LoveTruyen.Me

[BHTT - EDIT - HOÀN] Nữ Thần Cầu Đừng Trêu

Chương 26. Mạnh mẽ trêu chọc sai lầm làm mẫu

tieulaoban108

Đêm qua hạ xuống một đêm tuyết, ngày tuyết rơi dễ dàng ngủ sâu, Hà Mặc Thiên buồn ngủ không mở mắt nổi, bị tiếng người ầm ĩ dưới lầu đánh thức. Nàng khi tỉnh lại, nghe thấy ngoài cửa sổ có người hô to: "Gọi Hà Mặc Thiên, nhanh rời giường, có người cùng ngươi cầu hôn!"

Hà Mặc Thiên tối hôm qua đọc sách hơi trễ, giấc ngủ không đủ, vùi đầu tiến vào trong gối, lộ ra nửa con mắt miễn cưỡng mở ra một kẽ hở liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, mới sáu giờ rưỡi, lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đen kịt một màu, bầu trời vẫn chưa sáng lên.

Mới sáng sớm quấy nhiễu người thanh mộng, có còn lẽ trời hay không? Hà Mặc Thiên buồn bực ném gối đầu về phía cửa sổ, cả người khom lại như con tôm tiếp tục tiến vào trong chăn ngủ tiếp.

Ngủ được nửa giờ, đồng hồ báo thức ồn ào vang lên bên tai nàng, Hà Mặc Thiên bất đắc dĩ ngắt mấy lần thân thể, đẩy hai cái vành mắt đen ngơ ngơ ngác ngác bò lên mặc quần áo tử tế. Dưới lầu tựa hồ tụ tập không ít người, âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, líu ra líu ríu như chợ bán thức ăn, hoàn toàn nghe không rõ bọn họ đang la hét cái gì.

Hà Mặc Thiên sau khi mặc quần áo tử tế tỉnh táo không ít, thời điểm khom lưng mang giày nhớ tới mình thật giống mơ hồ nghe được bọn họ sảo cái gì, là cái gì đây? Nàng cố gắng cũng không nhớ ra được.

Hà Mặc Thiên đổi tốt y phục chuẩn bị xuống lầu, một khắc đó tay vừa đụng tới cửa, thanh âm một nữ nhân xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đóng chặt truyền vào bên trong lầu nhỏ của nàng.

"Hà Mặc Thiên! Cầu gả!"

Hà Mặc Thiên tay nắm mở khóa cửa, cương tại chỗ.

Âm thanh này hóa thành tro nàng đều nhận ra.

Hà Mặc Thiên nhanh chân đi đến bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ mở cửa sổ ra, cả một đêm tuyết lớn đem bên ngoài tất cả mọi thứ đều trắng xóa thành một mảnh, chỉ thấy dưới lầu tụ tập một đám người, tự phát tự nguyện làm thành một bức tường người thật dài. Bức tường người từ bên cạnh quán Internet kéo dài đi ra ngoài, vẫn chiếm hơn nửa đường cái, chừa ra một mảnh trống lớn trên đường nhựa đen nhánh sạch sẽ, tuyết trắng đọng tích tụ ra mấy cái đại chữ Hán:

Hà Mặc Thiên, cầu gả!

Chữ "Gả" so với những chữ khác đều lớn hơn, đặc biệt bắt mắt, cuối cùng cái dấu chấm than nho nhỏ còn đặc biệt bị xếp thành hình trái tim, phong tao sát bên chữ "Gả", lộ liễu có phải hay không.

Viên Anh chống một cái xẻng của công nhân quét đường đứng dưới cửa sổ Hà Mặc Thiên, thấy Hà Mặc Thiên mở ra cửa sổ, ngửa mặt lên nụ cười xán lạn hô: "A Thiên, ngươi liền đi theo ta đi!" Quần chúng tự giác tự nguyện làm thành bức tường người hoan hô ồn ào, tình cảnh tốt không náo nhiệt.

Viên Anh đại khái đợi một đêm trong tuyết, trên tóc trên người rơi xuống dày đặc một tầng bạch sắc, thân thể lạnh đến run, môi cùng chỉ trắng xám như thế, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên lông mi vừa cong vừa dài của nàng đều kết một tầng óng ánh băng.

Hà Mặc Thiên ngón tay dùng sức bấu khu bệ cửa sổ, răng mài đến cọt kẹt, Viên Anh lại hô một tiếng: "A Thiên, ta yêu ngươi!"

Hà Mặc Thiên bang đóng lại cửa sổ, dùng sức quá mạnh, pha lê trên toàn bộ bệ cửa sổ đều lay động đến mấy lần. Nàng sắc mặt tái xanh mà xuống lầu, Sở Phàm Tịch trốn ở trước máy vi tính, phía sau run lẩy bẩy, bị Hà Mặc Thiên túm cổ áo nhấc lên, "Viên Anh nàng lại phát điên cái gì?"

Sở Phàm Tịch cười gượng: "Hà, Hà tỷ, ngươi tỉnh rồi? Có đói bụng hay không? Ta mua bánh bao cùng sữa đậu nành! Ta đi lấy cho ngươi!"

"Quay lại." Hà Mặc Thiên mặt tối sầm kéo Sở Phàm Tịch lại, "Ta hỏi ngươi Viên Anh đến tột cùng phát thần kinh cái gì!"

"Này này chuyện này. . . Ta đây nào có biết a!" Sở Phàm Tịch vẻ mặt đau khổ xin tha, "Hà tỷ, lần này ta cùng Anh tỷ thật sự không phải một nhóm, ngươi tin tưởng ta!"

Nàng sợ Hà Mặc Thiên không tin nàng, luống cuống tay chân cầm lấy lịch để bàn trên bàn, chỉ vào ngày hôm nay ngày nói, "Ngày hôm nay là lễ tình nhân, Anh tỷ nói phải cho ngươi niềm vui bất ngờ. . . Ta liền chỉ biết như thế, Hà tỷ! Ta tuyệt đối không có tham dự chuyện này! Ta xin thề!"

Hà Mặc Thiên tỉnh táo lại, sắc mặt hơi hơi hòa hoãn, thả Sở Phàm Tịch ra, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ, "Xin lỗi Phàm Tịch, ta nhất thời tức đến chập mạch rồi, ngươi đừng trách ta."

"Không có chuyện gì không có chuyện gì!" Sở Phàm Tịch nói, "Hà tỷ, cái kia bánh bao cùng sữa đậu nành. . . ?"

"Các ngươi ăn đi, ta không thấy ngon miệng." Hà Mặc Thiên tiến vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Sở Phàm Tịch ở phía sau nàng lòng vẫn còn sợ hãi, Anh tỷ, lúc này không phải là bằng hữu không giúp ngươi, thực sự là ngươi vỗ mông ngựa vỗ lệch lên đùi rồi đi, chính là thần tiên cũng cứu không được a. . .

Hà Mặc Thiên mới ra cửa lớn quán Internet, Viên Anh đẩy một thân tuyết trắng, nâng lên một bó to hoa hồng kiều diễm ướt át ngăn ở trước mặt nàng, "A Thiên, đưa cho. . ."

Không chờ nàng nói xong, Hà Mặc Thiên đoạt lấy bó hoa hồng đỏ kia, không chút do dự mà ném vào trong thùng rác bên cạnh, "Bao nhiêu tiền, ta đền ngươi."

Viên Anh không có phản ứng lại nháy mắt mấy cái, óng ánh lông mi trên dưới chớp, rốt cục lộ ra vẻ mặt bị thương, "A Thiên. . ."

Một cái bạch khí theo ngàn chữ a run rẩy nhả ra, Viên Anh hàm răng không tự chủ run, kết liễu băng như thế bộp bộp bộp tiếng vang một hồi một hồi gõ vào màng tai Hà Mặc Thiên.

Một mỹ nữ như hoa như ngọc bị bắt nạt, quần chúng vây xem đều nhìn không được, mồm năm miệng mười khiển trách Hà Mặc Thiên, "Cô nương, mỹ nữ người ta cùng ngươi biểu lộ, ngươi sao lại làm như vậy a?"

"Chính là, không chấp nhận người ta cũng đừng đạp lên mỹ nữ tâm huyết a."

"Ai, nếu là có người như thế theo ta biểu lộ, không quản hắn nam nữ, khẳng định tâm đều muốn mềm." Nói lời này là của một tiểu cô nương qua đường xem trò vui không chê đại sự.

Một thanh niên lưu khí oa oa cười nói: "Mỹ nữ, cô nương này không chấp nhận ngươi, thẳng thắn theo ca ca đi! Ca ca khẳng định thương ngươi!"

Xung quanh một trận cười vang, sau đó càng ngày càng không thể tả, Hà Mặc Thiên nhìn Viên Anh từ đầu đến chân run đến lợi hại, cắn răng cầm lấy cánh tay của nàng đem nàng kéo vào quán Internet.

Tối hôm qua ca đêm chỉ có Sở Phàm Tịch một người trông coi, vào lúc này ban quản lý quán net còn chưa giao ca, nàng muốn xem trò vui nhưng không thoát thân được, đưa cổ dài ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa vặn lúc này Hà Mặc Thiên lôi kéo Viên Anh đi vào, Sở Phàm Tịch duy trì tư thế rướn cổ lên, lúng túng cười cười: "Anh tỷ, ngươi. . . Ngươi tới rồi. . ."

Viên Anh chưa kịp cùng Sở Phàm Tịch chào hỏi liền bị Hà Mặc Thiên ném vào phòng tắm, "Ngươi trước tiên đem mình thu thập sạch sẽ, không rửa sạch sẽ có chết ở bên trong cũng đừng đi ra." Hà Mặc Thiên tiếp theo không ngừng không nghỉ mà lên lầu, tìm một thân quần áo giữ ấm sạch sẽ cùng khăn mặt trong tủ treo quần áo đem xuống, "Khăn mặt y phục tại cửa, đợi lát nữa chính mình lấy."

Viên Anh mở nước nóng sưởi ấm một hồi lâu, thân thể đông cứng rốt cục cảm giác được ấm áp. A Thiên quả nhiên vẫn là đau lòng chính mình, Viên Anh một mặt rửa ráy một mặt đắc ý mà nghĩ, tẩy tẩy dĩ nhiên còn vui vẻ ca hát.

Quán Internet dù sao cũng là nơi công cộng, tuy rằng phòng tắm ở trong, bên cạnh phòng của Sở Phàm Tịch, bình thường ngoại trừ Sở Phàm Tịch cùng nàng ai cũng không thể đi vào, nhưng Viên Anh dung mạo xinh đẹp, bảo đảm không cho phép có bất cứ tên biến thái nào lặng lẽ bám chân tường nhìn trộm, Hà Mặc Thiên không thể làm gì khác hơn là tựa ở cửa thay nàng bảo vệ.

Bảo vệ a, còn nghe trong phòng tắm truyền ra Viên Anh tâm tình khoái trá cười nhỏ, Hà Mặc Thiên sắc mặt càng đen, khóe miệng mân ra một nụ cười lạnh, Viên Anh, ngươi thực sự là khá lắm.

Hà Mặc Thiên ở bên ngoài phòng tắm gần một phút, trong phòng tắm tiếng nước ngừng, chỉ chốc lát sau cửa mở ra một cái khe, nhiệt khí trước tiên dâng lên, tiếp theo từ bên trong duỗi ra một cánh tay bóng loáng trắng nõn, trên cánh tay lấm ta lấm tấm mang theo thủy châu, cầm y phục khăn mặt sau đó thu về, Hà Mặc Thiên đợi thêm mấy phút, chậm chạp không nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng tắm, nàng kỳ quái chuyển hướng cửa, chỉ thấy từ trong khe cửa Viên Anh dò ra nửa cái vai quang lỏa, híp mắt đối với nàng cười.

"A Thiên, ngươi muốn nhìn ta tắm rửa cứ việc nói thẳng, lần sau ta cùng ngươi cùng nhau tắm."

Da thịt nhẵn nhụi bị hơi nước huân đến ửng đỏ, đầu vai mang theo hồng nhạt mê người, tóc dài ướt nhẹp dính ở trước ngực, mãnh liệt phong quang như ẩn như hiện.

Hà Mặc Thiên là một nữ nhân xu hướng tình dục bình thường, bị tình cảnh này làm tim đập nhanh hơn, hoảng loạn dời mắt của mình, vừa vặn đối đầu Viên Anh hơi nheo lại hai mắt —— nàng liền mắt phượng đều nhiễm phải ướt át ửng hồng, cả người xem như một viên anh đào tinh xảo tuyệt luân, chỉ nhìn liền cảm thấy ngọt, chân thực tú sắc khả xan.

Hà Mặc Thiên bưng trái tim nghĩ, thực sự là yêu nghiệt. Nàng âm thầm khinh bỉ chính mình, qua nhiều năm như thế, đối với Viên Anh vẫn như trước không có sức đề kháng, chỉ là Viên Anh vô ý câu dẫn như thế, lửa giận lúc trước sắp từ trong lồng ngực dâng lên đều đang nhạt đi không ít.

Hà Mặc Thiên nhắm hai mắt quay mặt qua chỗ khác, thô lỗ che giấu chính mình lúng túng: "Rửa sạch rồi mặc quần áo vào lăn ra đây, đừng ở bên trong đối đãi lãng phí quốc gia tài nguyên."

"A Thiên. . ."

"Lại sao nữa?"

"Chỉ có quần lót không có nội y a. . ." Viên Anh oan ức cắn môi, hai ngón tay nhấc lên cái quần lót mới mà Hà Mặc Thiên đưa cho nàng lay động trong không trung, "Chỉ là A Thiên khẩu vị của ngươi thay đổi a, sao vậy yêu thích như thế muộn tao màu đen? Ta nhớ tới ngươi trước đây thích nhất Lace. . ."

(Muộn tao : bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa, Lace : loại ren)

Viên Anh vóc người cùng Hà Mặc Thiên là tương đương, ngoại trừ thân cao hơn mấy cm, muốn nói nơi duy nhất khác biệt to lớn, đại khái chính là bộ ngực.

Muốn nói kém bao nhiêu, đại khái chính là nội y của Hà Mặc Thiên, Viên Anh tuyệt đối không chen vào được. . .

Vì lẽ đó Hà Mặc Thiên phi thường tự mình biết mình không có đưa nội y cho nàng.

Hà Mặc Thiên rít gào.

Viên Anh nhìn chằm chằm bên tai hồng thấu phía dưới tóc ngắn của nàng đã lâu, rốt cục nhịn không được cười lên.

Nàng vui sướng hài lòng mặc vào áo ngủ của Hà Mặc Thiên, cầm trên tay say sưa ngửi một hồi, có mùi của bột giặt quần áo phơi dưới ánh mặt trời, còn có nhàn nhạt mùi vị Hà Mặc Thiên.

Hà Mặc Thiên ở trong phòng mình lầu hai chờ Viên Anh, Viên Anh thảnh thơi mà lên lầu, trên đường vẫn cùng Sở Phàm Tịch hỏi thăm một chút.

"Anh tỷ, Hà tỷ nàng nhìn qua chính đang nổi nóng, ngươi kiềm chế một chút." Sở Phàm Tịch nhắc nhở.

Viên Anh cười trả lời: "Không có chuyện gì, vợ của ta, ta so với ngươi hiểu rõ."

Được rồi, Sở Phàm Tịch buông tay, ngược lại các ngươi đại tỷ tỷ có kinh nghiệm, các ngươi tự chơi đi.

Hà Mặc Thiên chưa chuẩn bị dép cho Viên Anh, Viên Anh mặc vào một thân áo ngủ bằng bông như các bác gái bình thường đi chợ bán thức ăn mua thức ăn sẽ mặc, trên chân đạp giày cao gót lên lầu, đẩy cửa trong nháy mắt, chỉ nghe Hà Mặc Thiên nói:

"Viên Anh, ngươi lần sau lên cơn có thể hay không đừng ở ngay trước mặt ta? Ta ngại mất mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me