LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Dung Nhu Nguoi On Nhu Bi Ngan Tieu Thanh Mac

"Xin hỏi ngài tìm ai?" Giản Bạch nghi hoặc nhìn người xa lạ xuất hiện ở cửa, nàng ước chừng là bốn mươi, khí chất xuất chúng, có một đôi mắt hoa đào, làm người xem qua khó quên.

Khóe mắt phong tình tuy có nếp nhăn thản nhiên, nhưng cũng sẽ không làm người khác liên tưởng đến từ lão. Khuôn mặt làm Giản Bạch cảm thấy quen thuộc, giống người cùng chung chăn gối với mình.

Giản Bạch nghĩ, nàng giống Vương Tử a, thật giống như bộ dáng Vương Tử mười mấy năm sau, cho dù là một lão bà, cũng vẫn mê người như vậy.

Người nọ lộ ra mỉm cười, lúc lơ đãng đã đem toàn thân Giản Bạch đánh giá một lần, nói: "Ta tìm Vương Tử, nàng không có nói cho ngươi hôm nay trong nhà có khách nhân sao?".

"Nàng có đề cập qua, bất quá cũng không nói là ai. Nàng hiện tại không ở nơi này, mới ra ngoài, một tiếng sau sẽ trở về, nếu ngài không vội vào nhà chờ nàng.".

"Hảo.".

Người nọ vào cửa, đứng ở huyền quan nhìn một lần trang hoàng trong nhà, không khỏi gật đầu, hồi đầu hỏi Giản Bạch: "Ngươi ở nơi này đã bao lâu?".

"Không lâu." Giản Bạch bưng nước trà tới.

Người nọ nói: "Không cần tiếp đón ta, trước tọa hạ.".

Sau khi Giản Bạch tọa hạ, người nọ gần gũi nhìn nàng trong chốc lát, nói: "Ngươi biết ta là ai sao?".

"Nếu ta đoán không sai, hẳn là a di." Giản Bạch nói. Từ khuôn mặt tương tự của 2 người có thể đoán ra nàng cùng Vương Tử quan hệ huyết thống, Giản Bạch không dám thật xác định.

Nguyên nhân là khí chất hai người là bất đồng, nữ nhân trước mắt càng mạnh thế một chút, nhấc tay đều nhìn ra được vị trí địa vị của nàng nhất định là ở trên mọi người. Vương Tử không có.

Nhuệ khí của nàng ôn hòa giống xuân phong, cho dù có gây áp lực, cũng là vô hình, sẽ không làm cho người ta không thở nổi.

Vương Mạn Tư gật gật đầu, nói: "Hoàn hảo, ngươi nói thật lòng, ngươi hẳn đã đoán được ta là ai, nếu ngươi nói ta là tỷ tỷ Vương Tử, loại lời nói dối này, ta sẽ cao hứng, nhưng cũng sẽ không thích ngươi.".

Tính cách Vương Mạn Tư cùng Vương Tử bất đồng ở một chỗ là trực tiếp.

Giản Bạch nói: "Ta gọi điện thoại nói cho nàng, kêu nàng nhanh chóng trở về.".

Vương Mạn Tư đè lại tay nàng, nói: "Không cần, nàng hiện tại đang trên đường cao tốc đi sân bay, cho dù hiện tại gọi cho nàng, nàng cũng không kịp quay về. Để cho nàng đi thôi. Ta cũng có thời gian cùng ngươi nói chuyện một chút".

"Hảo." Giản Bạch nói, ánh mắt Vương Mạn Tư làm nàng không yên, lần đầu tiên gặp người nhà Vương Tử là ở tình huống đột nhiên như vậy, thậm chí giờ phút này đều không có Vương Tử bồi ở bên người nàng.

Đánh nàng trở tay không kịp, nàng giờ phút này hy vọng Vương Tử có thể xuất hiện ở bên người nàng, ít nhất để nàng có thể an tâm.

Vương Tử nói Vương Mạn Tư tựa hồ là một người ôn hòa, mà người trước mắt cùng người Giản Bạch tưởng tượng trước kia là hoàn toàn bất đồng.

Vương Mạn Tư thấy được Giản Bạch bình tĩnh cũng nhìn ra nàng trong lòng không yên, thoạt nhìn nữ nhân trước mắt là một người dễ khi dễ, cùng cái kia kêu Hứa Như Tư khác hẳn bất đồng, này cũng hảo, trong mắt Vương Mạn Tư, nàng thà rằng một tình nhân nghe lời cũng tốt hơn một sủng vật vô tâm không phế.

"Ngươi tự giới thiệu một chút đi." Vương Mạn Tư nói.

Giản Bạch không dự đoán được nàng còn có một câu này, đương trường sửng sốt.

Vương Mạn Tư bưng trà nóng lên, thân thể khuynh lưng tựa vào sô pha, cười nhìn nàng, nói: "Làm sao vậy, có vấn đề sao gì?".

"Không có. Ta chỉ là......".

"Khẩn trương?".

"Ân.".

"Thực bình thường, ta có thể lý giải, không sao, từ từ sẽ được." Vương Mạn Tư không định cứ như vậy mà buông tha Giản Bạch.

Người trước mắt càng như là ác bà bà chuyện xưa thích làm khó người khác, tuy rằng không có chổi lông gà, nhưng làm cho người ta áp lực tuyệt đối không nhỏ, tuyệt đối không phải người mà Vương Tử nói.

"Ta gọi là Giản Bạch, là tình nhân nữ nhi ngươi." Giản Bạch một câu khái quát.

Vương Mạn Tư gợi lên khóe miệng, quả nhiên, đã liệu đến Giản Bạch sẽ đáp như vậy.

Giản Bạch dù sao cũng không có lo lắng khác, thàn kinh buộc chặt đến cực ngược lại sẽ trầm tĩnh lại.

Vương Mạn Tư nói: "Lệnh tôn biết việc này sao?".

"Không biết." Giản Bạch chi tiết nói.

"Hắn thật là không biết, nếu không cũng sẽ không nhiệt tâm muốn tìm con rể như vậy." Vương Mạn Tư nói.

Vương Mạn Tư tuy rằng cũng không ở Thượng Hải đi lại, nhân mạch cũng vẫn phải có, lúc nàng chú ý tới Giản Bạch nữ nhân này cũng thuận tiện đi chú ý gia thế của nàng, tiện thể tra luôn một lần.

Điều tra một người tuyệt đối không khó, huống chi là giống Giản gia có uy tín danh dự như vậy, vừa hỏi cái gì đều có thể ra hết, hơn nữa trong khoảng thời gian này Vương Mạn Tư cũng cố ý vô tình cùng Giản gia liên hệ, nghe được không ít chuyện tình.

Cho nên Vương Mạn Tư cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Giản Bạch, ít nhất so với Giản Bạch biết còn nhiều hơn, hơn nữa nàng lần này tới đây là có việc mà đến, bất ngờ viếng thăm làm cho Giản Bạch trở tay không kịp.

Giản Bạch cố ý không thèm quan tâm sự tình trong nhà, nhưng dù không quan tâm cũng không ý nghĩa sự tình sẽ không phát sinh. Thời điểm mẫu thân người yêu giáp mặt chỉ ra việc thật, Giản Bạch không biết nên ứng đối như thế nào.

Giản Bạch dao động cảm xúc, cũng bởi vì bí mật bị vạch trần mà sinh ra cảm thấy thẹn cùng sợ hãi, còn có bi ai.

"Được rồi, ta không đề cập tới nữa, xem ngươi khó chịu kìa, người không biết còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi. Trà lạnh, lại giúp ta phao một ly nóng." Vương Mạn Tư đem chén trà đưa cho Giản Bạch. Tay Giản Bạch cầm chén trà, rõ ràng vẫn là còn nóng, không rõ ràng ý tứ của Vương Mạn Tư lắm, nhưng Giản Bạch vẫn thay nàng phao ly trà một lần nữa.

Giản Bạch bưng trà đưa đến trước mặt Vương Mạn Tư, Vương Mạn Tư dùng hai tay tiếp nhận. Đúng lày này, người mở cửa vừa thấy một màn như vậy, không khỏi nở nụ cười.

"Ngươi ngồi chuyến phi cơ sớm nhất." Vương Tử đối Vương Mạn Tư nói, khẩu khí là bất đắc dĩ, lúc nàng chạy tới sân bay để đón, người nọ đã tới trong nhà, mà nàng lại ở sân bay.

Gọi điện thoại cho bí thư Vương Mạn Tư mới biết được nàng an bài là chuyến phi cơ sớm nhất, mới biết được mình bị nàng lừa hoàn toàn.

Lấy hiểu biết của nàng về mẫu thân mình, nàng sẽ không khi dễ Giản Bạch, nhưng dọc theo đường đi vẫn là lo lắng, về nhà nhìn được màn này, thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu tức phụ với bà bà, nàng kính trà bà bà cũng vui vẻ nhận, thuyết minh quan hệ hai người không đến mức quá kém.

"Ân, ta nhất thời sửa lại chủ ý, có điều lại quên nói cho ngươi." Vương Mạn Tư nói, thật giống như nàng thật sự quên.

Vương Tử nhẹ lay động đầu, nhìn về phía Giản Bạch, ánh mắt như là đang hỏi mẫu thân nàng có khó xử nàng hay không.

Vương Mạn Tư xem hai người mắt đi mày lại, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta khi dễ nàng?".

Vương Tử ngồi bên người nàng, nói: "Ta tin tưởng ngươi sẽ không.".

Vương Mạn Tư đối Giản Bạch nói: "Ngươi am hiểu làm món gì nhất?".

"Ta......" Giản Bạch đối diện vấn đề này, đột nhiên không có chủ ý, kỳ thật đồ ăn trong nhà đều là Vương Tử làm, còn không tới phiên nàng làm.

Vương Tử nói: "Đồ ăn nàng làm đều là đồ ăn ngươi bình thường thích ăn.".

Giản Bạch trợn to mắt nhìn nàng, như thế nào có khả năng, chẳng lẽ người bên gối còn không hiểu biết nàng sao.

Vương Tử đưa mắt ý bảo nàng gật đầu trước rồi nói sau.

Vương Mạn Tư nói: "Ngươi trước làm vài món ăn, ta cùng Vương Tử không gặp mặt nhiều ngày như vậy, không hề thiếu lời muốn nói.".

Vương Mạn Tư ngụ ý là muốn Giản Bạch lảng tránh.

Giản Bạch đi về phía phòng bếp, đứng tại trù phòng hiện đại hoá, thành Alice lầm nhập lạc lối.

Vương Tử mượn cớ rời đi, đi đến trù phòng, Giản Bạch nói: "Ta căn bản không biết chặt gà.".

"Ta biết.".

"Vậy ngươi còn để cho ta làm.".

Vương Tử nói: "Tủ lạnh có đồ ăn ta đã làm tốt, ngươi bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút rồi lấy ra. Ta hiện tại cùng với Mạn Tư đi ra ngoài trong chốc lát, qua một lát sẽ trở về.".

Giản Bạch nói: "Nàng không thích ta?".

Vương Tử cười vì Giản Bạch quá mức quan tâm, nói: "Làm sao như vậy được, nàng đã đem ngươi làm nữ nhi mà đối đãi. Nếu không cũng sẽ không cho ngươi chặt gà nấu canh, nàng người này thực kiêng ăn, chỉ ăn đồ ăn người một nhà làm. Huống chi, nàng đã uống trà ngươi pha, như thế nào sẽ không thích ngươi đâu.".

Lời nói Vương Tử vuốt lên nếp uốn trong lòng Giản Bạch, nhưng Giản Bạch cũng không có bởi vậy mà thư thái.

Trong quán trà cổ kính, Vương Tử cùng Vương Mạn Tư ngồi mặt đối mặt, trước mặt Giản Bạch hai người còn nói được một chút, giờ im bặt, đều rất ít nói.

Lúc Vương Tử phao trà, Vương Mạn Tư vẫn nhìn nàng.

Vương Tử pha trà thật nghệ thuật đưa đến trước mặt nàng, Vương Mạn Tư nói: "Một ngày ta uống trà của hai người kính, có phúc sâu.".

"Ngươi làm nàng hoảng sợ.".

"Nàng biểu hiện tốt lắm, làm cho ta thực vừa lòng, không có gì phải sợ.".

"Nàng không phải nhân viên của ngươi, ngươi không cần dùng tiêu chuẩn công ty ngươi quản lý yêu cầu nàng.".

"Thói quen, nhất thời sửa không xong." Vương Mạn Tư nói.

Vương Tử buông ấm trà, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn hỏi nàng: "Ta nhận định nàng, mặc kệ về sau phát sinh cái gì ta cũng sẽ không rời đi nàng, cũng sẽ không để nàng rời đi ta.".

"Ngươi không cần cảnh cáo ta, ta nói rồi, ta cũng thích nàng. Ta khi nào can thiệp ngươi a, Vương Tử, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ ngươi làm quyết định gì ta đều theo ngươi, huống chi là hiện tại. Tại thời điểm khi ta giống như ngươi, ngươi đã rời đi ta, một mình sinh hoạt.".

"Cám ơn.".

"Không cần cảm tạ. Nhưng ta đáp ứng không có nghĩa là các ngươi có thể thuận lợi cùng một chỗ. Ba ba nàng là ai, ngươi hẳn là biết chưa.".

"Biết.".

"Ta nghĩ ngươi không biết." Vương Mạn Tư cười nói, "Ngươi nắm chắc vấn đề hay căn bản là không quan tâm".

Vương Tử nói: "Ta sẽ lưu lại nàng.".

Vương Mạn Tư nói: "Phải không?" Nàng nâng chén trà nóng, tay ngăn trở mặt, Vương Tử nhìn không được biểu tình của nàng, chỉ thấy trong mắt hoa đào của nàng viết đùa cợt.

Việc Giản Bạch duy nhất có thể làm cũng chính là đem đồ ăn Vương Tử đã làm tốt hâm nóng một chút, may mắn giữa trưa hôm nay Vương Tử có kế hoạch đi công tác, sợ buổi tối cũng chưa về nên đã làm đồ ăn chuẩn bị trước, nếu không, giờ phút này Giản Bạch cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, thật sự "một cái không bột đố gột nên hồ".

Hai người trở về, Giản Bạch vừa lúc đem một đạo đồ ăn cuối cùng mang lên bàn, mùi bốn phía, ngọn đèn chiếu vào mấy thứ đồ ăn trên bàn làm cho người ta khẩu vị đại khai.

Vương Mạn Tư tọa hạ, cười đối Giản Bạch nói; "Trình độ như Vương Tử .".

Sự tình căn bản chính là giấu không được, Vương Tử biết, Giản Bạch cũng rõ ràng. Bất quá Vương Mạn Tư cũng không có nói ra, cùng các nàng ăn bữa tối.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tan tầm ~ mị ~ ngày mai buổi chiều yếu chạy về trường học cuộc thi, cuộc thi thời gian là ở buổi tối. Vấn đề là ta kia môn khóa ta nhất chương khóa đều không có đi thượng quá, chỉ sợ cuối cùng một năm cuối cùng một môn còn quải điệu. Hôm nay buổi tối trở về còn có thể đổi mới, nếu không cố ý ngoại trong lời nói...... Cúi chào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me