Bhtt Edit Chinh Phuc Tren Dau Luoi Bach Nuong Tu
Chương 07
Thích Tử Quân đã đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, A Lam và Nhược Phong thấy thế cũng thả chậm bước chân lại, dừng lại ở cách đó không xa.
Thích Tử Quân đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, rõ ràng là đang song song vai với nhau, nhưng tay lại rũ xuống nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, lắc lắc, quan tâm hỏi: "Sao vậy?" Thích Tử Quân ở đằng xa, nhìn thấy hai người giằng co với nhau, cho dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra như cô không thích.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Giáng Niên quét qua hai tay đang nắm kia, Thẩm Thanh Hoà cũng không rút ra, thậm chí còn không có ý định từ chối, đây có lẽ là lựa chọn của Thẩm Thanh Hoà? Thẩm Giáng Niên cười bất cần.
"Hai người từ từ chơi đi." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên rất bình tĩnh, cô xoay người bước đi dứt khoát, trong lòng vừa mong đợi lại vừa mất mát, hai cảm xúc cứ thế đan xen vào nhau. Phía sau, cũng không có ai gọi cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đau xé lòng, loại cảm giác này thật sự xa lạ với cô, cảm giác như lúc con thú cưng mà cô nuôi mấy năm chết vậy. Nhưng cơn đau này không hoàn toàn giống với cơn đau đó, bây giờ, ngực cô như nghẹt thở.
Bước đi từng bước một, khoảng cách giữa các cô ngày càng được nới rộng, hôm nay rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vậy cũng tốt, không liên quan gì đến nhau, cô cũng hoàn toàn có thể buông tha ảo ảnh không hề tồn tại.
"Thẩm Giáng Niên." Giọng của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên vang lên, Thẩm Giáng Niên không kiềm chế được khựng lại, sự mong chờ trong lòng nói với cô nên dừng lại, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm thế, cho nên cô tiếp tục đi về phía trước.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà gọi lần thứ hai, với một giọng điệu bất lực, Thẩm Giáng Niên lần này quay lại, trái tim của cô có chút chao đảo, sẽ giữ cô lại sao? Liệu cô có phải là người được lựa chọn không? Lòng tự nhủ là không có khả năng, nhưng rồi lại tự hỏi có thể không....
"Để bạn của tôi đưa cô trở về." Thẩm Thanh Hoà xoay người nói với A Lam, "A Lam, em đưa cô ấy về đi."
Trái tim chao đảo rơi xuống đáy vực, Thẩm Giáng Niên thực sự là buồn bực đến cực điểm, vừa rồi còn đang suy nghĩ hư vô, sau khi buồn bực liền cười cười, giọng điệu cũng không sắc bén như trước, "Thẩm Thanh Hoà, không cần, cảm ơn cô."
Dù sao thì vẫn cảm ơn cô, để tôi gặp được cô, để cho tôi biết rằng hoá ra trên đời này lại có người đẹp đến thế, đẹp đến mức lay động lòng người.
"Không sao, không sao, để tôi đưa cô về." A Lam đi ngang qua Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô ấy một cái, ý bảo A Lam đi đi.
A Lam nhất định muốn đưa Thẩm Giáng Niên về, Thẩm Giáng Niên cũng lười phản bác, ngồi ở trong xe, tâm trạng của cô vẫn hạ xuống, mẹ cô nhắn tin hỏi cô: Khi nào con về?
Bỗng nhiên, cô không muốn về nhà, nỗi buồn dồn nén trong lòng hôm nay lại trào dâng, cô không muốn khóc ở nhà, cũng không muốn bị mẹ phát hiện. Thẩm Giáng Niên: Mẹ, hôm nay con ở lại nhà bạn, mẹ đừng chờ con, mẹ đi ngủ sớm đi.
Mẹ cô phải càm ràm một hồi mới không nói nữa, trên đường đi, A Lam quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên mấy lần, Thẩm Giáng Niên biết , nhưng cô không muốn đưa ra bất kỳ phản ứng nào, dù sao cũng sẽ không gặp lại nhau.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, A Lam cầm điện thoại xem một cái, đột nhiên Thẩm Giáng Niên nói, "Dừng lại ở góc đường phía trước."
"Đến nơi rồi sao?" A Lam hỏi, Thẩm Giáng Niên gật đầu ừ một tiếng.
Thẩm Giáng Niên xuống xe, nhưng mà A Lam lại không khởi động máy rời đi, trực tiếp gọi cho Thẩm Thanh Hoà, "Thanh Hoà, cô ấy xuống xe rồi, nói là về nhà, nhưng mà vẫn đi mãi về phía trước."
"Được rồi, gửi định vị cho tôi đi."
"Tử Quân đâu?" A Lam cẩn trọng hỏi.
"Tôi bắt con bé qua nhà Nhược Phong ở rồi."
"A.... Con bé không khóc à?" A Lam có chút bất đắc dĩ, "Con bé đến đây là vì chị, nghe nói đã đặt phòng rồi, còn muốn ở cùng chị nữa chứ."
"A Lam, em đi theo Thẩm Giáng Niên đi, trời đã khuya rồi, một mình cô ấy không an toàn, rồi gửi định vị qua cho tôi."
Không còn cách nào khác, A Lam chỉ có thể làm theo, đồng thời gọi cho Nhược Phong, bảo cô sẽ đến nhà cô ấy. Rất nhanh Thẩm Thanh Hoà đã đến nơi, A Lam nói qua điện thoại, "Thấy cô ấy chưa? Người đi phía trước là Thẩm Giáng Niên, cô ấy có nhận một cuộc điện thoại, sau đó cứ đi thẳng về phía trước, hình như nhà cô ấy không phải ở đây."
Sau khi Thẩm Thanh Hoà nói cảm ơn thì bảo A Lam đi về, trước khi A Lam cúp điện thoại còn hỏi một câu, "Thanh Hoà, chị và Thẩm Giáng Niên quen nhau khi nào?" Thật ra cô muốn hỏi, quan hệ của hai người tốt như thế nào. Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé ở phía trước, mạnh mẽ nhưng lại cô đơn bước về phía trước, cô nhẹ giọng nói, "A Lam, đừng hỏi cái không nên hỏi."
Trong lòng A Lam căng thẳng, không nói thêm nữa.
Khi A Lam về đến nhà, mở cửa đã nhìn thấy gương mặt đau khổ của Nhược Phong, khẽ nói, "Hình như Tử Quân đang khóc."
"Hình như?"
"Con bé tự nhốt ở trong phòng, chị không xác định lắm."
A Lam đi vào trong nhà, ánh đèn hắc lên trên mặt, Nhược Phong để ý sắc mặt của A Lam không tốt lắm, "Sao sắc mặt của em không tốt vậy?"
"Đừng nhắc tới nữa." A Lam đóng cửa lại, nói nhỏ vào tai Nhược Phong vài câu, Nhược Phong lộ vẻ kinh ngạc, "Em nói thật sao?
"Ừa." A Lam cau mày, "Em cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lúc em về thì Thanh Hoà đi theo Thẩm Giáng Niên, cũng không biết Thẩm Giáng Niên định đi đâu."
Hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Thích Tử Quân hai mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc, "Thanh Hoà đâu?" Thấy A Lam trở về một mình, cô dùng giọng điệu hoài nghi, "Đi theo người phụ nữ kia?"
Hai người nói phải cũng không được, mà nói không phải cũng không xong, sự do dự của hai người, đã làm cho Thích Tử Quân biết, chắc chắn Thẩm Thanh Hoà đã đi theo, "Người kia là ai?" Thấy hai người không hé răng, cô đến gần hỏi, "Cô ấy là ai? Không thể nói cho em biết sao?"
"Tử Quân, bọn chị chỉ biết tên cô ấy." A Lam nói thật, "Đêm nay, chị với Nhược Phong lần đầu tiên gặp cô ấy." Thích Tử Quân cúi đầu một lúc, sau đó xoay người đi vào lại trong phòng.
A Lam và Nhược Phong ánh mắt đều không ổn, A Lam thở dài, Nhược Phong nắm tay cô đi vào phòng ngủ, "Thanh Hoà trưởng thành hơn bất kỳ ai trong chúng ta, chị ấy có chừng mực." A Lam ậm ừ, vào phòng ngủ, đè ép Nhược Phong dựa vào tấm cửa, đến rất gần, "Cho em một viên kẹo, để giảm sốc đi." Nụ hôn rơi xuống, Nhược Phong khẽ ngẩng đầu, thở hổn hển, "Cho em một viên kẹo có nhân, em có muốn không ~" A Lam đi tới cắn cổ cô, mơ hồ nói: "Muốn."
Đêm dài và có rất nhiều người mất ngủ rải rác ở mọi ngóc ngách của thành phố, giống như những vì sao trên bầu trời, tất cả đều đơn độc. Thẩm Giáng Niên cũng là một trong số đó, cô muốn đến khách sạn để thuê phòng, nhưng hiện tại cô cần một loại giải tỏa, hoặc là bế quan toả cảng, hoặc là làm càn. Cô muốn bế quan toả cảng, tìm một nơi không có ai, ôm lấy bản thân rồi khóc cho thoải mái, sau đó quên đi sự điên cuồng của bản thân hôm nay.
Nhưng một cuộc điện thoại của Lê Thiển lại khiến cô tức giận, chính tên hỗn đản này biến cô thành thế này đây, "Cậu ở đó chờ mình!" Cô hỏi vị trí hiện tại của Lê Thiển, chính là quán bar nổi tiếng của thành phố, Thẩm Giáng Niên mang theo lửa giận đi qua đó giết người.
Dọc đường đi, cô vẫn luôn suy nghĩ, làm sao để phát tiết ra, nhưng mà cái gương mặt kia cứ hiện ra trong đầu cô, nụ cười trên khoé môi cô ấy thật ôn nhu, giọng nói của cô ấy, nghe lúc nào cũng lạnh lùng, còn ôm ôm ấp ấp cô gái nhỏ kia. Ha ha, ôm ôm ấp ấp, có gì ghê gớm chứ? Nếu cô muốn thì cô cũng có thể.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa Sea World, cánh cửa được thiết kế như hàm cá mập, đêm khuya, chính là lúc con người lặn xuống đáy biển, đến chỗ sâu nhất tìm kiếm coi mồi. Trong lúc ánh mắt vô tình lướt qua, lập tức nhìn thấy trong góc tối có hai người đang quấn lấy nhau, đứng từ xa thôi cũng biết hai người kia đang làm gì, hôn nhau nồng nhiệt, động tác làm càn, giống như mở ra một thế giới đầy màu sắc cho Thẩm Giáng Niên.
Hai người phụ nữ, thật sự có thể làm sao? Làm như thế nào nhỉ? Sẽ tuyệt vời giống như trong tiểu thuyết viết sao? Cô thật sự muốn biết.
—————Chương 08 Sea World là quán bar lớn nhất thành phố, nghe nói chủ quán có chút lai lịch, có thể ăn cả trắng lẫn đen. Bên trong trang trí sang trọng, được giới trẻ yêu thích, cũng có không ít nghệ sĩ nổi tiếng đến đây. Thật ra Sea World nổi tiếng cũng có một lý do khác, khi đi vào bên trong sẽ chia ra ba con đường khác nhau. Bên trái là lối đi vào đồng tính, bên phải là tình yêu khác giới, mà chính giữa đi thẳng vào là sân nhảy, và hai bên trái phải cũng có thể tự do đi vào đây.
Thẩm Giáng Niên cũng nghe về Sea World nhiều rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô đi vào trong này. Lần đầu tiên mà, cũng sẽ có chút bối rối, nhìn trái nhìn phải, bên nào cũng có nhân viên, bên phải đi nam nữ đứng đối diện nhau, nữ mặc váy nam mặc vest, bên trái thì... toàn những chàng trai cơ bắp, còn có những chàng trai đào tơ liễu yếu, ở giữa là khu vực tự do.
"Chào mừng đến với Sea World!" Nhân viên đứng ở cửa chào theo khẩu hiệu. Rốt cuộc, cô nên đi vào con đường nào đây? Vào lúc Thẩm Giáng Niên đang âu sầu, thì Lê Thiển lắc mông đi ra, hờn dỗi nói, "Ôi ~ Bảo bối, sao giờ cậu mới đến ~" Giơ tay lên ôm Thẩm Giáng Niên.
"Cậu nói chuyện đàng hoàng cho mình." Thẩm Giáng Niên vừa nhìn thấy Lê Thiển đã bực bội. Lê Thiển đến gần nhìn thấy Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận, nào dám làm loạn, nhưng mà vẫn đùa giỡn, "Không." Lê Thiển dẫn Thẩm Giáng Niên đi hướng bên phải, Thẩm Giáng Niên lúc này mới nhở ra hỏi, "Hai lối đi có gì khác nhau hửm?"
"Đồng tính luyến ái mời đi bên trái, khác tính luyến ái mời đi bên phải." Lê Thiển nắm tay Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, vừa đi vừa dỗ dành, "Ngoan ngoãn đi theo chị, đừng bị dã thú bắt đi mất." Thẩm Giáng Niên xoay xoay cổ tay mộ chút, khẽ nói, "Không đứng đắn." Trước khi đi vào, Thẩm Giáng Niên còn quay đầu nhìn lại lối đi vào đồng tính luyến ái, vào đó cảnh tượng sẽ thế nào nhỉ?
Thẩm Giáng Niên đến đây với mục đích thả lỏng, nhưng mà ca sĩ trên sân khấu lại hát <<Vẫn luôn im lặng>>, tim Thẩm Giáng Niên như bị ném vào nồi thuốc bắc, thật đắng. Thẩm Giáng Niên gọi rượu, không có nhiều yêu cầu, chỉ cần ngọt là đủ. Hôm nay, cả miệng lẫn dạ đều thăng trầm, cô cần uống gì đó ngọt.
Thẩm Giáng Niên đã uống liên tiếp ba ly cocktail, cho dù là Baileys pha với sữa, nhưng rốt cuộc nó vẫn là rượu, đặc biệt là đêm nay Thẩm Giáng Niên uống cũng được kha khá, mới uống được ba ly, cô đã thấy choáng. Cảm giác này rất vừa phải, rượu không chỉ làm cơ thể tê liệt mà còn khiến tim bớt khó chịu. Trái tim cô nhẹ nhàng và thoải mái, khi Thẩm Giáng Niên nâng ly thứ tư lên, "Này, bảo bối à, cậu làm sao thế~" Lê Thiển cản cô lại, cướp ly rượu trên tay cô, "Cậu không hay uống thế này, nói cho mình nghe xem, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Ở trên đường đi đến đây, Thẩm Giáng Niên cũng đã không còn tức giận với Lê Thiển, chuyện này, cũng không trách được Lê Thiển. Mặc dù rất muốn biết về Thẩm Thanh Hoà nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại không muốn hỏi, qua đêm nay, tất cả sẽ trở lại về như lúc ban đầu, cô đã quyết định vậy rồi, cho nên cười nói, "Không có gì hết, nhưng mà cảm ơn cậu, đã chuẩn bị quà tặng đặc biệt cho mình." Ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch. Món quà thật sự quá đặc biệt, đặc biệt đến mức bản thân cũng xém nữa cảm thấy xu hướng giới tính của mình có vấn đề! Thẩm Giáng Niên uống ly rượu này mang theo khí giận trên người.
Cho dù Lê Thiển có hỏi thế nào, cũng chẳng biết được nguyên nhân, cho nên cô cũng từ bỏ, còn cố nói, "Mình cảm thấy cậu sẽ thích. Chuyện là như thế nào?" Tửu lượng của Lê Thiển rất tốt, uống cả đêm rồi, nhưng mà đầu óc vẫn còn hóng hớt được, "Thưởng thức nhau, mình cảm thấy, hai người đều rất ưu tú...." Cô ấy dừng một chút, ngón trỏ tay phải vẽ nửa cái vòng tròn trong không trung, "Độc thân...." Lại dừng một chút, "Phụ nữ... xinh đẹp." Hai tay vẫn đang vẽ vòng trong, Thẩm Giáng Niên ghét bỏ cản lại, "Nói chuyện giống như bị thiểu năng, lúc nói chuyện đừng có vẽ vòng tròn."
"Mình đây là vẽ trái tim, cậu hiểu chưa?" Lê Thiển khinh thường nói, "Hay cho cậu là người làm công việc giao tiếp, đây là tạo trái tim hiểu chưa?" Hai tay Lê Thiển phối hợp, nghiêm chỉnh tạo hình trái tim, thấy người kế bên đánh giá các cô, Lê Thiển đến bên cạnh Thẩm Giáng Niên, cười nói khẽ, "Mình làm trái tim thế này, bọn họ sẽ thở dài nghĩ đáng lý chúng ta nên đi qua khu vực bên cạnh."
"Khu vực bên cạnh?"
"Là đường đi bên trái đó." Lê Thiển bưng ly rượu vang đỏ lên, màu đỏ của rượu làm ướt đôi môi đỏ mọng, cực kỳ quyến rũ, hai mắt Lê Thiển sáng ngời, tràn ngập tò mò, "Sao chúng ta không đi qua đó nhìn xem?' Thẩm Giáng Niên suy nghĩ một chút, "Không đi.". Nhớ đến hai người phụ nữ dây dưa với nhau ở ngoài cửa, ở bên ngoài làm mấy chuyện thân mật, vẫn làm Thẩm Giáng Niên không thích ứng được, nhưng mà trong lòng Thẩm Giáng Niên lại một giọng nói khác vang lên, thích là được, biết đâu người ta lại thích như thế đâu?
"Không đi thì không đi, mình đi nghe điện thoại cái, đừng có chạy lung tung~" Lê Thiển cầm lấy điện thoại đứng dậy, cô ca sĩ ở trên sân khấu vẫn còn đang hát khúc nhạc làm tâm đau phế liệt, khiến đầu Thẩm Giáng Niên xôn xao, không được, cô cần phải ra ngoài tĩnh tâm một lúc. Không nhớ là uống mấy ly nữa, lúc đi chân có chút mềm, nhưng mà vẫn có thể giả bộ bình tĩnh, làm như bản thân còn tỉnh táo. Thẩm Giáng Niên đi theo cảm giác, lúc đi qua cánh cửa, thì đi về phía bên trái, đôi mắt nặng trĩu, chỉ đơn giản nhắm mắt đứng đó.
Không khí vào đêm khuya, có mang theo chút hương vị sớm mai, thật trong lành. Gió đêm ngày càng lạnh, Thẩm Giáng Niên dùng tay phải xoa xoa cánh ta, cúi đầu nheo mắt nhìn bóng mình dưới đất, cảm thấy thật cô đơn. Đã đến độ tuổi trung niên, mà vẫn còn độc thân, mẹ cô vẫn luôn hối thúc cô, dùng hết cách này đến cách khác để thúc, "Một người buồn chán lắm, muốn tâm sự cũng không biết tâm sự với ai, lúc hạnh phúc, lúc buồn, cũng đều nuốt vào trong bụng, mệt." Lúc đó, cô cảm thấy lời này rất có lý, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không đúng, bởi vì cho dù có muốn nói thì cũng phải nói cho người có lòng nghe, còn người ta không có lòng nghe thì có nói cũng vô nghĩa.
Về Thẩm Thanh Hoà, cô chỉ muốn tâm sự với Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không muốn nghe, Lê Thiển muốn nghe nhưng mà Thẩm Giáng Niên không muốn nói. Con người luôn cứng đầu thế đó, đặc biệt là Thẩm Giáng Niên, cô luôn kiên định với lựa chọn của cô.
Sở dĩ Sea World có thể hoạt động đến sáng mà không bị khiếu nại, là do cách âm rất tốt, đứng ở cửa cô hoàn toàn không nghe được âm thanh bên trong. Cho nên vào lúc này, nhắm mắt lại, còn có thể nghe tiếng gió thổi, còn có những tiếng ưm a đứt quãng.... Thẩm Giáng Niên nhíu mày, không phải chứ? Cô quay đầu lại, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy vẫn là hai người ban nãy, thân thể dán gắt gao vào nhau, tai và thái dương cọ vào nhau, người bị đè trên vách tường hơi ngửa đầu lên, hơi thở dồn dập, mà cái người đè, tay phải đang ở giữa động đậy.
Dù Thẩm Giáng Niên có ngốc đến mấy, cô vẫn biết cái kia là gì, hai người đó đang làm sao? Dùng tay? Tay.... Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nói đầy tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn, chết tiệt!" Một tiếng chửi làm Thẩm Giáng Niên giật mình.
"Còn cô thì sao ~ ah ~" Người phụ nữ đang bị đè, mở miệng chửi bậy, làm Thẩm Giáng Niên có cảm giác buồn nôn, cô thu lại ánh mắt, giơ tay vén tóc, ánh đèn rọi vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, cô nhìn mấy ngón tay của mình vài dây, đại khái đã hiểu, giữa phụ nữ với phụ nữ là sử dụng ngón tay của họ, nhưng mà... ừ ha, nam với nữ, cùng dùng tay được.... Thẩm Giáng Niên vẫn chưa hiểu lắm, người phụ nữ vừa rồi hình như thoải mái lắm, cho nên mặc sức mà thở.
Thực sự thoải mái à? Thẩm Giáng Niên theo quán tính, vừa vào cửa lại đi sang trái, vừa đi còn vừa nghiên cứu ngón tay, nhìn từng ngón một. Ngón cái với ngón út coi như bỏ đi, cho dù là chiều dài hay sức cũng khó mà làm được.... Dựng thẳng ngón giữa thon dài lên, chẳng lẽ đây chính là ngón tay thần kỳ?
Chương 09
Thẩm Giang Niên đi vào, xoa xoa ngón giữa, dùng móng tay gãi gãi bụng ngón tay, hơi làm ra vẻ.
"Người đẹp ~ Cô đi một mình à ~" Suy nghĩ lung tung của Thẩm Giáng Niên bị giọng nói trầm thấp cắt ngang, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi, cô đã đi sai đường. Người mặc đồ trung tính trước mặt khiến Thẩm Giáng Niên nhận ra lúc trước cô đã có ý nghĩ sai lầm, mấy chàng trai đào tơ liễu yếu đứng ở cửa hẳn là phụ nữ, đúng không? Chỉ là ăn mặc hơi trung tính.
"Có thể mời cô một ly không?" Trung tính vẫy tay với cô, "Cho 2 ly martini." Thẩm Giáng Niên không muốn bản thân trông ngớ ngẩn, cho nên gật đầu, nói cảm ơn.
Thẩm Giáng Niên tò mò nhìn những người ở đây, toàn là phụ nữ ... hả? Có vẻ như có cả đàn ông? Đối diện, một người đàn ông cao to ôm một cậu bé nhút nhát trong vòng tay, còn nữ tính hơn của Thẩm Giáng Niên. Có lẽ là GAY, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Giáng Niên. Con người thích tò mò, cho nên nhịn không được suy nghĩ, phụ nữ dùng ngón tay, vậy đàn ông....
"Cho cô." Trung tính đem ly rượu đưa cho cô, Thẩm Giáng Niên giơ tay cầm, cũng nói lời cảm ơn. Khi trung tính uống rượu, tầm mắt không rời khỏi người Thẩm Giáng Niên, thậm chí còn dựa gần hơn, cơ thể vừa cố tình lại vừa vô tình mà cọ Thẩm Giáng Niên một cái, Thẩm Giáng Niên lập tức nhíu mày, né tránh, cô không thích bị người lạ chạm vào.
Đối phương dường như chưa phát hiện phản ứng khó chịu của cô, còn muốn dựa lại gần hơn nữa, Thẩm Giáng Niên muốn làm rõ, "Mong cô đừng động tay động chân." Người kia cười không để ý, còn tuỳ tiện nói, "Đã đến đây chơi rồi, thả lỏng đi." Thẩm Giáng Niên đặt ly rượu xuống, muốn xoay người rời đi, lại bị đối phương giữ lại, "Cô giận sao?" Giọng điệu có chút khó tin. Thẩm Giáng Niên nhìn lại, lạnh giọng nói: "Buông ra." Bên kia nhún vai, buông cô ra nói: "Đâu cần thế đâu, tôi cũng chưa làm gì cô."
Thẩm Giáng Niên không thèm trả lời, cô lại xoay người rời đi, đối phương đã ở trước mặt cô, "Cô uống rượu của tôi rồi, không thể cùng tôi tán gẫu vài câu được không?"
Thẩm Giáng Niên chế nhạo, "Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi cho cô." Thẩm Giáng Niên lục túi, đối phương phát hiện ra gì đó, nói, "Tôi chỉ cần tiền mặt." Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên không có tiền mặt.
"Nếu cô muốn tiền mặt, thì cô có thể ra ngoài với tôi để lấy." Thẩm Giáng Niên bước ra ngoài, nhưng người kia thực sự đi theo sau. Ở cửa rẽ vào góc, có lẽ sẽ có trụ ATM. Thẩm Giang Niên vừa quay đầu đã muốn nói cô đợi ở đây, nhưng ai biết, đối phương lại sáp gần lại cô, thực sự rất gần, cười đùa nói, "Hoá ra cô thích ở bên ngoài, vậy chúng ta ở bên ngoài chơi một hồi." Tay trực tiếp xoa eo Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên vùng vẫy nhưng cô phát hiện sức lực của đối phương rất lớn, "Đừng lộn xộn, tôi sẽ kêu lên đó." Đối phương cười ha ha, "Sao cô lại đáng yêu quá vậy, giờ này làm gì có ai a." Môi dán gần lại, Thẩm Giáng Niên ghê tởm quay đầu đi, "Nếu không buông tay, tôi sẽ không khách sáo đâu!" Trong lòng thật ra cũng sợ, nhưng mà giả vờ bình tĩnh."
"Ngực của cô rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy?" Đối phương mang theo ánh mắt say mê nhìn vào nơi cong tròn, "Nhìn thôi cũng đã rất lớn, sờ vào chắc thích lắm, để tôi sờ chút." Tay thật sự nâng lên, Thẩm Giáng Niên vung tay lên, bang! Cho đối phương một cái tát! Cơn giận không thể áp xuống được, vừa giận vừa sợ, chứ không đã sớm động thủ.
Người kia sửng sốt, cũng nổi giận theo, mắng chửi, "Con mẹ nó, đồ điên! Tôi chỉ đùa thôi, không nghĩ rằng cô nghĩ là thật, cô còn bắt nạt tôi." Lần này, đối phương thật sự muốn động tay, nhướng người lên muốn hôn Thẩm Giáng Niên, "Tránh ra!" Thẩm Giáng Niên tức giận muốn đánh trả.
"Cô cứ thoải mái mà kêu đi!" Đối phương gấp đến mức muốn lấp miệng Thẩm Giáng Niên lại, tay đã nâng lên, lại đột nhiên bị giữ lấy, cô ta muốn vùng vẫy, nhưng mà cổ tay bị nắm chặt, cô ta quay đầu lại, bởi vì ngược sáng cho nên chỉ cảm thấy một biểu cảm lạnh lùng. Người kia ngây người, cổ tay lập tức bị vặn lại, lưng bị khuỷ tay đè lên, sau cổ cũng có cánh tay đè lên, muốn quay đầu lại nhưng có cố mấy cũng không được, vất vả nói, "Muốn làm gì."
"Để cho cô nhớ lâu hơn." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên xoay người kia lại, vòng tay qua cổ người trung tính ra sức siết chặt. Cổ trung tính bị siết chặt, hít thở không được, mặt nghẹn đỏ, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm hỏi, "Cô muốn làm như thế nào mới hết giận?"
Thẩm Giáng Niên ngây người nhìn chuyện diễn trước mặt, không thể tin được, Thẩm Thanh Hoà người thực đang đứng trước mặt cô. Cô không thể tin được, cho nên giơ tay phải lên, run rẩy chạm vào làn da ấm áp, đúng thật là Thẩm Thanh Hoà, chân tức khắc mềm xuống.
Thẩm Thanh Hoà nhanh tay lẹ mắt, đẩy trung tính ra, vươn tay đỡ Thẩm Giáng Niên, đem người ôm vào trong lòng ngực. Vòng tay thật ấm, sạch sẽ và còn có mùi thơm nhẹ, nước mắt thế mà lại chảy ra, rõ ràng đã nhịn lâu như vậy thế mà giờ này vẫn không nhịn được.
Thẩm Giáng Niên ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà, khóc như một đứa trẻ, người trêu chọc cô, giờ này lại xuất hiện trước mặt cô, làm sự uất hận và cay đắng mà cô nếm qua trước đó giờ biến thành nước mắt, tuôn rơi.
"Ngoan, đừng khóc~" Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giang Niệm đứng bên tường dỗ dành. Sự thật đã chứng minh Thẩm Thanh Hoà dường như không giỏi trong việc dỗ dành người khác, ngoại trừ câu nói "đừng khóc", thì không thể nói gì khác.
Người này chỉ biết bắt nạt cô, không nói được lời nào để cô vui vẻ. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng ấm ức, đặc biệt là giờ mới nhận ra, cô còn ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà khóc, đây chuyện xấu hổ đến cỡ nào. Đẩy ra cũng không được, mà không đẩy ra càng không đúng, lúc nãy còn dỗ được một câu giờ thì Thẩm Thanh Hoà chẳng nói tiếng nào, bậc thang để Thẩm Giáng Niên đi xuống cũng không có, càng nghĩ càng giận, khóc càng hung. Được rồi, chỉ biết bắt nạt cô thôi, tốt nhất đừng để cô có cơ hội, cô cũng không phải là chính nhân quân tử, rất thích ôm hận.
Nhìn thấy Thẩm Giáng Niên khóc ngày càng dữ dội, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói mang theo chút đe doạ, "Tôi không biết nói lời dỗ người khác, cô cứ khóc thế này, tôi phải dùng cách của tôi để dỗ cô."
Cách của Thẩm Thanh Hoà? Đó là cách gì? Thẩm Giáng Niên đang khóc, mà vẫn có chút lý trí để tự hỏi, nhưng mà không có đáp án.
Dỗ cũng vô dụng, có đe doạ cũng vô ích, Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, chờ người ở trong lòng ngực dần dần chỉ còn tiếng nước nở, Thẩm Thanh Hoà thở dài, "Thẩm Giáng Niên, có phải cô sinh ra vào mùa mưa không?"
Thẩm Giáng Niên có vẻ khó chịu, giơ tay nhéo eo Thẩm Thanh Hoà một cái, nói nhéo thì cũng chỉ chạm vào da thịt một chút thôi. Thẩm Thanh Hoà giống như bị gãi ngứa, còn vô thức khẽ cười một cái, dưới ánh đèn, nụ cười ôn nhu kia, làm Thẩm Giáng Niên thất thần.
Hai mắt đối diện nhau, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Giáng Niên và mỉm cười, điều này khiến Thẩm Giáng Niên bối rối. Thẩm Thanh Hoà trời sinh ra thực sự rất đẹp, nhất thời lấy lại được chút lý trí, giọng Thẩm Giáng Niên hơi khàn, "Tôi vẫn luôn có một câu muốn nói với cô, không biết có nên nói hay không."
Khi một người nói "có một câu tôi muốn nói, không biết có nên nói không" chính là câu mở đầu, cho dù kế tiếp như thế nào cũng sẽ nói ra, Thẩm Thanh Hoà biết rõ điều này nên mở miệng, "Mời cô nói."
Cơn sợ hãi cũng đã qua đi, nép vào trong vòng tay người đẹp, men say đúng lúc quấy nhiễu dây thần kinh của cô, ánh mắt Thẩm Giáng Niên kiên định, câu nói kia không biết xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu, giờ buột miệng nói ra, "Có ai từng nói, vẻ đẹp của cô có thể làm tim người ta thao thức không?"
Thích Tử Quân đã đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, A Lam và Nhược Phong thấy thế cũng thả chậm bước chân lại, dừng lại ở cách đó không xa.
Thích Tử Quân đứng bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, rõ ràng là đang song song vai với nhau, nhưng tay lại rũ xuống nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, lắc lắc, quan tâm hỏi: "Sao vậy?" Thích Tử Quân ở đằng xa, nhìn thấy hai người giằng co với nhau, cho dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra như cô không thích.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Giáng Niên quét qua hai tay đang nắm kia, Thẩm Thanh Hoà cũng không rút ra, thậm chí còn không có ý định từ chối, đây có lẽ là lựa chọn của Thẩm Thanh Hoà? Thẩm Giáng Niên cười bất cần.
"Hai người từ từ chơi đi." Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên rất bình tĩnh, cô xoay người bước đi dứt khoát, trong lòng vừa mong đợi lại vừa mất mát, hai cảm xúc cứ thế đan xen vào nhau. Phía sau, cũng không có ai gọi cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy đau xé lòng, loại cảm giác này thật sự xa lạ với cô, cảm giác như lúc con thú cưng mà cô nuôi mấy năm chết vậy. Nhưng cơn đau này không hoàn toàn giống với cơn đau đó, bây giờ, ngực cô như nghẹt thở.
Bước đi từng bước một, khoảng cách giữa các cô ngày càng được nới rộng, hôm nay rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Vậy cũng tốt, không liên quan gì đến nhau, cô cũng hoàn toàn có thể buông tha ảo ảnh không hề tồn tại.
"Thẩm Giáng Niên." Giọng của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên vang lên, Thẩm Giáng Niên không kiềm chế được khựng lại, sự mong chờ trong lòng nói với cô nên dừng lại, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô làm thế, cho nên cô tiếp tục đi về phía trước.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà gọi lần thứ hai, với một giọng điệu bất lực, Thẩm Giáng Niên lần này quay lại, trái tim của cô có chút chao đảo, sẽ giữ cô lại sao? Liệu cô có phải là người được lựa chọn không? Lòng tự nhủ là không có khả năng, nhưng rồi lại tự hỏi có thể không....
"Để bạn của tôi đưa cô trở về." Thẩm Thanh Hoà xoay người nói với A Lam, "A Lam, em đưa cô ấy về đi."
Trái tim chao đảo rơi xuống đáy vực, Thẩm Giáng Niên thực sự là buồn bực đến cực điểm, vừa rồi còn đang suy nghĩ hư vô, sau khi buồn bực liền cười cười, giọng điệu cũng không sắc bén như trước, "Thẩm Thanh Hoà, không cần, cảm ơn cô."
Dù sao thì vẫn cảm ơn cô, để tôi gặp được cô, để cho tôi biết rằng hoá ra trên đời này lại có người đẹp đến thế, đẹp đến mức lay động lòng người.
"Không sao, không sao, để tôi đưa cô về." A Lam đi ngang qua Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô ấy một cái, ý bảo A Lam đi đi.
A Lam nhất định muốn đưa Thẩm Giáng Niên về, Thẩm Giáng Niên cũng lười phản bác, ngồi ở trong xe, tâm trạng của cô vẫn hạ xuống, mẹ cô nhắn tin hỏi cô: Khi nào con về?
Bỗng nhiên, cô không muốn về nhà, nỗi buồn dồn nén trong lòng hôm nay lại trào dâng, cô không muốn khóc ở nhà, cũng không muốn bị mẹ phát hiện. Thẩm Giáng Niên: Mẹ, hôm nay con ở lại nhà bạn, mẹ đừng chờ con, mẹ đi ngủ sớm đi.
Mẹ cô phải càm ràm một hồi mới không nói nữa, trên đường đi, A Lam quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên mấy lần, Thẩm Giáng Niên biết , nhưng cô không muốn đưa ra bất kỳ phản ứng nào, dù sao cũng sẽ không gặp lại nhau.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, A Lam cầm điện thoại xem một cái, đột nhiên Thẩm Giáng Niên nói, "Dừng lại ở góc đường phía trước."
"Đến nơi rồi sao?" A Lam hỏi, Thẩm Giáng Niên gật đầu ừ một tiếng.
Thẩm Giáng Niên xuống xe, nhưng mà A Lam lại không khởi động máy rời đi, trực tiếp gọi cho Thẩm Thanh Hoà, "Thanh Hoà, cô ấy xuống xe rồi, nói là về nhà, nhưng mà vẫn đi mãi về phía trước."
"Được rồi, gửi định vị cho tôi đi."
"Tử Quân đâu?" A Lam cẩn trọng hỏi.
"Tôi bắt con bé qua nhà Nhược Phong ở rồi."
"A.... Con bé không khóc à?" A Lam có chút bất đắc dĩ, "Con bé đến đây là vì chị, nghe nói đã đặt phòng rồi, còn muốn ở cùng chị nữa chứ."
"A Lam, em đi theo Thẩm Giáng Niên đi, trời đã khuya rồi, một mình cô ấy không an toàn, rồi gửi định vị qua cho tôi."
Không còn cách nào khác, A Lam chỉ có thể làm theo, đồng thời gọi cho Nhược Phong, bảo cô sẽ đến nhà cô ấy. Rất nhanh Thẩm Thanh Hoà đã đến nơi, A Lam nói qua điện thoại, "Thấy cô ấy chưa? Người đi phía trước là Thẩm Giáng Niên, cô ấy có nhận một cuộc điện thoại, sau đó cứ đi thẳng về phía trước, hình như nhà cô ấy không phải ở đây."
Sau khi Thẩm Thanh Hoà nói cảm ơn thì bảo A Lam đi về, trước khi A Lam cúp điện thoại còn hỏi một câu, "Thanh Hoà, chị và Thẩm Giáng Niên quen nhau khi nào?" Thật ra cô muốn hỏi, quan hệ của hai người tốt như thế nào. Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé ở phía trước, mạnh mẽ nhưng lại cô đơn bước về phía trước, cô nhẹ giọng nói, "A Lam, đừng hỏi cái không nên hỏi."
Trong lòng A Lam căng thẳng, không nói thêm nữa.
Khi A Lam về đến nhà, mở cửa đã nhìn thấy gương mặt đau khổ của Nhược Phong, khẽ nói, "Hình như Tử Quân đang khóc."
"Hình như?"
"Con bé tự nhốt ở trong phòng, chị không xác định lắm."
A Lam đi vào trong nhà, ánh đèn hắc lên trên mặt, Nhược Phong để ý sắc mặt của A Lam không tốt lắm, "Sao sắc mặt của em không tốt vậy?"
"Đừng nhắc tới nữa." A Lam đóng cửa lại, nói nhỏ vào tai Nhược Phong vài câu, Nhược Phong lộ vẻ kinh ngạc, "Em nói thật sao?
"Ừa." A Lam cau mày, "Em cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lúc em về thì Thanh Hoà đi theo Thẩm Giáng Niên, cũng không biết Thẩm Giáng Niên định đi đâu."
Hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Thích Tử Quân hai mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc, "Thanh Hoà đâu?" Thấy A Lam trở về một mình, cô dùng giọng điệu hoài nghi, "Đi theo người phụ nữ kia?"
Hai người nói phải cũng không được, mà nói không phải cũng không xong, sự do dự của hai người, đã làm cho Thích Tử Quân biết, chắc chắn Thẩm Thanh Hoà đã đi theo, "Người kia là ai?" Thấy hai người không hé răng, cô đến gần hỏi, "Cô ấy là ai? Không thể nói cho em biết sao?"
"Tử Quân, bọn chị chỉ biết tên cô ấy." A Lam nói thật, "Đêm nay, chị với Nhược Phong lần đầu tiên gặp cô ấy." Thích Tử Quân cúi đầu một lúc, sau đó xoay người đi vào lại trong phòng.
A Lam và Nhược Phong ánh mắt đều không ổn, A Lam thở dài, Nhược Phong nắm tay cô đi vào phòng ngủ, "Thanh Hoà trưởng thành hơn bất kỳ ai trong chúng ta, chị ấy có chừng mực." A Lam ậm ừ, vào phòng ngủ, đè ép Nhược Phong dựa vào tấm cửa, đến rất gần, "Cho em một viên kẹo, để giảm sốc đi." Nụ hôn rơi xuống, Nhược Phong khẽ ngẩng đầu, thở hổn hển, "Cho em một viên kẹo có nhân, em có muốn không ~" A Lam đi tới cắn cổ cô, mơ hồ nói: "Muốn."
Đêm dài và có rất nhiều người mất ngủ rải rác ở mọi ngóc ngách của thành phố, giống như những vì sao trên bầu trời, tất cả đều đơn độc. Thẩm Giáng Niên cũng là một trong số đó, cô muốn đến khách sạn để thuê phòng, nhưng hiện tại cô cần một loại giải tỏa, hoặc là bế quan toả cảng, hoặc là làm càn. Cô muốn bế quan toả cảng, tìm một nơi không có ai, ôm lấy bản thân rồi khóc cho thoải mái, sau đó quên đi sự điên cuồng của bản thân hôm nay.
Nhưng một cuộc điện thoại của Lê Thiển lại khiến cô tức giận, chính tên hỗn đản này biến cô thành thế này đây, "Cậu ở đó chờ mình!" Cô hỏi vị trí hiện tại của Lê Thiển, chính là quán bar nổi tiếng của thành phố, Thẩm Giáng Niên mang theo lửa giận đi qua đó giết người.
Dọc đường đi, cô vẫn luôn suy nghĩ, làm sao để phát tiết ra, nhưng mà cái gương mặt kia cứ hiện ra trong đầu cô, nụ cười trên khoé môi cô ấy thật ôn nhu, giọng nói của cô ấy, nghe lúc nào cũng lạnh lùng, còn ôm ôm ấp ấp cô gái nhỏ kia. Ha ha, ôm ôm ấp ấp, có gì ghê gớm chứ? Nếu cô muốn thì cô cũng có thể.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa Sea World, cánh cửa được thiết kế như hàm cá mập, đêm khuya, chính là lúc con người lặn xuống đáy biển, đến chỗ sâu nhất tìm kiếm coi mồi. Trong lúc ánh mắt vô tình lướt qua, lập tức nhìn thấy trong góc tối có hai người đang quấn lấy nhau, đứng từ xa thôi cũng biết hai người kia đang làm gì, hôn nhau nồng nhiệt, động tác làm càn, giống như mở ra một thế giới đầy màu sắc cho Thẩm Giáng Niên.
Hai người phụ nữ, thật sự có thể làm sao? Làm như thế nào nhỉ? Sẽ tuyệt vời giống như trong tiểu thuyết viết sao? Cô thật sự muốn biết.
—————Chương 08 Sea World là quán bar lớn nhất thành phố, nghe nói chủ quán có chút lai lịch, có thể ăn cả trắng lẫn đen. Bên trong trang trí sang trọng, được giới trẻ yêu thích, cũng có không ít nghệ sĩ nổi tiếng đến đây. Thật ra Sea World nổi tiếng cũng có một lý do khác, khi đi vào bên trong sẽ chia ra ba con đường khác nhau. Bên trái là lối đi vào đồng tính, bên phải là tình yêu khác giới, mà chính giữa đi thẳng vào là sân nhảy, và hai bên trái phải cũng có thể tự do đi vào đây.
Thẩm Giáng Niên cũng nghe về Sea World nhiều rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô đi vào trong này. Lần đầu tiên mà, cũng sẽ có chút bối rối, nhìn trái nhìn phải, bên nào cũng có nhân viên, bên phải đi nam nữ đứng đối diện nhau, nữ mặc váy nam mặc vest, bên trái thì... toàn những chàng trai cơ bắp, còn có những chàng trai đào tơ liễu yếu, ở giữa là khu vực tự do.
"Chào mừng đến với Sea World!" Nhân viên đứng ở cửa chào theo khẩu hiệu. Rốt cuộc, cô nên đi vào con đường nào đây? Vào lúc Thẩm Giáng Niên đang âu sầu, thì Lê Thiển lắc mông đi ra, hờn dỗi nói, "Ôi ~ Bảo bối, sao giờ cậu mới đến ~" Giơ tay lên ôm Thẩm Giáng Niên.
"Cậu nói chuyện đàng hoàng cho mình." Thẩm Giáng Niên vừa nhìn thấy Lê Thiển đã bực bội. Lê Thiển đến gần nhìn thấy Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận, nào dám làm loạn, nhưng mà vẫn đùa giỡn, "Không." Lê Thiển dẫn Thẩm Giáng Niên đi hướng bên phải, Thẩm Giáng Niên lúc này mới nhở ra hỏi, "Hai lối đi có gì khác nhau hửm?"
"Đồng tính luyến ái mời đi bên trái, khác tính luyến ái mời đi bên phải." Lê Thiển nắm tay Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, vừa đi vừa dỗ dành, "Ngoan ngoãn đi theo chị, đừng bị dã thú bắt đi mất." Thẩm Giáng Niên xoay xoay cổ tay mộ chút, khẽ nói, "Không đứng đắn." Trước khi đi vào, Thẩm Giáng Niên còn quay đầu nhìn lại lối đi vào đồng tính luyến ái, vào đó cảnh tượng sẽ thế nào nhỉ?
Thẩm Giáng Niên đến đây với mục đích thả lỏng, nhưng mà ca sĩ trên sân khấu lại hát <<Vẫn luôn im lặng>>, tim Thẩm Giáng Niên như bị ném vào nồi thuốc bắc, thật đắng. Thẩm Giáng Niên gọi rượu, không có nhiều yêu cầu, chỉ cần ngọt là đủ. Hôm nay, cả miệng lẫn dạ đều thăng trầm, cô cần uống gì đó ngọt.
Thẩm Giáng Niên đã uống liên tiếp ba ly cocktail, cho dù là Baileys pha với sữa, nhưng rốt cuộc nó vẫn là rượu, đặc biệt là đêm nay Thẩm Giáng Niên uống cũng được kha khá, mới uống được ba ly, cô đã thấy choáng. Cảm giác này rất vừa phải, rượu không chỉ làm cơ thể tê liệt mà còn khiến tim bớt khó chịu. Trái tim cô nhẹ nhàng và thoải mái, khi Thẩm Giáng Niên nâng ly thứ tư lên, "Này, bảo bối à, cậu làm sao thế~" Lê Thiển cản cô lại, cướp ly rượu trên tay cô, "Cậu không hay uống thế này, nói cho mình nghe xem, đêm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Ở trên đường đi đến đây, Thẩm Giáng Niên cũng đã không còn tức giận với Lê Thiển, chuyện này, cũng không trách được Lê Thiển. Mặc dù rất muốn biết về Thẩm Thanh Hoà nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại không muốn hỏi, qua đêm nay, tất cả sẽ trở lại về như lúc ban đầu, cô đã quyết định vậy rồi, cho nên cười nói, "Không có gì hết, nhưng mà cảm ơn cậu, đã chuẩn bị quà tặng đặc biệt cho mình." Ngửa đầu lên, uống một hơi cạn sạch. Món quà thật sự quá đặc biệt, đặc biệt đến mức bản thân cũng xém nữa cảm thấy xu hướng giới tính của mình có vấn đề! Thẩm Giáng Niên uống ly rượu này mang theo khí giận trên người.
Cho dù Lê Thiển có hỏi thế nào, cũng chẳng biết được nguyên nhân, cho nên cô cũng từ bỏ, còn cố nói, "Mình cảm thấy cậu sẽ thích. Chuyện là như thế nào?" Tửu lượng của Lê Thiển rất tốt, uống cả đêm rồi, nhưng mà đầu óc vẫn còn hóng hớt được, "Thưởng thức nhau, mình cảm thấy, hai người đều rất ưu tú...." Cô ấy dừng một chút, ngón trỏ tay phải vẽ nửa cái vòng tròn trong không trung, "Độc thân...." Lại dừng một chút, "Phụ nữ... xinh đẹp." Hai tay vẫn đang vẽ vòng trong, Thẩm Giáng Niên ghét bỏ cản lại, "Nói chuyện giống như bị thiểu năng, lúc nói chuyện đừng có vẽ vòng tròn."
"Mình đây là vẽ trái tim, cậu hiểu chưa?" Lê Thiển khinh thường nói, "Hay cho cậu là người làm công việc giao tiếp, đây là tạo trái tim hiểu chưa?" Hai tay Lê Thiển phối hợp, nghiêm chỉnh tạo hình trái tim, thấy người kế bên đánh giá các cô, Lê Thiển đến bên cạnh Thẩm Giáng Niên, cười nói khẽ, "Mình làm trái tim thế này, bọn họ sẽ thở dài nghĩ đáng lý chúng ta nên đi qua khu vực bên cạnh."
"Khu vực bên cạnh?"
"Là đường đi bên trái đó." Lê Thiển bưng ly rượu vang đỏ lên, màu đỏ của rượu làm ướt đôi môi đỏ mọng, cực kỳ quyến rũ, hai mắt Lê Thiển sáng ngời, tràn ngập tò mò, "Sao chúng ta không đi qua đó nhìn xem?' Thẩm Giáng Niên suy nghĩ một chút, "Không đi.". Nhớ đến hai người phụ nữ dây dưa với nhau ở ngoài cửa, ở bên ngoài làm mấy chuyện thân mật, vẫn làm Thẩm Giáng Niên không thích ứng được, nhưng mà trong lòng Thẩm Giáng Niên lại một giọng nói khác vang lên, thích là được, biết đâu người ta lại thích như thế đâu?
"Không đi thì không đi, mình đi nghe điện thoại cái, đừng có chạy lung tung~" Lê Thiển cầm lấy điện thoại đứng dậy, cô ca sĩ ở trên sân khấu vẫn còn đang hát khúc nhạc làm tâm đau phế liệt, khiến đầu Thẩm Giáng Niên xôn xao, không được, cô cần phải ra ngoài tĩnh tâm một lúc. Không nhớ là uống mấy ly nữa, lúc đi chân có chút mềm, nhưng mà vẫn có thể giả bộ bình tĩnh, làm như bản thân còn tỉnh táo. Thẩm Giáng Niên đi theo cảm giác, lúc đi qua cánh cửa, thì đi về phía bên trái, đôi mắt nặng trĩu, chỉ đơn giản nhắm mắt đứng đó.
Không khí vào đêm khuya, có mang theo chút hương vị sớm mai, thật trong lành. Gió đêm ngày càng lạnh, Thẩm Giáng Niên dùng tay phải xoa xoa cánh ta, cúi đầu nheo mắt nhìn bóng mình dưới đất, cảm thấy thật cô đơn. Đã đến độ tuổi trung niên, mà vẫn còn độc thân, mẹ cô vẫn luôn hối thúc cô, dùng hết cách này đến cách khác để thúc, "Một người buồn chán lắm, muốn tâm sự cũng không biết tâm sự với ai, lúc hạnh phúc, lúc buồn, cũng đều nuốt vào trong bụng, mệt." Lúc đó, cô cảm thấy lời này rất có lý, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không đúng, bởi vì cho dù có muốn nói thì cũng phải nói cho người có lòng nghe, còn người ta không có lòng nghe thì có nói cũng vô nghĩa.
Về Thẩm Thanh Hoà, cô chỉ muốn tâm sự với Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không muốn nghe, Lê Thiển muốn nghe nhưng mà Thẩm Giáng Niên không muốn nói. Con người luôn cứng đầu thế đó, đặc biệt là Thẩm Giáng Niên, cô luôn kiên định với lựa chọn của cô.
Sở dĩ Sea World có thể hoạt động đến sáng mà không bị khiếu nại, là do cách âm rất tốt, đứng ở cửa cô hoàn toàn không nghe được âm thanh bên trong. Cho nên vào lúc này, nhắm mắt lại, còn có thể nghe tiếng gió thổi, còn có những tiếng ưm a đứt quãng.... Thẩm Giáng Niên nhíu mày, không phải chứ? Cô quay đầu lại, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy vẫn là hai người ban nãy, thân thể dán gắt gao vào nhau, tai và thái dương cọ vào nhau, người bị đè trên vách tường hơi ngửa đầu lên, hơi thở dồn dập, mà cái người đè, tay phải đang ở giữa động đậy.
Dù Thẩm Giáng Niên có ngốc đến mấy, cô vẫn biết cái kia là gì, hai người đó đang làm sao? Dùng tay? Tay.... Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nói đầy tức giận, "Nhìn cái gì mà nhìn, chết tiệt!" Một tiếng chửi làm Thẩm Giáng Niên giật mình.
"Còn cô thì sao ~ ah ~" Người phụ nữ đang bị đè, mở miệng chửi bậy, làm Thẩm Giáng Niên có cảm giác buồn nôn, cô thu lại ánh mắt, giơ tay vén tóc, ánh đèn rọi vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, cô nhìn mấy ngón tay của mình vài dây, đại khái đã hiểu, giữa phụ nữ với phụ nữ là sử dụng ngón tay của họ, nhưng mà... ừ ha, nam với nữ, cùng dùng tay được.... Thẩm Giáng Niên vẫn chưa hiểu lắm, người phụ nữ vừa rồi hình như thoải mái lắm, cho nên mặc sức mà thở.
Thực sự thoải mái à? Thẩm Giáng Niên theo quán tính, vừa vào cửa lại đi sang trái, vừa đi còn vừa nghiên cứu ngón tay, nhìn từng ngón một. Ngón cái với ngón út coi như bỏ đi, cho dù là chiều dài hay sức cũng khó mà làm được.... Dựng thẳng ngón giữa thon dài lên, chẳng lẽ đây chính là ngón tay thần kỳ?
Chương 09
Thẩm Giang Niên đi vào, xoa xoa ngón giữa, dùng móng tay gãi gãi bụng ngón tay, hơi làm ra vẻ.
"Người đẹp ~ Cô đi một mình à ~" Suy nghĩ lung tung của Thẩm Giáng Niên bị giọng nói trầm thấp cắt ngang, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi, cô đã đi sai đường. Người mặc đồ trung tính trước mặt khiến Thẩm Giáng Niên nhận ra lúc trước cô đã có ý nghĩ sai lầm, mấy chàng trai đào tơ liễu yếu đứng ở cửa hẳn là phụ nữ, đúng không? Chỉ là ăn mặc hơi trung tính.
"Có thể mời cô một ly không?" Trung tính vẫy tay với cô, "Cho 2 ly martini." Thẩm Giáng Niên không muốn bản thân trông ngớ ngẩn, cho nên gật đầu, nói cảm ơn.
Thẩm Giáng Niên tò mò nhìn những người ở đây, toàn là phụ nữ ... hả? Có vẻ như có cả đàn ông? Đối diện, một người đàn ông cao to ôm một cậu bé nhút nhát trong vòng tay, còn nữ tính hơn của Thẩm Giáng Niên. Có lẽ là GAY, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Giáng Niên. Con người thích tò mò, cho nên nhịn không được suy nghĩ, phụ nữ dùng ngón tay, vậy đàn ông....
"Cho cô." Trung tính đem ly rượu đưa cho cô, Thẩm Giáng Niên giơ tay cầm, cũng nói lời cảm ơn. Khi trung tính uống rượu, tầm mắt không rời khỏi người Thẩm Giáng Niên, thậm chí còn dựa gần hơn, cơ thể vừa cố tình lại vừa vô tình mà cọ Thẩm Giáng Niên một cái, Thẩm Giáng Niên lập tức nhíu mày, né tránh, cô không thích bị người lạ chạm vào.
Đối phương dường như chưa phát hiện phản ứng khó chịu của cô, còn muốn dựa lại gần hơn nữa, Thẩm Giáng Niên muốn làm rõ, "Mong cô đừng động tay động chân." Người kia cười không để ý, còn tuỳ tiện nói, "Đã đến đây chơi rồi, thả lỏng đi." Thẩm Giáng Niên đặt ly rượu xuống, muốn xoay người rời đi, lại bị đối phương giữ lại, "Cô giận sao?" Giọng điệu có chút khó tin. Thẩm Giáng Niên nhìn lại, lạnh giọng nói: "Buông ra." Bên kia nhún vai, buông cô ra nói: "Đâu cần thế đâu, tôi cũng chưa làm gì cô."
Thẩm Giáng Niên không thèm trả lời, cô lại xoay người rời đi, đối phương đã ở trước mặt cô, "Cô uống rượu của tôi rồi, không thể cùng tôi tán gẫu vài câu được không?"
Thẩm Giáng Niên chế nhạo, "Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi cho cô." Thẩm Giáng Niên lục túi, đối phương phát hiện ra gì đó, nói, "Tôi chỉ cần tiền mặt." Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên không có tiền mặt.
"Nếu cô muốn tiền mặt, thì cô có thể ra ngoài với tôi để lấy." Thẩm Giáng Niên bước ra ngoài, nhưng người kia thực sự đi theo sau. Ở cửa rẽ vào góc, có lẽ sẽ có trụ ATM. Thẩm Giang Niên vừa quay đầu đã muốn nói cô đợi ở đây, nhưng ai biết, đối phương lại sáp gần lại cô, thực sự rất gần, cười đùa nói, "Hoá ra cô thích ở bên ngoài, vậy chúng ta ở bên ngoài chơi một hồi." Tay trực tiếp xoa eo Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên vùng vẫy nhưng cô phát hiện sức lực của đối phương rất lớn, "Đừng lộn xộn, tôi sẽ kêu lên đó." Đối phương cười ha ha, "Sao cô lại đáng yêu quá vậy, giờ này làm gì có ai a." Môi dán gần lại, Thẩm Giáng Niên ghê tởm quay đầu đi, "Nếu không buông tay, tôi sẽ không khách sáo đâu!" Trong lòng thật ra cũng sợ, nhưng mà giả vờ bình tĩnh."
"Ngực của cô rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy?" Đối phương mang theo ánh mắt say mê nhìn vào nơi cong tròn, "Nhìn thôi cũng đã rất lớn, sờ vào chắc thích lắm, để tôi sờ chút." Tay thật sự nâng lên, Thẩm Giáng Niên vung tay lên, bang! Cho đối phương một cái tát! Cơn giận không thể áp xuống được, vừa giận vừa sợ, chứ không đã sớm động thủ.
Người kia sửng sốt, cũng nổi giận theo, mắng chửi, "Con mẹ nó, đồ điên! Tôi chỉ đùa thôi, không nghĩ rằng cô nghĩ là thật, cô còn bắt nạt tôi." Lần này, đối phương thật sự muốn động tay, nhướng người lên muốn hôn Thẩm Giáng Niên, "Tránh ra!" Thẩm Giáng Niên tức giận muốn đánh trả.
"Cô cứ thoải mái mà kêu đi!" Đối phương gấp đến mức muốn lấp miệng Thẩm Giáng Niên lại, tay đã nâng lên, lại đột nhiên bị giữ lấy, cô ta muốn vùng vẫy, nhưng mà cổ tay bị nắm chặt, cô ta quay đầu lại, bởi vì ngược sáng cho nên chỉ cảm thấy một biểu cảm lạnh lùng. Người kia ngây người, cổ tay lập tức bị vặn lại, lưng bị khuỷ tay đè lên, sau cổ cũng có cánh tay đè lên, muốn quay đầu lại nhưng có cố mấy cũng không được, vất vả nói, "Muốn làm gì."
"Để cho cô nhớ lâu hơn." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên xoay người kia lại, vòng tay qua cổ người trung tính ra sức siết chặt. Cổ trung tính bị siết chặt, hít thở không được, mặt nghẹn đỏ, Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nhanh không chậm hỏi, "Cô muốn làm như thế nào mới hết giận?"
Thẩm Giáng Niên ngây người nhìn chuyện diễn trước mặt, không thể tin được, Thẩm Thanh Hoà người thực đang đứng trước mặt cô. Cô không thể tin được, cho nên giơ tay phải lên, run rẩy chạm vào làn da ấm áp, đúng thật là Thẩm Thanh Hoà, chân tức khắc mềm xuống.
Thẩm Thanh Hoà nhanh tay lẹ mắt, đẩy trung tính ra, vươn tay đỡ Thẩm Giáng Niên, đem người ôm vào trong lòng ngực. Vòng tay thật ấm, sạch sẽ và còn có mùi thơm nhẹ, nước mắt thế mà lại chảy ra, rõ ràng đã nhịn lâu như vậy thế mà giờ này vẫn không nhịn được.
Thẩm Giáng Niên ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà, khóc như một đứa trẻ, người trêu chọc cô, giờ này lại xuất hiện trước mặt cô, làm sự uất hận và cay đắng mà cô nếm qua trước đó giờ biến thành nước mắt, tuôn rơi.
"Ngoan, đừng khóc~" Thẩm Thanh Hoà ôm Thẩm Giang Niệm đứng bên tường dỗ dành. Sự thật đã chứng minh Thẩm Thanh Hoà dường như không giỏi trong việc dỗ dành người khác, ngoại trừ câu nói "đừng khóc", thì không thể nói gì khác.
Người này chỉ biết bắt nạt cô, không nói được lời nào để cô vui vẻ. Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng ấm ức, đặc biệt là giờ mới nhận ra, cô còn ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Hoà khóc, đây chuyện xấu hổ đến cỡ nào. Đẩy ra cũng không được, mà không đẩy ra càng không đúng, lúc nãy còn dỗ được một câu giờ thì Thẩm Thanh Hoà chẳng nói tiếng nào, bậc thang để Thẩm Giáng Niên đi xuống cũng không có, càng nghĩ càng giận, khóc càng hung. Được rồi, chỉ biết bắt nạt cô thôi, tốt nhất đừng để cô có cơ hội, cô cũng không phải là chính nhân quân tử, rất thích ôm hận.
Nhìn thấy Thẩm Giáng Niên khóc ngày càng dữ dội, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói mang theo chút đe doạ, "Tôi không biết nói lời dỗ người khác, cô cứ khóc thế này, tôi phải dùng cách của tôi để dỗ cô."
Cách của Thẩm Thanh Hoà? Đó là cách gì? Thẩm Giáng Niên đang khóc, mà vẫn có chút lý trí để tự hỏi, nhưng mà không có đáp án.
Dỗ cũng vô dụng, có đe doạ cũng vô ích, Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, chờ người ở trong lòng ngực dần dần chỉ còn tiếng nước nở, Thẩm Thanh Hoà thở dài, "Thẩm Giáng Niên, có phải cô sinh ra vào mùa mưa không?"
Thẩm Giáng Niên có vẻ khó chịu, giơ tay nhéo eo Thẩm Thanh Hoà một cái, nói nhéo thì cũng chỉ chạm vào da thịt một chút thôi. Thẩm Thanh Hoà giống như bị gãi ngứa, còn vô thức khẽ cười một cái, dưới ánh đèn, nụ cười ôn nhu kia, làm Thẩm Giáng Niên thất thần.
Hai mắt đối diện nhau, Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Giáng Niên và mỉm cười, điều này khiến Thẩm Giáng Niên bối rối. Thẩm Thanh Hoà trời sinh ra thực sự rất đẹp, nhất thời lấy lại được chút lý trí, giọng Thẩm Giáng Niên hơi khàn, "Tôi vẫn luôn có một câu muốn nói với cô, không biết có nên nói hay không."
Khi một người nói "có một câu tôi muốn nói, không biết có nên nói không" chính là câu mở đầu, cho dù kế tiếp như thế nào cũng sẽ nói ra, Thẩm Thanh Hoà biết rõ điều này nên mở miệng, "Mời cô nói."
Cơn sợ hãi cũng đã qua đi, nép vào trong vòng tay người đẹp, men say đúng lúc quấy nhiễu dây thần kinh của cô, ánh mắt Thẩm Giáng Niên kiên định, câu nói kia không biết xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu, giờ buột miệng nói ra, "Có ai từng nói, vẻ đẹp của cô có thể làm tim người ta thao thức không?"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me