LoveTruyen.Me

Bhtt Edit Hoan Nu Than Cau Dung Treu

"Bác sĩ, chân nàng thế nào rồi?" Hà Mặc Thiên nhìn bác sĩ đang xem ảnh chụp CT của Viên Anh, một lúc cau mày một lúc nhếch miệng, tâm cũng theo đó lên xuống. Nàng hi vọng mau mau nghe được kết quả từ miệng bác sĩ, lại sợ bác sĩ nói cho nàng tin dữ, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh ứa ra.

"Không có chuyện gì." Viên Anh nhìn qua rất ung dung, như thể người ngồi trên xe lăn không thể động đậy không phải là mình vậy, nắm bàn tay đầy mồ hôi của Hà Mặc Thiên ôn nhu an ủi, "Ngược lại đã như vậy, chẳng lẽ còn có thể tệ hơn so với hiện tại sao?"

"Cái này khó mà nói chắc được." Bác sĩ rốt cục lên tiếng, kính mắt gọng vàng phản chiếu một tia bạch sắc, ánh mắt sau kính mắt thấy không rõ lắm, " Kết quả càng tệ hơn so hiện tại nhiều, bán thân bất toại, cắt chân tay, cốt nham. Chỉ có ngươi không nghĩ tới mà thôi."

"Không thể nào?" Hà Mặc Thiên thân thể mềm nhũn bám vào xe lăn của Viên Anh, nếu Viên Anh không tay mắt lanh lẹ đỡ lấy eo nàng, chỉ sợ lúc này đã té xuống đất rồi. Lông mày của nàng nhíu chặt, đầy lo lắng, "Bác sĩ, ngươi nhưng đừng dọa ta. . ."

Bác sĩ vì hai người này suốt đêm tăng ca, trong lòng không thoải mái, thả xuống kết quả kiểm tra trong tay, tháo kính mắt vứt trên bàn cười nhạo: "Doạ ngươi làm cái gì. Không tin ta hiện tại mang bọn ngươi đi xem một chút."

Hà Mặc Thiên nhanh bật khóc, "Bác sĩ, cái kia A Anh chân còn có thể cứu sao?"

Bác sĩ quét mắt một vòng nhìn qua Viên Anh rồi lại nhìn nàng, lúc này vẻ mặt mới giản ra, lộ ra một nụ cười, "Chân biến thành như vậy còn có thể nhanh như vậy có khả năng chuyển biến tốt, Viên tiểu thư, ngươi là trường hợp lần đầu tiên ta nhìn thấy."

Hà Mặc Thiên không thể tin vào tai của mình, qua mấy phút sau đó mới không xác định hỏi: "Bác sĩ, ngươi. . . Ý của ngươi là. . ."

"Yên tâm đi, đã khôi phục tri giác chính là chuyện tốt, kiên trì xoa bóp, mỗi ngày có thể mượn dụng cụ hỗ trợ tiến hành huấn luyện bắp thịt ở chân, chỉ là thời gian không được quá dài, khoảng hai đến ba tiếng là tốt nhất, căn cứ tình huống khôi phục hệ thần kinh ở chân từ từ tăng mạnh rèn luyện."

"Quá tốt rồi. . . Quá tốt rồi!" Hà Mặc Thiên nắm chặt tay Viên Anh kích động đến nói không ra lời, không ngừng mà nói cảm ơn cùng bác sĩ.

Viên Anh cũng mỉm cười đối với bác sĩ gật gù, "Phiền phức ngươi, bác sĩ Triệu."

"Viên tiểu thư khách khí."

Từ bệnh viện đi ra, Hà Mặc Thiên cứ như đạp ở trên đám mây, cảm giác mềm nhũn không chân thực, ngơ ngơ ngác ngác trên xe công cộng, Hà Mặc Thiên tay run rẩy lôi kéo Viên Anh, trong miệng không ngừng nhắc tới, "Quá tốt rồi, quá tốt rồi. . ."

Viên Anh sợ nàng điên rồ, đưa tay ôm bờ vai của nàng cố ý trêu chọc: "A Thiên, chân của ta có hi vọng, đây là chuyện tốt, ngươi làm sao như đứa trẻ mất vậy."

"Ta cao hứng. . ." Hà Mặc Thiên vừa khóc vừa cười, khóe mắt mang theo nước mắt, miệng nhếch ra một nụ cười, "A Anh, ta đã lâu không có cao hứng như thế."

Chân Viên Anh liên tiếp trị liệu một tháng cũng không có động tĩnh, Hà Mặc Thiên không ngừng nhắc nhở chính mình không được vội vàng, từ từ đi, quá mức liền chăm sóc Viên Anh cả đời, nhưng mà nàng biết, chính mình thật sự rất sốt ruột.

Viên Anh là bởi vì Hà Mặc Thiên mới biến thành như bây giờ, nàng hiện tại tuy rằng nhìn không giống như lúc trước còn trẻ rụt rè cao quý, thậm chí còn học chút bản lĩnh lưu manh du côn chơi xấu, nhưng Viên Anh kiêu ngạo là khắc vào trong xương. Một người kiêu ngạo như thế nếu như hai chân thật sự phế bỏ, Hà Mặc Thiên không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng bây giờ nhìn qua rất tốt, có thể nói có thể cười, nhưng ung dung như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Viên Anh cái gì cũng không nói, Hà Mặc Thiên biết tất cả mọi chuyện, nàng muốn đứng lên, khát vọng đứng lên được. Nàng là Viên Anh, người như vậy, làm sao có khả năng cam tâm tình nguyện cả đời không thể rời bỏ xe lăn?

"Ta cũng cao hứng." Viên Anh lôi kéo tay Hà Mặc Thiên đặt trên bắp đùi của mình, "A Thiên, ta muốn đứng lên được." Viên Anh muốn đứng lên, đứng lên được mới có thể bảo vệ Hà Mặc Thiên, ôm ấp Hà Mặc Thiên, Hà Mặc Thiên trong lòng hổ thẹn Viên Anh biết, chỉ khi chính mình tốt rồi, nàng mới có thể chân chính mở rộng cửa lòng tiếp thu chính mình, hai người mới thật sự không còn chút trở ngại nào.

Khóe miệng Viên Anh lộ ra ý cười xuất phát từ nội tâm, "Tuy rằng không biết cuối cùng có thể khôi phục được đến mức nào, A Thiên, ta muốn thử một lần."

"Ta bồi ngươi." Hà Mặc Thiên cùng nàng mười ngón đan xen, tựa ở bả vai của nàng, "A Anh, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, mặc kệ bao lâu, ta đều bồi tiếp ngươi."

Viên Anh muốn nghe nhất chính là một câu nói này, nàng cùng Hà Mặc Thiên đã phân ly quá nhiều tháng ngày. Nàng sợ sẽ cùng Hà Mặc Thiên phân ly một lần nữa, nghĩ tới cái ý niệm này, Viên Anh liền sợ sệt đến tâm đều thu thành một khối.

"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian." Viên Anh lầm bầm lặp lại Hà Mặc Thiên, chưa bao giờ có một câu tâm tình nào êm tai hơn so với câu nói này của Hà Mặc Thiên, các nàng tiêu hao mười năm, cũng may các nàng vẫn không tính là quá già, còn có thời gian.

Viên Anh khóe miệng ngậm lấy một vệt cười, theo sát người Hà Mặc Thiên bảo đảm nói, "A Thiên ngươi yên tâm, vì sinh hoạt trên giường của hai ta sớm ngày hài hòa, ta cũng phải nhanh một chút tốt lên mới được."

". . ." Hà Mặc Thiên mặt đỏ au, nàng nhớ tới trước đây không lâu hai người ở trong phòng tắm làm càn. Nàng âm thầm phỉ nhổ chính mình, lúc trước từ trước đến giờ là mình đem Viên Anh đùa giỡn đến đỏ mặt nói không ra lời, làm sao hiện tại luôn bị hai ba câu huyên náo của Viên Anh làm đỏ mặt tới mang tai? Kéo dài như thế không thể được, phải nghĩ một biện pháp hảo hảo thu thập Viên Anh.

Chỉ là Viên Anh này còn tàn lắm, Hà Mặc Thiên đau lòng còn không kịp, kế hoạch thu thập Viên Anh liền ném ra sau đầu, mỗi ngày vẫn bị Viên Anh trêu chọc đến mặt mày đỏ chót, so với Viên Anh trang điểm má hồng dụ người nhất còn diễm lệ hơn mấy phần.

Viên Anh kiên trì trị liệu thêm rèn luyện, ngoại trừ một ngày kia đột nhiên có tri giác đau nhói, trong cuộc sống sau này thần kinh ở bắp đùi vẫn rất trì độn, bóp thế nào đánh thế nào đều không có phản ứng gì, nàng đều nhanh cho rằng lần trước đột nhiên xuất hiện cảm giác đau là ảo giác.

Hà Mặc Thiên ngoại trừ cùng bác sĩ Lý học chút tay nghề xoa bóp, mỗi ngày giúp Viên Anh xoa bóp bên ngoài chân, còn hầm đủ loại xương canh cho nàng uống. Hà Mặc Thiên khi còn bé, Thi Cốc Đồng luôn nói ăn cái gì bổ cái đấy, câu nói này luôn khắc sâu trong tâm linh nhỏ yếu của Hà Mặc Thiên, tuy rằng Viên Anh bị thương chính là thần kinh không phải xương. . . Thần kinh không phải không có cách nào bù sao! Không thể làm gì khác hơn là bồi bổ cái khác!

Thế là canh sườn rong biển, canh sườn củ sen, canh củ từ đồng cốt, cải củ hầm xương sườn. . . Các loại canh ngon đậm hương đem Viên Anh uy đến sắc mặt hồng hào, sau đó uống một tháng liền, ngày nào đó Viên Anh xốc lên y phục lộ ra cái bụng, triệt để bi kịch.

"A Thiên. . ." Viên Anh sờ một tầng trắng nõn mới mọc ra trên eo mình, khóc không ra nước mắt, "Cơ bụng của ta a. . ."

Hà Mặc Thiên đang nằm trên người Viên Anh xem ti vi đây, nghe vậy tùy ý ngắm một đoạn trắng toát trên eo nhỏ dửng dưng lộ ra, thình lình một cái bàn tay bắt đầu vừa xoa vừa nắm.

Đừng nói, mềm mại trơn bóng giống như bánh pútđing sữa bò, cảm giác tốt đến mức Hà Mặc Thiên hận không thể cắn một cái.

Nàng nghĩ như thế, liền làm, ném điều khiển ti vi trong tay lên bàn, cũng mặc kệ phim truyền hình, nằm nhoài trên bụng Viên Anh, hàm răng nhẹ nhàng cắn gặm trên da thịt trắng mịn mềm mại.

"A. . ." Viên Anh kêu rên.

"Làm sao?" Hà Mặc Thiên hỏi.

"Chân ta, nó giống như lại có phản ứng. . ."

". . ." Hà Mặc Thiên không nói gì ngồi thẳng thân thể.

Viên Anh vô tội nhìn nàng, "Không chỉ có chân có phản ứng, phía dưới cũng có phản ứng."

". . ."

"A Thiên."

". . ."

"A Thiên. . ." Viên Anh mặt dày mày dạn ôm lấy cánh tay Hà Mặc Thiên, uể oải nói: "Này hai cái chân không hăng hái, vì chúng nó làm lỡ bao nhiêu tháng ngày khoái hoạt của hai ta."

"Viên Anh."

"Hả?"

"Không có tri giác còn muốn mỗi ngày làm chuyện này, ngươi thật là bại hoại." Hà Mặc Thiên mặc cảm không bằng, năm đó thời điểm nàng trẻ tuổi nóng tính, da mặt cũng không có dày như Viên Anh hiện tại.

"Vậy làm sao?" Viên Anh thiển mặt sượt tiến vào trong lồng ngực của Hà Mặc Thiên, "Ta hiện tại lại không phải người cô đơn, có chút chút muốn làm sao đây? Thiên Vương lão tử có đến cũng quản không được!"

"Được được, ngươi lợi hại." Hà Mặc Thiên rút cánh tay bị Viên Anh ôm vào trong ngực ra, "Ta đi xem canh gà hầm ở nhà bếp xong chưa."

"A?" Viên Anh khuếch đại gào thét, "Còn muốn ăn canh a?"

"Uống, phải uống!"

Viên Anh xoa bóp một tầng nhỏ thịt mỡ trên bụng, chép miệng một cái, dư vị hầm canh của Hà Mặc Thiên có bao nhiêu ngon thuần hậu, ngọt ngào thở dài.

Quên đi, sau này hãy nói đi, không ăn no lấy đâu ra sức lực giảm cân a.

-----------------------------------------------------------------------

Quí vị có để ý hay không, mỗi lần cả hai làm chuyện thân mật thì chân Anh tỷ liền có cảm giác. Ta nghĩ nếu mỗi ngày cả hai đều làm nói không chừng một tháng sau Anh tỷ lại sinh long hoạt hổ, nhảy nhót tưng bừng a~ . Còn hiệu quả hơn xoa bóp cùng trị liệu nữa =]]]]]]

------------------------------------------------------------------------

Tuy nói trị liệu tiến triển có chút chầm chậm, nhưng không phải hoàn toàn không có tiến triển, lại qua hơn hai tháng, Viên Anh rốt cục có thể thử nghiệm lần đầu tiên xuống giường bước đi.

Nói là bước đi, cũng chỉ là dựa vào dụng cụ hỗ trợ miễn cưỡng chống đỡ đứng thẳng một lúc không ngã chổng vó mà thôi, dù là như vậy, kiên trì hơn một giờ, Viên Anh đầu đầy mồ hôi. Chân nàng hiện tại là khôi phục một tia nhận biết, vẫn chưa thể dùng lực, chống đỡ đứng lên toàn bộ đều dùng sức mạnh của cánh tay trên dụng cục hỗ trợ, nàng là có chút nội tình, có thể kiên trì hơn một giờ, đổi lại là người bình thường phỏng chừng chưa tới nửa giờ đã ngã xuống.

Hà Mặc Thiên cầm khăn mặt xoa một chút trên đầu đầy mồ hôi cho Viên Anh, khuyên nhủ: "A Anh, dừng lại nghỉ ngơi một chút được không? Bác sĩ Triệu cũng nói rồi, cái này không vội vàng được, tiến đến dần dần."

"Được." Viên Anh dựa vào Hà Mặc Thiên chống đỡ ngồi trở lại trên sô pha, hai cánh tay đau đến thật giống như không phải là của mình, dựa vào lưng sô pha thở hồng hộc, Hà Mặc Thiên vội vã ngồi xổm xuống vò chân thả lỏng cho nàng, vò xong chân lại tiếp theo xoa bóp vai cho nàng.

Viên Anh uống một hớp giảm bớt khô nóng bên trong cổ họng, nhìn lịch điện tử trên khay trà, thở dài nói, "Đều sắp tháng mười một rồi."

Cách thời điểm Hà Mặc Thiên đi ra, đã gần một năm.

Một năm nay phát sinh quá nhiều chuyện, Hà Mặc Thiên cuối cùng còn có thể trở lại bên cạnh mình, Viên Anh cảm thấy quả thực như nằm mơ.

"Cũng không phải sao." Hà Mặc Thiên cười đưa một bát canh ngân nhĩ hạt sen cho Viên Anh, "Nếm thử, mới vừa trích hạt sen, ta đặc biệt dặn lão Ngô ở chợ bán thức ăn lưu cho ta."

Gần đây khí trời khô ráo, Viên Anh lượng vận động lại không nhỏ, Hà Mặc Thiên thường thường nấu chút chè đậu xanh chè hạt sen cho nàng uống, giải nhiệt giảm hỏa khí.

Mấy năm gần đây khí trời của thành phố S đều cực kì khác thường, thời điểm giữa tháng mười thì bão tới, trời nói lạnh liền lạnh, mọi người dồn dập đổi áo lông khoác dày, lạnh được một tuần, tới hôm nay mặt trời mới lại lần nữa lộ ra một góc nhỏ.

"A Anh, chúng ta đi ra ngoài ăn được không?" Hà Mặc Thiên nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, đề nghị.

"Hảo, ngươi muốn đi nơi nào?"

Địa phương xa Viên Anh đi đứng bất tiện đi không được, vừa vặn phụ cận nhà Hà Mặc Thiên có cái công viên, phong cảnh không tệ, thế là Hà Mặc Thiên dọn dẹp một chút, lấy cái giỏ xếp vào chút lạp xưởng, sandwich, bánh gatô loại hình nhỏ giống như đồ ăn vặt, lại mang theo một bình nước trái cây, treo ở phía sau xe lăn của Viên Anh, đẩy Viên Anh ra cửa.

Hà Mặc Thiên cùng Viên Anh vẫn đang thương lượng một lần nữa tìm nơi để mua nhà, nhưng các nàng không tìm được tiểu khu nào thích hợp, chuyện nhà cửa liền như thế gác lại. Vừa vặn một gia đình ở lầu một cùng tòa nhà với Hà Mặc Thiên chuyển đi, nàng cùng gia đình kia thương lượng tốt tiền thuê, đem nhà thu thập một hồi chuyển vào, Viên Anh ra vào so với trước thuận tiện không ít.

Lâu không gặp ánh mặt trời mang theo mùi thơm cỏ xanh, Hà Mặc Thiên hít sâu một hơi, đẩy xe cười nói: "Xuất phát!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me