LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Lam Me Ke Khong De Dang Bon Dieu Tien Phi


Lúc Sơ Đông về nhà thì thấy Mục Thu cũng đã về, đang ngồi bên cạnh cửa sổ kia, vẫn như mấy năm trước, im lặng nhìn bên ngoài, im lặng cầm tách trà. Nhưng đã lâu rồi nàng không có thấy Mục Thu nhàn nhã như vậy.

"Em đã về à." Thấy Sơ Đông về, Mục Thu buông tách trà xuống, cười nói, ánh mắt chớp chớp cong lên. Nhiều thêm một phần phong tình.

Sơ Đông vừa thấy, mặt lại dần đỏ lên, vội vàng dời mắt, sóng mắt lưu chuyển, hỏi: "Hôm nay sao chị về sớm thế?"

"Kế hoạch lần này hoàn thành sớm, cho nên được thả ra sớm mấy tiếng." Mục Thu tới gần Sơ Đông, tiếp tục cười nói: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn nhé?"

"Hở?" Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Thu hỏi: "Vì sao muốn đi ra ngoài ăn?"

"Hiếm khi nha, ngẫu nhiên đi ra ngoài một chút, cũng không tệ mà." Mắt Mục Thu lại cong lên.

Sơ Đông kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy hàng mi của Mục Thu giống như cây quạt nhỏ gắn trên mi mắt, phất lên phất xuống, mềm mại như là rong trong nước, làm cho nàng rất muốn...... rất muốn giơ tay sờ thử.

"Khụ khụ......" Đại tiểu thư có chút không được tự nhiên quay đầu nói: "Chị đã nhất định muốn đi, vậy tôi không đi cũng không được."

"Có muốn lên lầu thay đồ không? Mặc đẹp một chút?" Mục Thu trêu đùa.

"Ai, ai muốn mặc đẹp chứ? Không phải chỉ là đi ăn một bữa cơm sao, còn đòi thay đồ." Tiểu quỷ khó chịu đáp lời.

"Được được, vậy đi thôi."

"Tôi, tôi muốn đi tắm!" Đại tiểu thư lại đột nhiên thốt lên như vậy.

"Hửm?" Mục Thu nhướng mày.

"Đương nhiên là phải tắm rồi, mình mẩy rít ráy tôi không muốn ra ngoài." Bốc đồng nói.

Mục Thu nở nụ cười. "Rồi rồi, vậy tôi chờ em. Đại tiểu thư đi tắm rửa đi."

"Chị chờ tôi một chút nhá!" Nữ sinh vội vàng chạy lên lầu.

Ước chừng nửa tiếng sau, Sơ Đông toàn thân rực rỡ từ trên lầu đi xuống, tóc rõ ràng cũng gội luôn rồi.

Nàng thật sự là ngốn tới nửa giờ đồng hồ luôn đó.

Mục Thu nhìn Sơ Đông thong thả đi xuống, vui lòng khích lệ nói: "Thay đồ rồi sao? Bộ này thực hợp với em. Đại tiểu thư mặc đẹp lắm."

Đại tiểu thư ngượng ngùng, đỏ cả mặt hỏi: "Thật... thật sự đẹp lắm sao?"

Mục Thu híp mắt cười nói: "Thật sự đẹp lắm."

Vì thế, khuôn mặt xinh đẹp còn chưa hết vẻ non nớt của Sơ Đông, treo lên nụ cười tươi tắn chói mắt. Hiển nhiên là vô cùng phấn khích. Nhưng tuy rằng nàng vô cùng phấn khích, miệng vẫn cứng rắn không chịu thua, vẫn cường ngạnh nói: "Bởi vì tắm xong, tôi không muốn mặc lại đồ dơ nên mới thay!"

"Ừ ừ." Cười nói: "Không phải là cố ý lên lầu thay quần áo."

"Chị nói thế là ý gì chứ?" Liếc mắt, bất mãn.

"Không ý gì hết, em nghĩ nhiều rồi."

"Cái mặt chị như thế mà nói không có ý gì?" Câu nghi vấn.

"Đương nhiên rồi. Đi thôi Đại tiểu thư của tôi, chúng ta phải xuất phát thôi." Không muốn tiếp tục nhây với Sơ Đông nữa, Mục Thu vội vàng ngỏ lời bày thế mời nàng đi.

Cô vươn tay, mỉm cười với Sơ Đông, cười vô cùng lịch sự. Sau đó Đại tiểu thư của chúng ta bước vài bước đi xuống, đặt tay mình lên tay Mục Thu. Mặt có vẻ khó chịu mở miệng nói: "Chúng ta đi đâu ăn đây? Sẽ không lại tới cái quán mì đó chứ?"

"Quán đó không ngon sao?" Mục Thu cười hỏi lại.

"Tôi mới không thèm gặp lại ông chủ quán đáng ghét đó đâu."

"Nhưng tôi cảm thấy, mỗi lần đến em với ông chủ đó có rất nhiều đề tài chung nha."

"Làm ơn đi, mắt nào của chị nhìn thấy tôi có gì hợp với ông chú đó chứ? Chúng tôi rõ ràng là cãi nhau đó." Sơ Đông cực độ khinh bỉ.

Đó là cãi nhau sao? Mục Thu cực kỳ hoài nghi lời nói của Sơ Đông. Quán mì kia lâu lâu rảnh rỗi họ sẽ đến. Ít nhất Mục Thu cảm thấy, vị chủ quán kia khá là thích Sơ Đông, bằng không cũng sẽ đấu võ mồm với Sơ Đông đến vui vẻ như vậy. Mà hiển nhiên cô cũng không có phát hiện trên mặt Đại tiểu thư có vẻ gì là không thoải mái cả.

"Vậy em có thể không nhìn mặt ông chủ mà." Trong lòng nghĩ như vậy, nữ sinh cũng thuận miệng nói ra.

"Đừng nói là chị thật sự muốn dẫn tôi đến quán đó ăn nữa nha?" Tuy rằng Mục Thu nói vu vơ, nhưng thực ngoài ý muốn, sau khi Đại tiểu thư nghe được lại bắt nó trở thành chuyện vô cùng trọng đại, lập tức nhảy dựng lên.

"Có gì không ổn sao?" Thật ra hôm nay ra ngoài cũng không có nghĩ rằng sẽ đến quán mỳ đó, nhưng nhìn thấy Đại Tiểu thư như vậy, Mục Thu lại nhịn không được muốn chọc nàng một chút.

"Làm ơn đi, vậy tôi đây ăn mặc đẹp như vậy làm cái gì chứ!" Tức giận, ừ, lời nói có vẻ chưa nghĩ kỹ.

"Hửm?" Nhướn mày, Mục Thu buồn cười nhìn Sơ Đông nói: "Không phải nói, không có cố ý đi thay quần áo sao?"

"@#¥%......" Đại tiểu thư gần muốn nổi khùng. Giơ móng vuốt ngắt mặt Mục Thu.

"......" Sắc mặt Mục Thu có hơi khó coi. Tôi nói này Đại tiểu thư, móng tay của em có phải nên cắt ngắn một chút không? Nuôi móng tay dài như thục nữ kiểu này có vẻ không hợp với em! ~~~~(>_<)~~~~

"......" Đại Tiểu thư còn đang bấu chặt, không biết là vì cố ý muốn ngắt Mục Thu, hay vẫn thật sự không biết mình đang tàn phá nhân tài tổ quốc nữa. o(╯□╰)o

"Vậy Đại tiểu thư muốn ăn gì? Lần này sẽ nghe lời em." Chọc quê trẻ nhỏ không phải là chuyện hay ho, cô sai thật rồi. Người nào đó bị ngắt đau thành tâm ăn năn.

"Tôi muốn ăn đồ Nhật."

"Ok, vậy chúng ta đi ăn đồ Nhật." Chỉ cần em thả móng vuốt ra, kỳ thật là cái gì cũng được.

Cách đó không xa có một nhà hàng Nhật Bản, trang trí rất cách điệu.

Lần này Mục Thu thật sự tất cả đều nghe Sơ Đông, cho nên gọi món gì, đều để Sơ Đông quyết định.

"Sao chị đối tốt với tôi dữ vậy? Có phải làm cái gì có lỗi với tôi không?" Sau khi gọi món xong, Đại tiểu thư nhìn Mục Thu, nghiêm túc hỏi.

"......" Mục Thu rối rắm. Chẳng lẽ cô không thể đối tốt với nàng sao? Cô nào có làm chuyện gì có lỗi với tiểu tổ tông chứ?

"Chị thật sự làm chuyện có lỗi với?" Sơ Đông hoàn toàn không nhận được rối rắm trong lòng Mục Thu, thấy đối phương sững sờ không có trả lời, còn tưởng rằng là vì bị mình đoán trúng tâm sự, cho nên chột dạ chứ.

Sắc mặt Mục Thu bởi vì lời này của Sơ Đông lại lần nữa rối rắm thêm vài phần. Cô hỏi ngược lại: "Tôi, làm chuyện gì có lỗi với em?"

"Hừ!" Đại Tiểu thư khịt mũi. [nàng thế nhưng còn có mặt mũi khịt mũi?] "Cái này trong lòng chị rõ nhất!"

"......" Để cô ngẫm lại đã, hai người ra ngoài ăn cơm, đó rõ ràng là một chuyện tốt, như thế nào lại bàn tới đề tài này chứ? Thật sự là rối rắm a rôi rắm. "Ví dụ......"

"Ví dụ? Hừ! Nhiều lắm, hồng hạnh vượt tường, cho tôi đội nón xanh, đi ngoại tình vâng vâng..." Nữ sinh nói một tràng, hình như cũng không có cảm thấy lời mình nói có gì không đúng.

"......" Đại tiểu thư, rốt cuộc em có hiểu lời mình nói không vậy? Chắc là em không học giỏi văn rồi! Mấy câu đó em đã học ở đâu thế hả?!

Ánh mắt của những người xung quanh đều vì những lời của Sơ Đông chuyển lại đây. Đều nhìn chằm chằm Sơ Đông cùng Mục Thu.

Ấy ấy ấy...... Xin lỗi, nhưng mà hàm ý ái muội trong mắt mấy người đừng có phóng ra dữ dội như vậy được không? Mấy người nghĩ lesbian thật sự nhiều như cánh én mùa xuân sao? Hơn nữa đối diện cô chỉ là một Tiểu quỷ mới mười lăm tuổi nha nha nha! Cho dù thật sự là les gì đó, cũng sẽ không dính dáng tới các nàng nha nha nha! Thật sự là oan uổng quá đi! ~~~~(>_<)~~~~ Các nàng là trong sạch! Mục Thu thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Liếc mắt thấy người phục vụ đang mang đồ ăn lên, rốt cuộc có thể giải thoát rồi! Hiện tại Mục Thu trong lòng đổ lệ như thác đang bày ra vẻ mặt cảm kích nhìn người phục vụ đi tới gần.

"Mục Thu! Chị như thế là đang cam chịu sao? Quả nhiên chị đi ngoại tình, quả nhiên chị hồng hạnh vượt tường, quả nhiên chị có lỗi với tôi mà!" Sơ đại tiểu thư dùng lời nói làm người ta sợ hãi không thôi, lại tuôn ra một tràng.

Vì thế người phục vụ cũng rối rắm, mặt xanh xao.

Vì thế sợi dây thần kinh trên trán Mục Thu giựt tưng tưng, mặt đổi màu liên tục.

Vì thế khi nhìn thấy Mục Thu đổi sắc mặt liên tục, người phục vụ lộ ra biểu tình hiểu rõ, hơn nữa còn thốt ra một câu hàm ý 'Tôi hiểu mà tôi hiểu mà': "Ồ~~~~"

Vì thế là vì thế, mấy người nghe thấy tiếng 'Ồ~~' của người phục vụ cũng bắt chước 'Ồ~~~' theo.

Sơ Đông dường như 'không hiểu' đối phương đang 'Ồ~~~~' cái gì, vẻ mặt 'ngây thơ'.

Mục Thu cúi đầu nhìn cái bàn trước mặt, không biết là đang muốn tìm một cái khe hở, hay là đang suy nghĩ xem có nên đâm đầu vô cái bàn này chết luôn không nữa.

Lúc Mục Thu đang suy tư, người phục vụ đã 'Ồ~~' xong rồi, vẻ mặt đầy ái muội đưa tay lấy mấy món trên khay để xuống trước mặt Mục Thu và Sơ Đông.

Trong một khắc đó, Mục Thu thật sự rất muốn cầm lấy tay người phục vụ hô to: "Không phải như thế tôi trong sạch lắm, chị phải tin tôi phải tin tôi tin tôi tin tôi đi mà......"

"Mục Thu chị......" Chẳng qua suy nghĩ này vẫn còn đang nằm ở trạng thái ý tưởng, thì Đại tiểu thư đối diện lại bắt đầu nói chuyện.

Nhìn thế trận này, Mục Thu vội vàng cầm một nắm sushi trên dĩa, nhét vào miệng Sơ Đông.

"Ăn, ăn đi, em cũng đói bụng rồi." Đại tiểu thư à, em làm ơn đừng có nói thêm nữa, nói nữa thì tôi dù có nhảy xuống dòng sông Nile cũng không rửa sạch đâu.

Trên mặt Sơ Đông còn có vẻ căm giận. Hình như còn muốn mở miệng nói cái gì.

"......" Mục Thu thề, nếu Đại tiểu thư này còn nói câu quăng lựu đạn nào nữa, bản thân nhất định sẽ đè nàng chết ngay tại chỗ này. Nhưng nếu như vậy có lẽ mình cũng phải bồi mệnh. Hơn nữa nói không chừng còn có thể bị người ta đồn kiểu: 'Một lời không hợp, một cô gái lỡ tay giết người yêu đồng giới, sau tự sát chết theo' vân vân...

Đã chết rồi mà danh tiết còn khó giữ được.

Ai da, giờ mình đang suy nghĩ cái gì vậy chứ, sao lại nghĩ tới chuyện đó chứ?! Chính mình trong tình huống như vậy mà còn có thể suy nghĩ miên man?! Thật muốn đi tìm chết.

Không biết đầu óc Đại tiểu thư nghĩ thế nào mà lại thật sự im lặng ăn vô miếng sushi mà Mục Thu cưỡng chế nhét vào miệng mình, không mở kim khẩu nữa.

Cám ơn trời đất. Đại tiểu thư à, nhờ sự quyết đoán của em mà đã cứu được hai mạng người bao gồm cả em trong đó đó. ~~~~(>_<)~~~~

Một bữa cơm mà trái tim Mục Thu nảy lên nảy xuống mấy lần, cuối cùng cũng ăn xong.

Dưới những ánh mắt của vẻ mặt như là 'Tôi hiểu rồi tôi hiểu hết', hai người nắm tay đi ra ngoài.

Nắm tay? Tại sao ngay lúc này lại cùng Đại tiểu thư nắm tay? Đây không phải là càng làm người ta hiểu lầm hay sao a a a! Quả nhiên từ sau khi gặp Sơ Đông đầu óc mình đã không còn bình thường nữa rồi. o(╯□╰)o

"Bây giờ đi đâu?" Ra khỏi nhà hàng, Đại tiểu thư nhìn Mục Thu chờ mong hỏi.

"À......" Kỳ thật vốn định ra ngoài ăn, ăn xong thì đi thẳng về nhà, nhưng người nào đó đột nhiên không biết nên nói ra chân tướng như thế nào. o(╯□╰)o

"Chẳng lẽ chị chưa nghĩ tới?" Sơ Đông khinh bỉ.

"Đi đi dạo phố, mua mua quần áo gì đó đi." Vì thế Mục Thu quyết định như vậy.

"Không cần, quần áo của tôi đều do nhà thiết kế riêng của Sơ gia thiết kế." Ai ngờ lại bị Đại tiểu thư dùng một câu cự tuyệt.

"Ấy...... Hiếm khi ra ngoài, cũng nên đi shopping đồ này nọ, hưởng thụ tâm tình khi mua sắm của người thường một chút."

"Có cái gì hay mà hưởng thụ." Sơ Đông cười nhạt.

"Sao lại không thể hưởng thụ chứ? Em nhìn mấy người xung quanh xem, không phải đều rất hạnh phúc sao?" Mục Thu chỉ vào một cặp tình nhân gần đó nói. "Đi hẹn hò thật sự là một chuyện làm người ta cảm thấy hạnh phúc." Chẳng qua sau khi nói xong Mục Thu lại cảm thấy rối rắm, những lời này, dùng trên người cô cùng Sơ Đông, có vẻ không thích hợp.

"Vậy thì đi, đi dạo thôi......" Đang định giải thích một chút về lời vừa rồi với Sơ Đông, Đại tiểu thư người ta lại thẹn thùng đáp ứng luôn rồi.

Tôi nói dáng vẻ ngượng ngùng này của em thật sự là làm cho người ta cảm thấy khả nghi đó!

Nhưng mà mặc kệ thế nào, cuối cùng hai người vẫn đi hẹn hò...... Ấy...... Phải nói là đi dạo phố 'đơn thuần'.

......@#¥%¥......

Cảm giác bên cạnh có một bảo bối xinh đẹp thật là khác. Trong lòng Mục Thu thật sự rất thích, vào khu mua sắm rồi thì rất vui vẻ giúp Sơ Đông chọn lựa quần áo các loại. Nhìn Sơ Đông mặc thử từng bộ một, trong lòng còn vui vẻ hơn là chính mình mặc được nữa.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có manh mối có manh mối, đã nhìn ra chưa? Oa oa oa, thỉnh chờ mong Đại tiểu thư hoàn toàn tỉnh ngộ đi.

Thiên văn này rốt cuộc đã tiến vào quỹ đạo bình thường, bắt đầu con đường Tiểu Bạch rồi. Cảm động, tung like đi.

-------

Editor có lời muốn nói: Các bạn có thấy tiềm chất phúc hắc của Tiểu Thu chưa~ hai người ai công ai thụ đây không biết nữa~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me