, tính tình lại tốt, không như ta và Kỳ Triều Yến, một đứa nóng hơn một đứa." Kỳ Triều Yến lạnh lùng ít cười, nóng tính như nàng, con nhỏ này đột nhiên gặp người dịu dàng, sao không say được? Là người trong cuộc, Kỳ Ấu An thừa nhận đúng vậy. Kiếp trước nàng đã phải lòng Tống Trạch Lan khi nàng ấy băng bó vết thương cho nàng. Lời nhẹ nhàng căn dặn, khuôn mặt dịu dàng khi ngẩng lên, hơi thở gần gũi, ánh mắt chăm chú như nàng là tất cả... thứ sức hút chết người ấy khiến tim nàng đến giờ vẫn loạn nhịp khi nhớ lại...
Chương 60Đoạn chi trong đại đường đã được mang đi, vết máu cũng lau sạch sẽ. Trông rất gọn gàng, như chưa từng xảy ra đánh nhau. Kỳ Ấu An vốn định dọn dẹp nơi này trước khi tiễn mẫu thân về, không ngờ Kỳ Triều Yến đã làm rồi. "An An, đại phu giỏi điều trị bên ngoài và phẫu thuật trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu lỡ thời cơ tốt nhất, dù y thuật cao siêu cũng vô dụng." Tống Trạch Lan nghe nói Kỳ Triều Yến mang theo bàn tay đứt, liền khéo léo bày tỏ quan điểm. Kỳ Hạo Vũ có thể cầm máu giữ mạng, nhưng tay thì vô phương. Kỳ Ấu An một tay dắt nàng, một tay xách xô nước định về. Nghe nàng nói, bước chân không dừng lại: "Phế là phải, chết càng tốt, ta vốn muốn giết hắn, nếu không phải Trương Cát ngăn, hắn đã thành ma rồi." Khi tức giận, Kỳ Ấu An không để ý liệu mình có để lại ấn tượng lạnh lùng vô tình cho thê tử không, nghĩ sao nói vậy. Nhưng Tống Trạch Lan cũng không nghĩ vậy, nàng có lòng nhân ái, nhưng không phải không phân biệt phải trái, càng không phải ngốc nghếch lấy đức báo oán. Nàng khẽ nhếch môi, không nói gì thêm. Lần này, An An tình cờ giải quyết được Kỳ Hạo Vũ. Bởi... Kỳ Triều Yến lý trí đến mức lạnh lùng, một kẻ tàn phế hoàng tộc không còn giá trị lợi dụng. Nếu quân y nói không cứu được, để tránh rắc rối, bà ta chắc chắn không để Kỳ Hạo Vũ sống. Nàng không nói, Kỳ Ấu An liếc nhìn, thấy nụ cười dịu dàng trên môi thê tử, cơn giận trong lòng tan biến. Kiếp này Kỳ Hạo Vũ trong lòng Tống tỷ tỷ còn không bằng người lạ? Bởi thê tử nàng quá tốt bụng, luôn bênh vực người khác, thông cảm khó khăn của họ. Triệu Thường Ngọc nói khó nghe nàng không giận, Mai Thanh Ngọc lấy mạng ép nàng chỉ tránh đi. Nhưng giờ lại vui vì Kỳ Hạo Vũ bị phế... Nàng cũng nhếch môi: "Thê tử, nàng... có phải cố tình không cứu Kỳ Hạo Vũ không?" Tống Trạch Lan khẽ "ừ": "An An, ta đâu phải kẻ ngốc? Hắn muốn hại ta, sao ta phải cứu?" Dù mù, nhưng nếu hợp tác với Vương đại phu, có thể nối lại đoạn chi. Kỳ Triều Yến cũng nghĩ vậy nên mới nhờ nàng. Nhưng cớ gì phải cứu kẻ sẽ hại chết An An và nàng? Nàng chỉ mong Kỳ Hạo Vũ chết... "Đúng, không được cứu hắn," Kỳ Ấu An siết chặt tay vợ, "Thê tử không biết lúc nghe Tiểu Ô nói ta sợ thế nào. Ta không hiểu hắn ghét ta ở điểm nào, cùng là con của mẫu thân, ta dù không ưa hắn giả tạo nhưng cũng không làm gì, sao hắn có thể nghĩ ra cách độc ác vậy?" Nói đến đây, giọng nàng run lên: "Nếu chuyện xảy ra, ta không dám nghĩ tiếp... Ta thật sự sợ..." "An An..." Tống Trạch Lan ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Nếu ta thật sự gặp chuyện, nàng còn muốn ta không?" Nàng nhận ra cảm xúc của Kỳ Ấu An đang tan vỡ, nhưng câu hỏi này rất quan trọng... "Có," Kỳ Ấu An mắt đỏ, giọng nghẹn ngào: "Nhưng ta sẽ rất đau khổ, có lẽ cả đời không vượt qua được. Ta sẽ hận bản thân không bảo vệ được nàng, cũng không biết đối mặt thế nào..." "An An..." Tống Trạch Lan đã biết phải làm sao... Việc nàng trọng sinh sẽ là bí mật, chỉ mình nàng biết là đủ. Nàng mở rộng vòng tay, ôm lấy Kỳ Ấu An, dịu dàng như ánh trăng: "An An, đừng lo, ta sẽ chỉ là Khôn Trạch của nàng, cả người đều thuộc về nàng..." Khi cơ thể mềm mại áp vào, xô nước trong tay Kỳ Ấu An rơi xuống đất, nước bắn ướt ống quần nhưng nàng không hay biết, nước mắt khô đi, má đỏ ửng: "Để... để đến đêm động phòng nói sau." Câu nói từ miệng nàng bỗng biến thành ý khác. Gương mặt dịu dàng của Tống Trạch Lan ửng hồng, nàng nhẫn nại chiều theo: "...Ừ." Hai người quay lại hậu viện, mặt đều đỏ bừng. Ninh Phương nhìn Kỳ Ấu An cười ý nhị, nhưng không nói gì: "Dọn xong rồi?" Kỳ Ấu An gật đầu. Tống Trạch Lan điềm tĩnh nói: "Bá mẫu, chúng ta đi thôi." Ninh Phương đứng dậy khỏi ghế, bước ra ngoài bóng râm, hơi nóng phả vào mặt. Bà cười: "Lan nhi, thật sự muốn tiễn ta không? Ta không sao đâu." "Bá mẫu, con cũng định ra ngoài đi dạo. Mấy ngày nay y quán đóng cửa, con rảnh rỗi quá cũng chán." "Được được," Ninh Phương gật đầu: "Muốn đi đâu cứ bảo An An dẫn đi." "Vâng..." Hai người nói chuyện, tay trong tay đi trước. Kỳ Ấu An bị Tống mẫu kéo lại. Bà không biết Ninh Phương đã hòa li, cười nói: "Ấu An, nước sắp sôi rồi, nhớ đến sớm kẻo nguội." Kỳ Ấu An muốn tắm nước lạnh, nhưng không nỡ phụ lòng tốt: "Vâng, con lấy quần áo sạch sẽ đến ngay." Tống mẫu thấy nàng ngoan ngoãn rất vui, gật đầu hiền hậu. Người đánh xe không phải Lục Tử, mà là người lạ mặt từ tướng quân phủ theo Ninh Phương. Kỳ Ấu An đỡ nương lên trước, rồi đỡ thê tử. Ninh Phương còn giúp kéo Tống Trạch Lan ngồi vững trong xe. Xe lắc lư trên đường đến nam thành. Tống Trạch Lan ngồi ngay ngắn, còn Kỳ Ấu An thì kéo rèm nhìn ngó, như đứa trẻ hiếu kỳ. Ninh Phương nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, mở lời: "Lan nhi, thật có lỗi, bá mẫu định sau đám cưới của hai đứa sẽ hoà li, không ngờ lại xảy ra trước. Ấu An theo ta không còn là đại tiểu thư, hôn lễ có lẽ..." Tống Trạch Lan lắc đầu: "Bá mẫu, con không để ý chuyện đó, chỉ cần An An và người không thay đổi là được." Sao Tống tỷ tỷ có thể đáng yêu thế? Kỳ Ấu An bật cười, kéo thê tử vào lòng: "Thê tử , nàng yên tâm, chuyện này tuyệt đối không đổi." Ninh Phương cũng nhịn cười: "Bá mẫu cũng đảm bảo, ta đúng là nương thân của tiểu thỏ tinh này, không đổi được..." Hai người đùa cợt khiến Tống Trạch Lan đỏ mặt. Nàng chỉ muốn nói mình không quan tâm hư danh... Ninh Phương cười xong lại nói: "Lan nhi, ta và mẫu thân con bàn rồi, sau khi hai đứa thành thân sẽ tìm con nuôi phù hợp, con thấy thế nào?" Bà thở dài: "Ruột thịt hay không không quan trọng, đối xử tốt với con, con sẽ yêu thương lại." "Nương, con không muốn nhận con nuôi." Kỳ Ấu An phụng phịu: "Con chắc chắn sẽ phân hóa thành Càn Nguyên quân." Nghĩ đến hai năm dài đằng đẵng, nàng hơi buồn, không biết nương có kiên nhẫn chờ không. Tống Trạch Lan cũng suy nghĩ. Kiếp trước An An phân hóa thượng phẩm Càn Nguyên, nàng cũng là Khôn Trạch thượng phẩm, nếu không có gì bất ngờ sẽ có con chứ? Nàng nhớ lời Kỳ Ấu An nói dối, giọng dịu dàng đầy chiều chuộng: "Bá mẫu, An An muốn con sinh cho nàng hai đứa con gái..." Ninh Phương ngắt lời, bất lực: "Nó muốn thì muốn, đây không phải bắt người ta làm chuyện khó sao?" "......" Kỳ Ấu An muốn khóc, giọng nhỏ dần: "Con thật sẽ phân hóa thành Càn Nguyên quân mà..." Ninh Phương không chút thương hại: "Nương cũng thật không tin ngươi chút nào..."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me