LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Mac Dao Vo Tam Liem Chu Hien Dai

Trong phòng im lặng được năm giây, lúc này mới có người kịp phản ứng. Thế là vừa chào hỏi vừa nhường chỗ ngồi. Rồi một người liền vỗ vai con heo đáng ghét nói: "Được lắm, cậu còn biết cất giấu niềm vui lớn như vậy."

Dương Quỳnh theo sau Thẩm Thu Hoa vào cửa, nhưng mà cư nhiên lại bị người ta không nhìn thấy.

"Mọi người, tôi chỉ đi ngang qua thôi." Thẩm Thu Hoa mỉm cười nói.

"Thu Hoa, cuối cùng đã bắt được cậu, hôm nay không thể thả cậu đi." Cao Du lôi kéo cánh tay Thẩm Thu Hoa, với tư thế có đánh chết cũng không buông tay.

Những người khác có người dẫn đầu lập tức phụ họa nói theo. Hò hét ầm ĩ cùng một lúc.

Thẩm Thu Hoa nhịn không được liền nhíu mày, nàng không thích ở những nơi ồn ào như vậy. Dương Quỳnh ở phía sau nàng đi lên, dùng âm thanh rất lớn nói: "Thu Hoa, chúng ta phải đi rồi."

Lúc này mọi người mới chú ý tới Dương Quỳnh đang ở đây. Mọi người tự nói thầm: "Người này là ai vậy."

Con heo đáng ghét liền qua giải thích, đây là đồng nghiệp của Thẩm Thu Hoa.

"Mọi người cũng thấy đó, tôi đi chung với đồng nghiệp, không tiện tham gia tụ hợp cùng mọi người, xin lỗi không nói chuyện được." Nói xong không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, liền quay người cùng Dương Quỳnh đi xuống lầu.

Dương Quỳnh theo thói quen mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, liền phát hiện đám người này ánh mắt điều tập trung lên một người. Cô thấy thế quay đầu lại xem, thấy người con trai trẻ tuổi, dáng vẽ cũng rất xuất chúng, làm cho người ta có cảm giác chân thật. Chỉ là trong đôi mắt kia có thêm một thứ gì đó mà tuổi này nên có.

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh ánh mắt cũng nhìn về người con trai kia, người con trai kia thấy Thẩm Thu Hoa nhìn tới, lập tức đứng dậy đi tới nói: "Thu Hoa, mình tiễn cậu."

"Không cần. Cám ơn." Thẩm Thu Hoa quay đầu cùng Dương Quỳnh đi xuống lầu. Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của người con trai kia vô cùng thất vọng.

"Người lúc nãy, anh ta thật kỳ lạ." Đi xuống lầu, Dương Quỳnh nói.

Thẩm Thu Hoa gật đầu, "Cho nên chúng ta không nên ở lại nơi đó."

"Em nói xem, anh ta có phải là bạn trai của Thẩm Thu Hoa hay không." Dương Quỳnh bắt đầu nói.

"Em làm sao biết chứ." Thẩm Thu Hoa hỏi lại.

"Đừng có gạt chị, em nhất định biết. Cặp mắt của em làm sao nhìn không ra chứ." Dương Quỳnh dùng bả vai đụng vào Thẩm Thu Hoa, còn ám muội nháy mắt nói.

Thẩm Thu Hoa lộ ra gương mặt không hiểu. "Chị muốn em nói cái gì, nói phải hay là không phải?"

"Có phải hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là..." Dương Quỳnh độ nhiên ôm lấy nàng: "Em là của chị, chỉ có thể là của chị."

"Chị lại nổi điên cái gì? Có nhiều người đang nhìn đó." Thẩm Thu Hoa ghét bỏ, dùng sức đẩy Dương Quỳnh ra.

Trên đường quả thực có nhiều người đi ngang qua, bất quá hai người con gái ôm nhau cũng coi như bình thường, cho nên cũng không ai chú ý đến.

"Thấy em được người ta yêu thích, lẽ ra lúc đầu chị nên cao hứng. Nhưng mà ở trong lòng chị." Dương Quỳnh rốt cuộc cũng không ôm buông ra, vẫn như cũ tiếp tục nắm tay của nàng đi về.

"Chị đã nói, những cái kia cũng không quan trọng." Thẩm Thu Hoa cũng không biết nói gì thêm để Dương Quỳnh yên tâm, hai người đều là người trưởng thành, đối với tình cảm, hai người cũng phải trải qua thử thách, cho nên không cần giải thích cái gì.

Quay lại Thẩm gia, hai người lại bồi ba Thẩm và mẹ Thẩm nói chuyện trong chút lát, liền quay về phòng Thẩm Thu Hoa nghỉ ngơi.

"Trong phòng của em nhìn thật đơn giản." Dương Quỳnh nhìn thấy trong phòng bày trí đơn giản liền biểu lộ cảm xúc.

"Đúng vậy kiếp trước đúng là xa hoa phung phí."

Dương Quỳnh nhớ tới Cung Lung Hoa lộng lẫy xa hoa, quả nhiên là quá mức khác biệt: "Nhìn thấy phòng của em như vậy, chị đối với căn phòng của chúng ta rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng." So với Cung Lung Hoa xa hoa lộng lẫy, nhà Dương Quỳnh khẳng định không đáng chú ý . Nhưng là xem Thẩm Thu Hoa đối với căn phòng đơn sơ này không có vẻ mặt bất ngờ gì, cô cuối cùng cũng yên lòng một chút.

"Chị đó, đúng là thích tự tìm phiền não mà." Thẩm Thu Hoa nói xong liền chủ động tiến sát vào trong ngực Dương Quỳnh, "Như vậy chị yên tâm chưa."

Đối mặt với sự chủ động này, Dương Quỳnh cũng không có khách sáo? Liền lấy tay ôm chặt eo của nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Thẩm Thu Hoa hơi sững sờ, nhưng cũng không có cự tuyệt. Ngẩng đầu lên thừa nhận, cơ thể có chút run lên.

"Thật nhạy cảm." Sau khi hôn xong, Dương Quỳnh thấp giọng nói, Tay đang ở bên hông thấy có kẻ hở liền trượt vào quần áo.

Da thịt trơn mềm nhẵn nhụi tốt như tơ lụa, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Dương Quỳnh tay quen lần mò vào tới móc khóa áo trong, hai ba lần liền mở ra.

"A... Chị." Thẩm Thu Hoa gương mặt ửng đỏ. "Đây là nhà của Thẩm gia, chị khiêm tốn một chút đi." Nói xong liền rời khỏi cái ôm của Dương Quỳnh, đưa tay cầm lấy móc khóa áo trong.

"Để chị giúp em." Dương Quỳnh thấy nàng cầm nữa ngày cũng không có cài vào, liền tới lấy và cài vào nhìn cái cổ trắng mịn, liền nhịn không được mà hôn lên cổ nàng.

Thẩm Thu Hoa tức giận nhìn lại. Dương Quỳnh một dạng "Chị chỉ là đi ngang qua vô tình đụng trúng." Trên mặt lộ vẻ vô tội.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn trở về sớm." Thẩm Thu Hoa đi ra cửa rồi nói.

"Tại sao lại đi ra ngoài." Dương Quỳnh lo lắng nên cũng đi ra ngoài, thì nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đang nói chuyện cùng mẹ Thẩm. Cô lắc đầu, xem ra Thẩm Thu Hoa rất yêu mến ba mẹ.

"Con nói con đi hợp lớp cùng bạn học?." Mẹ Thẩm kéo tay của con gái không nỡ buông ra.

"Đúng vậy. Sợ người lo lắng, cho nên con không có ở lại." Thẩm Thu Hoa nghĩ cũng hiểu rõ mẹ Thẩm một chút. Gặp lại bạn học cùng lớp cái này nói ra cũng không sao.

"Vậy con có nhìn thấy Lữ Thiệu Kiệt hay không?" Mẹ Thẩm dáng vẻ có chút khẩn trương.

Lữ Thiệu Kiệt? Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không biết. Nhưng cũng không dám hỏi, đành phải mơ hồ suy đoán nói: "Anh ta."

"Một tháng trước đây, cậu ta đã được thả ra. Lúc đầu mẹ định điện thoại cho con trở về, nói thế nào đi nữa cậu ta cũng vì con mà ngồi tù, con không nên làm ra việc quên ơn phụ nghĩa. Thế nhưng, mẹ lại sợ cậu ta cứ như vậy quấn lấy con, con là người của cô nương gia, nếu bị quấn lấy như vậy rất phiền toái. Ai." Mẹ Thẩm thở dài một tiếng.

Nếu để tin tức này lộ ra thì không tốt. Thẩm Thu Hoa tâm trạng liền bình phục, cân nhắc dò xét hỏi: "Chuyện năm đó, anh ta còn nhớ sao?"

"Sao con lại nói lời như vậy, cậu ta cũng vì cứu con mới đánh cho người kia tàn phế, tuy là nói phán nhẹ, nhưng cũng ngồi tù hết hai năm, đây chính là một lần sai lầm, thì cả đời cũng không rửa sạch. Sao có thể nói quên liền quên đi." Mẹ Thẩm nói đến đây, ánh mắt lại đảo một vòng: "Thu Hoa mẹ nghe ý tứ của con như không muốn nhớ tới? Thu Hoa à, con không thể quên đi ân tình của người ta được. Chuyện tình cảm mẹ sẽ không miễn cưỡng con, suy cho cùng chúng ta cũng nợ người ta. Nếu không, ngày mai con đi xem cậu ta một chút đi? Mà nè, con còn chưa nói, hôm nay con có gặp cậu ta hay không?"

Thẩm Thu Hoa làm sao biết người nào là Lữ Thiệu Kiệt chứ, lúc đó rất hỗn loạn, các bạn học chung lớp dĩ nhiên cũng không cần giới thiệu. Nàng đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ, ngoại trừ cái con heo đáng ghét kia và người con trai muốn tiễn nàng ra ngoài, các người khác cũng không nhìn kỹ. Chẳng lẽ... Là người con trai kia sao?

Thấy Thẩm Thu Hoa trầm mặc không nói, mẹ Thẩm vội la lên: "Con và cậu ta... Các người đã nói cái gì rồi?"

Thẩm Thu Hoa cũng vội lắc đầu. "Mẹ, chúng con không có nói gì. Con chỉ là... Hơi xúc động mà thôi."

"Nói như vậy các người đã gặp mặt? Có cảm ơn người ta hay không?"

Thẩm Thu Hoa thật đau đầu, nàng làm sao biết sự việc lại như thế này, nếu biết nàng nhất định sẽ không lên lầu. Thực sự là... Đi dạo cũng có thể tạo ra phiền toái này đi.

"Lúc đó cũng rất nhiều người, con cũng không có chú ý nữa. Mẹ, người yên tâm, con gái không phải là người quên ơn phụ nghĩa, chuyện này con chắc chắn sẽ nói rõ." Thẩm Thu Hoa bảo đảm nói.

Mẹ Thẩm nhìn qua nàng, mỉm cười nói: "Thu Hoa, gia đình chúng ta là người bình thường, ba mẹ cũng không giúp được gì cho con. Ba con cả đời làm cảnh sát, đến cuối cùng cũng có kết quả như thế này. Con là người luôn hiểu chuyện, đây là niềm tự hào của ba mẹ. Nhưng mà cũng bởi vì con từ nhỏ đến lớn ít gây phiền toái, con là con gái mà bây giờ con lại ở một mình bên ngoài, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Nếu như bị bắt nạt, nhớ kỹ lời mẹ nói. Nếu không chịu được, thì nên về nhà, ở nhà luôn có cơm ăn."

Nghe được lời nói cực kỳ nghiêm túc và quan tâm của mẹ Thẩm khiến khóe mắt Thẩm Thu Hoa có chút ướt át. Đời trước, nàng xuất thân là thế gia đại tộc, thân phận cao quý. Bởi vì, đã sớm có ý định muốn đưa nàng vào cung. Cho nên trong gia tộc đối nàng bảo hộ cực kỳ nghiêm mật. Từ nhỏ đến lớn, căn bản không ai dám ở trước mặt nàng lỗ mãng. Đời này, ba mẹ của nàng chỉ là người bình thường, không có năng lực bảo hộ nàng quá tốt, nhưng những gì bọn họ có thể làm bọn họ đều cố gắng đến mức tốt nhất. Đời trước không có thời gian hưởng thụ tình thân, đời này rốt cuộc có thể bù đắp lại.

"Mẹ, con cũng lớn rồi, có thể tự bảo vệ mình. Các người không cần lo lắng. Đã muộn, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Vào phòng, Dương Quỳnh bất mãn bĩu môi, "Sao ở ngoài lâu như vậy?"

"Biết được một ít chuyện, thuộc về Thẩm Thu Hoa." Thẩm Thu Hoa ngồi bên cạnh cô đem sự việc kể lại một lần.

"Lữ Thiệu Kiệt? Là cái người muốn tiễn em sao?" Dương Quỳnh nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia sáng.

"Chị cũng cho rằng là anh ta sao?"

Dương Quỳnh ôm mặt nàng, "Xem ra em và những người kia, quan hệ không tầm thường." Nói đến đây liền thở dài, "Liền biết mặt em không thể nào không gây sự."

"Hồng nhan họa thủy sao?"

"Cái gì mà hồng nhan họa thủy chứ, toàn là những tên đàn ông thất bại lấy cớ thôi. Hơn nữa toàn những tên đàn ông không có tiền đồ."

Cô nói ra lời này xong, Thẩm Thu Hoa cười đến run người.

"Em làm gì vậy."

Thẩm Thu Hoa cười nói, "Rõ ràng chị không phải là đàn ông. Nếu không chị sẽ không nói mấy lời như vậy."

Dương Quỳnh khịt khịt mũi: "Nếu chị là đàn ông cũng nói như vậy. Bởi vì chị không phải kẻ yếu đuối." Cô đưa tay nâng cằm Thẩm Thu Hoa lên nghiêm túc nói, "Ở cổ đại, địa vị em cao hơn người, chị không thể che chở em. Nhưng đời này, chị sẽ bảo vệ em chu toàn, không ai có thể làm tổn thương em."

Trong mắt Thẩm Thu Hoa hiện lên một vòng sáng. Đó là cảm động, là e thẹn, còn có tình cảm.

"Em định tìm Lữ Thiệu Kiệt nói chuyện sao?"

Thẩm Thu Hoa gật đầu. "Em muốn nói chuyện rõ ràng. Là cảm kích cũng được, cám ơn cũng tốt, cũng nên nói rõ ràng . Đây là cuộc sống của Thẩm Thu Hoa đã trải qua, mà em hiện tại là Thẩm Thu Hoa." Còn một việc, nàng không hy vọng ba mẹ Thẩm gia vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me