LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Nu Than Cau Dung Treu

Hà Mặc Thiên thuê nhà ở lầu ba, xuất viện ngày đó nàng và Viên Anh hai người cùng trở lại, nàng trước tiên đem xe lăn của Viên Anh chuyển lên lầu, sau đó đi xuống cõng Viên Anh đi lên, một người lên xuống tổng cộng bốn lần, mệt đến đầu đầy mồ hôi, sau khi đem Viên Anh thả ở trên giường, chính mình cũng ngã theo ở trên giường thở dốc.

Hà Mặc Thiên gối lên cánh tay Viên Anh mệt đến le lưỡi giống như con chó Nhật, "Không được, sau này phải đổi nhà xuống lầu một, đi lên đi xuống như thế có thể đem người mệt chết."

Viên Anh linh cơ hơi động, "A Thiên, không bằng chúng ta mua một căn nhà có được không? Thuê phòng ở như thế này cũng không tiện."

Hà Mặc Thiên ngẫm lại, nàng khoảng thời gian này thật sự là vẫn không có chỗ ở cố định. Ký thực Hà Mặc Thiên kỳ đối với nơi ở không để ý lắm, phụ mẫu có nhà của bọn họ, có thể an hưởng tuổi già, Thẩm Tư Vi vẫn trọ ở trường cũng không cần mình phải lo lắng gì, Hà Mặc Thiên một người cô đơn, thời điểm không có tiền thì bao bóng đêm ở quán Internet của Sở Phàm Tịch cũng coi như có chỗ ở, đối với nàng mà nói, nhà chính là cái che mưa chắn gió, buổi tối có chỗ để ngủ, to nhỏ mới cũ cái nào cũng được.

Nhưng mà hiện tại không giống nhau, hiện tại nàng không phải người cô đơn, tương lai nàng muốn cùng Viên Anh đồng thời sinh hoạt, vậy thì tất nhiên phải có một cái nhà.

Hà Mặc Thiên cân nhắc một phen, tán đồng nói: "Như thế xác thực là không tiện."

Nhưng nàng ngẫm lại lại đụng phải chuyện khó, trong tay nàng không có nhiều tiền như vậy. Tiền bồi thường từ vụ án được hơn hai trăm vạn Hà Mặc Thiên đã lên kế hoạch xong, một phần để cho Thẩm Tư Vi dùng đọc sách, còn có một phần là để cho ba mẹ phòng ngừa bất cứ tình huống nào xảy ra, bản thân nàng trong khoảng thời gian này cũng kiếm được tiền, trừ đi các khoản chi tiêu, cộng lại không tới mười vạn. Chút tiền như vậy, ở thành phố S nơi tấc đất tấc vàng này ngay cả nhà vệ sinh đều mua không được.

Hà Mặc Thiên đàng hoàng nói: "Ta không có tiền mua nhà."

Ngươi không có ta có a! Lại nói việc mua nhà là để cho vợ mình bỏ tiền ra sao? Viên Anh oán thầm. Chỉ là lời này nàng không dám nói ra, thế là tìm một cách uyển chuyển mà biểu thị chính mình gần đây có chút tiền lời từ kỳ hạn giao hàng nào đó, mua một căn nhà không thành vấn đề.

Hà Mặc Thiên nghe được líu lưỡi, chính mình hơn nửa năm mệt gần chết mới kiếm lời không tới mười vạn, làm sao Viên Anh nhìn qua du thủ du thực, một lần kiếm lời liền mua được một căn nhà sao? Hà Mặc Thiên không phục nói, "Khó trách chúng ta dân đen kiếm không được bao nhiêu tiền, nguyên lai đều bị tư bản đại gia các ngươi há mồm chờ sung rụng lấy đi hết rồi!"

(Du thủ du thực = ăn chơi lêu lổng, không có nghề nghiệp)

Viên Anh nghe đến vui vẻ, hôn lên đỉnh đầu Hà Mặc Thiên một cái, cười xấu xa nói: "Nếu nói ta hiện tại gọi là nhà tư bản, vậy ngươi liền gọi nhà tư bản phu nhân, này nghĩ lại lúc trước . . ."

"Lúc trước cái gì?"

"Lúc trước, ngươi chính là địa chủ bà keo kiệt!"

"Ngươi lăn cho ta!" Hà Mặc Thiên giơ tay lên làm bộ nhéo lỗ tai Viên Anh, "Miệng chó không phun được ngà voi."

Hai người ầm ĩ một lúc, Viên Anh cảm khái nói: "A Thiên, ta muốn dưỡng ngươi cả đời."

Nếu như là mười mấy năm trước lời này Viên Anh khẳng định không dám nói, đó là thời điểm Hà Mặc Thiên kiêu căng tự mãn nhất, lòng tự ái từ trong xương lớn đến đòi mạng, hai người bọn họ năm đó ở chung, Hà Mặc Thiên hận không thể ngay cả tiền ăn cơm mua thức ăn đều phải tính rõ rõ ràng ràng, như vậy nào giống tình nhân, giống như hai đứa bạn ở cùng phòng không thân quen.

Viên Anh biết trong lòng Hà Mặc Thiên đặc biệt để ý, Hà Mặc Thiên không muốn người khác nói nàng là vì tiền mới đi quyến rũ Viên Anh, Viên Anh đều biết. Vì lẽ đó Hà Mặc Thiên đem sinh hoạt của các nàng phân đến rõ rõ ràng ràng, Trong lòng Viên Anh tuy rằng vướng một cái gai, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì. Cũng vì nguyên nhân đó, nàng hai trong lúc đó mới bị người xấu thừa cơ lợi dụng.

Nhưng mà hiện tại, Hà Mặc Thiên lại nói: "Cái kia ta hiểu được, ngược lại ta hiện tại không có việc làm, ngươi không muốn dưỡng ta cũng phải dưỡng."

Trải qua hơn nhiều, có rất nhiều chuyện Hà Mặc Thiên nghĩ được rõ ràng, hai người sinh hoạt làm sao có khả năng mọi chuyện đều phân đến rõ ràng như vậy? Vi Vi lần trước nói rất đúng, cuộc sống của chính mình, người khác nếu như muốn nói huyên thuyên, sẽ tìm được đủ loại lý do để nói, hà tất vì người không liên quan thương tổn người chân chính quan tâm đến mình.

"Chỉ là. . ." Hà Mặc Thiên vỗ vỗ bắp đùi Viên Anh nói: "Ngươi phải nhanh một chút tốt lên, ta quý giá lắm a, phải nuôi sống ta cho tốt."

Xuất viện là chuyện đại hỉ, một tháng này Viên Anh ở trong bệnh viện cơ bản chỉ là lau lau người sơ xài, một tháng không có rửa ráy, nàng cảm giác mình không cố gắng tắm sẽ rất xú, vì lẽ đó buổi tối sau khi ăn xong cơm tối, Hà Mặc Thiên chuyển một cái ghê rộng lớn vào phòng tắm, điều chỉnh nước ấm, đặt vòi sen ở vị trí thuận tiện choa Viên Anh, chuẩn bị mọi thứ trong phòng tắm cẩn thận kỹ càng cho Viên Anh.

Làm xong xuôi tất cả mọi thứ, Hà Mặc Thiên chuẩn bị đi ra ngoài, Viên Anh lại kéo nàng lại, "A Thiên, ngươi liền như thế đi?"

"Không đi thì làm gì?" Hà Mặc Thiên nghi hoặc mà nhìn nàng, đặt đồ dùng ở cái ghế bên cạnh, "Đồ vật cũng đầy đủ rồi, không có thiếu cái gì chứ?"

"Nhưng là. . . Nhưng là ta hành động bất tiện. . ." Viên Anh oan ức đối với nàng nháy mắt mấy cái.

Hà Mặc Thiên bật cười, "Viên Anh ngươi được rồi a, ngươi bất tiện là chân, lại không phải toàn thân không thể động đậy, mau mau tắm xong đi ra, đừng nhúc nhích đừng tâm tư, ta còn phải tắm rửa đây."

Viên Anh cầm lấy vòi sen, mở thử một chút nước ấm, Hà Mặc Thiên hỏi: "Như thế nào, nhiệt độ thích hợp không? Nóng hay không nóng? Có muốn điều chỉnh lại hay không?"

Viên Anh hơi nhếch khóe môi lên, đưa tay ôm lấy eo Hà Mặc Thiên, bất thình lình lôi nàng một cái, làm cho nàng ngã ngồi ở trên chân mình, trên tay còn cầm vòi sen xả nước trước ngực nàng nói, "Nóng hay không nóng ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao."

Nước ấm áp rất nhanh thấm ướt áo sơ mi Hà Mặc Thiên, áo sơ mi trắng hiện ra nửa trong suốt, dính sát trước ngực Hà Mặc Thiên, lộ ra bạch sắc nội y bên trong, nội y bên trong còn mơ hồ có thể nhìn ra một chút Lace hoa văn.

(Lace = loại ren đó nha mọi người ;))) )

Viên Anh huýt sáo, "A Thiên, nguyên lai ngươi yêu thích loại phong cách này a. . ."

"Ngươi. . . Ngươi thả ta ra. . ." Hà Mặc Thiên ở trên đùi Viên Anh giãy hai lần, nàng kiêng kỵ chân bị thương của Viên Anh, không dám dùng sức giãy dụa, ai biết cái tay Viên Anh giam ở bên hông nàng như cái thiết cô giãy không ra, ngược lại càng ngày càng gấp.

"A Thiên, quần áo của ngươi cũng đã ướt, không bằng cùng nhau tắm đi?" Cái tay Viên Anh đang ôm ở eo Hà Mặc Thiên lặng lẽ trêu chọc từ vạt áo sơ mi của nàng tiến vào trong.

Đầu ngón tay lành lạnh di chuyển trên bụng bằng phẳng của Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên sợ nhất là nhột, bị Viên Anh sờ soạng mấy lần, thân thể mềm nhũn xuống, ngồi ở trên đùi Viên Anh xin khoan dung.

"Ha ha ha ha. . . Nhột. . . Nhột chết . . . Viên Anh ngươi. . . Ngươi thả ta ra. . . Ta sẽ tức giận. . ." Hà Mặc Thiên lắc mông né tránh hành vi mờ ám của Viên Anh, bất đắc dĩ chôn trong lồng ngực Viên Anh, làm sao cũng không tránh thoát được, nàng bị Viên Anh nắm giữ nhược điểm, không kềm chế được cười, cười đến cuối cùng chính mình cũng thoát lực, tựa ở trên vai Viên Anh uy hiếp, "Ngươi mau buông tay, nếu sẽ dễ cảm mạo."

Trong phòng tắm sương mù dày đặc rất nhanh bay lên, nhiệt độ bên trong không gian nhỏ hẹp có chút không giống bình thường nóng rực, chỉ chốc lát sau Viên Anh liền cảm giác được sau lưng mình ướt nhẹp tất cả đều là mồ hôi, lại nhìn Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên mắt vĩ bị hơi nước huân ửng đỏ mê người, hai gò má nổi lên hồng nhạt, trong mắt mịt mờ, môi mỏng ẩm ướt.

Hà Mặc Thiên cười đến mệt mỏi, trọng lượng toàn thân đều dựa vào người Viên Anh, hai tay ôm cổ nàng cười mắng, "Ngươi cũng không sợ ta ép hỏng chân ngươi."

"Ngược lại cũng không có tri giác." Viên Anh không có vấn đề gì nói, chóp mũi sượt qua cổ Hà Mặc Thiên, như tiểu miêu dụi dụi, ngọt ngào đối với Hà Mặc Thiên làm nũng, "A Thiên , ta muốn ngươi. . ."

Trong lúc nói, ngón tay đã đưa đến cổ áo Hà Mặc Thiên, muốn giải mở khuy áo nàng, Hà Mặc Thiên cầm lấy tay nàng ngăn cản động tác, cầu khẩn nói: "A Anh, cho ta một chút thời gian. . ."

Hà Mặc Thiên vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để Viên Anh xem thân thể xấu xí của mình, nàng sợ sẽ làm Viên Anh sợ, cũng sợ. . . Cũng sợ Viên Anh chán ghét nàng.

"A Thiên. . ." Viên Anh ngậm lấy vành tai hồng hào của Hà Mặc Thiên mút vào, hàm hồ nói: "Ta yêu thích ngươi, ngươi không xấu. . ."

Nàng biết tâm bệnh của Hà Mặc Thiên là cái gì, tâm bệnh kia đã theo Hà Mặc Thiên mười năm, nó không thể theo Hà Mặc Thiên cả đời, dù thế nào cũng phải đối mặt. Viên Anh không muốn lại để Hà Mặc Thiên một mình đối mặt với những thống khổ này, nàng muốn bồi tiếp Hà Mặc Thiên cùng đối mặt, cùng nhìn thẳng vào vết sẹo đẫm máu lúc trước, đồng thời chữa khỏi cho các nàng.

Hà Mặc Thiên vẫn cầm lấy tay nàng, âm thanh cầu xin nghe như là muốn khóc lên, "A Anh, cầu ngươi, không cần. . ."

Viên Anh dừng lại cố ý mở tay Hà Mặc Thiên ra, liếm lỗ tai của nàng thở dài, "A Thiên, ngươi chán ghét ta sao?"

"Không chán ghét."

"Nhưng mà ta đã tàn phế." Viên Anh dùng lực đập thật mạnh vào chân của mình, "Đôi chân đã bị phế bỏ, A Thiên, ta hiện tại là kẻ tàn phế."

"A Thiên, ta chán ghét chính mình như vậy, ngay cả bảo vệ ngươi đều không thể làm được."

Hà Mặc Thiên trong lòng chua chua, "A Anh. . ."

Viên Anh dùng miệng ngăn chặn Hà Mặc Thiên, mãi đến khi đem đôi môi mỏng của nàng hôn thành sung huyết màu đỏ, mới dựa trán mình vào trán Hà Mặc Thiên nói: "A Thiên, nhưng ta biết, mặc kệ ta biến thành cái dạng gì ngươi đều sẽ yêu ta."

"A Anh. . ."

"A Thiên, Hà Mặc Thiên, ngươi nghe kỹ cho ta, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều yêu ngươi."

Viên Anh một lần nữa đụng tới khuy áo của Hà Mặc Thiên, "A Thiên, để ta xem một chút có được hay không? Ta muốn ngươi, muốn tất cả của ngươi."

Tay Hà Mặc Thiên cầm lấy vạt áo đã buông lỏng, nàng cùng Viên Anh đối diện, con mắt Viên Anh quá thâm tình, nàng bị chìm sâu vào, không cách nào tự kiềm chế.

Hà Mặc Thiên buông tay ra một chút, Viên Anh vươn tay đến chỗ cổ áo đã bị nàng nắm đến nhăn nhúm, ngón tay linh hoạt mở ra nút buộc thứ nhất.

Sau đó thân thể Hà Mặc Thiên bại lộ trước mắt Viên Anh.

Viên Anh rất sớm trước đó đã thấy qua một lần thân thể đầy vết sẹo của Hà Mặc Thiên, nhìn lại một lần nữa, nhưng vẫn là xung kích thị giác mãnh liệt.

Hà Mặc Thiên nhắm mắt lại, không dám nhìn vẻ mặt của Viên Anh, cũng không dám nghĩ tới phản ứng của Viên Anh, nàng sợ chính mình vừa mở mắt liền đối mặt với Viên Anh đầy mắt căm ghét ghét bỏ.

Tay Viên Anh run rẩy dán lên một phần da dẻ sẫm màu, Hà Mặc Thiên nhắm chặt hai mắt, ở trong lồng ngực của Viên Anh rụt lại. Một động tác nhẹ nhàng như thế, như cây châm đâm trái tim Viên Anh đau nhói.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me