LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Anh Hau La Chi Mieu

Lâm Đoản Đoản cũng không nói lời nào, sau khi cười được một lát, lại giống như lão thần phát ngốc bưng ly trà của chính mình.

Lộ Du da đầu tê dại, lại không dám hỏi, căng da đầu đi đổ một ít nước ấm, trừ cái này ra nơi nào cũng không dám đi, ngay cả tròng mắt cũng không dám nhìn sang hai bên, chỉ nhìn thẳng về phía trước, bước đi như rô bốt trở về chỗ ngồi.

Đúng vậy, hắn sợ.

Chờ Giang Diễm Tuyết làm xong cơm, thời điểm đem đồ ăn bưng lên bàn, hắn cũng không dám nhìn Giang Diễm Tuyết lấy một cái, ngay cả lúc ăn cơm cũng chỉ dám chạm vào cái chén ở trước mặt mình, ăn trong kinh hồn táng đảm.

Trong đầu lại điên cuồng hiện lên một ít tác phẩm văn học kỳ kỳ quái quái, tỷ như tôn Nhị nương mở hắc điếm, tỷ như bánh bao nhân thịt người.

Vì thế đồ ăn ở dưới chiếc đũa liền mất ngon.

Nhưng hắn lại không dám nói gì cả, chỉ có thể miễn cưỡng ăn một chút, chọn rau xanh để ăn.

Còn Lâm Đoản Đoản lại ăn rất vui vẻ, hơn nữa còn khen tay nghề của Giang Diễm Tuyết :

"Thịt kho tàu này làm thật chuẩn, béo mà không ngán, ăn ngon."

Những lời này của nàng không biết chọc tới hình ảnh tưởng tượng nào của gia hỏa Lộ Du, vẻ mặt của hắn giống như là muốn phun ra, chỉ có thể vội vàng cúi đầu, thành thành thật thật ăn đồ ăn ở trước mặt mình.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Đoản Đoản liền cùng Giang Diễm Tuyết nghiên cứu kịch bản, ở phương diện này Giang Diễm Tuyết thực đáng tin cậy, nàng xem như là xuất thân từ chính quy, tính cách lại rất lanh lợi, sau khi xuất đạo về sau vẫn luôn tự mài dũa kỹ thuật diễn của chính mình, tự ngộ ra không ít tiểu kỹ xảo, nàng cũng không che dấu, thực nghiêm túc dạy cho Lâm Đoản Đoản.

Toàn bộ quá trình Lâm Đoản Đoản chỉ có một loại biểu tình, đó là bừng tỉnh đại ngộ.

Giang Diễm Tuyết còn cười: "Trước kia ngươi không có học qua bài bản, vừa rồi nghe lời giảng của ta, khẳng định sẽ có rất nhiều chỗ không rõ, bất quá không sao cả từ từ tới, hiện tại nhân vật này rất thích hợp với ngươi, gần như là biểu diễn bản sắc, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi nhanh chóng nhập diễn."

Lâm Đoản Đoản đi theo nàng học cả đêm, còn cầm kịch bản, hai người đối diễn trong chốc lát, Lâm Đoản Đoản đối với loại cảm giác đóng vai một người khác này, cảm thấy thực mới lạ, thậm chí còn cảm thấy chơi rất vui.

Thời điểm trước khi đi còn hẹn Giang Diễm Tuyết: "Ngày mai ta có thể lại tới được không?"

"Đương nhiên có thể, ta đã đáp ứng với đạo diễn phải hảo hảo dạy ngươi." Giang Diễm Tuyết khẽ cười nói: "Hơn nữa ngươi thực đáng yêu a, không có ai sẽ không thích ngươi."

Ài, nói cái gì mà đúng vậy nè.

Lâm Đoản Đoản liền cùng tiểu đệ của mình rời đi, Lộ Du vẫn luôn trong trạng thái kinh hồn táng đảm, rời khỏi nhà của Giang Diễm Tuyết, mới nhỏ giọng hỏi:

"Ta thấy hai người các ngươi ở chung khá hợp nha, có phải trước đó là ngươi cố ý làm ta sợ hay không?"

"Không a." Lâm Đoản Đoản ngồi trên xe ôm di động chơi rắn săn mồi.

Lộ Du ngây ngốc một chút, sau đó hỏi: "Vậy ngươi nói không thể nhìn thấy rốt cuộc là cái gì?"

"Bạn trai của nàng." Lâm Đoản Đoản nói cũng không ngẩng đầu lên.

Lộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Bạn trai a, ta còn tưởng là cái gì kỳ kỳ quái quái! Ngươi làm ta sợ muốn chết......"

Trước kia hắn là người theo thuyết vô thần, sau khi nhận thức Lâm Đoản Đoản liền bị vả mặt một cách điên cuồng, hiện tại nghe thấy cái gì cũng cảm thấy có khả năng không phải người, là thần thần quỷ quỷ linh tinh gì đó.

Lâm Đoản Đoản ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, kỳ thật nàng muốn nói, đúng là bạn trai, nhưng sống hay chết thì chưa biết được, nhưng nàng cảm thấy tên tiểu đệ này của mình lá gan thật sự là quá nhỏ, tùy tiện nói cho hắn biết, hắn không dám quay lại nhà của Giang Diễm Tuyết liền thôi đi, lỡ đâu đem xe đâm vào gốc cây làm sao bây giờ?

Lâm Đoản Đoản không nói gì thêm, chỉ thúc giục hắn: "chạy nhanh một chút, ta mệt nhọc."

"Được rồi." Làm một tài xế tiên sinh tận chức tận trách đem Lâm Đoản Đoản đưa về tới nhà, còn đứng ở cửa đặc biệt nhiệt tình: "Đoản Đoản tỷ, buổi sáng ngày mai mấy giờ ta lại đây đón ngươi vậy?"

"Lúc ta ăn cơm sáng sẽ gọi điện thoại cho ngươi."

"Báo qua WeChat cũng được." Lộ Du xua xua tay, nhìn theo Lâm Đoản Đoản trở về nhà.

Sau khi Lâm Đoản Đoản trở về mới thấy, Quý Lan đang ngồi ở trên sô pha, cách đó không xa trên bàn bãi đầy đồ ăn, nàng tức khắc liền chột dạ, đột nhiên nhớ tới chính mình đã quên báo cho Quý Lan biết, đêm nay không trở về nhà ăn cơm.

Trong lòng có điểm chột dạ nàng liền không muốn làm người, vèo một cái biến thành một con Tiểu Miêu Miêu, bổ nhào vào trên người Quý Lan lăn lộn, còn phát ra cái loại thanh âm làm nũng của mèo con, nói rõ là đang bán manh.

Quý Lan:......

Được đi, nàng vẫn là chịu thua cái bộ dạng này.

Quý Lan đem Tiểu Miêu Miêu ôm vào trong ngực, kiên nhẫn vuốt vuốt lông cho nàng: "Đi chơi ở chỗ nào?"

Tiểu Miêu Miêu ngoan ngoãn ôm tay nàng, nhìn không ra một chút chột dạ nào, Quý Lan cũng không tức giận, ôm Tiểu Miêu Miêu vuốt một phen, vuốt xong rồi còn đến ngăn tủ lấy ra đồ ăn vặt đã sớm chuẩn bị tốt, lột ra cho Tiểu Miêu Miêu ăn.

Lâm Đoản Đoản ăn rất vui vẻ, tuy rằng trước đó đã ăn cơm, nhưng mọi người đều biết, Tiểu Miêu Miêu có hai cái dạ dày, một cái dùng để chứa bữa ăn chính, một cái dùng để chứa đồ ăn vặt ( không phải ).

Nếu Quý Lan tự mình nấu trà sữa, nàng còn có thể chừa ra một cái dạ dày dùng để chứa trà sữa.

Tiểu Miêu Miêu chột dạ cho nên buổi tối ngày hôm nay ở thời điểm tắm rửa không có giãy giụa, đặc biệt ngoan ngoãn đặc biệt tự giác, tắm xong Quý Lan lau khô mình cho nàng, sau đó nhét vào trong ổ chăn, chờ Quý Lan thay xong áo ngủ chui vào trong ổ chăn, Tiểu Miêu Miêu ở trong ổ chăn đã biến thành Lâm Đoản Đoản cái gì cũng không mặc.

Quý Lan:......

Nàng lại cầm một bộ áo ngủ lại đây cho Lâm Đoản Đoản, để Lâm Đoản Đoản tự mình mặc vào.

Lâm Đoản Đoản thực ngoan mặc vào, một bên mặc một bên còn lẩm bẩm: "Tại sao đi ngủ còn phải mặc quần áo......"

Thời điểm làm miêu miêu liền không cần, dù sao trên người miêu miêu cũng đã tự mang một tầng lông mao, vì cái gì làm người còn phải mặc quần áo ngủ.

Quý Lan không nói gì, liền đem quần áo tròng lên người cho nàng, lúc này mới chui vào trong ổ chăn.

"Về sau thời điểm buổi tối đi ra ngoài chơi nhớ phải gửi một tin nhắn báo cho ta."

"Hảo." Lâm Đoản Đoản đã chột dạ được vài tiếng đồng hồ, sau khi đáp ứng xong nháy mắt liền theo lệ cũ, dựa vào Quý Lan nói về chuyện của Giang Diễm Tuyết.

"Là một người không tồi nha, thực nghiêm túc giảng diễn cho ta, ta cảm giác chính mình học được rất nhiều, đáng tiếc nàng luôn gặp phải tra nam."

"Vậy ngươi có thể dạy nàng làm thế nào để đánh bóng đôi mắt đi xem người." Quý Lan trong lòng ngực ôm một con mèo, cảm giác thực an nhàn, mới vừa nằm xuống không bao lâu liền ngủ rồi.

Lâm Đoản Đoản ngáp một cái, sau đó nói: "Nàng sẽ tự mình giải quyết."

Quý Lan không truy vấn phương pháp giải quyết như thế nào, chỉ cảm thấy đại khái chính là chia tay, sau đó một người một miêu liền chậm rãi ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Du liền tới sớm đón Lâm Đoản Đoản, còn mang theo bánh trung thu da tuyết ăn đặc biệt ngon cho Lâm Đoản Đoản.

Lâm Đoản Đoản bừng tỉnh đại ngộ: "Sắp trung thu rồi sao?"

"Không phải a, còn lâu mới tới, nhưng trong nhà đang phân tán tài sản, mời không nổi đầu bếp cao cấp, về sau sẽ không ăn được nữa, cho nên cố ý để hắn làm một ít, mang lại đây cho Đoản Đoản tỷ nếm thử." Lộ Du ngoan ngoãn nói.

Cũng đúng, tết Trung Nguyên còn chưa tới nha, làm sao có thể tới trung thu được.

Lâm Đoản Đoản nếm nếm, bánh trung thu kia đích xác ăn khá ngon, đặc biệt là lòng đỏ trứng bánh trung thu, thực hợp với khẩu vị của Lâm Đoản Đoản, sau khi ăn xong nàng còn có chút chưa đã thèm.

"Khi nào thì đầu bếp nhà các ngươi đi?"

"Hết tháng này sẽ đi." Lộ Du có chút phiền muộn: "Thù lao là trả vào cuối tháng."

"Nga." Nàng nghĩ, nhìn xem có thể mướn lại đây hay không, làm bánh trung thu cho nàng ăn.

Bất quá ý niệm này thực mau liền bị vứt ra sau đầu, bởi vì bọn họ đã đến phim trường.

Biểu hiện của Lâm Đoản Đoản ngày hôm nay rất được đạo diễn tán thưởng, tuy rằng trong đó có một nguyên nhân rất lớn là Lâm Đoản Đoản là kim chủ của đoàn phim, nhưng vẫn có thể chứng minh được nàng có tiến bộ rất lớn.

Lâm Đoản Đoản cũng rất vui vẻ, thời điểm buổi tối đến nhà của Giang Diễm Tuyết, còn mang theo ít đồ cho Giang Diễm Tuyết.

Hai cái bánh trung thu chưa ăn, vì không hợp khẩu vị của Lâm Đoản Đoản, còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, ân, kỳ thật chính là tự mang nguyên liệu nấu ăn lại đây cọ cơm.

Giang Diễm Tuyết cũng rất vui vẻ, thời điểm nhận đồ còn cười: "Ta không có mấy người bạn, rất ít khi có người sẽ đến tìm ta chơi."

Lộ Du mạc danh cảm thấy đau lòng, Tiểu Miêu Miêu này thật là không biết tặng lễ đàng hoàng nha!

Bởi vì biết được trong phòng không có đồ vật gì kỳ quái, chỉ là có cái bạn trai mà thôi, cả người Lộ Du đều thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không có hoảng loạn giống như lúc trước, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Dù sao cũng chỉ là bạn trai mà thôi.

Bởi vì buổi tối hôm nay về nhà tương đối sớm một chút, cho nên bọn họ không có ăn cơm trước, mà chọn dạy kỹ thuật diễn trước, sau đó đối diễn, chờ đến khi làm xong xuôi hết thảy, Giang Diễm Tuyết mới đi vào phòng bếp bận việc.

Ngày hôm nay trạng thái của Lộ Du rất tốt, cả người cũng nhiệt tình lên : "Ta giúp ngươi làm trợ thủ nha! Tuy rằng ta không biết nấu cơm, nhưng rửa rau gì gì đó, ta vẫn có thể làm được."

Tuy rằng hắn là tiểu thiếu gia trong nhà rất có tiền, bị ba mẹ sủng đến kiêu ngạo, nhưng vẫn có thể rửa rau a, hai người bọn họ tới nhà người khác ăn cơm, để một mình Giang Diễm Tuyết bận việc ở trong phòng bếp, hai người bọn họ cái gì cũng không làm, sao mà được?

Như vậy cũng thật quá đáng a.

Nhưng cũng không thể chỉ huy đại lão đi làm việc, cho nên vẫn là để chính hắn tự đến.

Giang Diễm Tuyết cự tuyệt hắn: "Không có việc gì để ta tự làm là được rồi, các ngươi ngồi ở chỗ kia uống trà, nhìn TV, chờ đi."

Lộ Du vẫn thực chấp nhất vào phòng bếp, làm trợ thủ cho Giang Diễm Tuyết, Lâm Đoản Đoản tự mình ngồi ở trên sô pha, một bên ăn đồ ăn vặt, một bên chờ cơm chiều.

Không hề có một chút chột dạ nào.

Nàng mang nguyên liệu nấu ăn lại đây nha!

Lại nói, nào có đạo lý để Tiểu Miêu Miêu nấu cơm!

Dưới sự trợ giúp của Lộ Du, Giang Diễm Tuyết thực mau liền làm xong bữa tối, ba người ngồi ở trước cái bàn, Lộ Dụ đi múc cháo, mỗi người đều có một chén, sau đó mọi người liền cùng nhau ăn cơm.

Ngày hôm qua hắn mới từ Lâm Đoản Đoản biết được Giang Diễm Tuyết cùng bạn trai ở chung một chỗ, bởi vậy thời điểm ăn cơm một bên nói chuyện phiếm một bên hỏi: "Như thế nào không gọi bạn trai của ngươi tới cùng nhau ăn cơm nha?"

Không khí vốn dĩ đang rất ấm áp, lập tức rớt xuống lạnh băng.

Trên mặt Giang Diễm Tuyết không có bất kỳ biểu tình gì, tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, một lát sau mới chậm rì rì cười một cái: "Ha hả, ta nào có bạn trai a."

Lộ Du chỉ nghĩ Giang Diễm Tuyết là một minh tinh, không muốn bại lộ tình yêu của mình, cho nên cũng không nghĩ nhiều, ha ha một tiếng: "Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi có bạn trai rồi."

Thẳng đến khi sắp ăn cơm xong, hắn mới đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua Lâm Đoản Đoản nói, hắn chạy loạn có khả năng sẽ nhìn thấy bạn trai của Giang Diễm Tuyết, nhưng ngày hôm qua hắn ta không có ra ăn cơm.


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me